Thục Nữ Dụ Phu

Chương 37: Dụ Phu Kế Thứ Ba Mươi


trướctiếp

Nhã Phượng nhìn trộm Tam tẩu, chỉ thấy nàng đỏ mặt, xấu hổ trợn mắt nhìn Tam ca, lại ẩn chứa vài phần làm nũng, hoàn toàn là vẻ tiểu tức phụ được cưng chiều.

"Chu đại nhân, hạnh ngộ hạnh ngộ, hôm nay ngài công sự bận rộn, đã quên mất đám anh em kết nghĩa này rồi." Ba nam nhân đi đến, Vương Khang dẫn đầu ở giữa ôm quyền với Chu Lãng. La Thanh bên phải thấy cấp trên nên cũng ôm quyền, nhẹ nhàng cười.

"Gì mà Chu đại nhân, Vương Khang ngươi xem ta là người ngoài à." Chu Lãng đập nhẹ một quyền lên vai hắn.

Tạ An bên trái thấy được Tịnh Thục và Nhã Phượng, cười nho nhã: "Chu huynh, hai vị này là muội muội Chu gia sao?"

Kiểu tóc Tiểu Đường lấy Cao kế và Đọa mã kế làm chủ, từ trên búi tóc không nhìn ra đã lập gia thất hay chưa.

"Ôi chao, đây không phải là tẩu tử sao? Mấy tháng không gặp, hẳn càng có dấu hiệu hơn rồi, xem ra là A Lãng chăm sóc rất tốt." Vương Khang cười hì hì nhìn về phía Tịnh Thục, thuận tiện huých Tạ An bên trái - con của Khanh Đại Lý Tự một cái.

Sắc mặt Chu Lãng rét căm, lạnh lùng nói: "Nương tử luôn không thích ra cửa, khi nào ra mắt ngươi?"

Thấy y đã đổi mặt, ba nam nhân nhìn lẫn nhau, nghẹn cười, Vương Khang nói: "Lúc Tư Mã Duệ chưa rời khỏi Kinh thành, lần ở phủ Thừa Tướng đó, ngươi đã quên rồi sao? Hắn còn nói vị hôn thê của ngươi xinh đẹp, tri thư đạt lễ, khi đó Cửu vương phi mới vừa dẫn theo tẩu tử đến hậu hoa viên, hai chúng ta dẫn ngươi đi, ngươi còn không chịu đấy."

Chu Lãng vỗ gáy, hình như nhớ tới, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía ái thê. Thì ra là ngày đó nàng đang ở hậu hoa viên, nếu lúc ấy mình không vì nhất thời tức giận trở về phủ Quận vương thì có thể nhìn thấy nàng ở hậu hoa viên, cũng sẽ từ Cửu vương phi biết được ngọn nguồn, hiểu nàng không phải là của người tổ mẫu, đương nhiên giữa phu thê sẽ không có một nét không vui vào đêm động phòng hoa chúc rồi.

Tịnh Thục hơi chột dạ, ngày đó vốn là Cửu vương phi cố ý dẫn theo nàng và muội muội ‘vô tình gặp được’ Chu Lãng, nhưng không được. Hôm nay bị người ta nhắc tới chuyện này, chỉ sợ sẽ bị hắn làm lộ.

"Nương tử, ngày đó..."

"Ngày đó, ta cũng không biết chàng sẽ đến." Dưới tình thế cấp bách, Tịnh Thục oán trách.

"Ta..." Chu Lãng không nghĩ đến phương diện này, bị người liếc, chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Cúi đầu thấy sắc mặt tiểu nương tử đỏ hồng, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào nơi dày đặc cây đào, quay đầu bỏ lại một câu: "Giúp ta chăm sóc muội muội."

Đám người mắt to mắt nhỏ nhìn bọn họ đi xa, mới cất tiếng cười to. "Chu cô nương, bên kia có lương đình, chúng ta qua ngồi một lát, chờ bọn họ trở về đi." Vương Khang đề nghị.

"Được." Lần đầu tiên Chu Nhã Phượng tiếp xúc với nam tử xa lạ ở khoảng cách gần như vậy, thẹn thùng gật

trướctiếp