Tịnh Thục chống cánh tay run rẩy ngồi dậy, chỉ thấy Thải Mặc yên lặng đi đến, nên nhẹ giọng hỏi: "Tam gia đâu?"
"Hai canh giờ trước Tam gia đã thức dậy đến nha môn, bảo chúng em không
được đánh thức phu nhân, để phu nhân ngủ nhiều thêm một lát, Tam gia
thật sự thương người lắm đấy." Thải Mặc cười hì hì nói.
Y thương nàng? Tịnh Thục muốn hung hăng đạp một đạp, tối hôm qua thân
thể chua xót chịu không nổi, cũng cố cầu xin y. Nhưng y thì sao, ngoài
miệng nói: Ngoan! Sắp rồi, xong ngay, xong ngay... Nhưng động tác hoàn
toàn không thấy ngừng lại, ngược lại càng nhanh hơn mạnh hơn, suýt nữa
muốn mạng của nàng.
"Lấy y phục đến đi." Tịnh Thục hữu khí vô lực kéo chăn, che ngực.
Thải Mặc vén móc vàng treo rèm giường lên, ôm hết y phục từ trong ra
giường. Tịnh Thục vươn đôi tay ra lấy một kiện áo lót đỏ thẫm, sau khi
mặc vào người, mới giật mình phát hiện khắp người phủ chằng chịt vết
hôn, hẳn là còn nhiều hơn buổi chiều đầu tiên. Đêm hôm đó dấu vết lưu
lại vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hôm nay lại thêm dấu mới. Những vết đỏ
thẫm lần lượt đan xen vào nhau, nhưng lại như nhiều đóa Mẫu Đơn nở rộ,
vô cùng kiều diễm.
"Phụt!" Thải Mặc nhất thời không nhịn được, cười thành tiếng.
Tiểu nương tử lập tức đỏ mặt, trợn mắt nhìn nàng nói: "Cười gì mà cười? Hư hỏng."
Thải Mặc không nhịn, cười lộ ra hàm răng trắng noãn: "Tiểu thư, nô tỳ
nói không sai chứ, Tam gia chính là người trong nóng ngoài lạnh, nếu nếm thử ngon ngọt, nhất định sẽ nghiện, người xem sau này ngài ấy vẫn không trở về nhà vào buổi tối sao?"
"Hừ! Người ta cũng sắp mệt chết đi được, chàng không trở về nhà mới đúng đấy." Tịnh Thục buồn bực mặc y phục.
"Tiểu thư, người phải suy nghĩ thật kỹ, thật sự chẳng qua chỉ vất vả
thôi ư? Tư vị kia chẳng lẽ... không * sao?" Thải Mặc che miệng cười chạy mất. Tịnh Thục ôm y phục ngây người, tư vị kia... Nói thế nào nhỉ?
Chuyện đến lúc nồng thì mỗi một tấc da thịt toàn thân không khỏi thư
thái, nhưng lại như phiêu diêu tận trời cao, ê ẩm tê dại khó nói.
Nghĩ đến đây, tiểu nương tử không tự chủ mỉm cười, khí lực trên người
cũng khôi phục, mặc y phục xong xuống giường rửa mặt. Thải Mặc chọn bộ y phục này mặc dù cổ áo cao, nhưng trước ngực lại có một khe hở nhỏ,
những vết hôn kia như ẩn như hiện hấp dẫn ánh mắt của người bên cạnh.
Tịnh Thục có lòng muốn đổi bộ khác phải thật nghiêm túc, nhưng mở hộc tủ ra nhìn thử, trừ áo bông thật dày cho ngày đông ra thì lại không có bộ
nào có cổ áo nhỏ hơn.
Đến phòng chính thỉnh an thì đã sắp trưa rồi. Hôm nay khí trời chuyển
ấm, Quận vương phi dẫn đầu mặc cung trang khoe ngực, nửa bầu tuyết trắng lộ ra, hiện rõ vẻ phong tình thành thục quyến rũ.
Tịnh Thục vào cửa thì cũng cảm giác có ánh mắt lạnh lùng bắn đến, vừa
ngẩng đầu chợt bắt gặp ánh mắt dò xét của Quận vương phi. Trong lòng khẽ động, không hiểu lắm, chẳng lẽ bọn họ đều phát hiện quan hệ giữa mình
và phu quân có thay đổi? Quan hệ phu thê của mình tốt hay xấu thì có
liên quan gì đến bọn họ chứ?
Trong lòng nàng không hiểu, không dám ngẩng đầu nhìn nhiều, nhưng Quận
vương phi lại trên dưới quan sát nàng nhiều lần. Trở lại viện của mình,
sắc mặt bình thản của Quận vương phi Thôi thị lập tức trầm xuống, nói
với Bàng ma ma thân tín: "Xem ra hôm nay vợ chồng son người ta thân
thiết vô cùng, ngọt đến mức sắp cười thành tiếng, dường như chỉ sợ người khác không nhìn thấy."
Bàng ma ma khom lưng phụ họa: "Đúng thế ạ, nghe nói tối hôm qua Lan Hinh uyển kêu ba lượt nước, cho đến giờ Tý mới ngủ lại, thật là liều mạng
giày vò mà."
Quận Vương phi tức giận cầm Phật châu mật sáp trên tay ném lên bàn, đau
xót mắng: "Gọi ba lượt nước? Đây là hành hạ ai hả? Thẩm thị này không có tiền đồ gì, hai năm, bụng không có một chút động tĩnh nào. Vương gia
chậm chạp không chịu xin phong Thế tử, nói không chừng đang cố ý muốn
thiên vị tiểu tử đáng chết kia."
"Vương phi bớt giận, Thế tử dĩ nhiên cần phải lâu dài, sao Tam gia có
thể chịu, cũng không thể lướt qua Nhị gia mà." Bàng ma ma vội vàng trấn
an.
"Thế tử vị này một ngày không thể rơi vào tay Đằng nhi, thì có thể vẫn
có biến cố, ta sẽ không thể nào an tâm. Lỡ như để cho bọn nó sinh hạ
đích trưởng tôn, chẳng phải Vương gia lại thêm một lý do. Hừ! Vậy phải