Trong khi rời đi khỏi đường vòng xoay, Lộ Vân Phàm nhờ một người đi đường chụp hộ mấy tấm hình chung giúp bọn họ.
Lấy biển lớn làm bối cảnh, tám người tuổi trẻ cùng tụ một chỗ,
Trên mặt mỗi người đều mang theo biểu tình khoa trương tùy ý. Bọn họ
làm đủ loại động tác buồn cười, dùng máy ảnh ghi chép lại năm tháng
thanh xuân mà bọn họ đã từng trải qua.
Lộ Vân Phàm ôm An Hồng vào trong ngực, hai người cùng nhau giơ hai ngón tay thành chữ V, cười đến cực kỳ xán lạn.
Sắc màu áo sơmi tình nhân ấm áp đặc biệt dễ thấy. An Hồng tựa vào bên
người Lộ Vân Phàm, vươn tay làm tư thế bắn
súng vào dưới cằm của anh cằm, hoặc là cô làm điệu bộ hai cái tai thỏ ở
phía sau đầu Lộ Vân Phàm, hoặc là Lộ Vân Phàm cõng An Hồng ở trên lưng,
An Hồng kéo hai lỗ tai của anh, còn anh làm bộ dáng biểu tình giống như
một cô vợ nhỏ vậy… Tóm lại, tóm lại, đây chính là một kỳ nghỉ hè đặc
biệt nhất, một kỳ nghỉ hè vui vẻ nhất, một kỳ nghỉ hè làm cho người ta
khó quên nhất.
Ở tại cái thành thị vùng duyên hải đó, ở trên hòn đảo nhỏ xinh đẹp đó, tại mùa hè năm đó, bọn họ rốt cục… đều đã trưởng thành.
Sau khi trở lại thành phố J, cách thời gian phải đi học cũng chỉ có nửa tháng nữa.
An Hồng tiếp tục đi làm tại tiệm gà rán KFC. Vào một ngày chạng vạng, cô nhận được điện thoại của Hàn Hiểu Quân.
"Hiểu Quân!" Cô có chút ngoài ý muốn, bởi vì dịch SARS, Hàn Hiểu Quân ở lại công trường đẩy nhanh tốc độ thi công, anh cũng đến mấy tháng chưa
có trở về nhà rồi.
"Vừa gọi điện thoại đến nhà em, bà ngoại nói em đang đi làm. Em làm ở tiệm gà rán KFC gần khu nhà em sao?"
"Đúng vậy đó, em cũng đã sắp tan tầm rồi."
"vậy sao, anh lập tức đi ngay đến đó, em đợi anh ở đó, buổi tối anh đi đến nhà em để thăm bà ngoại một chút."
"Vâng, được ạ!"
An Hồng thay xong quần áo đi ra khỏi tiệm gà rán KFC. Hàn Hiểu Quân đã đứng hút thuốc ở một bên cửa, đang chờ cô.
Anh phơi người đến thật sự đen thui. Mái tóc cắt ngắn ngủn, mang trên
mặt vẻ mặt mỏi mệt, khi nhìn thấy An Hồng anh liền nở nụ cười.
"Tới rồi sao!" An Hồng đi đến bên người anh, "Tại sao anh không đi vào
trong phòng một chút..., bên ngoài nóng quá."
"Anh hút thuốc mà." Hàn Hiểu Quân dụi điếu thuốc lá ở trong thùng rác:
"Gần đây em có khỏe không? A Hồng, thật sự rất xin lỗi, mẹ em xảy ra
chuyện, anh cũng không thể trở về."
"Không có việc gì, mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện tại Tiêu Lâm đang
sống cùng với em ở đây, sau học kỳ con bé đã chuyển trường trở lại đây."
"Bà ngoại nói cho anh biết, em có việc gì cần anh hỗ trợ, thì em hãy
với nói anh, trong khoảng thời gian này anh cũng sẽ ở lại thành phố J,
nghỉ ngơi hai tháng rồi đi."
"Cũng không có việc gì đâu."
Kỳ thực trong khoảng thời gian này, trong nhà đích xác có thật nhiều
chuyện cần có người hỗ trợ. Ví dụ như cô vừa mua giường, đồ đạc trong
nhà liền cần phải khuân vác điều chỉnh; ví dụ như vấn đề chuyển trường
của Tiêu Lâm; ví dụ như tất cả những thủ tục còn sót
lại của mẹ và bác sĩ Tiêu, sau khi đã qua đời ở thành phố L; ví dụ như
đèn huỳnh quang trong phòng khách đột nhiên hỏng rồi phải thay đổi bóng
đèn mới; ví dụ như cống thoát nước trong toilet bế tắc cần phải khơi
thông; ví dụ như mua gạo mua dầu, ví dụ như mua một số đồ vật nặng gì
đó. . .
Có chút việc nhỏ trong cuộc sống, ở trong quá trình trưởng thành