"Ai ai ai! Tốt xấu gì anh đây cũng là bạn trai của chị gái em, làm sao em cũng không nghĩ mà
gọi anh đây một tiếng anh rể đi!" Lộ Vân Phàm ôm lấy vai An Hồng, đắc ý
cười rộ lên.
"Ọe…" Tiêu Lâm làm một biểu cảm muốn nôn mửa một chút, bưng ly sữa cùng bánh bao đi tới ngồi bên cạnh Từ Mạt Mạt, "Chị Mạt Mạt à, bọn họ thật
là đáng ghét!"
"Hai người được rồi đó! Đừng có dạy hư cô gái nhỏ!”
Từ Mạt Mạt nói xong, rồi liếc mắt một cái nhìn sang Trình Húc, bọn họ
nhìn thấy bộ dạng của An Hồng cùng Lộ Vân Phàm, một người luôn luôn đỏ
mặt cúi đầu không nói chuyện, một người khác lại vui vẻ ra mặt, phảng
phất như vừa trúng giải thưởng lớn vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ
lên.
Hứa Lạc Phong luôn luôn yên tĩnh ăn bữa sáng giở báo chí, không để ý
tới chuyện bọn họ cười đùa. An Hồng giương mắt nhìn nhìn sang cậu ta,
không cẩn thận đón nhận được ánh mắt Hứa Lạc Phong. Ánh mắt lãnh lạnh
nhạt đạm, còn mang theo một chút trào phúng, cô lập tức cúi đầu, chẳng biết tại sao liền cảm thấy khó chịu.
Lại một ngày vui vẻ nữa trôi qua.
Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng đi bơi lội ở trong biển.
An Hồng duỗi dài thân thể, lướt người thật mạnh, phảng phất như là muốn phát tiết cái gì đó vậy.
Lộ Vân Phàm luôn luôn đi theo bên người cô, chờ cô bơi lội mệt mỏi, mới lôi kéo tay cô chậm rì rì cùng nhau bơi về hướng ven bãi biển.
"Em vẫn còn đang tức giận à?" Lộ Vân Phàm ở trong nước biển ôm hông của An Hồng. Người con gái trẻ tuổi .da thịt nhẵn nhụi mềm mại, ở trong
nước vuốt trơn tuột, làm cho Lộ Vân Phàm tâm động không thôi.
An Hồng ngậm miệng, cô suy nghĩ thật lâu, mới quay đầu chống lại ánh
mắt của anh, nói: "Lộ Vân Phàm à , em không phải là một con người tùy
tiện."
"Anh cũng không phải là con người như vậy mà." Lộ Vân Phàm nhíu mày trả lời.
"Em không muốn chúng ta làm chuyện kia… sớm như vậy. Chuyện ấy..."
"Anh mỗi ngày đều mơ tưởng."
"Hả?"
"Mỗi ngày mỗi ngày, anh đều nghĩ muốn được ăn
em như vậy!" Lộ Vân Phàm cạp cạp cái miệng, còn liếm liếm đầu lưỡi,
"Hương vị thật không tệ."
"Này! Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đó!" An Hồng có chút tức giận rồi.
Lộ Vân Phàm biết cô đã có chút tức giận dựng lông lên rồi, lập tức thu
hồi biểu tình bỡn cợt náo loạn của mình lại. Anh kéo hai tay An Hồng,
nói: "Anh cũng rất nghiêm chỉnh mà nói, An An, em phải biết là anh đã
thích em từ rất lâu rồi. Anh luôn luôn cho rằng, hai chúng ta sớm hay
muộn đều sẽ là của nhau, sớm một chút trễ một chút cũng không có gì quan trọng, quan trọng là, cả đời này anh chỉ có một mình em!"
"Nhưng mà… Anh vừa mới trưởng thành mà thôi!" An Hồng nói có chút ảo não, cô thật sự không tin tưởng lời nói của anh.
"Vẫn là nói, em dự định về sau sẽ không quan tâm đến anh nữa sao?" Biểu tình của Lộ Vân Phàm lộ vẻ tủi thân: "An An, có phải cả đời này em cũng sẽ chỉ có một mình anh thôi chứ, đúng hay
không?"
". . ." An Hồng không biết nên trả lời Lộ Vân Phàm như