"Có phải chúng ta đã từng gặp qua ở nơi nào hay không?"
Có lẽ thấy tôi chỉ đứng ngây ngẩn không nhúc nhích, Đông Tử lại kiên nhẫn
hỏi thêm một lần nữa, giả bộ là do mình hỏi quá nhỏ chứ không phải là do tôi chỉ ngây ngẩn không phản ứng. Anh ấy luôn tỉ mỉ ôn hòa như vậy,
chưa bao giờ khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái hoặc khó
chịu.
Bạn cho là tôi vì quá kinh hãi nên mới không có phản ứng
hay sao? Không, nghĩ như vậy là sai rồi. Bất luận như thế nào, tôi cũng
đã là bà già sống quá lâu rồi, lại luôn giỏi che giấu nội tâm của mình,
vẫn còn dễ dàng vì chuyện như vậy mà biến thành đứa ngốc hay sao. Sở dĩ
vì tôi không lập tức trả lời anh ấy là bởi vì trong nháy mắt bỗng nhiên
tôi nhớ đến ký ức rất lâu trước kia.
Đó là khi tôi vẫn hoàn toàn
là Hàn Tiểu Nhạc chứ không biết mình có một thân phận khác, khi mới là
một tân sinh viên, ở nhà ăn giành giật cơm thì vô tình giẫm phải chân
Đông Tử, khi đó anh ấy cũng hỏi tôi y hệt như vậy. Sau đó, tôi còn cười
nhạo thủ pháp tán gái của anh ấy quá lỗi thời không có sáng tạo, anh ấy
chỉ trịnh trọng giải thích lúc đó tuyệt đối không có ý gì khác, chẳng
qua chỉ đơn giản là nhìn tôi rất quen, dường như đã từng gặp qua ở nơi
nào nên mới lên tiếng hỏi.
"Vậy sau đó thì sao? Sau đó không có
việc gì cũng đi lòng vòng dưới ký túc xá nữ, còn mượn cớ hướng dẫn học
tập, mỗi tối đều hẹn em ra ngoài mà là không có ý gì khác?"
Tôi cười mập mờ hỏi anh ấy, anh ấy lúng túng sờ sờ tai.
"Nhưng em cũng không có đáp ứng mà...".
"Ha, ha, ha, anh đúng là ngốc".
Tôi chỉ thích nhìn cái dáng vẻ ngượng ngùng này của anh ấy, cười vang nhào
tới ôm lấy cổ anh ấy không cố kỵ mà hôn lung tung. Có lẽ anh ấy không
phải là một người đàn ông hoàn mỹ, ôn nhu quá mức, lại không quyết đoán, nhưng khi đó thật sự tôi cho đã cho rằng mình có thể cùng anh ấy là một đôi, hơn nữa nhất định còn có một thứ gọi là hạnh phúc.
"Tiểu thư"
Âm thầm cười khổ, tôi hơi nghiêng người sang một bên muốn lảng tránh ánh
mắt của anh ấy, tất cả đã kết thúc rồi. Có lẽ chẳng qua là anh ấy còn
sót lại một số mảnh ký ức mơ hồ, dẫu sao trí nhớ loài người không thể
tùy tiện xóa là có thể xóa, trừ nước của sông Lethe chốn Âm phủ, pháp
thuật sẽ luôn có những sơ suất nhỏ.
"Xin lỗi, tôi không nhận ra anh, chắc anh bị hoa mắt rồi".
Nói xong, tôi xoay người rời đi, nhưng dường như anh ấy không muốn từ bỏ ý
định, liền đuổi theo, Ares bước nhanh tới thô bạo đẩy anh ấy sang một
bên, mặt đầy biểu tình "Tâm tình đại gia ta đang không tốt đừng có dây
vào".
"Muốn tìm đàn bà cũng đừng có tìm lộn đối tượng, vào nơi mát mẻ mà tìm".
Bởi vì đang ở trước cửa quán rượu, nơi có rất nhiều người ra vào, giọng
Ares lại giống như sấm nổ vậy, lập tức gây sự chú ý của mọi người. Mấy
người bảo vệ sợ dẫn đến việc gây rối, vội vội vàng vàng chạy tới, khách
khí nói: "Hai vị, xin đừng như vậy, nơi này là nơi công cộng".
Nhìn dáng vẻ của Đông Tử là một bộ dạng của người có học thức rất thành thật còn ôn thuận, so sánh với một Ares có lối ăn mặc của một xã hội đen
điển hình thật làm cho người ta không thể không tin hiềm khích không
phải không từ nó mà ra. Có người đã nhận ra Ares là minh tinh, chỉ chỉ
trỏ trỏ không ngừng bàn tán, thậm chí còn lôi điện thoại di động ra muốn chụp hình. Lần này đã hoàn toàn chọc giận Ares, hùng hổ xông tới, đoạt
lấy điện thoại ném xuống đất, mắt trợn ngược như muốn ăn tươi nuốt sống
người ta.
"Mày, cmn, chụp cái gì mà chụp, có phải muốn bị tao đánh thành một cái bánh thịt hay không?"
Mọi người đều ngẩn ra vì không nghĩ tới việc một đại minh tinh lại nóng
tình như vậy, không quan tâm đến hình tượng mà nói ra những từ ngữ thô
tục. Tôi đen mặt cưỡng ép kéo tay của nó, thấp giọng nói: "Đừng gây
chuyện, chúng ta đi thôi".
"Anh, sao anh lại làm vậy, cẩn thận tôi đi kiện anh".
Người bị ném điện thoại lắp ba lắp bắp nói, bị Ares trừng một cái, lập tức
không có can đảm liền trốn sau lưng người bảo vệ. Tôi nhướn mày, đừng
nói đến việc bây giờ là người, kể cả lúc còn là nữ thần cũng không có ưa hành vi giống cường hào ác bá của Ares. Không phải nếu là thần thì càng phải đoan trang nghiêm túc hay sao? Nhưng tôi không có ngu ngốc lập tức la mắng nó té tát như trước. Nếu còn không biết cách làm sao có thể
khiến Ares nghe lời, tôi liền trực tiếp treo cổ tử tự.
"Dù con
không để ý đến hình tượng của mình nhưng ta còn để ý. Mau đền điện thoại cho người ta, ta không muốn phá hoại tâm tình tốt của mình hôm nay, đi
thôi, đổi chỗ khác, nơi này ta cũng không thích lắm".
Nó hừ một tiếng, cuối cùng không có trợn ngược mắt nữa, móc ra một bọc tiền hung hăng ném vào cái người đang bỏ chạy kia.
"Tiền bồi thường".
Sau đó nó liền nghênh ngang kéo tôi rời đi, mọi người ở đây đều bất động
nhìn nó rời đi. Tôi cười thầm, mặc dù Ares vô cùng ác bá, nhưng lại
khiến cho người ta không thể không chấn động, quả nhiên vẫn luôn là
Ares. Nhưng ít ra nó còn có chút tiến bộ là biết đền tiền.
Phải
cảm ơn cuộc hỗn loạn này, mọi người đều chuyển sự chú ý sang kẻ xui xẻo
bị ném điện thoại, không còn để ý đên mẫu thuẫn nhỏ của Ares lúc trước.
Tôi không nhịn được ngoảnh đầu khi bước vào xe, nhìn Đông Tử vẫn đứng ở
trong đó, ngơ ngẩn nhìn bên này, trên mặt một mảnh mờ mịt, nhất thời
lòng thắt lại, dốc sức quay đầu, không nhìn nữa.
Không có bất kỳ
hy vọng nào cả, thừa dịp còn sớm thì nên buông tay, tôi không muốn hại
anh ấy lần nữa. Nếu như anh ấy thật sự nhớ lại tất cả, chỉ sợ sẽ không
còn muốn ở chung với tôi nữa.
"Tên kia chính là tên tiểu bạch
kiểm người tìm được ở nhân gian sao? Hừ, còn tưởng là một trai đẹp gì
đó, hóa ra lại là một tên nhà quê".
Xe đang đi về phía trước trong sự im lặng, bỗng nhiên Ares nói, tôi liếc nó một cái.
"Cái gì mà tiểu bạch kiểm, sau khi đến nhân con không học được cái gì tốt
cả, nhưng lại học được cái xấu cũng không ít. Hừ, ta còn chưa nói với
con, nếu đã sống trong thân phận con người, ít nhất cũng nên tuân thủ
một chút nguyên tắc của con người. Đại minh tinh ở nơi công cộng không
nên ném đồ của người ta, con muốn lên trang nhất báo giải trí. Không, ta nhớ trước kia đọc không ít tin tức tiêu cực của con, cái gì mà say rượu quá động thủ đánh ký giả, làm sao mà con có thể che đậy được".
Nó dương dương tự đắc nói: "Đây chính là ưu điểm của con, con càng thô lỗ
tùy tiện, ngược lại những kẻ kia càng thích, loài người chính là một
sinh vật kỳ quái. Nói đến đây, con còn chưa kể đến chuyện kích thích hơn đâu, lần trước..."
"Được rồi, tốt lắm, ta không muốn nghe những
bí mật nhỏ bẩn thỉu đó." Tay tôi dừng mọi động tác, trước kia toàn gầm
thét với nó, khiến nó giận đến mặt đỏ tía tai. Nhưng bây giờ tôi nói
cùng là một câu, nhưng tâm tình lại khác. Ares cũng nhìn ra, cho nên
cũng không giận dữ đứng lên, huýt sáo, cười một cách kinh tởm: "Vâng,
thưa mẫu hậu, con biết sai rồi".
"Cút", không nhịn được vò mái
tóc nó, tôi có chút vui vẻ, ít nhất, dù xích mích với chồng nhưng lại
gần gũi với con trai hơn, đây có được coi là chuyện tốt không?
"Người rất thích thằng ngốc loài người kia? Con nhìn ra dáng vẻ buồn bực của
người. Có phải muốn con giúp một tay không? Giống như Zeus trước đây
vậy, cưỡng ép cướp dân nam? Đừng lo lắng mọi người sẽ biết, con sẽ xử lý sạch sẽ".
Ares dùng giọng điệu tùy tiện nói không rõ là nói đùa hay nghiêm túc.
"Được rồi, được rồi, đó là lúc ta mất trí nhớ mới làm ra chuyện ngu xuẩn như
vậy, bây giờ nên kết thúc! Ta không vô sỉ giống phụ vương của ngươi làm
ra chuyện buồn nôn kia được".
"Hay người không thích loài người
vì họ quá nhỏ bé? Cũng không vấn đề gì, Olympus còn có rất nhiều thần
mà, tùy tiện tìm là chuyện rất dễ dàng, dù sao năm tranh cướp trái táo
vàng mọi người đều công nhận người là một trong ba nữ thần đẹp nhất.
Cũng không phải tất cả mọi người đều sợ Zeus nên không dám đến gần
người, con nhìn ra Hades đối với người cũng không tệ, còn nữa, không
phải người với Prometheus cũng rất tốt sao".
"Ares, câm miệng, chớ được voi đòi tiên, đây không phải là loại chuyện một đứa con trai nên đem ra để đùa giỡn mẹ mình".
Tôi sừng sộ lên, lấy giọng điệu và biểu cảm thuộc về "Hera". Lúc lái xe đến một quán cà phê gần bờ biển, xe vừa dừng tôi đã xuống xe, Ares lao ra
chặn tôi lại.
"Người đừng tức giận, con không phải nói đùa, con
tuyệt đối nghiêm túc. Hy vọng mẹ của mình vui vẻ mới là chuyện tốt người con trai nên làm".
Ares nhìn tôi đầy ý tứ, nhíu mày.
"Thật ra con cũng không tệ".
"Ngươi là con trai ta! Nói lời như vậy một lần nữa, coi chừng ta từ ngươi".
Tát nhẹ nó một cái, tôi có chút tức giận đi vào quán cà phê. Nó sửng sốt
rồi đuổi theo, miệng lẩm nhẩm than phiền nói cái gì mà Zeus cũng là em
trai người mà, lại còn cùng nhau sinh con, tôi giả bộ không nghe thấy.
Mặc dù đối với chúng tôi mà nói cận huyết không tồn tại, nhưng hơn hai
mươi năm làm người, nghĩ đến chuyện như vậy là muốn nổi da gà.
Thật may nó không nhắc lại chuyện này, chúng tôi coi như vui vẻ ăn xong bữa
cơm, lúc đang dùng món điểm tâm ngọt, một trận cười đùa huyên náo từ
ngoài cửa truyền vào, tôi không có hứng thú vùi đầu ăn trái cây, nhưng
Ares ngồi đối diện mặt lại vặn vẹo một cách quái dị, nghiến răng nghiến
lợi nói: "Con quên mất, hôm nay người đàn bà kia cũng tới".
"Ừ, mà cái gì cơ?"
Thật ra vấn đề này cũng không cần hỏi, bởi vì vừa quay đầu đã nhìn thấy
ngoài cửa một đám người hâm mộ đang vây kín như sao. Những người khác
đều bị tôi trực tiếp không chú ý biến thành phông nền, nhưng ả đàn bà ở
trung tâm đang cười khúc khích kia có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
Nữ thần sắc đẹp và tình yêu Aphrodite.
"Con không phải là cố ý đến nơi này chờ ả ta chứ". Tôi hoài nghi hỏi, dù sao năm đó nó say đắm người đàn bà này là chuyện mà tất cả các vị thần đều
biết, còn khiến cả núi Olympus huyên náo một trận ầm ĩ, rất khó có thể
khiến người ta tin rằng Ares không còn yêu ả ta nữa.
"Keng".
Ares cầm dĩa hung hăng cắm xuống mặt bàn cẩm thạch, gằn từng chữ nói: "Điên mới tới tìm nàng".
"Được rồi, con bình tình một chút, chúng ta ăn xong liền đi ngay".
Tôi lau miệng, quả thực không muốn đối mặt với ả đàn bà này, trời mới biết ả ta sẽ nói ra cái gì. Nhưng ả ta đã nhìn thấy chúng tôi, nở nụ cười
duyên dáng đi về phía chúng tôi, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh đèn.
Nàng ta không đeo bất kỳ đồ trang sức gì, bởi vì chính bản thân ả ta đã
là thứ viên ngọc trai đẹp nhất, bất kỳ đồ trang sức nào cũng bị sắc đẹp
của ả ta làm cho lu mờ.
"Ares, đã lâu không gặp, a, đây không phải là... Thật hiếm khi các người lại bình tĩnh ngồi chung một chỗ ăn cơm".
Mỹ nhân ở trước mặt cười xinh đẹp như một đóa hoa, muốn đánh ả ta có lẽ
chỉ có mình tôi. À, có lẽ còn có quý ngài ngồi đối diện suýt nữa bóp nát cái dĩa. Tôi thật tò mò rốt cục giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì
mới có thể đến nông nỗi này.
"Đúng rồi, He... , ngài cùng Ze... à chuyện về người đó ta đã nghe nói qua, thật đáng tiếc, dù sao các ngài
cũng đã từng tốt như vậy".
Vẻ mặt ả ta đầy thương xót nói, ngay
tức khắc, tôi cũng vô cùng xúc động muốn bóp nát cái dĩa. Rốt cuộc là ả
ta ngu thật hay là kẻ giỏi che giấu sắc mặt?