Cộng cả hai kiếp tôi
cũng chưa bao giờ say bí tỉ như thế này. Coi như tôi được mở rộng tầm
mắt trò chơi vụng trộm của Ares là như thế nào. Hồi nó còn ở trên đỉnh
Olympus, ngoại trừ Aphrodite, không một nữ thần nào có thể lọt vào tầm
mắt nó. Bình thường trừ sở thích đánh nhau ra thì cũng là giết người,
không nghĩ trái lại sau khi đến nhân gian lại tiến hóa như vậy. May mà
nó là chiến thần chứ không phải là người, bằng không dựa vào cách chơi
kích thích này, kể cả người cường tráng nhất không quá ba năm cũng đi
tong. Lúc tôi đã say đến không phân biệt được đông tây nam bắc cuối cùng phải đầu hàng bất tỉnh được người ta khiêng lên lầu, hình như còn nhìn
thấy nó cùng sáu ả đàn bà lăn lộn một chỗ, thét chói tai cùng rên rỉ
ngay cả lão già tám mươi tuổi nghe thấy cũng không chịu được.
Thật may là tôi không phải lão già tám mươi tuổi mà là một bà lão tám trăm
vạn tuổi, cho nên trừ dùng chút lý trí cuối cùng để suy nghĩ "A, hóa ra
đứa nhỏ này lại xằng bậy như vậy, hóa ra trước đây toàn giả bộ trước mặt ta" thì cũng không có cảm nghĩ gì cả.
Cào cào mái tóc lộn xộn từ trên giường bò dậy. Cảnh nhân vật nữ chính say bí tỉ rồi sau đó phát
hiện một anh chàng đẹp trai hoặc tổng giám đốc không mặc quần áo nằm bên cạnh, phân đoạn kinh điển trong tiểu thuyết cũng không có phát sinh
khiến tôi có chút thất vọng. Tôi tìm dép, đánh răng rửa mặt rồi bước
xuống lầu, cũng không ngạc nhiên khi thấy Ares đang ăn điểm tâm trong
phòng ăn. Cả đêm buông thả không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên
gương mặt của thằng bé. Cũng không có đáng kinh ngạc, người ta là chiến
thần mà, thể lực không thể chê vào đâu được.
"Mới sáng sớm đã ăn thứ này, khẩu vị của con thật là tốt".
Tôi cùng nó không giống nhau, thân thể tôi trăm phần trăm là con người, tất nhiên khi chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nhìn thấy bít tết trong đĩa thức ăn của nó tôi chỉ cảm thấy buồn nôn. Tôi thuận tay cầm ly nước tranh uống
mấy ngụm, vừa nghiêng đầu nhìn gã đàn ông trung niên miệng ngậm thuốc lá đang ngồi ở ghế sa lông bên cạnh, trong tay cầm bật lửa, dáng vẻ ngu
đần.
"Đây là ai?", tôi hỏi.
"Người quản lý của con", nó trả lời một cách không hứng thú, cắn một miếng bít tết lớn.
Tôi phun một ít nước trái cây từ trong miệng ra, ho sặc sụa, bắn lên hơn
nửa gương mặt của nó, nhưng nó không hề tức giận, ung dung lấy khăn lau
sạch sẽ, liếc tôi một cái. Tôi vừa ho khan, vừa buồn cười, bởi vì bất
luận thế nào cũng không thể tìm ra mối liên hệ giữa Ares và cái vị mang
tên người quản lý kia. Nếu năm trăm năm trước tôi nói với con trai mình, sau này nó sẽ có một người quản lý, dù là mẹ của thằng bé, nó cũng nhất định sẽ trở mặt với tôi ngay trước mặt mọi người.
Có thể vì hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt " Ôn hòa" kia của Ares, nên người "quản lý" kia tỏ ra càng sợ hãi, tay cầm bặt lửa quên châm điếu thuốc, cho đến khi bị
bỏng tay mới kêu lên, vô cùng đau đớn.
Gật đầu với người quản lý
đáng thương kia một cái. Thật không khó để tưởng tượng bây giờ ông ta
đang vắt óc suy nghĩ mối quan hệ giữa Ares và tôi là như thế nào. Nhưng
nếu Ares muốn ở nhân gian vui chơi, dĩ nhiên là tôi không muốn khiến nó
cảm thấy ngột ngạt. Bởi dù sao thì nó cũng đối với tôi rất tốt.
Lên tiếng chào hỏi, tôi chậm rãi bước sang phòng sách bên cạnh. Ngồi một
lúc thì bất chợt phòng bên cạnh vang lên tiếng cãi vã khiến tôi dù không muốn nghe cũng chẳng được. Nói là cãi vã, chẳng qua chỉ là Ares gào
thét một mình, còn người quản lý thì một mực vâng vâng dạ dạ. Hình như
bọn họ đang gặp bất đồng về buổi hòa nhạc hay buổi gặp mặt nào đó. Rùng
mình một cái, tôi cố gắng tưởng tượng cảnh Ares ngồi hát trên sân khấu
còn bên dưới được vây quanh bởi đám fan hâm mộ cuồng nhiệt, nhưng cuối
cùng đành thất bại buông bỏ. Nhìn thấy một quyển album ảnh của Ares đặt
trên bàn, tôi cầm lên mở ra xem. Thật choáng váng khi nhìn những tấm
ảnh, bởi đây chính là MV tôi đã từng xem trên ti vi. Nhưng vì Ares thật
sự quá chói lọi, hơn nữa tôi hoàn toàn không có hứng thú với thể loại âm nhạc hết mức ồn ào này, nên hoàn toàn không chú ý tới người đàn ông kẻ
mắt đậm kia chính là con trai mình.
Ném tập album ảnh lên bàn,
sau nhớ tới việc chưa báo cho người nhà biết liền gọi điện về nhà. Không nghĩ tới mẹ tôi khi nghe máy thì cười hết sức mập mờ, còn dặn tôi không cần vội, cứ từ từ mà chơi, khi nào về cũng được. Sau khi cúp máy tôi
vẫn còn dở khóc dở cười nhìn ống nghe. Xem ra mẹ tôi đã hoàn toàn quên
mất Đông Tử, bao gồm cả việc con gái mình đã từng sắp kết hôn với anh
ta. Bà ấy đang một lòng một dạ mong đợi người con rể vừa là đại minh
tinh vừa giàu có này.
"Thật là, làm sao có thể như thế được, đó
là con trai của mình!" Tôi bĩu môi nói. Dù ở Olympus quan hệ máu mủ cũng không phải chuyện gì lớn lao, giống như việc ăn củ cải trắng vậy, nhưng tôi không thể nào chấp nhận được việc đó xảy ra giữa mình và con trai.
Zeus đã là giới hạn cao nhất của tôi.
Vừa nghĩ tới hắn, trong
lòng không khỏi hơi trùng xuống, nhưng tôi rất nhanh chóng lắc đầu bắt
buộc bản thân không được nghĩ tới hắn, mà phải suy tính bước tiếp theo
phải làm thế nào. Lăn mấy vòng trên ghế sa lông cũng không nghĩ được bất kỳ cái gì, ngược lại Ares đã kết thúc cuộc hành hạ người người quản lý, bước vào với một bộ áo sơ mi không cài cúc với chiếc quần jean. Dường
như nó vừa mới tắm, vài giọt nước còn từ trên mái tóc rối chảy dọc theo
cổ xuống dưới.
Nhìn thấy tôi rất không có hình tượng lăn lộn trên ghế, hình như nó thờ phào nhẹ nhõm: "Con còn tưởng người đã đi rồi".
"Đi. Ta còn có thể đến nơi nào." Tôi uể oải trả lời, tác dụng của rượu trong máu dần dần biến mất, thứ kích thích mê hoặc đã không còn tồn tại, mất
mát và thương cảm vô cùng muốn tránh như bóng đuổi theo hình, dồn ép
khiến cho người không thể thở nổi.
Ares phá lên cười, ngồi ở ghế đối diện, lấy một điếu thuốc lá ra hút: "Làm sao không có, chúng ta đều biết rằng Zeus nói phải trừng phạt người chẳng qua là muốn thấy người
cúi đầu mà thôi. Chỉ cần người quay về Olympus, nhận lỗi với ông ta,
khen mấy câu ông ta thích nghe, đảm bảo ông ta sẽ lập tức coi như chưa
có chuyện gì phát sinh, tiếp tục cùng người giả làm một đôi vợ chồng vô
cùng ân ái".
"Câm miệng, đừng tưởng nhìn thấy ta không phải là
thần là có thể nói lung tung, cẩn thận ta không khách khí với con", tôi
nghiêm khắc quát lên.
Ares nằm ngửa trên ghế sa lông, phả ra một
làn khói thật dày, giọng nói có chút châm chọc: "Đúng vậy, không khách
khí, người lúc nào chẳng không khách khí với con. Cho đến tận bây giờ
người chưa bao giờ thích con, người chỉ yêu cái tên què vô dụng kia. Nếu không phải Hebe gả cho Hercules, kẻ mà người ghét nhất, dù khiến người
vô cùng tức giận nhưng cuối cùng người vẫn tha thứ cho nàng, vẫn bảo
nàng là đứa con gái người yêu quý nhất. Rốt cuộc con đã làm sai điều gì. Tại sao thậm chí chỉ một nụ cười người cũng lười ban cho con. Hay chỉ
bởi con thua kém Athena và Apollo, không thể khiến cho Zeus vui sao?"
Cựa mình ngồi dậy, tôi trầm ngâm nhìn nó nửa ngày, rồi đột nhiên đưa tay ra vò vò tóc nó, thở hổn hển nói: "Con đang nói cái gì vậy, đây là việc
một người đàn ông làm ư, mới sáng sớm đã nhắc lại nợ cũ không phiền hay
sao? Không phải đã nói là quên hết mọi chuyện cũ nhìn thẳng về phía
trước hay sao? Hừ, cũng bởi vì con luôn không biết suy nghĩ như vậy nên
mới bị thua trong hầu hết các cuộc chiến".
Nó sửng sốt, trên mặt
thoáng qua những biểu cảm hết sức phức tạp, cuối cùng khóe miệng cong
lên rồi cười lớn: "Được lắm, được lắm, xem ra loài người có sức ảnh
hưởng thật lớn đối với người. Người cũng bắt đầu trở lên không giống
Hera rồi".
"Con cũng đâu có giống Ares". Tôi tức giận nói, cơ thể vừa động một chút đã bị Ares ôm chặt lấy, thiếu chút nữa nghẹt thở,
"Này, con làm cái gì đấy, bây giờ muốn tìm lại tình thương của mẹ thất
lạc đã lâu trên người ta phải không? Khi còn bé cũng chưa bao giờ thấy
con cần những thứ này, được rồi, nếu muốn ôm thì đợi ta trở về hình dáng trước đây được không, bây giờ thân thể chênh lệch quá lớn, một chút
cũng không thấy thoải mái".
Nó úp mặt vào mái tóc của tôi, buồn
bực nói: "Bất kể người có biến thành hình dáng gì, thì vẫn là Hera, đều
là mẹ của con. Đáp ứng con, đừng trở về Olympus, cùng con ở lại nhân
gian. Quay về có gì tốt, vừa không được tự do, vừa không vui vẻ gì. Ở
lại nơi này, con có thể đáp ứng tất cả mong muốn của người."
Dở
khóc dở cười vỗ vỗ cánh tay Ares, tôi cảm thấy dù mấy triệu năm nữa nó
vẫn là con trai của tôi, dù lớn như vậy, tùy tiện cưỡi chiến xa xông ra
cũng khiến loài người hoảng sợ, cơ hồ cũng không có mấy vị thần dám trêu chọc nó, nhưng vẫn mãi là đứa trẻ kéo tay tôi nũng nịu.
"Được rồi, ta đáp ứng con, không quay về nữa", tôi nói.
Nó lập tức nhảy cỡn lên, nở nụ cười hiếm có: "Người phải thề với Styx."
Tôi tát nhẹ nó: "Biến. Đừng có ra lệnh cho ta. Chớ được voi đòi tiên!"
Rửa mặt chải đầu qua loa rồi thay quần áo. Ares ngỏ ý muốn dẫn tôi tiếp tục ra ngoài chơi, tôi khó hiểu hỏi thế còn buổi hòa nhạc thì phải làm thế
nào, nó chỉ hời hợt trả lời nó muốn làm gì thì làm cái đó, không ai có
thể quản được. Tôi không khỏi đồng tình sâu sắc với người quản lý đáng
thương, Ares tự do tùy hứng không ai có thể cản được.
"Người muốn làm cái gì, ngồi du thuyền ra biển? Đi Las Vegas đánh bạc? Hay đi Tuyết Sơn trượt tuyết, hoặc là đi lặn biển?" Dừng trước một quán rượu sang
trọng, chúng tôi xuống xe, Ares rất phấn khởi vừa đi vừa nói. Thật ra
tôi cảm thấy những chuyện này chẳng có chút kích thích gì cả, bản thân
là thần, trên trời dưới đất có cái gì khó. Chẳng qua Ares đang cao hứng, nên tôi không nói cái gì cả, nó muốn chơi cái gì thì tôi chơi cái đó.
Nhưng tôi cảm thấy thật kỳ quái, ngay cả đứa con trai quan hệ không tốt
khi biết tôi và Zeus xích mích đã cấp tốc tới bầu bạn an ủi, sợ tôi nghĩ không thông (mặc dù tôi cảm thấy rốt cục là Ares cảm thấy đã tìm được
mục đích để nói chuyện với tôi hơn nữa còn có người chơi cùng nó), tại
sao đứa con trai quan hệ tốt ngược lại không thấy bóng dáng?
"Tại sao không nhìn thấy Hephaestus, vì sao nó không tới tìm ta? Còn
Eileithyia, con bé vì chuyện không lập gia đình nên đã cãi nhau với ta
một trận".
Ares không quay đầu lại, không nhịn được đáp: "Con làm sao biết được những kẻ trên Olympus đang làm cái gì, cho đến bây giờ
con chưa bao giờ để ý."
"Nhưng mà".
Tôi lo lắng cho
Hephaestus, đứa trẻ ngốc nghếch tính tình bộc trực này sẽ vì chuyện của
tôi mà chống lại Zeus, hay chỉ cần nói giúp tôi, ngộ nhỡ gặp xui xẻo thì phải làm sao? Cho đến bây giờ lúc Zeus đang bực bội thì lục thân cũng
không nhận, chớ nói đến việc Hephaestus không phải là đứa con trai mà
hắn yêu thích. Nếu không phải Hephaestus có tay nghề rèn điêu luyện, tôi cảm thấy thậm chí hắn sẽ không cho phép Hephaestus ở lại Olympus".
"Đừng nhưng nhị cái gì, người có thể không lo âu mà chỉ thoải mái vui chơi
được không? Hả..." Ares gắt gỏng, bắt đầu tức giận: "Hephaestus,
Hephaestus, Hephaestus, anh ta không phải trẻ sơ sinh mới ra đời, hơn
nữa cầm búa trong tay không phải là để ăn chay, Zeus mới là kẻ không bỏ
được anh ta, người lo lắng cái gì? Có lẽ có chuyện gì kìm chân khiến anh ta tạm thời không có cách nào rời đi. Người biết là thời gian ở Olympus và nhân gian không giống nhau mà".
"Ừ, con nói phải".
Không muốn để mối quan hệ mẹ con vất vả lắm mới phục hồi lại bị phá hỏng, tôi miễn cưỡng cười, không nói về Hephaestus nữa, nhưng trong thâm tâm
quyết định nếu rảnh rỗi nhất định phải hỏi thăm một chút tin tức về nó.
Ares lôi lôi kéo kéo tôi vào trong, tôi không thể làm gì chỉ có thể đi theo, suýt nữa đụng phải một người từ phía đối diện đi ra.
"Xin lỗi".
Đối phương lập tức nói xin lỗi, tôi đang muốn tiến lên tùy tiện trả lời
nhưng chân không thể nào cử động được. Bởi gương mặt đó vô cùng quen
thuộc, hết sức quen thuộc.
Hà Cảnh Đông, sao anh ấy lại ở chỗ
này, trên người còn mặc âu phục chỉnh tề. Tôi nhìn thấy cà vạt anh ấy
thắt chính là chiếc tôi tặng, chợt nghĩ tới anh ấy từng nói với tôi hôm
nay công ty của anh ấy sẽ tụ tập ở đây làm cái gì đó.
"Thật xin lỗi".
Anh ấy nghi hoặc nhìn tôi, ánh mắt trong suốt, giống như nhìn một người xa
lạ. Trong lòng tôi trào lên sự khổ sở, đúng vậy, đối với anh ấy, tôi chỉ là một người xa lạ.
"Đi đi, đứng ngẩn ra làm cái gì".
Ước chừng Ares không biết anh ấy, cho nên nó không nhịn được thúc giục. Tôi thở dài, từ từ tiến vào trong.
Nhưng mới đi được một bước, Hà Cảnh Đông đã nắm lấy cánh tay tôi, chân mày cau lại.
"Thật xin lỗi, thứ cho tôi mạo muội, nhưng mà, có phải chúng ta đã từng gặp qua ở nơi nào hay không?"