Cuối cùng Mặc Tu Nghiêu cũng không đi gặp sứ giả Bắc Nhung, ném chuyện
này cho Diệp Ly. Không thể không nói, đôi khi Mặc Tu Nghiêu bốc đồng làm cho người khác phải đau đầu.Bên kia, Bọn người bô lão đang chỉ trích
Định Vương phi thân là nữ tử lại tham gia vào chính sự, bên này hắn
quang minh chính đại đem chuyện đàm phán với Bắc Nhung trực tiếp giao
cho Vương phi đi xử lý. Chẳng khác gì không chút do dự hung hăng ném một cái tát vào mặt những lão đầu tự cho có thể vượt mặt Định Vương.
Vừa mới bị Định Vương không chút lưu tình cho một cái tát vào mặt, bọn họ
còn không thương nghị ra đối sách cũng không dám nói gì thêm, chỉ phải
trốn trong nhà mà hờn dỗi.
“Bái kiến Định Vương phi.” Bên trong
dịch quán Bắc Nhung, Gia Luật Hoằng tâm bình khí hòa chào Diệp Ly. Cũng
không bởi vì Mặc Tu Nghiêu không tự mình tiếp hắn mà cảm thấy tức giận.
Không nói địa vị của Định Vương phi ở Mặc gia quân, Bắc Nhung bây giờ là chiến bại một phương, bọn hắn không có tư cách dị nghị,
“Thái tử Bắc Nhung hữu lễ.” Diệp Ly không thể không cảm thán tâm tính Gia Luật
Hoằng, hôm nay song phương đến tình hình như thế này còn có thể khắc chế hữu lễ. Đương nhiên, đồng thời cũng muốn cảm thán quyền thế chính trị
ảnh hương đến lòng người, cho dù được xưng là tính tình cương trực nhất
thì người Bắc Nhung cũng học được không ít giả dối.
Diệp Ly ngồi xuống, không cùng Gia Luật Hoằng vòng vo, hỏi: “Công chúa Dung Hoa có đi cùng Thái Tử không?”
Gia Luật Hoằng dĩ nhiên không ngờ câu đầu tiên Diệp Ly hỏi là công chúa
Dung Hoa, sửng sốt một chút mới gật đầu nói: “Thực không dám giấu diếm,
Dung Hoa xác thực đi theo tới Ly thành.”
Diệp Ly nhướng mày cười
nói: “Quả nhiên Bắc Nhung Vương rất yên tâm về Thái tử.” Bắc Nhung Vương coi công chúa Dung Hoa thành thẻ bạc để đàm phán với Mặc gia quân, đàm
phán còn chưa tiến hành lại để cho Gia Luật Hoằng đem người về. Thật sự
để cho người ta có chút không rõ rốt cuộc Bắc Nhung Vương thật sự muốn
đem tro cốt Gia Luật Dã và tướng sĩ Bắc Nhung chỉ là nói suông thôi.
Gia Luật Hoằng cười khổ nói: “Tại hạ được lệnh phụ vương, nhất định phải
mang di cốt Thất đệ và tướng sĩ Bắc Nhung về. Kính xin Vương phi thành
toàn. Về phần Dung Hoa…Cũng nhờ Vương phi trông nom.” Diệp Ly nhìn Gia
Luật Hoằng, nói: “Ngược lại Thái tử tình thâm ý trọng với công chúa Dung Hoa. Cuối cùng cũng không cô phụ công chúa Dung Hoa mấy năm nay ở Bắc
Nhung…”
Gia Luật Hoằng khe khẽ thở dài, nói: “Tại hạ vô năng, lại để cho Vương phi chê cười. Ta đưa Dung Hoa đến bái kiến Vương phi.” Gia Luật Hoằng quay người phân phó người hầu bên cạnh, chỉ chốc lát sau
công chúa Dung Hoa liền từ hậu đường đi ra. Công chúa Dung Hoa đã đổi
xiêm y Trung Nguyên lộ ra vài phần tiều tụy tái nhạt, so với lúc gặp
trước đây thiếu đi vẻ xinh đẹp động lòng người.
“Vương phi.” Công chúa Dung Hoa dịu dàng cúi đầu, nói khẽ.
Diệp Ly giơ tay lên vịn nàng, cười nói: “Công chúa không cần đa lễ. Mời ngồi.”
Ba người lần nữa ngồi xuống, Diệp Ly mới nhìn Gia Luật Hoằng nói: “Vương
gia giao việc đàm phán với Bắc Nhung cho Bản phi, chắc hẳn mấy ngày
trước công tử Thanh Trần đã đề cập với Thái tử về điệu kiện của Định
Vương phủ rồi. Không biết Thái tử Gia Luật Hoằng nghĩ như thế nào?”
Gia Luật Hoằng cau mày nói: “Chiến mã Bắc Nhung ta là lập quốc chi căn bản, Định Vương phủ muốn một vạn chiến mã, thứ cho Bản vương nói thẳng, thật sự có chút ép buộc. Dùng quyền lợi tại hạ, chỉ sợ không cách nào đáp
ứng.”
Chuyện đàm phán vốn cũng không phải một sớm một chiều có
thể thành, Diệp Ly cũng không để ý cười nói: “Thái tử Gia Luật không cần vội vã trả lời bản phi, dù sao Thái tử cũng muốn nấn ná Ly thành một
thời gian, không bằng Thái Tử cũng có thể cùng Bắc Nhung Vương thương
nghị lại. Thái tử nghĩ thế nào?”
Gia Luật Hoằng gật đầu cười nói: “Đa tạ Vương phi thông cảm. Vô luận chuyện lần có thành hay không, công chúa Dung Hoa xin trả lại cho Đại Sở, kính xin Vương phi chăm sóc nàng
xem như thành ý Bắc Nhung ta.”
Công chúa Dung Hoa lạnh nhạt, rủ
mắt yên tĩnh ngồi bên cạnh. Làm như không để ý Gia Luật Hoằng và Diệp Ly đang thảo luận về nàng.
Diệp Ly không quên nhìn công chúa Dung
Hoa, khe khẽ thở dài nói: “Công chúa ở lại Ly thành, Định Vương phủ dĩ
nhiên vẫn đối đãi tốt với công chúa. Nếu Công chúa nhớ người thân thì
Bản phi sẽ phái người đưa công chúa về Giang Nam.” Công chúa Dung Hoa là công chúa hòa thân, vô luận ở lại Ly thành hay đi Nam Kinh, cũng sẽ
không ai dám bạc đãi nàng đấy.
Công chúa Dung Hoa cười nhạt một
tiếng, cười khổ nói: “Giang Nam…làm gì có người thân của ta…Dung Hoa
muốn trở lại Trường Hưng phụng dưỡng Chiêu Dương cô cô, thỉnh Vương phi
thành toàn.” Lúc trước triều đình Đại Sở dời nam, công chúa Chiêu Nhân
xuôi Nam, công chúa Chiêu Dương lại lựu lại Sở Kinh. Về sau Mặc gia quân đoạt lại Sở Kinh đổi tên thành Trường Hưng, Đại trưởng công chúa Phúc
Hi bệnh chết, công chúa Chiêu Dương vẫn còn ở lại Trường Hưng vì Đại
trưởng công chúa giữ đạo hiếu. công chúa Chiêu Nhân xuôi Nam không lâu
cũng bệnh chết, hôm nay tính ra, công chúa Dug Hoa chỉ còn công chúa
Chiêu Dương là người thân thân cận nhất thôi.
Diệp Ly gật đầu
nói: “Cũng tốt, qua ít ngày nữa công chúa Chiêu Dương cũng đến Ly thành. Đến lúc đó công chúa có thể cùng công chúa Chiêu Dương trở về Trường
Hưng.
Công chúa Dung Hoa cảm kích gật đầu nói: “Đa tạ Vương phi.” Nói xong, liền cúi đầu không hề nhìn Gia Luật Hoằng. Gia Luật Hoằng
nhìn thoáng qua công chúa Dung Hoa, thần sắc hơi động lại cuối cùng cũng không nói gì thêm. Vợ chồng mười năm, làm sao hoàn toàn không có tình
cảm? Huống chi công chúa Dung Hoa là nữ tử cực kỳ xinh đẹp lại thông
minh, không giống những nữ từ bình thường ở Bắc Nhung. Nhưng công chúa
Dung Hoa không có quan trọng bằng vương vị Bắc Nhung, hôm nay từ biệt
chỉ sợ không hẹn gặp lại rồi.
Thời điểm Diệp Ly rời khỏi dịch
quán Bắc Nhung, công chúa Dung Hoa liền trở về. Gia Luật Hoằng dẫn theo
công chúa Dung Hoa đến Ly thành, mặc kệ đàm phán có thành hay không cũng không nghĩ sẽ mang nàng về. Đã như vậy, Dung Hoa lúc nào trả cho Định
Vương phủ cũng không sao rồi. Dứt khoát liền để cho Diệp Ly mang người
đi.
Trở lại Định Vương phủ, bố trí cho công chúa Dung Hoa xong,
nhìn sắc mặt ảm đạm của Dung Hoa công chúa, Diệp Ly cũng chỉ ngầm thở
dài cũng không an ủi nhiều. Về sau vô luận là Định Vương phủ hay Đại Sở
và Bắc Nhung quan hệ tốt hay xấu, công chúa Dung Hoa cũng không thể trở
lại Bắc Nhung. Công chúa Dung Hoa cũng là người thông minh, đương nhiên
sẽ không thể không rõ thế cục bây giờ đối với nàng xem như vô cùng không tệ. Gia Luật Hoằng đối với nàng coi như có vài phần tình nghĩa rồi. Lúc này chỉ lo lắng cho mấy đứa con còn ở Bắc Nhung. Nhưng vô luận là Định
Vương phủ hay Đại Sở ở Giang Nam cũng không thể thay nàng mang những đứa bé kia về. Hiện nay người Trung Nguyên và Bắc Nhung cừu hận càng lớn,
mấy đứa trẻ kia ở Đại Sở cũng không phải là chuyện tốt gì.
Trải
qua vài ngày đàm phàn với Gia Luật Hoằng, vốn kiên trì không chịu nhượng bộ rốt cục Gia Luật Hoằng cũng đồng ý dùng một vạn thất chiến mã Bắc
Nhung đổi lấy di cốt Gia Luật Dã và tướng sĩ Bắc Nhung chết trận. Đối
với kết quả như vậy, cũng không ngoài ý muốn của Diệp Ly. Lúc này đây
bại dưới tay Mặc gia quân, Bắc Nhung có thể nói là quốc lực giảm đi, Bắc Nhung vốn đã hoang vắng, thổ địa cằn cỗi, muốn khôi phục cường thịnh,
chỉ sợ mười năm hai mươi năm cũng không làm được. Mà chưa tính Mặc gia
quân chủ động xuất kích, không cho bọn hắn có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.
Dùng một vạn chiến mã đổi lấy cơ hội nghỉ ngơi. Đối với Bắc Nhung lâu
dài không thể nói là tốt, nhưng hiện tại Bắc Nhung không còn lựa chọn
khác.
Thời điểm song phương ký hiệp nghị Hòa Bình, Mặc Tu Nghiêu
cũng tự mình xuất hiện. Nhưng, quốc thư ký bên trên như cũ vẫn là Diệp
Ly và Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần hiện nay là hữu tướng, dĩ nhiên có tư cách đại biểu Định Vương ký hiệp nghị đấy, nhưng Diệp Ly thân là nữ tử
làm cho sứ giả Bắc Nhung có chút không yên lòng. Đây không phải bọn hắn
xem thường Diệp Ly, mà là bọn hắn hiểu rõ quy cũ truyền thống của Trung
Nguyên. Tại trường hợp chính thức nữ tử không có tiếng nói, bởi vậy
không thể không hoài nghi hiệp nghị Hòa bình có hiệu dụng*(hiệu lực+tác
dụng).
Chống lại hoài nghi người Bắc Nhung, ánh mắt của đám danh
môn thế gia bất mãn, Diệp Ly cũng lơ đễnh, dứt khoát ký đại danh của
mình vào bản hiệp nghị. Đợi đến lúc song phương trao đổi bản nghiệp
nghị, Mặc Tu Nghiêu mới đứng dậy kéo Diệp Ly nói với Gia Luật Hoằng:
“Thái tử Gia Luật, ta và ngươi song phương đã ký quốc thư. Bản vương hi
vọng mau chóng nhận được một vạn thất chiến mã Bắc Nhung.”
Nghe
vậy, khóe môi Gia Luật Hoằng không khỏi co giật. Người Trung Nguyên ưa
thích nói chuyện quanh co lòng vòng làm đấu óc người nghe choáng váng,
nhưng Gia Luật Dã phát hiện, nói chuyện trực tiếp cũng làm người nghe
không chịu được. Ý tứ Mặc Tu Nghiêu vào trong tai Gia Luật Hoằng là nếu
không vì một vạn con chiến mã, Bản vương làm gì có tâm tư cùng ngươi ký
hiệp nghị Hòa Bình?
“Định Vương yên tâm, chỉ cần…Mặc gia quân
tuân thủ ước định, trong vòng ba tháng, một vạn con chiến mã nhất định
sẽ đưa tới Trung Nguyên.” Gia Luật Hoằng nói.
Mặc Tu Nghiêu
nhướng mày nói: “Bản vương dĩ nhiên nhất ngôn cửu đỉnh. Một vạn con
chiến mã, mười năm song phương đều không nhắc đến chiến sự.”
Gia Luật Hoằng gật đầu, “Về sau Bắc Nhung và Định Vương chính là nước bạn, bản Thái tử kính mời Vương gia và Vương phi một ly.”
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt, cũng không phản đối. Quốc cùng quốc vốn là như
thế, không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Có
vĩnh viễn chỉ là lợi ích. Tuy nhiên bên ngoài song phương nói là giao
hảo, nhưng vẫn hiểu rõ đối phương, vô luận Bắc Nhung hay Định Vương phủ
đều không còn khí lực để đánh tiếp một trận. chỉ có điều Bắc Nhung thảm
hại hơn Định Vương phủ, Định Vương phủ lấy hết sức đánh một trận mà nói, chẳng qua là được không bù mất mà thôi.Mà Bắc Nhung lại đánh thì tai
họa ngập đầu rồi. Cho nên Bắc Nhung phải trả giá càng nhiều một ít mà
thôi. Một khi song phương không muốn trì hoãn mà động thủ, cái gọi là
hiệp nghị Hòa Bình cũng là rỗng tuếch mà thôi.
Lúc sứ giả Tây
Lăng và Đại Sở đến Ly thành, vừa vặn Định Vương và Bắc Nhung vừa kí xong hiệp nghị. Nghe được tin này, sắc mặt sứ giả hai nước đều khó coi. Định Vương phủ và Bắc Nhung ngưng chiến, rất có thể lực chú ý chuyển hướng
về phía nam, vô luận là Đại Sở hay Tây Lăng, hiện tại cũng không chịu
được một kích của Mặc gia quân. Tất cả mọi người không thể không đối mặt với sự thật, nhiều năm tranh đấu gay gắt như vậy, người thắng sau cùng, hiển nhiên là Định Vương phủ.
“Khởi bẩm Vương gia Vương phi, sứ giả Đại Sở và Tây Lăng đến bái kiến.”
Lúc nghe được tin tức, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang ngồi trong sân ôm hai
tiểu bảo bảo chơi đùa. Hai bảo bảo hạ sinh không lâu đã được giao cho Từ gia nuôi dưỡng, Diệp Ly luôn luôn cảm thấy áy náy về điều này. Từ khi
sau trở về, Diệp Ly lôi kéo Mặc Tu Nghiêu làm bạn với hai bảo bảo, thỉnh thoảng Mặc Tiểu Bảo cũng đến tham gia náo nhiệt. Mặc Tu Nghiêu rất yêu
thích tiểu công chúa, cũng theo Diệp Ly mỗi ngày mang hai tiểu Bảo bảo
chơi đùa, hai người ngược lại thành người thanh nhàn nhất trong Ly thành náo nhiệt này rồi.
“Cùng đến sao?” Diệp Ly nhướng mày hỏi.
Mặc Tu Nghiêu không để ý, lạnh nhạt nói: “Hai bên lộ trình không sai biệt
lắm, cùng đến một chỗ cũng không có gì lạ,bên Giang Nam là ai đến?”
Thị vệ bẩm báo nói: “Hồi Vương gia, à Du Vương Đại Sở mang theo vị tân Sở Hoàng cùng đi.”
“Du Vương? Mặc Cảnh Du?” Mặc Tu Nghiêu không nhớ lắm mấy Vương gia hoàng
thất Đại Sở, khi còn bé còn có nhớ một chút, về sau lớn lên đặc biệt sau khi Định Vương phủ gặp chuyện không may thì gần như không liên quan tới những người này. Cho nên hôm nay ấn tượng về Mặc Cảnh Du cũng không sâu sắc.
Diệp Ly đứng dậy ôm Lân nhi đã ngủ trong tay thả xuống
chiếc giường nhỏ, nói: “Tây Lăng Trấn Nam Vương và Sở hoàng đã đích thân tới, chúng ta cũng nên ra gặp. Miễn cho mất cấp bậc lễ nghĩa.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, buông tiểu công chúa ra đi theo Diệp Ly gặp khách.
Trong đại sảnh Định Vương phủ, hai bên nhân mã mỗi bên ngồi một phương. Tiểu
Hoàng đế Đại Sở tân nhiệm Mặc Tùy Vân năm nay chưa tới mười hai tuổi,
ngồi phía trên bên vị trí Đại Sở, tuy ăn mặc long bào đẹp đẽ quý giá
nhưng sắc mặt lại suy yếu cùng với kinh hoảng. Thỉnh thoảng liếc mắt
nhìn Mặc Cảnh Du bên cạnh. Bên kia, Lôi Đằng Phong mặc triều phục Tây
Lăng Trấn Nam Vương, nhìn qua khí vũ hiên ngang, khí độ ung dung. So với lúc trước thỉnh thoảng vội vàng xao động thất thố, càng nhiều thêm vài
phần trầm ổn cùng với trấn định. Quan viên ngồi dưới tay hắn đều rủ mắt
nghiêm nghị, một bộ dáng coi Trấn Nam Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh
đó, so với Đại Sở càng thêm nhiều phần khí độ.
“Vương gia đến! Vương phi đến!” Ngoài cửa giọng nói người hầu vương phủ truyền đến.
Chỉ thấy áo tóc trắng của Định Vương nắm tay Vương phi mặc bộ áo xanh tóc
đen đến. Chỉ nhàn nhạt quét mắt qua mọi người, lại để cho người khác có
một cảm giác áp lực trầm trọng.
Lôi Đằng Phong nhìn đôi bích nhân trước mắt, thần sắc trong mắt biến ảo, chốc lát đã giấu tất cả cảm xúc, bình tĩnh đứng dậy chắp tay nói: “Định Vương, Vương phi. Bản vương quấy rầy, kính xin hai vị chớ trách.”
Diệp Ly có chút ngoài ý muốn
nhìn thoáng qua Lôi Đằng Phong, mới chỉ có hai tháng, Lôi Đằng Phong lại có thể biến hóa lớn như vậy. Dáng người tuấn mỹ cao ngất ngược lại ẩn
ẩn thêm khí độ của Lôi Chấn Đình năm đó.
Mặc Tu Nghiêu đồng dạng
đánh giá Lôi Đằng Phong liền rời đi. Vung tay lên cười nói: “Trấn Nam
Vương khách khí, Trấn Nam Vương đường xa mà đến, vẻ vang cho kẻ hèn Định Vương phủ. Mời Trấn Nam Vương ngồi.” Đúng là không ai đề cập đến trận
đại chiến một tháng trước, càng không ai nhắc tới cái chết của Lôi Chấn
Đình. Tuy bên Tây Lăng không ít người sắc mặt đều khó coi, nhưng cuối
cùng vẫn nhịn được.
Mặc Tu Nghiêu kéo Diệp Ly ngồi xuống, nhìn Sở hoàng Mặc Tùy Vân và Mặc Cảnh Du bên kia. Mặc Tùy Vân đứng dậy, đối với Mặc Tu Nghiêu khom người vái chào nói: “Tùy Vân bái kiến Định Vương
thúc.”
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu chớp lên, cười vang nói: “Sở Hoàng ở xa tới là khách, làm gì đa lễ vậy. Mời ngồi.” Mặc Cảnh Du ngồi bên cạnh đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng, trong lòng có chút bất đắc dĩ thờ dài
cười nói: “ Xác thực Định Vương là trưởng bối Hoàng thượng, xưng một
tiếng Vương thúc cũng không quá. Định Vương không cần để ý.” Nếu luận về gia phả mà nói.Mặc Tùy Vân cũng không phải xưng Mặc Tu Nghiêu là thúc
thúc, mà là thúc công. Nhưng Mặc Tu Nghiêu hiển nhiên không có tâm tư
liên hệ với Hoàng thất Đại Sở. Mặc Cảnh Du hiểu, lúc trước Đại Sở và
Định Vương phủ đã xé toang mặt rồi. Chỉ cần đầu óc Mặc Tu Nghiêu không
hỏng…cái ý nghĩ hảo huyền căn bản không đáng tin cậy rồi. Cho nên tuy
thất vọng những lại không quá mức để ý.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười
không nói, lấy thông minh của hắn há không biết Đại Sở đánh chủ ý gì?
Chỉ có thể nói, Nam Kinh cùng mấy lão đầu tử trong Ly thành thật là đều
khờ khạo!
Thấy Mặc Cảnh Du có chút xấu hổ, Diệp Ly mở miệng nói:
“Sở Hoàng và Trấn Nam Vương đường xa mà đến, chắc là một đường khổ cực.
Bản phi sai người chuẩn bị dịch quán, kính xin hai vị đến dịch quán nghỉ ngơi, buổi chiều Bản phi và Vương gia vì hai vị khách phương xa đến mà
dùng cơm.”
Lôi Đằng Phong trầm mặc gật đầu nói: “Đa tạ Vương
phi.” Những ngày này Lôi Đằng Phong tuy trầm ổn rất nhiều, nhưng đối mặt với địch nhân giết phụ vương nhất thời có chút cố sức đấy. Nhìn Mặc Tu
Nghiêu và Diệp Ly khoan thai thong dong trước mắt, trong lòng Lôi Đằng
Phong đột nhiên có chút mệt mỏi, cũng không có tâm tư nói gì thêm.
Mặc Cảnh Du nhìn thoáng qua Mặc Tùy Vân rõ ràng có chút mệt mỏi, cũng gật đầu nói: “Như thế, liền cảm ơn Vương phi rồi.”
“Du Vương khách khí.” Diệp Ly cười nhẹ nhàng nói.
Rất nhanh, Lôi Đằng Phong và bọn người Mặc Cảnh Du cáo từ rời đi. Vốn chính là mới đến Ly thành, tới gặp cũng là lễ mà thôi. Cho dù thực có chuyện
gì, cũng phải chờ nghỉ ngơi đã rồi bàn sau. Nhìn một đoàn người rời đi,
Diệp Ly nhẹ giọng thở dài: “Lôi Đằng Phong thay đổi nhiều, khó trách
trong thời gian ngắn như vậy có thể khống chế được Tây Lăng, nếu qua vài năm, chỉ sợ là một đối thủ không tệ.”
Lôi Đằng Phong là bị hào
quang của Lôi Chấn Đình áp chế quá lâu nên mất đi nhuệ khí. Một khi đã
không còn Lôi Chấn Đình phảng phất không thể vượt qua ngọn núi lớn, Lôi
Đằng Phong biến hóa tiến bộ đáng được xưng là thần tốc đấy.
Mặc
Tu Nghiêu nhíu mày nói: “Coi như là đối thủ, cũng sẽ không là đối thủ
của Bản vương.” Thời điểm Lôi Đằng Phong chính thức tưởng thành…lúc đó
đối thủ của Lôi Đằng Phong dĩ nhiên không là hắn rồi. Định Vương điện hạ thỏa mãn tính toán, không chút nào áy náy với nhi tử của mình, dựng cho bé một đối thủ tương lai lợi hại.
Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Đại Sở có ý gì?”
Một tay nắm tay Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu miễn cưỡng nói: “Còn có thể có ý gì? Những lão gia hỏa ở Nam Kinh ý nghĩ hão huyền, đưa Mặc Tùy Vân đến lấy
lòng Bản vương, nói không chừng Bản vương nghĩ lại cùng Đại Sở bắt tay
làm hòa lần nữa?” Mặc Tu Nghiêu hắn không có nhi tử sao? Đánh được giang sơn, cho dù hắn không có hứng thú, cũng lưu lại cho con hắn a. Chẳng lẽ Mặc gia quân lại phải dây dưa mãi với Đại Sở?
Diệp Ly sững sờ,
cũng nhịn không được lắc đầu cười. Không thể không nói, trên triều
đình…những lão đầu này đôi khi có cách nghĩ phức tạp làm người ta nhức
đầu, nhưng đôi khi lại khờ khạo đến mức ta muốn bật cười. Bọn hắn như
thế nào sẽ cho rằng Mặc gia quân cùng Đại Sở quyết liệt, Mặc gia quân
thương vong nhiều như vậy, về sau lại có thể bắt tay làm hòa? Người Định Vương phủ không phải là Bồ Tát thiện tâm.
“Chắc không phải là ý
tứ của Mặc Cảnh Du.” Diệp Ly nói. Tuy Mặc Cảnh Du có vẻ cung kính Mặc Tu Nghiêu, nhưng lại không chân thành.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Mặc Cảnh Du có thể sống đến bây giờ nắm đại quyền, dĩ nhiên không phải đồ
đần. Không phải hắn không hiểu. Chỉ có điều..hiện tại chỉ sợ hắn cũng
không cách nào hoàn toàn khống chế triều đình Đại Sở.” Mặc Cảnh Lê đần
hơi vụng về và ngốc nghếch, nhưng Giang Nam là địa bàn của hắn. Hơn nữa
so ra, Mặc Cảnh Lê thủ đoạn ngoan độc hơn.Lúc còn Mặc Cảnh Lê…những lão
đầu này không dám bắt đầu nháo sự, hiện tại Tân hoàng sơ lập, còn không
thừa thời cơ bắt đầu cậy già lên mặt mới là lạ.
“Chàng định làm gì?” Diệp Ly cười hỏi.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Bản vương đã phá tan Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê, còn
Mặc Tùy Vân là việc của Mặc Tiểu Bảo. Bằng không người khác còn tưởng
Bản vương muốn dây dưa với người của Hoàng thất Đại Sở, bắt nạt một đứa
trẻ mười mấy tuổi? Quay lại…gọi Mặc Tiểu Bảo đi xem Mặc Tùy Vân, miễn
cho tiểu tử kia nhàn rỗi không việc gì làm, mỗi ngày đảo quanh trước mặt Tâm Nhi.”
“Chàng nói là…Mặc Tùy Vân…” Diệp Ly nhíu mày, nghi
hoặc nhìn Mặc Tu Nghiêu. Nếu như Mặc Tùy Vân không đáng giá mà nói…Mặc
Tu Nghiêu sẽ không cố ý nhắc tới còn muốn Mặc Tiểu Bảo xem nó.
Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói: “Ta cảm thấy được…Tiểu tử kia không
chừng là người thông minh. Ít nhất…thông minh hơn cha và thúc thúc hắn.”
Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, nàng đến cùng không phải người sinh ra ở Hoàng
gia. Ngoài sáng tính toán nguy hiểm nàng không lo, nhưng đối với những
chuyện vụng trộm thật sự không thể am hiểu. Ít nhất vừa mới nói mấy câu, nàng hoàn toàn nhìn không ra Mặc Tùy Vân có gì dị thường.
Mặc Tu Nghiêu sung sướng cọ xát mấy sợi tóc nhàn nhạt hương thơm của Diệp Ly,
cười nói: “Tiểu tử kia hành động không tệ, nếu không đúng lúc nhìn hắn,
Bản vương thiếu chút nữa bị hắn lừa gạt. Ánh mắt hắn nhìn Bản vương,
cũng không biểu hiện ra sự sợ hãi. Nhưng đến cùng vẫn là con nít, ước
chừng từ nhỏ chưa được giáo huấn, vẫn lộ chân tướng.”
Diệp Ly gật đầu, muốn trước mặt Mặc Tu Nghiêu không lòi đuôi thật sự không dễ dàng. Cái đứa bé kia chỉ sợ là cố ý biểu hiện bộ dáng hoảng sợ, nhưng lại
không biết hăng quá hóa dở.
“Mặc Tiểu Bảo…”
“Mặc Tiểu Bảo
mà không chơi được nó thì nên để cho Từ Thanh Trần dạy dỗ một phen rồi.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói. Một tiểu thế tử Định Vương phủ tử nhỏ được dạy bảo tỉ mỉ lại không chơi được người mới bị đẩy lên ngôi vị Tiểu
hoàng đế, nói ra thân làm cha không thể không cảm thấy xấu hổ thay bé.
Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu trên mặt hiện vẻ bất mãn, chỉ phải gật đầu đáp
ứng, “Đã biết, để ta cho gọi Tiểu Bảo đi đón Sở Hoàng.” Chỉ sợ vạn nhất
Mặc Tiểu Bảo biểu hiện không tốt, bị phụ vương bé thu thập khó coi, nàng làm mẹ chỉ có thể thay bé tiếc hận rồi. Thủ đoạn Mặc Tu Nghiêu thu thập người chưa bao giờ thiếu trò gian trá, thu thập Mặc Tiểu Bảo càng là
tận lực.
Cho nên, bạn học Mặc Tiểu Bảo phải cẩn thận rồi.
Trong hậu viện Định Vương phủ, Mặc Tiểu Bảo vừa viết bài xong chạy trở lại phòng nhìn muội muội tự dưng rùng mình một cái.