“Bái kiến Thanh Vân tiên sinh.” Tuy những lão toan nho này ở bên ngoài
thì có mười phần khí phái, nhưng đến khi gặp Thanh Vân Tiên sinh vẫn
không tự chủ cảm giác thấp hơn một cái đầu. Thanh Vân tiên sinh tuy râu
tóc trắng bạc nhìn phảng phất như lão thần tiên hòa ái dễ gần, nhưng
những người này đều có chút tuổi tác, nên cũng hiểu Thanh Vân tiên sinh
hơn người trẻ tuổi bình thường rất nhiều, thậm chí trong đó còn không
thiếu môn sinh của Thanh Vân tiên sinh.
Thanh Vân tiên sinh lại cười nói: “Không cần đa lễ, các vị đều là người bận rộn, sao lại nhàn hạ đến vùng sơn dã của lão hủ?”
Mọi người liền không dám nói, đứng trước Thanh Vân tiên sinh dù cho kính sợ khâm phục nhưng đồng thời trong lòng lại ẩn một tia ghen ghét. Nếu
thiên hạ này ai có phúc khí tốt nhất thì chính là Thanh Vân tiên sinh
rồi. Tất cả con cháu đều thành tài không nói, công tử Thanh Trần thiếu
niên đã dương danh thiên hạ, Từ gia Tứ công tử còn chưa tới hai lăm tuổi đã là Đại tướng nơi biên cương, mà ngay cả Tam công tử vứt văn theo võ
trong Mặc gia quân cũng có công huân lớn lao. Càng quan trọng hơn, còn
có một ngoại tôn nữ là Định Vương phi, chỉ bằng từng ấy, Từ gia tùy tùy
tiện tiện cũng có thể hưng thịnh trên trăm năm. Thanh Vân tiên sinh cũng nhàn rỗi không cần như bọn hắn vì hưng thịnh gia tộc mà cẩn thận tính
kế.
Thanh Vân tiên sinh mệnh cho thư đồng dâng trà, mọi người ngồi ngay trong rừng trúc thưởng thức trà, nhất thời im lặng.
Thưởng thức trà một lát, thấy Thanh Vân tiên sinh nhất phải khoan thai bất động thanh sắc, rốt cục có người ngồi không yên.
“Thanh Vân tiên sinh, chúng ta hôm nay trước tới quấy rầy, thật sự là có
chuyện muốn nhờ.” Một người trong đó đứng dậy, cung kính cười nói. Thanh Vân tiên sinh đưa mắt nhìn thoáng qua, đôi mắt già nua ngoài ý muốn lộ
ra vẻ bình tĩnh mà thông thấu, cười nhạt nói: “Ngươi là…Triệu Triết
Phương? Năm đó ở thư viện Ly Sơn đọc sách? Lại nói…Chúng ta cũng có hơn
hai mươi năm chưa gặp lại?”
Người nam tử nói chuyện nói chuyện
cũng đã gần sáu mươi rồi, nghe Thanh Vân tiên sinh nói như thế vội vàng
cười nói: “Thanh Vân tiên sinh nói đúng, tại hạ năm đó có thụ giáo qua
Thanh Vân tiên sinh.” Năm đó Thanh Vân tiên sinh là thiếu niên thành
danh, tuy chỉ lớn hơn hắn không đến hai mươi tuổi, khi hắn học tại thư
viện Ly Sơn, Thanh Vân tiên sinh sớm đã là một Đại Nho. Tuy không phải
đệ tử nhập nhất của Thanh Vân tiên sinh, nhưng theo quy củ tính toán mà
nói…, hắn trước mặt Thanh Vân tiên sinh vẫn là một đệ tử. Chỉ là hơn nửa đời người Triệu Triết Phương đều tự cao cho mình hơn người có chút xấu
hổ rồi.
Thanh Vân tiên sinh cũng không để ý, cười nói: “Các ngươi muốn nói cái gì?”
Triệu Triết Phương vội vàng nói: “Hiện nay Định Vương điện hạ bình định tứ
phương, phải nên đăng cơ xưng đế an lòng dân chúng thiên hạ. Lập hậu nạp phi trọng lập triều đình cho ai về chỗ nấy, đủ loại quan lại tất cả cần an chức, mới làm an lòng lên dân bách tính. Nhưng hôm nay chúng ta đến
thượng nghị với Định Vương điện hạ, người lại giận tím mặt, kiên quyết
không chịu nạp phi. Chúng ta nghĩ phải chăng đến mời Thanh Vân tiên sinh khuyên nhủ Định Vương phi, tuy Định Vương phi có công lớn với Định
Vương phủ, Định Vương điện hạ đăng cơ dĩ nhiên Vương phi là Hoàng hậu,
nhưng nếu Vương phi quyết muốn độc chiếm Định Vương điện hạ, chỉ sợ…tổn
hại đến danh dự của Vương phi và Từ gia.”
Thanh Vân tiên sinh trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên cười hỏi: “Ý tứ các ngươi là vậy sao?”
Mọi người nhìn nhau vài lần, cùng kêu lên nói: “Kính xin Thanh Vân tiên
sinh lấy thiên hạ làm trọng, Từ gia chính là sĩ nhân điển hình của thiên hạ, cần xử lý việc này chính đáng.”
Thanh Vân tiên sinh nhìn
những người trước mắt có chút tiếc hận lắc đầu, những người này tuổi
cũng không nhỏ, có người thậm chí chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi. Lại có thể
bị danh lợi che mắt.
“Thời gian chư vị ở Ly thành cũng không ngắn, chư vị thấy cách thống trị Tây Bắc thế nào?” Thanh Vân tiên sinh khoan thai hỏi.
“Cái này…Định Vương quả thật một đời minh chủ. Tây Bắc trăm họ an cư lạc nghiệp, thực giống như thời thịnh thế.”
Thanh Vân tiên sinh lắc đầu cười nói: “Nói giống như thời thịnh thế thì hơi
nói quá, nhưng an cư lạc nghiệp cũng không phải giả. Mười năm qua Định
Vương không xưng đế, trị hạ Tây Bắc cũng an cư lạc nghiệp. Có thể
thấy…xưng đế hay không cùng việc thiên hạ yên ổn hay không cũng không có quan hệ.”
“Cái này…Nhưng là, Định Vương không xưng đế, đến cùng cũng là danh bất chính, ngôn bất luận.” Có người lo lắng nói.
Thanh Vân tiên sinh cười nói: “Quốc không thể không có vua, lời này không
giả. Định Vương có lòng tranh giành thiên hạ, cũng không để thiên hạ
không người thống trị. Hiện tại Định Vương không chịu xưng đế, đương
nhiên là chưa đến thời điểm, chư vị cần gì gấp gáp.”
Mọi người
nhìn Thanh Vân tiên sinh trong mắt ẩn ẩn có chút thất vọng. Vốn cho rằng Từ gia nguyện ý để Định Vương mau chóng đăng cơ. Dù sao Định Vương đăng cơ công thần lớn nhất nhất định là Từ gia, chỉ cần Định Vương đăng cơ,
sự tình từ nay về sau đương nhiên xử lý tốt rồi. Chỉ là không nghĩ tới,
Thanh Vân tiên sinh thật sự không để ý chút nào.
Một người trong
đó đứng lên nói: “Thanh Vân tiên sinh nói không sai, Định Vương khi nào
xưng đế chúng ta thực sự không nên nhiều lời. Nhưng Định Vương điện hạ
và Vương phi lập gia đình hơn mười năm, hậu viện hư không chỉ có một
mình Vương phi, không khỏi có chút không ra thể thống gì. Nữ tử trọng
phụ đức, Vương phi như thế, không khỏi có chút quá mức bá đạo. Tương lại làm sao làm tốt thanh danh mẫu nghi thiên hạ.”
Nghe vậy, ánh mắt Thanh Vân tiên sinh hơi trầm xuống, vừa muốn nói chuyện, giong nói
trong trẻo bên ngoài rừng trúc truyền vào: “Vị lão tiên sinh này nói sai rồi. Hôn chế Đại Sở có nói: thê giả, tề dã. Cùng trượng phu tề gia,
Định Vương anh tài trời sinh, đương thời có một không hai, Định Vương
phi ngoài trừ trí kế trác tuyệt, văn võ song toàn, thế gian nữ tử ai dám nhận có thể sánh với Định Vương, ai dám nhận tài giỏi như Định Vương
phi?” Một thanh niên mặc áo xanh da trời đi vào rừng trúc, nhìn lướt qua mọi người ở đây, tiếp tục nói: “Mặt khác, cổ lễ có nói, vợ cả là chủ
mẫu một nhà, nhập môn hai mươi năm không có hài tử, thì mới được nạp
thiếp. Mặc dù vợ cả không có con, con của thiếp thất cũng là con của vợ
cả. Định Vương phi nhập môn quá ba năm liền sinh hạ tiểu thế tử, năm
trước còn sinh thêm đôi long phụng. Định Vương không hề nạp thiếp có gì
không đúng? Chư vị đại nhân đã mở miệng là cổ lễ, ngậm miệng là cổ lễ
không bằng tại hạ xin Định Vương điện hạ, khôi phục cổ lễ thế nào? Nhưng nếu như thế….Chư vị trong nhà có thiếp thất con vợ kế…” Từ Thanh Viêm
cười nhìn mọi người.
“Ngươi…Ngươi cưỡng từ đoạt lý!” Sắc mặt mọi
người đỏ bừng, mấy lão nhân ngón tay run rẩy chỉ vào Từ Thanh Viêm. Cổ
lễ trong lời của Từ Thanh Viêm chính là Thượng cổ chi lễ, lúc đó lễ phép sơ lập, dân phong thuần phác. Từ Đế vương cho đến người buôn bán nhỏ,
cũng không nạp thiếp. Bởi vậy hôn chế quy định nữ tử nhập môn hai mươi
năm nhưng không có con, thì người chồng sẽ lấy người khác. Thiếp thất
mặc dù có hạ sinh hài tử cũng không thể áp đảo vợ chính. Sau này thay
đổi dần dần, quy định hôn chế lấy người khác, phạt một trăm trượng, phạt tù một năm. Nhưng về sau, Hoàng quyền dần dần thịnh. Những lễ nghi quy
củ này cũng dần bị vặn vẹo, tạo thành ý thức tam thê tứ thiếp. Đến bây
giờ, đại khái cũng chỉ có người Từ gia còn duy trì nam tử bốn mươi về
sau không con mới nạp thiếp. Nếu thật sự cường hành khôi phục cổ lễ, thê thiếp trong nhà của nhóm người trước mặt này, quang trượng cùng thời
gian thi hành án có thể để bọn hắn chết đi sống lại, xương cốt thành
tro.
Từ Thanh Viêm khinh thường hừ nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt Thanh Vân tiên sinh cung kính hành lễ, “Tôn nhi bái kiến Tổ phụ.”
Thấy cháu trai nhỏ tuổi nhất, Thanh Vân tiên sinh hết sức cao hứng, cười
nói: “Viêm nhi, cháu trở về khi nào vậy?” Có bái kiến phụ thân mẫu thân
của cháu chưa?” Từ Thanh Viêm nhếch miệng cười cười, nói: “Tôn nhi vừa
trở về, liền đến bái kiến tổ phụ. Vốn cho là Tổ phụ và Tô tiên sinh đánh cờ, không nghĩ tới ở đây náo nhiệt như vậy.”
Thanh Vân tiên sinh cười nói: “Vừa vặn có người đến thăm tổ phụ, cháu cũng đi gặp đi. Mấy
vị này đều là lão thần cũng Đại Nho cực có danh vong ở Đại Sở.” Từ Thanh Viêm có chút ghé mắt, nói: “A? Vốn là Danh nho Đại Sở…” Từ Thanh Viêm
cố ý đem chữ Đại Sở cắn thật chặt môi, lập tức trên mặt mấy vị lão tiên
sinh có chút không tự nhiên rồi. Đại Sở tuy xuôi nam, nhưng đến cùng vẫn chưa diệt quốc, bọn hắn đã vội vã đầu nhập Định Vương phủ, người ở
ngoài nhìn vào coi là bất trung rồi.
Mặc kệ Từ Thanh Viêm có ý tứ này không, ít nhất nghe vào tai mấy vị lão tiên sinh là ý tứ này. Bị
một tiểu tử miệng còn hôi sữa làm bẻ mặt, cho dù là công tử Từ gia cũng
không thể nhẫn nhịn. Một người trong đó cười lạnh nói: “Nghe nói Từ ngũ
công tử tuổi trẻ liền có địa vị cao. Thanh Vân tiên sinh thật sự là có
phúc khí .”
Từ Thanh Viêm căn bản không hiểu ý trong lời nói của
đối phương, cười nói: “Lão tiên sinh không cần hâm mộ Tổ phụ. Ta lần này trở về là để gặp Vương gia và Vương phi đấy, nghe nói trong nhà lão
tiên sinh có mấy vị công tử nhân phẩm xuất chúng, không bằng cùng ta đi
phương bắc? Tại hạ tuổi còn nhỏ, có thể để lệnh công tử trợ giúp.”
Sắc mặt lão tiên sinh mở miệng nói chuyện cứng đờ, nếu như bắt bẻ Từ Thanh
Bách không chừng còn có thể. Nhưng lại bắt bẻ Từ Thanh Viêm thì có chút
thất sách. Người nào không biết, Từ gia Ngũ công tử mới mười mấy tuổi đã theo Tứ công tử dẫn một đám thứ dân chạy đến phương bắc khai hoang.
Hiện nay Từ tứ công tử đi Tây Lăng trấn thủ, Từ ngũ công tử vẫn ở lại
phương bắc. Bọn hắn tự xưng là người đọc sách cao quý, như thế nào chịu
để cho con mình đi theo một đám thứ dân thô tục lộn xộn? Bọn hắn chỉ
ngại Định Vương phủ cho con nhà mình chức quan không đủ thanh cao hiển
quý!
Từ ngũ công tử miệng lưỡi tuyệt đối hơn mấy vị công tử Từ
gia kia, chân truyền từ Nhị lão gia lúc còn trẻ. Nhưng miệng lưỡi hắn
không phải lợi hại vì hắn có tài hùng biện, mà vì lời nói của hắn đủ độc gây tổn thương không chút lưu tình. Chỉ chốc lát sau, một đám lão nhân
đã ngoài năm mươi bị bức đến sắc mặt tái nhợt vội vàng cáo từ ra về.
Nhìn đám người kia rời đi, Từ Thanh Viêm kinh thường hừ khẽ nói: “Những
người này ăn no quá không có việc gì làm, chuyện Định Vương nạp thiếp
liên quan gì bọn hắn?”
Tô Triết ngồi bên cạnh lắc đầu cười nói:
“Ngũ công tử là người thông minh mà không hiểu sao? Trong đấy đâu chỉ có vấn đề nạp thiếp?” Quan trọng hơn là, một khi Định Vương đăng cơ nạp
phi, những người này đều biến thành Hoàng thân quốc thích, nếu có sinh
hài tử, tự nhiên là cao quý không thể nói rồi.
“Thật sự là không
sợ chết.” Từ Thanh Viêm thấp giọng lẩm bẩm nói. Định Vương âm người chết không đền mạng, thật sự tùy ý để những người này bố trí sao?
“Từ xưa nay người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn.” Tô Triết cười nói.
Qủa nhiên, những người đến bái phỏng Thanh Vân tiên sinh khi trở lại nội
thành còn chưa ngồi vững, đã nghe ý chỉ Định Vương truyền đến. Định
Vương hạ lệnh phong công tử Thanh Trần là Hữu tướng, Trương Khởi Lan, Lữ Cận Hiền, Nguyên Bùi và Lãnh Hoài là Đại tướng quân, một đám tướng lãnh dưới trướng Mặc gia quân cũng được phong thưởng. Càng quan trọng hơn
là, những chức vị Tam phẩm trọng yếu đều phong cho những người trẻ tuổi
dưới bốn mươi tuổi. Phượng Chi Dao, Lãnh Hạo Vũ, Hàn Minh Tích không
ngoại lệ đều có địa vị cao. Mà ngay cả ám vệ bên người Vương phi, Tần
Phong được phong làm Thống lĩnh Kỳ Lân Mặc gia quân, đồng thời thụ phong danh hào Minh Liệt tướng quân, cùng Mộ Dung Thận thống lĩnh mấy chục
vạn đại quân bình khởi bình tọa. Mà Trác Tĩnh, Lâm Hàn, Vệ Lận cũng đều
được thụ phong chức quan, phân vào ở Hộ bộ, Hình bộ cùng Lại Bộ. Về phần Hà Túc quân công lớn lao thuận lý cũng được phong thành Đại Tướng quân.
Định Vương bất thình lình làm một phát, làm cho vô số người choáng váng.
Những người được gọi là đức cao vọng trọng kia, tuổi tác đã cao, phần
lớn chỉ được một chức suông. Nhưng đối với xử trí của Định Vương, tất cả mọi người đều không dám nói ra. Bởi vì hai vị Từ gia Từ Hồng Vũ và Từ
Hồng Ngạn cũng giống bọn họ đều là chức suông. Từ gia mấy năm nay vì
Định Vương vất vả có công lao rất lớn, lúc Định Vương và Định Vương phi
đồng thời xuất chinh, trên đường còn xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu
không có mấy vị Từ gia tọa trấn, Tây Bắc há có thể không loạn? Người ta
đều không biểu thị bất mãn, bọn hắn rãnh rỗi có thể không có thể diện mà nói không hài lòng.
Nhưng thái độ Định Vương, lại không thể
không làm danh môn thế gia bọn họ sốt ruột. Định Vương trọng dụng đều là tâm phúc Định Vương phủ và Mặc gia quân. Thậm chí còn dùng thị vệ bên
cạnh Vương phi chứ không chịu phân công cho bọn hắn, cái này rõ ràng cho thấy Định Vương đang cảnh cáo bọn hắn. Huống chi, mấy năm nay chế độ
thi cử Tây Bắc dần vào nếp, những quyền quý cơ hội muốn trực tiếp vào
triều cũng giảm rất nhiều. Bất kể là cái gì danh môn thế gia nhưng trên
triều không có người đứng ra nói chuyện, sớm muộn gì cũng suy sụp sao
bọn hắn không thể không lo?
Mọi người còn chưa hồi phục tinh
thần, chỉ lệnh của Định Vương phủ lại truyền đến, làm cho đầu óc các lão tiên sinh một phen choáng váng. Đúng là đứng mũi chịu sào là ý chỉ kỳ
quái Định Vương ban xuống. Từ giờ trở đi ngoài trừ nhà mẹ đẻ đích phi
Định Vương phủ ra ngoài ý muốn, nhà mẹ đẻ của Trắc phi, thứ phi và thiếp thất không được làm quan ba đời. Ý chỉ có hiệu lực vĩnh cữu, không được cải lời.
Vốn các thế gia vọng tộc còn muốn tiễn con gái mình đến cửa Định Vương phủ, lệnh vừa ban ra khiến bọn hắn lập tức hộc máu. Ba
đời không được làm quan, cái này là ý gì? Cái này có ý địch nhân của
ngươi đem ngươi vùi trong bùn, cả đời không thoát được. Càng quan trọng
hơn là hiệu lực vĩnh cửu! Từ nay về sau, những người muốn dựa vào quan
hệ bám váy đàn bà một bước lên mây cũng bỏ chủ ý.
Nếu như những
tin tức trước chỉ là cảnh báo bọn hắn…thì mệnh lệnh cuối cho bọn hắn
biết, tâm ý Định Vương tuyệt đối không thể làm trái. Đạo ý cuối cùng là, từ nay về sau dưới trướng Định Vương phủ không có chế độ ưu đãi quý tộc như Đại Sở, tất cả các quan viên phải trải qua thi cử hoặc là Định
Vương phi tự mình xét duyệt. Quan trọng nhất là, sĩ tử tham gia khoa cử
phải thực hiện nghĩa vụ quân sự ít nhất một năm. Trước khi đến Tây Bắc,
cái gọi là nam tử trưởng thành phải thực hiện chế độ nghĩa vụ quân sự
đúng là làm cho danh môn quý tộc lập tức sợ hãi. Hài tử của bọn hắn
không chỉ không có biện pháp thông qua ấm phong để vào quan làm triều,
thậm chí dựa vào tư cách để tham gia khoa cử đều không có.
Trong lúc nhất thời, người đến cầu kiến Từ phủ tăng lên không ít.
Trong Định Vương phủ, Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn, và Từ Thanh Trần đồng loạt
xuất hiện. Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly ngồi ở chủ vị lười biếng nhìn
mọi người, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt. Hai ngày trước hắn bị những
lão toan nho làm cho tức giận không nhẹ, hết lần này đến lần khác cũng
không thể tùy tiện giết những người này. Nhưng không sao, Mặc Tu Nghiêu
hắn muốn sửa trị từng người, có rất nhiều biện pháp làm cho bọn hắn
thống khổ. Cho nên Định Vương điện hạ không chút nào để ý quăng mấy quả
bom đem toàn bộ danh môn thế gia trong thiên hạ loạn một đoàn, chỉ ngồi
trong phủ lôi kéo Diệp Ly xem trò vui cười đến sung sướng.
Từ
Hồng Vũ nhìn hắn lắc đầu, nói: “Vương gia quả nhiên định đem những danh
môn thế gia đuổi cùng diệt tận sao?” Những danh môn thế gia tự cao tự
đại kia khiến người ta vô cùng chán ghét, nhưng lại không thể loại bỏ
bọn họ. Huống chi, nếu làm cho căng thẳng, những người kia không chừng
đều truyền tin xuôi Giang Nam, lúc đó thanh danh Định Vương phủ cũng
không tốt.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Bọn hắn đã xưng thuần
phục Bản vương, muốn theo như quy củ của Bản vương! Chẳng lẽ còn muốn
Bản vương nhân nhượng bọn hắn sao? Chỉ cần bọn hắn hiểu được đúng mực,
Bản vương cũng sẽ cho bọn hắn một đường lui. Về phần những cái kia Bản
vương chưa quyết định, cũng không quan tâm. Hai ngày này, đem đến phiền
toái cho Hồng Vũ tiên sinh không ít!”
Thanh Vân tiên sinh ở thư
viện Ly Sơn, cũng không phải muốn gặp là gặp. Nhưng Từ Hồng Vũ ở ngay Ly thành, thân là gia chủ Từ gia, ông đứng mũi chịu sào.
Từ Hồng Vũ lắc đầu biểu thị không để ý, hiện nay Từ Thanh Trần đã dưới một người
trên vạn người, Từ Thanh Bách cũng là Đại tướng một phương, Từ Thanh
Trạch và Từ Thanh Phong đều giữ chức quan quan trọng, Từ gia danh tiếng
quá thịnh, những thế hệ trước bọn hắn cũng không cần phải dây dưa nữa,
chỉ cần thức thời trải đường hộ tống vãn bối là được.
Từ Thanh Trần nhíu mày, nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Vương gia giữ vị trí Tả tướng là định dùng để câu ai?”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười cười, vẻ mặt thành khẩn mà nói: “Không câu ai hết, vị trí Tả tướng đã chọn được người, chỉ là người đó không thể đến
nhận chức mà thôi!”
“Tú Đình tiên sinh?” Từ Thanh Trần nói. Vô
luận là thân phận, năng lực hay danh vọng, Tú Đình tiên sinh không thể
nghi ngờ đều gì khi chọn lựa cho vị trí ấy. Mà hắn từng là người Tây
Lăng sẽ không khỏi bị lên án, lại có thể dễ dàng thu phục dân tâm của
dân chúng Tây Lăng. Dù sao, hiện nay trong lãnh thổ của Định Vương phủ
có 1/3 diện tích là chiếm từ Tây Lăng. Có một danh sĩ Tây Lăng, có tác
dụng lớn về lòng dân.
“Tú Đình tiên sinh đồng ý?”.Từ Thanh Trần
nói: “Nhưng người khác còn không biết.” Người khác không biết, sẽ có
không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí Tả tướng kia, nói Mặc Tu Nghiêu không ý định tính toán thượng tố văn chương*(ý định rêu rao), Từ Thanh
Trần tuyệt đối không tin.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Dĩ nhiên là
đồng ý, nhưng Tú Đình tiên sinh bận rộn sự vụ Tây Bắc, ít nhất hai ba
tháng mới có thể tới Ly thành nhậm chức. Nếu có gì phát sinh trong đó
thì không liên quan đến Bản vương rồi.”
Những người đang ngồi ở
đây đều không tự chủ kéo khóe môi, những người dám dưới mí mắt Định
Vương đùa nghịch như vậy, quả thực đời trước quên thắp nhang thơm cầu
nguyện rồi.
Thấy thần sắc trong mắt mọi người, Mặc Tu Nghiêu
không chút phật lòng, phất tay nói: “Trước đừng động tới những việc vặt
này. Lần này bọn họ chắc yên tĩnh mấy ngày. Trước tiên nói một chút về. . . yến tiệc tròn một tuổi của Lân nhi và Tâm nhi.”
Mọi người
nghiêm chỉnh, Từ Thanh Trạch lạnh nhạt nói: “Thiếp mời đều đã phát ra
ngoài rồi, Bắc Nhung, Đại Sở, Tây Lăng, Nam Chiếu, còn có các nước Tây
Vực, nên mời đều mời hết rồi. Dịch quán cũng đã chuẩn bị rồi. Sứ thần
Bắc Nhung bây giờ đang ở Ly thành, về những nơi khác, hơn nửa tháng sẽ
đến. Nhưng đến lúc đó…Ly thành an nguy…” Từ Thanh Trạch nhíu nhíu mày,
tuy hiện tại thiên hạ đã định nhưng chính vì vậy lại càng nguy hiểm. Vô
luận là Bắc Nhung, Tây Lăng hay Đại Sở, người vụng trộm muốn mạng Mặc Tu Nghiêu chỉ sợ không ít.
Mặc Tu Nghiêu nghĩ nghĩ, nói: “Đến lúc
đó Bản vương điều binh mã đóng ở phụ cận ở Ly thành, mặt khác… Kỳ Lân
cũng có thể tạm thời đóng ở Ly thành, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.”
Bên cạnh Diệp Ly nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Mặc Tu Nghiêu có chút tò mò hỏi: “Tây Lăng là ai đến?”
Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Nếu ta đoán không lầm, chắc là Lôi Đằng Phong.”
“Lôi Đằng Phong?” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, hắn còn không đem Lôi Đằng Phong
nhìn ở trong mắt. Chẳng qua nếu Lôi Đằng Phong tự mình đến…Biểu thị thế
cục trong Tây Lăng coi như yên ổn.
Từ Thanh Trần gật đầu nói:
“Làm ngươi thất vọng rồi, Lôi Đằng Phong và Tây Lăng Hoàng không đánh
nhau. Tin tức Lôi Chấn Đình chết trận truyền đi, Tây Lăng Hoàng mệnh cho Lôi Đằng Phong làm Trấn Nam Vương kế nhiệm. Tây Lăng Hoàng không có nhi tử, nếu thuận lợi mà nói…,Lôi Đằng Phong sẽ là Tây Lăng Hoàng kế
nhiệm.”
Vô luận là Tây Lăng Hoàng hay Lôi Đằng Phong trong tưởng
tượng của bọn hắn đều là người ngu xuẩn, cho nên bọn hắn muốn ngư ông
đắc lợi chỉ sợ thất bại. Mặc Tu Nghiêu cũng không thèm để ý, khoát khoát tay cười nói: “Không sao. Nếu như Lôi Đằng Phong nhanh như vậy thất
bại, Bản vương ngược lại thất vọng. Lôi Chấn Đình chết, có lẽ để cho hắn trưởng thành. Lúc đến đây, Bản vương muốn nhìn xem hắn phát triển đến
mức nào rồi.”
Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Lôi Đằng Phong đến đây, chắc là muốn đàm phán với Định Vương phủ.”
Mặc Tu Nghiêu bộ dạng phục tùng nghĩ nghĩ, nói: “Lại để cho Mộ Dung Thận và Nam Hầu tiếp tục đánh, không đánh tới biên giới Tây Lăng và Đại Sở,
cũng không cần đàm.” Từ Thanh Trần trầm ngâm chốc lát nói: “Nếu như Lôi
Đằng Phong muốn an định lại, nghỉ ngơi dưỡng sức…,có thể chủ động nhượng bộ.”
“Đó là tốt nhất.” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Mặc kệ hắn muốn
đàm phàn thế nào, đại quân Tây Lăng phải lui về biên giới cũ của Đại Sở
.”
Từ Thanh Trần gật đầu đồng ý quan điểm Mặc Tu Nghiêu, nhíu
lông mày nói: “Sứ giả Bắc Nhung muốn đích thân nói chuyện với ngươi hoặc Ly nhi.”
Mặc Tu Nghiêu có chút mờ mịt nhìn Diệp Ly hỏi: “Bắc Nhung phái sứ giả tới là ai?”
Công tử Thanh Trần im lặng, Mặc Tu Nghiêu trở về đã hơn nửa tháng, đến cùng
vẫn không để ý tới sứ giả Bắc Nhung cũng không biết người phái tới là
ai? Cho dù Bắc Nhung và Mặc gia quân vừa mới đánh một trận chiến, dầu gì người ta cũng là sứ giả một nước, thân là Định Vương, cho dù muốn giả
cũng phải ra một điểm lễ nghi phong độ chứ.