Định Vương phủ an bài dịch quán Đại Sở cách Định Vương phủ không quá hai con đường. Tỷ như Tây Lăng, Bắc Nhung hay Nam Chiếu đều ở sứ quán của
mình tại Ly thành. Nhưng Đại Sở thì vẫn không có, thứ nhất bởi vì Đại Sở và Định Vương phủ quan hệ không tốt, thứ hai vô luận là Mặc Cảnh Lê hay Mặc Cảnh Kỳ đều không muốn thừa nhận Định Vương phủ một mình một thế
lực. Cho nên mỗi lần sứ giả Đại Sở đến đều do Định Vương phủ an bài.
Nhưng lúc này đây, Mặc Cảnh Du lại chủ động với Mặc Tu Nghiêu muốn thành lập một sứ quán ở Ly thành, biểu thị ý tứ yếu thế rõ ràng.
Bên
trong dịch quán, Mặc Tùy Vân thoát Mặc Cảnh Du cùng một đám quan viên
người hầu, đi vào gian phòng của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nhu nhược
lập tức âm trầm xuống. Ngồi xuống bên góc bàn im lặng xuất thần.
Trước lúc đăng cơ, Mặc Tùy Vân chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ trở thành
vua của một nước. Cũng giống hoàng huynh Mặc Túc Vân, mẹ của hắn cũng
chỉ là một cung tỳ. Thậm chí so với Mặc Túc Vân hắn càng không được để
ý, mà ngay cả tên của hắn là do mẫu thân đặt. Nhưng có lẽ hắn may mắn
hơn Mặc Túc Vân, bởi vì hắn không bị Mặc Cảnh Kỳ chọn trúng để kế thừa
ngôi vị hoàng đế kia. Những năm này,Hoàng đế Mặc Túc Vân trong cung sống thế nào, hắn thờ ơ lạnh nhạt nhưng cũng biết rõ ràng đấy. Vốn hắn cho
là mình không có tiếng tăm gì, sau trưởng thành chuyển ra cung sống cuộc sống bình bình đạm đạm của mình. Lại không nghĩ rằng có một ngày Mặc
Cảnh Lê xuất chinh bên ngoài lại bị phế đi, sau đó Hoàng Thái hậu cùng
hoàng thân quốc thích và đám văn võ bá quan phát hiện hắn là lựa chọn
thích hợp nhất, đưa hắn lên làm Hoàng đế Đại Sở.
Mặc Cảnh Lê bị
phế đi quả thật làm cho hắn thở dài một hơi. Mặc dù bái kiến Mặc Cảnh Lê có mấy lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy vị Vương thúc này đều cho hắn loại
cảm giác sởn hết gai ốc. Hắn tinh thường cảm giác được Mặc Cảnh Lê muốn
giết hắn, không, phải nói là Mặc Cảnh Lê muốn giết hết tất cả hoàng tử
của Tiên hoàng. Mà hắn, không hề muốn chết.
Đợi đến lúc ngồi trên ngôi vị Hoàng đế kia hắn mới biết Hoàng đế đệ đệ của mình khổ sở thế
nào. Trong mắt Hoàng Thái hậu và đám Vương công quyền quý, tiểu Hoàng đế hắn chỉ là con cờ của bọn họ mà thôi. Mặc Tùy Vân biết rõ, chính mình
không muốn vậy. Hắn không muốn bị những người kia trói buộc. Hắn nghe
rất nhiều sự tích về Định Vương, hắn muốn trở thành người như vậy.
Cho nên, thời điểm hắn cung kính đối mặt với Định Vương cũng không phải làm bộ đấy. Hắn thật sự tôn kính hơn nữa tôn sùng Vương gia uy chấn thiên
hạ, cho nên lúc hành lễ hắn nhịn không được ngẩng đầu liếc nhìn Định
Vương. Nhưng mà thời điểm bắt gặp nam tử áo trắng tóc trắng tuấn mỹ con
mắt lạnh nhạt kia, hắn không khỏi có chút luống cuống. Ánh mắt lạnh nhạt căn bản không nhìn qua hắn nhưng phảng phất xem thấu mọi bí ẩn trong
lòng hắn. Hắn vội vàng giả bộ sợ hãi cúi đầu, nhưng hắn biết rõ, khẳng
định đã khiến Định Vương hoài nghi.
Mặc Tùy Vân khẽ cắn khóe môi
nhíu mày. Tuy nhiên có phần tâm kế và gan dạ, nhưng đến cùng vẫn chi là
một đứa bé mười hai tuổi. Hơn nữa những năm này không ai chăm chú dạy
bảo hắn, cho nên gặp loại tình huống ngoài ý muốn trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhịn được phải luống cuống rồi. Nếu như…Nếu như Định
Vương muốn giết hắn mà nói…
“Khởi bẩm Hoàng thượng, bên ngoài có một vị tiểu công tử cầu kiến.” Ngoài cửa, thị vệ thấp giọng bẩm báo.
Trong lòng Mặc Tùy Vân phiền muộn, không vui cau mày nói: “Cái gì tiểu công tử? Không gặp!”
“Nhưng là…” Thị vệ do dự, Mặc Tùy Vân không có tính nhẫn nại nói: “Có chuyện
gì đi tìm Du Vương thúc, đừng phiền trẫm!” Ngoài cửa rất nhanh không có
âm thanh, trong lòng Mặc Tùy Vân cười lạnh một tiếng, những người này
căn bản không đem Hoàng đế hắn vào trong mắt, nhưng theo thông lệ phải
báo một tiếng. Mặc dù có chút kỳ quái tại sao ở Ly thành có người tìm
mình, nhưng hiện tại Mặc Tùy Vân không có tâm tình đi lo chuyện này.
“Pặc…pặc…pặc…” Mặc Tùy Vân đang ngẩn ngơ, cửa sổ truyền đến tiếng đánh nhẹ nhàng. Mặc
Tùy Vân nhíu nhíu mày, vừa đứng dậy thấy một bé trai tuấn mỹ từ bên
ngoài mở cửa sổ dò xét.
Mặc Tùy Vân khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đứa bé trai kia đánh giá nửa ngày mới hỏi: “Ngươi là người vừa mới tìm trẫm?”
Bé trai móp mép cái miệng nhỏ nhắn, nhanh nhẹn bò lên cửa sổ, nhẹ nhàng
rơi xuống đất gật đầu nói: “Đúng vậy, vì sao ngươi không muốn gặp ta?”
Mặc Tùy Vân không nhịn được liếc mắt, ta biết ngươi à?
Lại đánh
giá, mới phát hiện tiểu nam tử kia lớn lên cực tuấn mỹ, nhỏ tuổi hơn
mình. Quần áo trên người tầm thường, cũng không che hết khí thế tôn quý
bẩm sinh. Trong lòng Mặc Tùy Vân yên lặng một hồi lâu, mới hỏi: “Ngươi
là…Mặc Ngự Thần?”
Mặc Tiểu Bảo liếc mắt, cười hì hì tiến đến bên
người Mặc Tùy Vân đánh giá cười nói: “Ngươi quả nhiên rất thông minh,
ngươi như nào đoán được thân phận của Bản thế tử?” Mặc Tùy Vân đè xuống
xúc động, toàn bộ Ly thành này, ngoại trừ tiểu thế tử Định Vương phủ còn mấy người dám xông vào dịch quán Hoàng đế Đại Sở?
“Tiểu thế tử đại giá quang lâm, có gì muốn làm?” Mặc Tùy Vân bày ra tư thái Hoàng đế, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Mặc Tiểu Bảo mở trừng hai mắt, có chút cổ quái nhìn Mặc Tùy Vân nói: “Phải
làm sao? Ngươi xem ta như vậy…có thể làm sao?” Cậu mới mười tuổi? Cho dù muốn làm sao cũng phải đợi cậu có quyền thế. Hiện tại cậu chỉ là đứa
con đáng thương bị phụ vương chán ghét bắt đi gặp địch nhân tương lai.
Mặc Tùy Vân yên lặng nhìn Mặc Tiểu Bảo không hề khách khí ngồi xuống bên
bàn cầm trái cây lau lau mấy phát rồi gặm. Chỉ cảm thấy cái trán ẩn ẩn
đau, sinh hoạt trong cung lâu trực giác nói cho hắn biết tiểu thế tử vẻ
mặt tinh khiết này rất phiền toái.
Mặc Tiểu Bảo đứng một bên nhìn Mặc Tùy Vân trầm mặc, vẫy tay nói: “Tới ngồi a.”
Mặc Tùy Vân đi đến đối diện Mặc Tiểu Bảo ngồi xuống, nhìn cậu bé ăn bất
diệc nhạc hồ, trong lòng âm thầm phỏng đoán Định Vương cho tới giờ đều
không cho tiểu thế tử ăn cơm no hay không, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Mặc Tiểu Bảo tươi cười nói với hắn: “Tìm ngươi đi chơi. Phụ vương nói ta là chủ nhà, phải đãi hiếu khách. Ta sợ một mình ngươi cô đơn, cố ý tìm
ngươi đi chơi a.”
“Chơi?” Mặc Tùy Vân có chút mờ mịt.
Không phải Mặc Tùy Vân làm khách không biết tốt xấu, mà hắn thật sự nghĩ mãi
không rõ, mình và tiểu thế tử Định Vương phủ trước mắt này từ lúc nào
giao tình tốt đến mức có thể cùng đi chơi.
Mặc Tiểu Bảo hất cằm, có chút kiêu ngạo nhìn hắn, “Thế nào? Có đi không?”
Chống lại ánh mắt Mặc Tiểu Bảo có chút khiêu khích, Mặc Tùy Vân đột nhiên cắn răng một cái, gật đầu nói: “Đi thì đi!” Trẫm là Hoàng đế, còn sợ một
tiểu thế tử ngươi sao? Cho nên, tiểu Hoàng đế chắc chắn Mặc Tiểu Bảo
không dám giết người nên mới đi chơi với cậu bé.
Nói đi là đi,
Mặc Tùy Vân đứng dậy muốn mở cửa đi ra ngoài. Mặc Tiểu Bảo liền vội vàng kéo hắn nói: “Ngươi làm gì?” Mặc Tùy Vân kỳ quái nhìn hắn một cái nói:
“Không phải đi ra ngoài chơi sao?” Mặc Tiểu Bảo liếc mắt, chỉ chỉ cửa sổ mở một nửa nói: “Ta là từ chỗ ấy vào, ngươi muốn người khác nói Bản thế tử như nào xuất hiện bên trong dịch quán Đại Sở? Nếu bị phụ vương ta
biết, là hỏng bét đấy.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Mặc Tiểu Bảo dáng tươi cươi tinh khiết vô cùng chỉ chỉ cửa sổ nói: “Chúng ta leo tường đi ra ngoài.”
“Leo tường?!” Mặc Tùy Vân suýt nữa lên tiếng kinh hô.
Mặc Tiểu Bảo đã phối hợp nhảy lên cửa sổ, một tay vịn cửa sổ hướng mặt nhìn ra ngoài mới quay đầu lại nói: “Ngươi sợ?” Mặc Tùy Vân hít một hơi thật sâu nói: “Ai sợ? Đi thì đi!”
“Cái này còn được.” Mặc Tiểu Bảo
gật gật đầu, nhẹ nhàng linh hoạt từ cửa sổ nhảy xuống. Mặc Tùy Vân lại
càng hoảng sợ, vội vàng leo lên xem, thấy vẻ mặt Mặc Tiểu Bảo không kiên nhẫn tựa bên góc tường ngoắc mình. Mặc Tùy Vân không biết võ công, có
chút chật vật bò từ cửa sổ xuống nói. Đi theo sau lưng Mặc Tiểu Bảo trốn trốn tránh tránh từ cửa sau dịch quán đi ra, hoàn toàn không có người
phát hiện. Rất rõ ràng, loại chuyện này Mặc Tiểu Bảo tuyệt đối không
phải làm lần đầu tiên rồi.
Bên ngoài cửa sau dịch quán, hai người vừa ra khỏi cửa có mấy bóng người vây quanh, lôi kéo bọn hắn chạy như
điên. Đến chỗ an toàn mới dừng lại, Mặc Tùy Vân mới rảnh dò xét mấy
người trước mắt, phát hiện mấy đứa trẻ này đề nhỏ hơn mình, còn thấp hơn Mặc Tiểu Bảo nửa cái đầu, một loại cảm giác đại nhân tự nhiên sinh ra.
“Tiểu Bảo ca ca, người này là tiểu Hoàng đế Đại Sở sao?” Lãnh Quân Hàm mặc
cẩm y màu trắng tuy nhỏ tuổi, những có vài phần phong phạm của phụ thân
bé rồi. Trong tay cái quạt nhỏ chậm rì rì quạt, không biết còn tưởng là
thiếu gia ăn chơi nhà ai.
Bên cạnh, Từ Tri Duệ thừa hưởng vẻ mặt
nghiêm nghị của phụ thân nhìn Mặc Tùy Vân nhíu nhíu mày: “Không thay
quần áo, sẽ bị người phát hiện.” Mặc Tùy Vân nhìn hai đầu củ cải trước
mặt chưa tới cằm mình một thân mồ hôi lạnh.
Bên cạnh, Mộc Liệt đã đổi tên thành Tần Liệt ném qua một bộ y phục, nói: “Đã biết các ngươi sẽ quên quần áo.”
Mặc Tiểu Bảo khinh thường nhướng mày nói: “Không có thay quần áo, Bản thể
tử không phải chạy từ trong ra? Cài gì mà thủ vệ sâm nghiêm…không chịu
nổi một kích.” Phụ vương nói không sai, chơi đúng là kích thích. Từ bên
trong dịch quán bắt cóc tiểu Hoàng đế, thú vị a. Giả trang thành người
hầu chạy ra ngoài, không có tính khiêu chiến rồi.
Lãnh Quân Hàm
cười tủm tỉm nhìn qua Mặc Tùy Vân chảy nước miếng, “Tiểu Hoàng đế a, lần thứ nhất thấy Hoàng đế sống…” Mặc Tùy Vân một đầu mồ hôi lạnh, hắn cảm
thấy trong nội cung khắp nơi nguy hiểm, nhưng đột nhiên so với đối mặt
với mấy đứa bé đầu óc rõ ràng có vấn đề này, hắn tình nguyện trở về đối
mặt với Hoàng Thái hậu và đám đại thần kia. Bánh bao nhỏ trước mặt cho
rằng hắn là thịt vịt nướng sao? Bộ dáng thèm nhỏ nước dãi…Mặc Tùy Vân
quyết định tránh xa bánh bao nhỏ trắng nõn kia một chút.
Nếu như
Lãnh Quân Hàm biết rõ suy nghĩ của Mặc Tùy Vân…nhất định sẽ kêu to oan
uổng đấy. Chỉ là bé chưa gặp qua Hoàng đế thôi a, ai bảo bé đời này
người lớn nhất bái kiến là Vương gia? Tuy Vương gia là nhân vật tuyệt
đỉnh có rất nhiều Hoàng đế phải sợ, nhưng cũng không phải là Hoàng đế.
Thật vất vả thấy được tiểu Hoàng đế sống sờ sờ, lòng hiếu kỳ của Lãnh
Quân Hàm muốn nghiên cứu một chút.
Tần Liệt cười như không cười
lướt qua tiểu Hoàng đế có chút bất an, thoạt nhìn tốt hơn Mặc Túc Vân
một chút, nhưng cũng không nhìn ra có cái gì khác a. Tùy tùy tiện tiện
đã bị tiểu thế tử dắt ra ngoài, chẳng lẽ hắn không cân nhắc tiểu Hoàng
đế Đại Sở đột nhiên mất tích trong dịch quán sẽ hù dọa bao nhiêu người
sao?
Nhưng Tần Liệt cũng không thèm để ý, tiểu thế tử ưa thích
chơi thế nào là chuyện của cậu, hắn chỉ cần bảo hộ an toàn cho bọn họ là được rồi.
Dưới sự thúc giục của Mặc Tiểu Bảo, Mặc Tùy Vân đi
thay bộ quần áo tầm thường mà Tần Liệt đã chuẩn bị. Bởi như vậy, mấy đứa bé kia thoạt nhìn như một đám hài tử con nhà phú quý thôi. Ly thành hôm nay tụ tập rất nhiều quyền quý thế gia danh môn phú thương, nên trên
đường có đám con nhà quyền quý đi chơi là chuyện thường, nên trên đường
cũng không người nào để ý.
Mặc Tùy Vân được sinh ra trong hoàng
cung, bình sinh hai lần ra ngoài, một lần là theo triều đình Đại Sở xuôi Nam, một lần là Bắc thượng đến Ly thành. Tự nhiên cái gì cũng thấy mới
lạ, đoàn người Mặc Tiểu Bảo không nói Tần Liệt có kiến thức rộng rãi thì Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ cũng là chạy khắp này mà lớn lên đấy, nên
sớm lơ lỏng bình thường rồi. Nói là đi ra ngoài chơi, không bằng nói mấy đứa bé này phụng bồi tiểu Hoàng đế nhà quê không có kiến thức khắp nơi
đi dạo chơi. Đợi đến lúc Mặc Tùy Vân cảm thấy có chút đói bụng, Mặc Tiểu Bảo hào phóng đưa hắn tới quán rượu tốt nhất trong Ly thành.
Tiểu nhị quán rượu đương nhiên hết sức quen thuộc nhóm người Mặc Tiểu Bảo,
vừa nhìn thấy bọn họ vào cửa liền thuần thục tiến lên dẫn bọn hắn vào
sương phòng trên lầu hai yên tĩnh. Mặc Tùy Vân ngồi trong sương phòng,
cố nhẫn nhại trước hiếu kỳ và không được tự nhiên mà hỏi: “ Thế tử, các
ngươi thường xuyên đến đây sao?”
Mặc Tiểu Bảo cười tủm tỉm nói:
“Cũng không tính là thường xuyên. Ngẫu nhiên tới một lần, nhưng ở đây đồ ăn vừa vặn rất ngon. Không cần khách khí, tửu lâu này là của nhà Tần
Liệt, hắn sẽ không thu tiền chúng ta.”
Tần Liệt yên lặng liếc
mắt, coi như là đi ăn chùa cũng không cần quang minh chính đại nói ra
được chứ? Tiểu thế tử ngươi còn nhớ rõ người trước mắt là địch nhân của
ngươi sao?
Mặc Tùy Vân có chút hâm mộ nhìn bọn hắn nói: “Như các ngươi thật tốt.”
Lãnh Quân Hàm mở trừng mắt, nghiên nghiên cái đầu nhỏ nhìn hắn nói: “ Nếu
ngươi thích mà nói, có thể lưu lại theo chúng ta cùng nhau chơi đùa a.
Chúng ta sẽ không khi dễ ngươi đấy.” Một nhóm người này ở bên trong này, Lãnh Quân Hàm có hứng thú với Mặc Tùy Vân nhất. Tuy nhiên cái này là do bé lần đầu tiên thấy hoàng đế.
Mặc Tùy Vân sửng sốt một chút, lắc lắc đầu nói: “Ta không thể lưu lại.”
Lãnh Quân Hàm lý giải gật đầu nói: “Ta biết rõ, ngươi là Hoàng đế Đại Sở.
Làm Hoàng đế thú vị sao?” Mặc Tùy Vân có chút đắng chát lắc đầu nói:
“Không thú vị, một chút cũng không thú vị.”
“Không thú vị?” Lãnh
Quân Hàm sờ lên cái ót hỏi: “Tiểu Bảo ca ca, huynh còn muốn làm Hoàng đế sao? Tiểu Hoàng đế nói làm Hoàng đế không thú vị.” Mặc Tiểu Bảo khinh
thường hừ khẽ nói: “Bản thế tử về sau làm Định Vương, làm Hoàng đế có gì đặc biệt hơn người. Bản thế tử muốn làm Định Vương, có biết không.”
“Hoàng đế lớn hơn Định Vương.” Từ Tri Duệ bình tĩnh phổ cập tri thức cho biểu ca.
Mặc Tiểu Bảo nghiêng người qua liếc bé, “Cái nào dám nói Hoàng đế lớn hơn phụ vương ta.”
Mọi người hai mắt nhìn nhau, cuối cùng nhún vai. Xác thực, dưới gầm trời
này ít nhất là hiện tại đại khái không có Hoàng đế nào dám khiêu chiến
với Định Vương. Từ Tri Duệ kiên trì nói: “Coi như là vậy, nhưng Hoàng đế vẫn lớn hơn.”
Mặc Tiểu Bảo cau mày suy nghĩ một chút nói: “Được
rồi,cái kia ta vẫn muốn làm Định Vương trước!” Phải đạp phụ vương xuống, cậu muốn đứng vững đã, làm Hoàng đế thì càng không cần nghĩ rồi. Mặc
Tiểu Bảo tin tưởng trong lòng tràn đầy tính toán nói.
Mặc Tùy Vân vừa lấy đồ ăn thơm ngào ngạt trên bàn, vừa nói: “Vạn nhất không phải ngươi làm Định Vương, sao bây giờ?”
Mặc Tiểu Bảo kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: “Tại sao ta không làm Định Vương?”
“Định Vương phủ không phải còn có một vị tiểu thế tử sao?” Mặc Tùy Vân tùy ý
nói: “Giống ngôi vị Hoàng đế không nhất định là truyền cho Hoàng Thái
tử, ngôi vị Định Vương cũng không nhất định truyền cho con trai trưởng
a.”
“Sao…” Mặc Tiểu Bảo suy tư, gật đầu nói: “Ngươi nói có đạo
lý. Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta sẽ cố gắng thúc giục Lân nhi ngoan ngoãn
làm đệ đệ đấy.” Mặc Tùy Vân cười nhạt một tiếng nói: “Không cần khách
khí, ta chỉ tùy ý nói một câu thôi, ngươi không cần để trong lòng.”
“Đúng rồi, Mặc Tùy Vân. Nghe nói Hoàng Thái hậu Đại Sở rất dữ tợn, Hoàng nãi
nãi có đối tốt với ngươi không?” Mặc Tiểu Bảo chớp mắt, quan tâm mà hỏi. Mặc Tùy Vân nắm đũa trong tay hơi dừng lại, cười nói: “Hoãng nãi nãi
đối với ta rất tốt.”
“Ngươi thực hạnh phúc, phụ vương ta đối với
ta rất dữ tợn. Ngươi là Hoàng đế…Người khác đều nghe theo ngươi. Tiểu
thế tử ta..suốt ngày bị phụ vương ức hiếp.” Mặc Tiểu Bảo hâm mộ giận dữ
nói.
Nụ cười của Mặc Tùy Vân có chút đắng chát, hắn làm Hoàng đế
có chỗ nào hạnh phúc. Hạ nhân bên cạnh đôi khi không sai khiến được, lại càng không có ai nghe hắn nói. Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Mặc Tiểu Bảo
còn có bánh bao nhỏ Lãnh Quân Hàm, Từ Tri Duệ và Tần Liệt, trong lòng
Mặc Tùy Vân nảy sinh thêm vài phần ghen ghét đấy. Dựa vào cái gì bọn hắn có thể vô ưu vô lự có cuộc sống hạnh phúc, mà hắn lại sống cẩn thận
từng li từng tí trong nội cung?
“Ta về sau nhất định sẽ lợi hại hơn phụ vương đấy!” Mặc Tiểu Bảo vỗ bàn lớn tiếng kêu lên.
Bọn người Lãnh Quân Hàm ngồi bên cạnh ăn cơm yên lặng nhìn hắn, không để ý
tới cậu tiếp tục vùi đầu ăn. Mặc Tiểu Bảo lập tức không thuận theo, hét
lớn: “Ta nhất định lợi hại hơn phụ vương!”
Mặc Tùy Vân nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của hắn, cười nói: “Ta tin tưởng ngươi, nhất định đấy.”
Nghe hắn nói xong, Mặc Tiểu Bảo lập tức cao hứng trở lại. Vỗ bờ vai hắn nói: “Này mới đúng. Ta biết chúng ta là một phe đấy. Về sau ngươi nhất định
cũng lợi hại hơn phụ vương ngươi! Chúng ta cùng nhau cố gắng!”
Khóe môi Mặc Tùy Vân kéo ra, có chút bất định lời này của Mặc Tiểu Bảo rốt
cuộc là chúc phúc hay nguyền rủa. Tuy hắn không có ấn tượng gì với phụ
hoàng, nhưng vẫn biết rõ phụ hoàng hắn là một Hoàng đế thất bại đấy.
Nhưng với vẻ mặt chân thành của Mặc Tiểu Bảo, nhất định là lời chúc phúc rồi.
Đợi đến lúc Mặc Cảnh Du đem Ly thành huyên náo, mấy đứa bé
này sớm ăn đến chén trên bàn thành bừa bộn rồi. Vừa mở cửa, chứng kiến
món ngon mĩ vị trên bàn tao đạp không ít, chỉ có cơm thừa rượu căn bày
bát tháo trên bàn. Lãnh Quân Hàm ăn no quá ngồi một bên giường văn vê
bụng, mấy đứa bé khác vây một chỗ nói đến khí thế ngất trời. Đương nhiên đại đa số là do Mặc Tiểu Bảo nói…,Từ Tri Duệ ngẫu nhiên bổ sung vài
câu, còn lại thuần túy là ngồi nghe.
“Hoàng thượng!” Mặc Cảnh Du trầm giọng kêu lên.
Mặc Tùy Vân sững sờ, lúc này mới nhớ mình từ bên trong dịch quán chạy đến
đây Mặc Cảnh Du cũng không biết. Vội vàng muốn đứng dậy, Mặc Tiểu Bảo
bên cạnh thấp giọng nói: “Đừng sợ hắn, ngươi là Hoàng đế, không cần sợ
hắn.”
Mặc Tùy Vân quăng ánh mắt cảm kích liếc hắn, mới đứng lên nói: “Vương thúc, có việc gì thế?”
Đuôi lông mày Mặc Cảnh Du hạ xuống một phát, còn chưa kịp nói Phượng Chi Dao phía sau cười tủm tỉm đi ra nói: “Du Vương, ngươi xem tại hạ nói không
sai chứ, Hoàng thượng ở Ly thành có xảy ra chuyện gì đâu này?”
Mặc Cảnh Du nhịn xuống cơn tức trong lòng, hướng Phượng Chi Dao nhẹ gật đầu, mới hỏi: “Hoàng thượng, tại sao ngài ở chỗ này?”
Mặc Tùy Vân thấp giọng nói: “Ta…Trẫm đi chơi với Tiểu thế tử.”
Mặc Cảnh Du hít một hơi sâu, nói: “Hoàng thượng về sau muốn đi chơi, vẫn
nên mang nhiều người đỡ phải cho người phía dưới lo lắng.” Mặc Tùy Vân
gật đầu nói: “Vương thúc, trẫm biết sai rồi.” Thấy hắn xác thực biết
sai, Mặc Cảnh Du lúc này mới gật gật đầu xem như cho qua chuyện. Mặc Tùy Vân trước nay vẫn nghe lời, hôm nay đột nhiên trong dịch quán mất tích
xác thực đem người Đại Sở dọa không rõ. May mắn rất nhanh Định Vương phủ truyền tin nói Mặc Tùy Vân theo Mặc Tiểu Bảo đến chỗ này dùng bữa.
Mặc Cảnh Du nhìn vào bên trong, chỉ thấy mấy đứa bé nhìn mình với vẻ mặt vô tội. Mặc Cảnh Du thật sự có chút không dám tin, đứa bé này còn nhỏ hơn
Mặc Tùy Vân nhưng trước sau cẩn thận từng li từng tí đem tiểu Hoàng đế
lừa từ dịch quán đi chơi.
Mặc Tiểu Bảo cảm giác mình nên nói gì,
mở trừng hai mắt, đứng lên nói với Mặc Cảnh Du: “Du Vương, ngươi đừng
giận dữ với Vân ca ca, đều là ta không tốt. Vốn ta muốn đến dịch quán
chơi với Vân ca ca, nhưng…Hắn không chịu gặp ta. Ta nhất thời tức giận
nên chạy đến phòng hắn. Vân ca ca là do ta cầu đi ra ngoài chơi đấy.”
Mặc Cảnh Du cười nhạt một tiếng nói: “Thế tử nói quá lời, thế tử về sau
trực tiếp đến dịch quán tìm Hoàng thượng chơi là tốt rồi. Nhưng, hiện
tại toàn bộ người trong dịch quán đang tim Hoàng thượng, chúng ta cần
trở về.”
Mặc Tùy Vân nhu thuận đứng dậy, đi theo Mặc Cảnh Du đi
ra. Mặc Tiểu Bảo vẫn không quên lưu luyến đưa tiễn ra tới cửa, cũng đồng ý ngày mai tìm hắn đi chơi.
Phượng Chi Dao đứng ở cửa ra vào,
dáng tươi cười chân thành nhìn xem bốn tiểu quỷ, hỏi: “Như thế nào? Tiểu Hoàng đế Đại Sở thú vị sao?”
Lãnh Quân Hàm lắc lắc đầu nói: “Không thú vị, trì độn đấy.”
Từ Tri Duệ nghiêng nghiên cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút nói: “Không thú vị, dối trá.”
Tần Liệt liếc mắt, “Còn chán ghét hơn Mặc Túc Vân.” Mặc Túc Vân tuy nhát
gan nhu nhược, tên này không nhát gan như vậy, nhưng tâm nhãn quá nhiều.
Mặc Tiểu Bảo cười tủm tỉm vuốt cằm nhỏ nói: “Thú vị, trì độn đấy, tâm nhãn
không ít, rõ ràng còn muốn chơi kế ly gián. Còn bất mãn với đệ đệ một
tuổi nhà ta đấy.”