Đại Minh từ sau khi lập quốc, ngoại trừ Thát Đát Bắc Cương, bộ tộc
Ngõa Lạt xâm phạm biên giới trong một thời gian thì gần đây vùng duyên
hải cũng đã xuất hiện giặc Oa gây loạn. Bởi vậy thiên tử Chu Lệ đã xây
dựng Vệ Sở tại những nơi này nhằm bảo vệ biên cương Đại Minh.Vùng duyên
hải ở tỉnh Chiết Giang là một địa điểm quan trọng của Đại Minh, nhưng
giặc Oa lại có nhẫn giả (ninja) cực kỳ bí hiểm, thường xuyên gây hại
trên biển, gây rất nhiều khó khăn cho việc truy lùng. Bố Chính Sử tỉnh
Chiết Giang là Lý Chí Cương vì muốn trị an khu vực này nên đã tuyển ra
những Bộ Đầu tài giỏi nhất từ mười một phủ, bảy mươi tám huyện trong
tỉnh Chiết Giang nhằm mục đích cuối cùng là tập hợp những người này lại
cùng phân tài cao thấp, từ đó chọn ra những người ưu tú nhất, thậm chí
có thể tiến cử cho triều đình nhận trách nhiệm truy bắt cao thủ giặc Oa.
Cao thủ trong các huyện đều ra sức tranh tài, nhưng kết quả lại
khiếncho tất cả mọi người đều bất ngờ, người giành được chiến thắng
trong cuộc thi giữa các Bộ Đầu của mười một phủ, bảy mươi tám huyện,
giành được danh hiệu Định Hải lại là một cô gái.
Mà cô gái giành chiến thắng lại chính là Diệp Vũ Hà.
Mặc dù chưa rõ Diệp Vũ Hà có bản lãnh gì, cũng như không hiểu vì sao
Vân Mộng công chúa lại tự tin đến vậy, nhưng Kỷ Cương cũng không kiềm
được phải hít sâu một hơi, lại nhìn thấy Thu Trường Phong cúi đầu trâm
ngâm không biết đang suy nghĩ đến việc gì, trong lòng lão bỗng nhiên
xuất hiện một nỗi lo.Thu Trường Phong cũng là một nhân tài kiệt xuất,
mấy năm hoạt động trong Cẩm Y Vệ đã trổ hết tài năng, quả thật đã giúp
Kỷ Cương phá không ít vụ án lớn, rất được Kỷ Cương tán thưởng. Trong sự
việc lần này, vốn dĩ Kỷ Cương đã nắm chắc tám phần thắng lợi, nhưng từ
khi biết cô gái kia chính là Diệp Vũ Hà, lão tự nhiên cảm thấy có một
mối lo lắng nặng nề trong lòng.
Nghĩ đến đây, Kỷ Cương xốc lại tinh thần rồi nói: "Công chúa điện hạ, thật ra nãy giờ chúng ta có nói gì đi chăng nữa cũng không quan trọng. . .Chuyện này. . . Diệp Bộ đầu. . . cuối cùng có được nhận hay không, thì phải do Thượng Sư quyết định." Lão cố tình giả bộ như không biết chi
tiếtvề lai lịch của Diệp Vũ Hà, đồng thời cũng muốn làm cho Diêu Nghiễm
Hiếu có cảm giác cô gái này là kẻ vô dụng.
Vân Mộng công chúa đưa tay che miệng, nàng bước đến trước mặt Diêu
Nghiễm Hiếu rồi ngồi xổm xuống, kéo nhẹ ống tay áo Diêu Nghiễm Hiếu rồi
bảo: "Hòa thượng đạo sĩ, ngài hãy để cho Diệp Bộ đầu giúp ngài làm việc
này, có được không vậy ?"
Lúc còn bé, Vân Mộng công chúa đã không ít lần bái kiến Diêu Nghiễm
Hiếu, khi đó Diêu Nghiễm Hiếu vẫn thường xuyên lui tới chỗ của Chu Lệ.
Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, lúc đó Vân Mộng công chúa vẫn thườngxưng hô
với Diêu Nghiễm Hiếu như vậy, tuy đã rất lâu không gặp lại Diêu Nghiễm
Hiếu, cảm giác có chút lạ lẫm hơn so với trước đây, nhưng lần này nàng
xưng hô như vậy cũng là muốn thu hẹp khoảng cách với Diêu Nghiễm Hiếu.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Diêu Nghiễm Hiếu bỗng nhiên mở bừng đôi
mắt, hai con ngươi xám trắng như mắt cá chết nhìn thẳng vào Vân Mộng
công chúa.
Ngay lúc đó Vân Mộng công chúa chợt có cảm giác rét lạnh trong lòng,
nụ cười vụt tắt. Nàng không tự chủ được phải buông ống tay áo của
DiêuNghiễm Hiếu.
Diêu Nghiễm Hiếu nhìn Vân Mộng công chúa một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Nữ hay nam cũng giống như nhau. . . đều chỉ có một cái mạng, nếu
muốn tham gia, hãy nghĩ lại cho thật kỹ."
Nói xong lão lại nhắm mắt lim dim, ngụ ý trong câu nói này quả thật khiến cho người khác phải kinh hãi.
Mọi người nghe xong lời của Diêu Nghiễm Hiếu đều có chung một cảm
giác, công việc lần này của Diêu Nghiễm Hiếu chẳng những hung hiểm muôn
phần mà còn rất có khả năng nguy hại đến tính mạng.Tòa tháp yên ắng
không một tiếng động, Vân Mộng công chúa trong lúc kinh hãi cũng bặt
tiếng, do dự nhìn sang Diệp Vũ Hà. Nàng muốn ra sức vì đại ca nên đã
không để ý đến quy củ, điều Bộ Đầu Diệp Vũ Hà từ tận Chiết Giang tới để
làm trợ thủ. Phủ Thuận Thiên đương nhiên cũng có nhân tài, nhưng dù sao
để cho Diệp Vũ Hà đi theo Vân Mộng cũng sẽ thuận tiện hơn. Tính mạng dù
sao cũng là của Diệp Vũ Hà, công chúa mặc dù điêu ngoa nhưng cũng không
phải hạng người không nói đạo lý, không thể cứ như vậy mà bắt ép Diệp Vũ Hà đâm đầu vào chỗ chết, bởi vậy nên không tránh khỏi phân vân do dự.
Một lúc lâu sau, Diêu Nghiễm Hiếu mới nói: "Người nào đã quyết địnhtham gia, hãy tiến lên một bước."
Sắc mặt hai người Vệ Thiết Y, Tập Lan Đình do dự, Diệp Vũ Hà trầm
ngâm không nói gì, chỉ tiến lên một bước, Vân Mộng công chúa thấy vậy
thì vui mừng hớn hở. Hai người Vệ Thiết Y trông thế thì hổ thẹn trong
lòng, lập tức cũng tiến lên một bước.
Thu Trường Phong liếc mắt nhìn ba người, hàng mi khẽ nhíu, thế nhưng cuối cùng cũng dậm bước tiến lên.
Cả ngọn tháp yên lặng,Hành động của Diêu Nghiễm Hiếu còn kỳ lạ hơn
nữa, lão chậm rãi duỗi thẳng ngón tay vào vách tường đối diện, bảo: "Có
một bức tranh, các ngươi trái một phải ba lấy về đây cho ta."
Mọi người liền giật mình, thầm nghĩ nhóm người Thu Trường Phong có
bốn người, vì sao lại trái một phải ba đi lấy bức tranh về? Trong lòng
tất cả cảm thấy khó hiểu, cùng quay đầu nhìn về phía vách tường.
Vách tường hoàn toàn trống trơn, nào có tranh hay họa ở trên đó ?
Mọi người nhìn thấy vách tường trống trơn, ý nghĩ đầu tiên nổi lên
trong đầu là, "Thượng Sư già rồi, chẳng lẽ lão ta . . . không còn tỉnh
táonên mới hồ đồ vậy ? Rõ ràng có bốn người, chưa nói đến cái gì mà trái một phải ba, lại còn trên tường có tranh họa gì đó, nghe qua đều mơ mơ
hồ hồ."
Lúc này một cơn gió nhẹ thổi tới, đảo qua gương mặt đờ đẫn của Diêu
Nghiễm Hiếu. Những nếp nhăn hằn trên gương mặt giống như những vết khắc
in sâu trên đá. . . . làm lộ ra nét lạnh lùng khó tả.
Vách tường thật sự không có một bức tranh nào, Diêu Nghiễm Hiếu lại sai bốn người đến lấy, vậy cuối cùng là lão có ý gì đây ?
Thu Trường Phong đảo mắt, nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của bangười Diệp Vũ Hà, Vệ Thiết Y và Tập Lan Đình.
Diệp Vũ Hà cau mày, chăm chú nhìn vào vách tường, Vệ Thiết Y lại đang quay sang nhìn Thu Trường Phong, còn Tập Lan Đình đang cúi đầu trầm
ngâm, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Thu Trường Phong suy tư, dời mắt về phía vách tường rồi tiến lên một
bước, đúng lúc này hắn lại đột nhiên nghe thấy Tập Lan Đình lẩm bẩm:
"Tranh mà không phải là tranh, mang đi là còn, giống tranh mà không phải là tranh, cũng như mang đi là còn. . . "
Thu Trường Phong nghe vậy liền giật mình, phân vân trong lòng phảidừng bước chân lại.
Thì ra Thu Trường Phong đã biết rõ Diêu Nghiễm Hiếu chắc chắn không
hồ đồ, tất nhiên cũng sẽ không có chuyện thần trí không tỉnh táo. Trái
lại, dưới con mắt của hắn, Diêu Nghiễm Hiếu chính là người có suy nghĩ
tỉnh táo nhất ở Đại Minh này. Từ lúc nhìn thấy vách tường trống trơn
không có tranh họa, Thu Trường Phong đã lập tức nhận định đây là một
khảo nghiệm tuyển người của Diêu Nghiễm Hiếu !
Diêu Nghiễm Hiếu đã kinh động đến phủ Đô đốc, nội các, Cẩm Y Vệ, công chúa, thậm chí là cả thiên tử, có thể thấy được lão coi trọng lần
tuyểnngười này đến thế nào. Diêu Nghiễm Hiếu lim dim đôi mắt, đưa ra một yêu cầu tầm thường đơn giản, khó có thể nói không phải lão đang âm thầm quan sát những người không phù hợp với yêu cầu.
Trên vách tường hoàn toàn không có một bức tranh nào, nhưng không
chừng trên đó lại có một cái hốc giấu tranh bên trong, yêu cầu lần này
của Diêu Quang Hiếu chính là khảo nghiệm trình độ hiểu biết của bốn
người về các loại cơ quan, máy móc. Thu Trường Phong suy đoán, nguyên
nhân quan trọng khiến Diêu Nghiễm Hiếu làm như vậy chắc chắn có liên
quan đến công trình kiến trúc.Thu Trường Phong vô cùng tự tin với suy
đoán của mình, nhưng nghe Tập Lan Đình nói một câu như vậy cũng bị hoang mang. Câu nói của Tập Lan Đình là một loại kệ ngữ, thân là quản gia của Dương Sĩ Kỳ, đương nhiên phải tài hoa hơn người, chẳng lẽ y trông thấy
vách tường không có tranh, cho rằng Diêu Nghiễm Hiếu đang nói ra thiền
ngữ nên lúc này mới suy nghĩ theo hướng đấy ?
Thu Trường Phong nghĩ tới đây liền liên tưởng tới một chuyện, Diêu
Nghiễm Hiếu là trụ trì hơn hai mươi năm nay, nửa đời đạo nhân, nửa đời
hòa thượng, chắc chắn đã thông hiểu kinh sách. Nếu đã là vậy, việc Diêu
Nghiễm Hiếu dùng thiên cơ khảo nghiệm người khác cũng nhiều khả năngxẩy
ra.