Kinh Phật có nói, "Phàm sở hữu tương, giai thị hư vọng. Nhược kiến
chư tướng phi tướng, tức kiến Như Lai*." Chẳng lẽ vách tường không có
tranh kia lại giống như những lời trong kinh, ẩn giấu huyền cơ chân ý
bên trong ? *:Phàm cái gì có tướng đều là hư vọng. Nếu thấy các tướng
chẳng phải là tướng thì thấy Như Lai
Kỳ thật chẳng những Thu Trường Phong không chắc chắn mà những người ở đây như Kỷ Cương, Dương Sĩ Kỳ, Vân Mộng công chúa đều hoàntoàn không
hiểu nổi yêu cầu của Diêu Nghiễm Hiếu.
Kỷ Cương thấy Thu Trường Phong bước lên thì mừng thầm trong bụng,
nhưng tiếp đấy lại thấy Thu Trường Phong dừng bước, hiển nhiên là không
nắm chắc làm lão cũng bị dao động tinh thần. Nhưng lão là người thâm
trầm, ngoại trừ những lúc vô cùng quan trọng còn không thì gương mặt
luôn âm trầm như vậy.
Thu Trường Phong do dự đứng giữa gian phòng, nhịn không được quay
sang nhìn Kỷ Cương thì thấy ánh mắt lão có vẻ lơ đang liếc sang phía
Dương Sĩ Kỳ, đúng lúc đó Dương Sĩ Kỳ cũng đang nhìn Tập Lan Đình màmiệng nhếch lên một nụ cười.
Thấy vậy Thu Trường Phong chuyển mắt về hướng Tập Lan Đình, nhưng Tập Lan Đình vẫn đang nhíu mày như trước, miệng nói: "Phàm sở hữu tướng,
giai thị hư vọng. . . Hư không vô tướng, bao dung vạn hữu*." *: Hư không không có tướng, bao bọc vạn tướng.
Diệp Vũ Hà đột nhiên đi đến bên vách tường, Thu Trường Phong thoáng nhìn thấy, lập tức giật mình tỉnh ngộ.
Đây là một ván cờ, Tập Lan Đình đã đi một nước cờ - hay đúng hơn là
Tập Lan Đình đã được Dương Sĩ Kỳ chỉ tay đánh một nước cờ.Dương Sĩ Kỳ
hiển nhiên đã sớm nhìn rõ ràng thế cục lần này, bất kể là ai trong số
Diệp Vũ Hà, Vệ Thiết Y hay Tập Lan Đình được Thượng Sư tán thưởng thì
bọn họ đều đạt được mục đích của mình. Mục đích của Dương Sĩ Kỳ là đánh
bại Thu Trường Phong, Tập Lan Đình rõ ràng cũng có liên quan đến việc
này, bởi vậy nên y được Dương Sĩ Kỳ bầy cho một kế là dùng lời nói làm
rối loạn tâm trí Thu Trường Phong, ý muốn làm cho Thu Trường Phong chần
chừ do dự. Mà bức tranh kia đương nhiên là ở bên trong vách tường.
Thu Trường Phong hiểu ra điều này, âm thầm cười gượng gạo, biết rõ
tình thế của mình bây giờ là lấy một chọi ba, vô cùng lẻ loi. Nhưng vốn
dĩtính cách của hắn vô cùng kiên định nên không hề cảm thấy nhụt chí,
cũng không hề chản nản. Sau đó hắn liền không để ý tới Tập Lan Đình nữa
mà đi tới phía trước vách tường.
Tập Lan Đình trông thấy Thu Trường Phong đi đến bên vách tường, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về Dương Sĩ Kỳ. Khóe miệng
tươi cười của Dương Sĩ Kỳ chợt cứng lại, âm thầm nhíu mày, lão phát hiện ra rằng tên thủ hạ này của Kỷ Cương xem ra cũng không đơn giản.
Vách tường của tòa tháp trơn nhẵn, rộng chừng vài trượng, mặc dù
ThuTrường Phong đã kết luận bên trong tất sẽ cơ quan máy móc, nhưng làm
cách nào để tìm ra được chúng thì lại là một vấn đề nan giải.
Kỷ Cương, Dương Sĩ Kỳ hồi hộp nhìn về phía Thu Trường Phong và Diệp
Vũ Hà trong lòng hiểu rõ trách nhiệm tìm ra thứ cơ quan ấy sẽ nằm ở trên hai người này.
Vân Mộng công chúa căng thẳng như muốn ngừng thở, ánh mắt hung dữ
nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thu Trường Phong, chỉ có cảm giác chán ghét không nói thành lời đối với người này. Lúc này nàng chỉ hận không thể
tung một cước đá bay Thu Trường Phong xuống dưới chân tháp.Ánh mắt Thu
Trường Phong đột nhiên lóe lên, dường như đã phát hiện ra thứ gì đó,
bước về phía Diệp Vũ Hà. Vệ Thiết Y bỗng nhiên bước ra cản trước người
Thu Trường Phong, lạnh giọng hỏi: "Xin hỏi cao danh quý tính của huynh
đài ?"
Thu Trường Phong đành phải dừng lại, hắn không nghĩ đến việc Vệ Thiết Y lại đột nhiên đưa ra một câu hỏi ngu xuẩn đến thế vào thời điểm này.
Vừa rồi Kỷ Cương đã sớm giới thiệu tên họ của Thu Trường Phong, hắn
không tin rằng Vệ Thiết Y lại không nghe thấy. Nghĩ đến đó, Thu Trường
Phong liền hiểu ngay ra vấn đề, tên Vệ Thiết Y này hoàn toàn không hềngu ngốc, trái lại vô cùng thông minh.
Không phải Vệ Thiết Y muốn hỏi tên họ, mà mục đích thật sự của hắn là cản trở Thu Trường Phong tìm ra cơ quan máy móc. Hiển nhiên y cũng
giống như Tập Lan Đình, đều muốn gây khó dễ cho Thu Trường Phong, trợ
giúp Diệp Vũ Hà sớm tìm được cơ quan.
Ngay trong lúc ấy, bàn tay mềm mại như lá cỏ của Diệp Vũ Hà đã đặt
lên một chỗ trên vách tường, năm ngón tay thon dài xoa nhẹ lên tường,
dường như đang suy tư điều gì.
Thu Trường Phong chỉ có thể thở dài, vừa rồi nhờ vào ánh sáng từ
bênngoài cửa sổ, hắn đã nhìn thấy một nơi trên vách tường sáng bóng khác hẳn so với chỗ khác. Hắn có thể khẳng định rằng nơi đó sáng bóng là do
có người thường xuyên xoa lên, nếu không có việc thì sờ lên tường để làm gì ? Không cần phải nói cũng biết đằng sau đó chắc chắn có cơ quan.
Hắn chỉ bị cản lại trong một thời gian ngắn mà Diệp Vũ Hà đã phát
hiện ra điều đó, Bộ Đầu được tuyển từ mười một phủ Định Hải quả nhiên
danh bất hư truyền.
Thu Trường Phong thầm than thở trong lòng, nhưng ngược lại gương mặt
lại lộ ra nét cười, nhìn vào sắc mặt như sắt của Vệ Thiết Y nói: "Tạihạ
họ Thu, Thu trong chữ trời thu, Thu Trường Phong, lần này huynh đài hãy
nhớ cho thật kỹ."
Sắc mặt Vệ Thiết Y lạnh như băng, nhìn thẳng vào Thu Trường Phong
nói: "Ta sẽ nhớ kỹ." Y lùi lại phía sau một bước, dáng vẻ như chưa từng
có chuyện gì xẩy ra, cũng không tiếp tục ngăn cản Thu Trường Phong nữa.
Kỳ thật không cần hắn phải cản trở, Thu Trường Phong cũng không có
cách nào xử lý việc này. Mặc dù mọi người đã xác định được vị trí của cơ quan, nhưng làm thế nào để mở cơ quan trên vách tường nhẵn bóng kia vẫn là một vấn đề nan giải như trước.Mọi người nhìn vào vách tường, nhíu
mày trầm tư, đột nhiên trong tháp có một vật xét qua nhanh như sấm sét,
sau đó một tiếng "CHOANG. . " vang lên, Diệp Vũ Hà bỗng nhiên rút kiếm.
Mọi người cả kinh, chỉ thấy Diệp Vũ Hà xuất kiếm.
Tòa tháp tối tăm là thế, nhưng chỉ trong lúc đó đã xuất hiện sao sáng đầy trời, như hoa bay trong thiên hà. Sau một tiếng "CHOANG. . . " ấy,
ánh sáng tắt đi, Diệp Vũ Hà thu kiếm.
Diệp Vũ Hà xuất kiếm, thu kiếm, chừng đó hành động chỉ xảy ra trong
nháy mắt.Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi, không ai ở đây từng nghĩ
tới một cô gái nhỏ bé yếu ớt, lạnh lùng như vậy mà lại có thể chém ra
một kiếm nhanh như sét giật ấy. Trông thấy Diệp Vũ Hà xuất kiếm, thái độ của Kỷ Cương chợt thay đổi, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Vẻ tàn nhẫn ấy cũng giống như ánh sáng kia, chỉ trong nháy mắt đã
biến mất. Nét mặt của Kỷ Cương lại trở nên lạnh lùng như trước đấy.
Tất cả mọi người đều nhìn vào Diệp Vũ Hà, trong lúc nhất thời đều
không hiểu Diệp Vũ Hà rút kiếm ra như vậy là có mục đích gì. Chỉ có Thu
Trường Phong đứng một bên nhẹ giọng nói: " Diệp Bộ đầu khắc Thái Cựcđồ
thật là đẹp mặt."
Mọi người đưa mắt nhìn lại mới nhìn thấy trên vách tường trơn nhẵn
kia đã xuất hiện thêm một bức Thái Cực đồ, lúc này mới hiểu được vừa rồi Diệp Vũ Hà xuất kiếm là để khắc lên vách tường cái đồ hình này.
Phần lớn những người ở đây còn chưa từng nhìn thấy thứ kiếm pháp linh động, mau lẹ như thế này, Vân Mộng công chúa vừa trông thấy đã chỉ muốn vỗ tay khen hay. Nhưng trông thấy Diêu Nghiễm Hiếu vẫn đờ đẫn ngồi bên
trên, nàng ta đành phải gạt bỏ ý nghĩ này, thầm nghĩ trong lòng: "Hòa
thượng đạo sĩ, cuối cùng là ông muốn tuyển người nào đây ?"Có thể người
khác không hiểu vì sao Diệp Vũ Hà lại vẽ ra cái đồ án này, nhưng Thu
Trường Phong thì lại biết rõ. Vừa rồi năm ngón tay của Diệp Vũ Hà xoa
nhẹ lên vách tường rồi trầm ngâm suy nghĩ, rõ ràng là nàng đã phát hiện
ra vật liệu ở chỗ đó không giống với những nơi khác trên vách tường nên
mới xuất kiếm đánh dấu nơi đó.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Diệp Vũ Hà đã phát hiện ra chân tướng
của cơ quan, kiếm pháp không hề đơn giản, thính giác lại nhạy bén kinh
người. Thu Trường Phong nhíu mày, liếc nhìn Diệp Vũ Hà, tựa như cũng
không ngờ rằng cô gái này lại có tài cán đến vậy.Sau khi thu kiếm, Diệp
Vũ Hà cũng không chần chừ, tay phải duỗi ra hai ngón, nhấn lên phía trên đồ án.
Hai tiếng "boong boong" vang lên, từ bên trong đồ án trên vách tường bắn ra hai ống sắt tinh xảo dài độ một ngón tay.
Nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt mọi người, Vân Mộng công chúa
thấy vậy, không kìm được nhảy cẩng lên vỗ tay không ngừng rồi đắc ý quay sang nhìn Kỷ Cương.
Kỷ Cương cười to, không quên nịnh một câu: "Dưới tay tướng giỏi không có binh hèn, công chúa điện hạ thật có bản lĩnh."Vân Mộng công chúa đắc ý, cảm thấy Kỷ Cương cũng không đáng ghét như trước nữa, nhưng vừa mới
quay đầu nhìn sang phía Diệp Vũ Hà thì nụ cười đã biến mất.
Diệp Vũ Hà đứng yên, bên trong hai ống sắt tinh xảo kia không hề có một bức tranh nào.