Không một ai ở đây để ý đến thái độ khác thường của Thu Trường Phong, tất cả đều đang nhìn vào người được công chúa tiến cử.
Dù cho Vân Mộng công chúa có tiến cử lực sĩ giáp vàng ba đầu sáu tay
ba con mắt, Kỷ Cương cũng sẽ không kinh ngạc như vậy. Chỉ có một điều
khiến Kỷ Cương không ngờ tới, đó là người được Vân Mông công chúa đề cử
lại là một người con gái.
Một cô gái mặc áo xanh.Cô gái kia không hề cao lớn, trái lại phần eo
chiếc áo xanh lại vô cùng nhỏ gọn, dịu dàng thướt tha, dường như một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng đủ cuốn bay nàng đi. Nàng không có ba đầu
sáu tay, đôi tay nàng vô cùng thanh tú, mười ngón tay thon dài như được
tạc bằng mỹ ngọc, nhìn qua như một khóm hoa mỹ lệ mỏng manh. Cô gái kia
tất nhiên cũng không có ba con mắt, sóng mắt nàng lấp lánh, trong veo
như dòng suối thượng nguồn, nhưng cũng lạnh lùng như băng mỏng mùa đông.
Cho dù chiêm ngưỡng từ phía nào đi chăng nữa, dung nhan, tư thái của
nàng đều không hề kém cạnh vị công chúa kia, thậm chí so với công chúa
nàng lại càng thêm nữ tính.Nhưng trong mắt những người ở đây, người này
lại không giống một cô gái bình thường, mà như một khối băng lạnh lẽo
khó có thể chạm đến. Tuy cô gái áo xanh này rất đẹp, nhưng đồng thời
cũng vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng sắc sảo như một thanh băng kiếm.
Bên hông nàng treo lơ lửng một thanh kiếm, vỏ kiếm đã cũ, thân kiếm
rất mỏng. Đứng giữa một nhóm người tai to mặt lớn, nàng không tỏ ra cao
ngạo, nhưng cũng không có vẻ tự ti mặc cảm. Nghe thấy Vân Mộng công chúa lên tiếng đề cử, nét mặt nàng cũng không tỏ ra ngạc nhiên, tựa như đó
là một sự thật hiển nhiên không thể chối cãi.Nàng tự tin đến vậy, bởi vì nàng thật sự tin vào bản thân mình.
Kỷ Cương nhìn chằm chằm vào cô gái kia đến cả nửa ngày trời, sau cùng không nhịn được mới lên tiếng: "Công chúa, nhưng đây là một cô gái."
Trong mắt của Kỷ Cương, đàn bà chân yếu tay mềm chỉ là thứ đồ chơi, là
vật trang sức, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bản thân lão
trước nay vẫn không cho rằng một người phụ nữ lại có thể làm nên một
việc gì đó.
Vân Mông công chúa trừng mắt nhìn Kỷ Cương nói: "Phụ nữ thì không
phải là người hay sao ?"Thật sự thì trong thâm tâm, Kỷ Cương không cho
là như vậy, nhưng ngoài mặt lão vẫn cười lấy lòng: "Đương nhiên phụ nữ
cũng là người. Nhưng có rất nhiều việc, phụ nữ lại không thể làm được."
Vân Mộng công chúa cười lạnh nói: "Ngươi nói như vậy là sai rành rành rồi, ai nói rằng nữ không bằng nam hả? Bổn công chúa lại cho rằng, nam
làm được việc gì, đương nhiên nữ cũng có thể làm được việc đó. Nếu ngươi không phục, ta cũng không ngại lấy ra ví dụ cho ngươi xem ! Cho dù xông pha chiến trận, chém giết nơi sa trường, các ngươi vẫn luôn coi đó là
việc đáng tự hào, nhưng xưa có Hoa Mộc Lan, nay có Lương Hồng Ngọc, Châu Ngọc, không có việc gì chúng ta không thể làm được, chẳngqua là khinh
thường không làm mà thôi. Cho đến cái ngai hoàng đế kia, phụ nữ bọn ta
cũng còn có một Võ Tắc Thiên."
Kỷ Cương nghẹn họng trố mắt nhìn vị công chúa này, trong lúc nhất
thời cũng không kịp nghĩ ra có điều gì mà phụ nữ không thể làm được.
Huống chi ngay cả đến ngôi hoàng đế kia mà Vân Mộng cũng không ngần ngại nói đến, lão chắc chắn không dám tiếp lời chủ đề này, đành phải nói
tránh đi: "Nhưng việc Thượng Sư giao phó lần này rất nguy hiểm."
Vân Mộng công chúa hỏi ngược lại: "Ngươi đã biết Thượng Sư giao cho
chúng ta làm chuyện gì rồi hay sao ?"Nghe vậy Kỷ Cương giật bắn mình,
quay đầu liếc nhìn Diêu Nghiễm Hiếu. Trong lúc lão và công chúa lớn
tiếng tranh cãi thì Diêu Nghiễm Hiếu lại làm như việc này không hề liên
quan đến mình, vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Kỷ Cương kho khan, cuống họng phát khô, lão chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tại hạ không biết. Chẳng lẽ công chúa cũng không biết hay sao ?"
Vân Mộng công chúa cười nói: "Bổn công chúa quả thật không biết,
nhưng có thêm người để thượng sư chọn lựa còn hơn là thiếu người, cóphải vậy không ? Nói không chừng Thượng Sư đang muốn tìm một người con gái
để sinh con, điều này bọn đàn ông các người có thể làm được hay sao?"
Nghe đến đây tất cả mọi người đều cúi gằm mặt xuống đất, muốn cười mà không dám cười. Dương Sĩ Kỳ cũng khe khẽ lắc đầu, thầm nghĩ bất kỳ việc gì đến miệng vị công chúa này cũng đều có thể nói ra được.
Lúc này sắc mặt Kỷ Cương không rõ là đang muốn khóc hay muốn cười, đến cả ho khan cũng không phát ra thành tiếng.
Cô gái áo xanh kia nhíu mày, có vẻ không hài lòng nhưng rốt cuộc
vẫnphải nhẫn nhịn. Lúc này Vân Mộng công chúa đã chuyển chủ đề, nàng mỉm cười bảo: "Huống hồ, nếu các ngươi biết rõ thân phận của tỷ tỷ, chỉ sợ
sẽ tự động nhường đường, không dám tranh việc cùng tỷ tỷ thôi."
Kỷ Cương nhíu mày, liếc xéo qua cô gái áo xanh: "Còn chưa biết vị cô nương này có thân phận gì ?"
Dương Sĩ Kỳ đứng cạnh đó đột nhiên lên tiếng: "Kỷ chỉ huy công việc
bận rộn, hiển nhiên là chưa biết cô nương đây. Vị cô nương này là một Bộ Đầu, tên là Diệp Vũ Hà."
Khuôn mặt Kỷ Cương lộ ra vẻ khinh thường, thầm nghĩ một đứa Bộ Đầuthì đã là cái thá gì, xem ra cũng chỉ đến như vậy mà thôi.
Ở triều Đại Minh, người con gái làm Bộ Đầu tuy không thường thấy,
nhưng cũng không hẳn là không có một ai. Bởi từ sau khi dựng nước, Thái
tổ đã phân chia chức nghiệp cho dân chúng trong thiên hạ, tất cả đều
phải kế thừa sự nghiệp của cha, không được thay đổi. Nói như vậy cũng có nghĩa, đời cha làm việc gì thì đời con cũng phải theo như vậy, không
thể đổi nghề. Nhưng có một số ít gia đình không có con trai, đành lấy
con gái thay vào, bởi vậy cho nên không thiếu phụ nữ trong rất nhiều
nghành nghề, lão đoán rằng Diệp Vũ Hà cũng nằm trong những trường hợp
như vậy.Nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì, Kỷ Cương chợt cảm thấy rét
lạnh trong lòng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ là Định Hải Bộ Đầu Diệp Vũ
Hà?" Trông thấy Dương Sĩ Kỳ mỉm cười gật đầu, Kỷ Cương bỗng nhíu chặt
hàng lông mày.
Bỗng nhiên lão nghĩ tới Diệp Vũ Hà là người như thế nào.