Lưu Manh Lão Sư

Chương 250: Tiểu Ny Bị Thương


trướctiếp

Cả bọn Trần Thiên Minh vừa nghe thấy tiếng cười này, họ vội ngẩng đầu lên nhìn xem, chỉ thấy không xa có hai người đang đừng, một người bện tóc, khoảng chừng 40 tuồi, trên mép có râu. Một người thì mặc quần áo Lạt Ma màu đò, cũng khoản chừng 40 tuồi, chẳng qua ánh mắt của hắn có chút khác thường, đặc biệt ià sau khi hắn nhìn thấy Ngả Tiều Ny đang ngồi đánh bài, giống như ià một con sói nhìn thấy con mồi vậy.

“Các ngươi ià ai?” Bàng Chí Dũng thấy có người giễu cợt bọn họ như vậy, hắn tức giận đừng dậy mắng to.

“Chúng ta ià ai không quan trọng, quan trọng ià chúng ta không phải người Huyền Môn, cũng không đến chơi bài.” Tên tóc bện kia cười cười nói với Bàng Chí Dũng. Nghe thanh âm này, mọi người đều biết người vừa nói chính ià hắn.

“Chúng ta đánh bài thì liên quan gì đến các ngươi? Ngươi xen vào chuyện người khác thì béo lên sao.” Bàng Chí Dũng thấy họ chỉ có hai người, còn bên mình có đến tám người, mà võ công Trần Thiên Minh cũng mạnh, vì thế khí thế cũng tăng nhiều.

“Hắc hắc, tiều từ này mạnh miệng gớm nhi, sư phụ của ngươi là ai, ta thay hắn giáo huấn ngươi một chút.” Tên bện tóc vừa nói vừa đi đến phía Bàng Chí Dũng, sau đó hắn lại hít một hơi, nối tiếp: “Ài, xem ra, xem ra Huyền Môn cũng không có bao nhiêu tiến bộ nhi.” Bàng Chí Dũng thấy người kia đi đến giáo huấn hắn, liền tức giận đấm một quyền về phía mặt người đó, cường kình khá mạnh, nếu người kia bị đánh trúng, chắc chắn là bị thương.

Nhưng người kia chỉ cười kinh bi, sau đó nhẹ nhàng lấy tay đỡ, chường phong của Bàng Chí Dũng cứ thế biến mất. Sau đó, hắn lại nhẹ nhàng vung tay về phía Bàng Chí Dũng, một đạo chường phong mạnh mẽ đẩy về phía Bàng Chí Dũng.

Bàng Chí Dũng thấy chường phong mạnh mẽ như vậy, hắn vội vàng vận công lực toàn thân lên chống đỡ, đáng tiếc là tuy Bàng Chí Dũng vận toàn thân công lực, nhưng trúng chường kia vẫn lùi lại mấy bước mới dừng lại được. Hắn xoa ngực liên tục, hít thờ mạnh mấy hơi. Tuy là chường này không làm hắn bị thương, nhưng cũng làm hắn cảm thấy rất khó chịu.

“Chí Dũng ca ca, em đến giúp đây.” Chum*jfenh thấy có người đánh Bàng Chí Dũng lùi cả mấy bước, cô bé vội vọt tQ^^án^một chường về phía người kia.

Trần Thiên Minh nhìn thấy chường phong chung oánh đánh ra, hắn không khòi nhẹ nhàng lắc đầu. Đừng nhìn chung oánh còn nhò như vậy, nhưng chường phong của nàng cũng đã có công lực nhất định, qua đó thấy được khi cô bé còn nhò, chung hướng lượng đã chuẩn bị căn cơ cho cô bé rất tốt, nếu đám Lâm Quốc không phải được hắn truyền chân khí cho, công lực bọn họ khẳng định là không bằng chung oánh. Công lực hiện giờ của chung oánh, cũng không kém hơn Lâm Quốc hiện giờ là bao.

Người kia thấy chung oánh còn là trẻ con, hắn cũng không quá để ý, chỉ trờ tay đánh ra một chương đề đỡ, cũng không thèm phản kích, nếu không, lấy công lực của chung oánh, rất có thể là bị thương rồi.

Chung oánh thấy chường phong của mình bị người kia ngăn trờ nhẹ nhàng, cô bé nồi tính háo thắng, lôi tuyệt chiêu ra sử dụng, rồi dùng cả khinh công, du đấu với người kia một phen. Trần Thiên Minh ờ bên cạnh quan sát, hắn gật đầu tán thường mấy lần, tuy là võ công của chung oánh không cao, nhưng cô bé biết lợi dụng sờ trường của mình chống lại sờ đoản của đối phương.

Giống như hiện giờ, chung oánh chính lfa sử dụng đến khinh công, thứ mà cô bé am hiểu nhất để du đấu với người kia, tuy là công lực cô bé không mạnh, nhưng khinh công đã bồ sung vào thiếu sót đó. Nhưng chỉ là người kia võ công rất cao cường, tuy khinh công của chung oánh không tồi, nhưng chương phong của cô bé đánh ra khiến người ta cảm thấy cô bé đã cố hết sức. Nhưng Trần Thiên Minh cũng cảm thấy ngạc nhiên là người này dường như chưa dùng hết sức.

Lý Quân sợ chung oánh có chuyện gì, vì thế hắn nhanh chóng tham gia cuộc chiến. Chi là hắn vừa đi vào, người kia đã đề cao công lực lên, chương phong liên tục nhằm vào chung oánh và Lý Quân, làm hai người phải cố hết sức chống đỡ. Qua đó có thể thấy, người này hẳn không phải là người thường.

Ngả Tiều Ny thấy Lý Quân cùng chung oánh cũng không phải là đối thủ của người kia, vì thế nàng liền kêu chung oánh: “Tiều Oánh, đừng sợ, chị đến giúp em đây.” Nàng vừa định lao đến giúp chung oánh, thì lấp tức tên lật ma áo đò kia xông đến ngăn cản.

Tên Lạt Ma đò này không ngừng cười với Ngả Tiều Ny, noĩr^Mỹ nhân, nàng làm thế là không đúng tồi, nhiều người đánh một như vậy, sẽ làm ngừơi ta cười đó, không bằng để ta chơi với nàng nhé. Nàng muốn chơi thế nào đây? Phật gia ta thích nhất là cùng nữ nhân làm chuyện tốt đó!” Tên Lạt Ma vừa nói lại vừa cười ha hả.

“Ngươi ăn nói sạch sẽ chút đi.” Ngả Tiêu Ny thây tên Lạt Ma kia đùa giỡn mình, trong lòng nàng tức giận đánh một chường về phía hắn.

Truyện copy tại t r u y e n y y . com“Ai dà, mỹ nhân, có ai nói cho nàng chưa, nàng tức giận trông càng thêm xinh đẹp đó?” Lạt Ma đò vừa nói vừa nhẹ nhàng tránh một chường của Ngả Tiều Ny, sau đó tiếp tục đùa giỡn.

Trần Thiên Minh càng nhìn càng tức, M, Tiều Ny của mình, vậy mà tên Lạt Ma kia dám đùa giỡn, xem ra, hắn còn ngại mạng hắn quá dài đây mà. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh xắn tay áo, chuẩn bị đi đến giáo huấn tên khốn kia.

Chính là đang lúc Trần Thiên Minh chuẩn bị cùng Ngả Tiều Ny ‘song nhân họp nhất', làm một đôi tình nhân chiến đấu. Đám Lâm Quốc đã lao tới, vừa tới vừa hô: “Tiều Ny sư tỷ, chúng tôi đến giúp cô đây.” Vì thế, bốn người cùng đánh với Lạt Ma. Mà Bàng Chí Dũng cũng gia nhập với trần tuyến của Lý Quân, ba người cùng đánh tên còn lại.

“Ài, A Quốc này, bình thường cũng không thấy hắn đánh người ham như vậy, đến giờ mình có cơ hội tốt, hắn lại lao vào, đáng ra để mình đến giúp Tiều Ny, như vậy có khi nàng lại có hảo cảm với mình, chuyện sau này sẽ xuôi như nước chảy.” Trằn Thiên Minh trong lòng âm thầm oán hận đám Lâm Quốc.

Trần Thiên Minh thấy nhiều người như vậy cùng đánh nhau, hắn mà còn xông lên, vậy thì cho dù có thắng cũng không hay, vì thế, hắn cứ đứng bên cạnh quan chiến, nếu thấy thời điểm bọn hò có gì không ổn, thì sẽ lao vào cứu ngay. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh vận công lên, tùy thời ứng cứu.

Tuy có thêm đám Lâm Quốc gia nhập, nhưng mà tên Lạt Ma kia vẫn không xuống hạ phong, ngược lại hắn còn cùng bốn người Ngả Tiều Ny liều mạng, thinh thoảng còn dùng tuyệt chiêu, làm đám Ngả Tiều Ny rơi vào hiểm cảnh.

Đột nhiên, Bàng Chí Dũng biến chiêu, sử dụng một chiêu rất quái lạ, thiếu chút nữa đánh trúng người kia. Người kia may mắn tránh được, tuy không bị thương những cũng làm hắn toát mồ hôi. Vì thế hắn không dám khinh địch nữa, mà cao giọng hô: “Lang Vương, bên ngươi thế nào, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, chính sự còn đang chờ đó!”

Tên Lạt Ma đò gọi là Lang Vương lớn tiếng trả lời: “Biết rồi, Điện Ma, ngươi nói là võ công Huyền Môn rất lợi hại, vậy mà mấy người này, võ công cũng thường thôi.” Người kia nói xong, liền mạnh mẽ đánh một chường về phía đám Lâm Quốc.

Mà tên gọi là Điện Ma kia thấy Lang Vương đã phát công mạnh mẽ, hắn cũng không chịu yếu thế. Chiêu thức biến đồi, công kích mạnh mẽ đám Bàng Chí Dũng. Bời vì điện mà đã phát hiện, trong ba người đang vây công này, võ công Bàng Chí Dũng mạnh nhất, cho nên hắn xuống tay với Bàng Chí Dũng trước, để dập tắt nhuệ khí của bọn họ.

Hai mắt Trần Thiên Minh sáng ngời, hắn cũng đã phát hiện ra võ công của Bàng Chí Dũng không giống với hôm luận võ, nếu ngày đó hắn dùng đến võ công này, Lý Quân sẽ không phải là đối thủ của hắn. Lang Vương phát ra công kích cùng cương khí đánh đám ngả tiêu ny lui lại mấy bước. Nhưng mà Ngả Tiều Ny vẫn không chịu thua, nàng vận toàn thân công lực đánh về phía Lang Vương. Lang Vương cũng hiếu thắng, hắn không còn biết thương hương tiếc ngọc nữa, mà cũng vận chân khí đánh về phía Ngả Tiều Ny.

Trần Thiên Minh ờ bên cạnh thấy Ngả Tiều Ny không biết sống chết mà lao về phía Lang Vương, hắn vội vàng hô, “Tiều Ny, nguy hiểm lắm, em mau quay lại.” Chi là hắn nói đã muốn, Ngả Tiều Ny và Lang Vương đã va chạn. “Ba” một tiếng, cường kình của Lang Vương đã đánh bay Ngả Tiều Ny.

Trần Thiên Minh vội vàng phi theo, đón được Ngả Tiều Ny từ giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống. Rồi hắn cuống quýt gọi Ngả Tiều Ny: “Tiều Ny, em sao rồi?” Chi là hiện giờ Ngả Tiều Ny sao có thể trả lời hắn chứ, nàng bị một chường của Lang Vương đánh cho hôn mê luôn. Trần Thiên Minh thấy trước ngực Ngả Tiều Ny có máu, liền hiểu ngay là vừa rồi Ngả Tiều Ny phun ra, sau đó mới bị bay đi.

“Mẹ nhà ngươi, dám đánh Tiều Ny của ta!” Trần Thiên Minh chỉ thẳng vào Lang Vương hung hãng mắng.

Lang Vương giống như là khinh thường Trần Thiên Minh, nói: “Ta đánh đấy, ngươi làm gì được? Có bổn sự thì đến đây, đánh ta xem nào.” Lang Vương một mình đánh bốn, thấy bọn họ không phải là đối thủ, vì thế không thèm để Trần Thiên Minh trong mắt.

“A Quốc, các chú trước dùng Tam Họp Thuật cuốn lấy tên khốn này, đừng cho hắn trốn, anh trước trị thương cho Tiều Ny, sau đó sẽ tìm hắn.” Trằn Thiên Minh vừa nói xogn, hắn liền đặt Ngả Tiều Ny xuống, xem mạch cho nàng, sau đó cẩn thận vận công, tay trán dán vào huuyệt Kỳ Môn trên ngực của Ngả Tiều Ny, rồi chậm rãi truyền chân kkhí, giúp nàng chữa thương.

Đám Lâm Quốc thấy dáng vẻ của Trần Thiên Minh như sư từ nồi điên nói với bọn họ dùng Tam Họp Thuật, biết là Trần Thiên Minh thật sự đã giận lắm rồi. Vì thế, bọn họ không dám chậm, ba người lập thành trận hình tam giác, bao vây Lang Vương lại. Tam Họp Thuật này, là do khi Trằn Thiên Minh bế quan, nhàm chán lật qua một quyền sách võ học, rồi sáng chế ra.

Tam Họp Thuật này chính là hắn sáng chế chuyện cho bọn Lâm Quốc, chính là sợ họ gặp cường địch, dưới tình huống không địch lại, có thể ba người kết họp du đấu, cuốn lấy đối thủ, chờ cơ hội đánh lại.

Mà Bàng Chí Dũng thấy Ngả Tiều Ny bị Lang Vương đánh thương, ngừơi bên mình càng ngày càng ít, vì thế, hắn vội móc từ trong ngực ra một vật nhò, sao đó mờ ra, ném lên không trung. “Bùm” một tiếng, thứ kia bay lên bầu trời, rồi nồ tung giống như là pháo hoa.

Bạn đang đọc truyện lấy tại Truyện_YYThứ Bàng Chí Dũng ném lên trời, chính là tín hiệu cầu viện mà huyện môn sáng chế ra. Nếu bên cạnh có đồng môn phát hiện tín hiệu, sẽ lập tức đến tăng viện.

“Ha ha, Lang Vương ngươi thấy chưa? Bọn họ đánh không lại, chuẩn bị gọi thêm người đến đó.” Điện mà nhìn thấy Bàng Chí Dũng phát ra tín hiệu cầu viện, hắn cười ha hả nói.

“Nếu bổn sự chỉ như vậy, có tới nhiều hơn, ta cũng không sợ.” Lang Vương kiêu ngạo nhìn ba người đám Lâm Quốc, hắn thấy buồn cười, vừa rồi bốn người còn không đánh lại hắn, hiện giờ chỉ có ba, có thề đánh bại hắn được sao? Nghĩ vậy, Lang Vương cười khinh thường đám Lâm Quốc.

Vẻ mặt ba người Lâm Quốc rất ngưng trọng, Tam Họp Thuật này là Trần Thiên Minh dùng hai ngày để dạy bọn họ, cho nên, uy lực cụ thể ra sao, bọn cũng chưa thừ qua, chẳng qua, từ ngày Trần Thiên Minh giúp bọn họ tăng thêm 10 năm công lực, bọn họ liền biết lão đại đã không còn là lão đại trước kia rồi, hiện tại lão đại đã rất mạnh, bọn họ không nghi ngờ chuyện này chút nào.


trướctiếp