Lưu Manh Lão Sư

Chương 251: Nhân Họa Đắc Phúc


trướctiếp

Lang Vương lúc này đã không còn cười được nữa, bời vì thế trận của ba người Lâm Quốc phối họp rất cẩn mật, không có một chút sơ hờ, điều này thì làm sao mà hắn cười được chứ. Hắn phải tập trung tất cả tinh thần, cẩn thận ứng chiến, không dám khinh thị đám Lâm Quốc nữa.

Nhìn Tiều Ny mà mình thích vị thương, Trần Thiên Minh nóng vội vô cùng, hắn tìn được chỗ mà Lang Vương làm bị thương Tiều Ny, bị thương cũng không nhẹ, vì thế hắn trực tiếp đưa chân khí của mình qua huyệt Kỳ Môn của Ngả Tiều Ny. Bời vì lúc đầu nóng vội hắn không chú ý, nhưng hiện giờ đã cẩn thận hơn nhiều rồi.

BỜi vì huyệt Kỳ Môn nằm ờ chỗ ngực của con người, chuẩn xác mà nói, hiện tại tay của Trần Thiên Minh đang ờ giữa ngực của Ngả Tiều Ny, tuy là tay Trần Thiên Minh không ấn lên ngực, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự đầy đặn của Ngả Tiều Ny, sự mềm mại truyền qua lóp quần áo, khiến trong lòng hắn nhộn nhạo, đặc biệt khi nhớ lại tình cảnh đuổi con nhện lần trước, khiến trong lòng hắn muốn lấy tay vuốt ve ngực Ngả Tiều Ny một chút.

Nhưng mà bời vì đang vận công chữa thương cho Ngả Tiều Ny, Trần Thiên Minh cũng không dám nghĩ nhiều, hắn không rời mắt khòi ngực của Ngả Tiều Ny, sau đó bắt đầu chuyên tâm vào chữa thương.

“A...” Ngả Tiều Ny nhự nhàng rên một tiếng, sau đó nàng chậm rãi mờ mắt ra. Rồi nàng suy nghĩ một chút, nhớ ra là vừa rồi nàng cùng Lang Vương đánh nhau, sau đó vị Lang Vương đánh bị thương, nàng biết hiện giờ Trần Thiên Minh đang giúp nàng trị thương. Vì thế, nàng liếc mặt nhìn Trần Thiên Minh, thấy hắn đang truyền chân khí cho nàng qua huyệt kỳ môn, khuôn mặt nhò nhắn không khòi đò bừng lên.

Tuy nói là Trần Thiên Minh đang chưa thương, nhưng tay hắn lại đang đặt trên ngực nàng, sự rụt rè cuả thiếu nữ khiến nàng thẹn thùng vô cùng. Ngả Tiều Ny nhẹ nhàng nói với Trần Thiên Minh: ‘Tiều sư thúc, em không sao rồi, cám ơn anh.” Nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh đang chuyên tâm chữa thương cho mình, những oán hận trước kia đối với Trần Thiên Minh đã giảm đi rất nhiều.

Trần Thiên Minh thấy Ngả Tiều Ny đã tinh lại, hơn nữa lại không có chuyện gì, vì thế mới rút tay lại, sau đó cẩn thận hòi Ngả Tiểu Ny: “Tiều Ny, em thật sự không sao chứ?”

“Vâng,” Ngả Tiều Ny thẹn thùng gật đầu. Nàng hiện giờ đối mặt với người không thân với mình, nhưng lại là nam nhân tiếp xúc thân mật với mình vài lần, nàng có chút không dám đối mặt.

“Anh giúp em nhìn xem.” Trần Thiên Minh nói xong, cẩn thận xem mạch cho nàng một gồi, sau đó mới yên tâm, cười nói: “Được rồi, em không sao rồi, mau vận công điều tức một chút đi!”

Ngả Tiều Ny nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng liền gật đầu, vận công điều tức. Mà Trần Thiên Minh cũng thấy Ngả Tiều Ny không có việc gì, hắn liền đứng dậy, nhìn đám đánh nhau bên cạnh.

nguồn truyện: t r u y ệ n y y

Hiện giờ, bên lý quân tuy đang ờ hạ phong, nhưng mà Bàng Chí Dũng thinh thoảnh lại xuất ra quái chiêu, vì thế bọn họ mới kiên trì được đến giờ. Mà bên Lâm Quốc, thì lại có chút khó khăn, bời vì bọn họ vừa mới dùng Tam Họp Thuật, trên mặt phối họp còn chưa hoàn chỉnh, hơn nữa võ công Lang Vương cao cường, dùng nội lực kiềm chế sự họp công của đám Lâm Quốc, tuy là hiện giờ Lang Vương không thể trốn đi, nhưng mà đám Lâm Quốc phải rất vất vả mới có thể vây được hắn, hơn nữa mỗi người còn đang đổ mồ hôi đầm đìa.

Trần Thiên Minh hô lớn với đám Lâm Quốc: “A quốc, các chú lui ra bên cạnh trông Tiều Ny, việc còn lại để anh.” Nói xong, hắn chậm rãi đi đến bên Lang Vương.

Đám Lâm Quốc vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, vội vàng lui lại, chạy đến bên hộp pháp cho Ngả Tiều Ny.

Đột nhiên, Trí Tĩnh từ bên ngoài rừng cây phi đến, nàng vừa phi vừa nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì, là ai phát tín hiệu cứu viện?”

“Trí Tĩnh sư thúc, là tôi, không biết có hai ngừơi từ đâu đến, trước tiên thì giễu cợt, sau đó thì đánh bị thương Tiều Ny.” Bàng Chí Dũng vừa thấy Trí Tĩnh tới, hắn cao hứng nói.

“Cái gì? Tiều Ny bị thương?” Trí Tĩnh kinh hãi kêu lên.

“Sư tỷ, không có gì, tôi đã giúp nàng trị liệu rồi.” Trần Thiên Minh thấy Trí Tĩnh gấp như vậy, hắn vội nói.

Trí Tĩnh thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, lại thấy Ngả Tiều Ny đang vận công trị thương, nàng cũng yên lòng hơn. Rồi nàng quay đầu, hòi Điện Ma: “Ngươi không phải là Điện Ma của Ma Môn sao? Tới đây làm gì?”

Điện Ma của Ma Môn? Cùng một lò với thái đông phong? Trần Thiên Minh có chút kinh ngạc, hắn không ngờ được võ công của người Ma Môn cũng không kém, người này so với thái đông phong thì cao hơn nhiều, không biết là cấp bậc gì trong Ma Môn.nguồn truyện : t r u y ệ n y y,

“Ha ha, Trí Tĩnh, không ngờ được ngươi còn nhớ đến ta, chúng ta cũng 10 năm rồi không gặp nhỉ.” Điện Ma cười lớn, nói với Trí Tĩnh.

“Huyền Môn chúng ta cùng Ma Môn các ngươi nước song không phạm nước giếng, các ngươi đến chỗ chúng ta làm loạn là sao?” Trí Tĩnh lớn tiếng hòi. Bời vì Ma Môn cùng Huyền Môn không có quan hệ, cho nên thời gian gặp mặt thường là trong đợt tỷ thí mỗi 10 năm.

“Ta không đến làm loạn, là bọn họ động thủ trước, còn nữa, không ngờ được trong 10 năm thời gian, võ công của Huyền Môn các ngươi lại chẳng có tiến bộ gì cả, cùng đánh nhau sẽ giúp võ công tiến bộ hơn đó.” Điên mà rõ ràng là đang nói đến chuyện đám Lâm Quốc và lý quân vừa rồi lấy nhiều đánh ít.

“Phải không? Để ta đến xem Ma Môn các ngươi có bổn sự gì. Mời tiếp chiêu!” Trí Tĩnh nghiêm túc giơ tay thinh Điện Ma, chuẩn bị xuất chiêu. Bời vì trong Ma Môn, lợi hại nhất chính là chường môn Ma Vương, sau đó chính là bốn sư đệ của Ma Vương, phân biệt là Phong Ma, Vân Ma, Lôi Ma, Điện Ma, cho nên, Trí Tĩnh biết Điện Ma cũng có cùng bối phận với những người hàng chứ Trí của Huyền Môn, công lực rất mạnh, hơn kém không nhiều. Hiện giờ, nghe Điện Ma giếu cợt Huyền Môn mình, dù thế nào thì nàng cũng phải ra tay.

“Ha ha, đến đi, Trí Tĩnh, chúng ta cũng 10 năm rồi không đấy.” Điện Ma cười lớn, chuẩn bị xuất chiêu. “Ba” một tiếng, Trí Tĩnh và điện mà đã đối một chường, khí lưu cường đại khiến lý quân và đám Chung Oánh phải lui ra khòi vòng chiến của bọn Trí Tĩnh và Điện Ma.

Trần Thiên Minh thấy một chường này của Điện Ma và Trí Tĩnh, hắn nhẹ nhíu màu, bời vì dựa theo tình huống chường phong của chường này, Điện Ma căn bản là không động, còn Trí Tĩnh thì hơi lắc vai, vì thế Trần Thiên Minh hiểu là công lực của Trí Tĩnh và Điện Ma có cách biệt một chút.

Trong lúc Trần Thiên Minh suy nghĩ, Trí Tinh và Điện Ma đã đấu thêm mấy chiêu nữa, nhất thời, bên cạnh chường phong quét liên tục, khiến người khác khó mà mờ mắt nhìn được.

Trần Thiên Minh đi đến trước mặt Lang Vương, hung ác nói: “Con mẹ Lạt Ma nhà ngươi, ta nói cho ngươi biết, vừa rồi ngươi đánh Tiều Ny của ta một chường, ta cũng sẽ đánh ngươi một chường.” Nõi xong, hắn tức giận không thèm nói nhiều với Lang Vương, tay phải vung lên, đánh thẳng về phía Lang Vương. Chường phogn sắc bén, khiến Lang Vương phải cẩn thận ứng đối. “Ba” một tiếng, Lang Vương và Trần Thiên Minh đã đối một chường, Lang Vương làm sao có công lực biến thái như Trần Thiên Minh chứ, người khác chỉ có một loại chân khí, mà Trần Thiên Minh hắn thì có đến tận bốn loại chân khí, chân khí sắc bén đánh cho Lang Vương phải lui lại mấy bước, mới có thể đứng vững được.

“Ha ha, thế nào, Lạt Ma, biết sự lợi hại của đệ từ Huyền Môn chứ? Đến đi, tiếp thêm ta một chiêu nữa.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa lao đến đánh cho Lang Vương một chường, chường này so với chường trước còn nhanh hơn, mạnh hơn nữa, khiến Lang Vương không thề tránh được đành phải đỡ chường này của Trần Thiên Minh.

Lại “ba” một tiếng nữa, Trần Thiên Minh lại đánh Lang Vương lùi thêm mấy bước nữa, hơn nữa, sắc mặt Lang Vương lần này đã đổi hắn. Lang Vương càng đánh càng kinh ngạc, công lực của người trẻ tuồi trước mặt này giống như là càng lúc càng mạnh, hắn không những không đỡ được, hơn nữa trong chân khí có cái gì đó khiến hắn càng không chống cự được nữa, ngực cảm thấy rất đau đớn, nếu cứ như vậy, hắn sợ mình không chết thì cũng bị thương nặng.

Lúc này, trong rừng cây đã có một đám người đi ra, đứng đầu chính là Trí Hải.

Điện Ma và Lang Vương đều cảm thấy sợ hãi, nhìn thấy người Huyền Môn càng lúc càng đông, cho dù là không đánh chết mình, thì cũng là mình mệt chết, vì thế, Điện Ma cố ý cười lạnh nói: “Ha ha, không ngờ được danh môn chính phải như Huyền Môn, thế mà cũng dùng xa luân chiến đánh với chúng ta.”

“Các ngươi dừng tay,” Trí Hải hét lớn với đám Trần Thiên Minh, trong thanh âm chứa công lực của Trí Hải, làm đám Trần Thiên Minh không tự chủ đựợc dừng tay.

“Điện Ma, ngươi tới nơi này làm gì? Ai khi dễ các ngươi?” Thân là chường môn Trí Hải không thể không ra mặt.

“Trí Hải chường môn, đây là thư chường môn Ma Vương gừi cho ngươi. Mời ngươi cuối năm nay đi đến Thiên Thai Sơn phó ước, tỷ thí 10 năm một lần.” Điện Ma vừa nói vừa lấy trong ngực ra một phong thư, đưa cho Trí Hải.

Trí Hải mời thư ra xem một hồi, sau đó nói với Điện Ma: “Ngươi về nói cho chường môn Ma Vương của các ngươi, nói là ta đã biết, lúc đó sẽ dẫn người của Huyền Môn đến phó hội.”

“Được, nhiệm vụ của ta vậy là hoàn thành, chúng ta cáo từ trước.” Điện Ma thấy Huyền Môn nhiều người, mà tiến bối hàng chứ Trí cũng không ít, vì thế, hắn muốn nhanh rời đi.

“Đi? Các ngươi muốn đi nhanh như vậy ư?” Trần Thiên Minh nắm tay lại, lạnh lùng nói. Hôm nay nếu hắn không giáo huấn Điện Ma và Lang Vương, đặc biệt là Lang Vương, kè đã đánh Tiều Ny bị thương, vậy thì không còn gọi là Trần Thiên Minh nữa, sau này làm sao mà lãn lộn được.

Trí Tĩnh vội vàng đến bên nói nhò với Trí Hải: “Chường môn sư huynh, bọn họ đánh Tiều Ny bị thương, hiện giờ còn không biết thế nào đó?”

“Ồ?” Trí Hải vừa nghe nói đám Điện Ma đánh Tiều Ny bị thương, hắn quan tâm nhìn sang phía Tiều Ny đang trị thương.

Thật là vô xảo bất thành thư, lúc này, Ngả Tiều Ny đang vận công cũng vừa mờ mắt, nàng khẽ liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó nhò giọng nói với Trí Tĩnh: “Sư phụ.”

“Tiều Ny, con hiện giờ thế nào?” Trí Tĩnh thấy Ngả Tiều Ny đã tinh lại, nàng liền lo lắng hỗi.

“Không có chuyện gì rồi.” Ngả Tiều Ny lắc đầu cười. Thật ra, lúc này Ngả Tiều Ny đã nhân họa đắc phúc, bời vì nàng bị thương, Trần Thiên Minh lại vội vàng chữa thương cho nàng, nên lúc đó hắn truyền không ít chân khí vào cho nàng, khiến võ công hiện giờ của Ngả Tiều Ny để cao hơn trước nhiêu, bời vì Trần Thiên Minh lại hào phóng cho nàng thêm 10 năm công lực, nên công lực của nàng hiền giờ cũng không kém nhiều so với Trí Tĩnh.

Cho nên, hiện giờ Ngả Tiều Ny đối với Trần Thiên Minh vô cùng cảm kích, căn bản là không thể dùng lời để nói ra được, bời vì người luyện võ quan trọng nhất chính là công lực của mình, mà hiện giờ võ công của Ngả Tiều Ny tiến bộ như vậy, hòi sao mà nàng không cao hứng chứ? Hơn nữa người bình thường sẽ không lấy công lực của mình cho người khác. Nhưng Trần Thiên Minh lại làm như vậy, hắn truyền cho nàng 10 năm công lực, điều này sao không khiến Ngả Tiều Ny cảm động chứ?


trướctiếp