Lưu Manh Lão Sư

Chương 249: Anh Muốn Ôm Em Cả Ngày


trướctiếp

Luyện công xong, sau đó ãn xong bữa sáng, Trần Thiên Minh cầm bộ bài đến chỗ đám Lâm Quốc, hom nay mọi người đã đồng ý ià đánh bài, bời vì đã lâu rồi bọn họ không đánh bài, nên sáng nay phải phòng túng một chút. Lúc này, đám Lâm Quốc còn đang ờ bên kia rừng dọn dẹp, còn hắn thì về lấy bài. Khi hắn lấy bộ bài, sau đó đang chạy đến khu rừng, thì hắn chợt thấy Ngả Tiều Ny vừa đi tới, vì thế hắn vô cùng cao hứng, chạy lại đón Ngả Tiều Ny.

‘Tiều Ny, chào buổi sáng.” Trần Thiên Minh cười cười với Ngả Tiều Ny. Hienẹ giờ, hắn càng ngày càng thấy thích Ngả Tiều Ny, rất muốn được ôm nàng vào lòng, ôm hôn thắm thiết một phen, cho thòa lòng mong nhớ.

“Ồ,” Ngả Tiều Ny thấy ngừơi trước mặt mình là Trần Thiên Minh, sắc mặt nàng trờ lên ừng hồng, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại cúi đầu đi tiếp.

“Tiều Ny, em có thể đứng lại nghe anh nói hai câu không?” Trần Thiên Minh cười khổ nói với Ngả Tiều Ny, mình tại sao lại bị oan như thế chứ, lần nào cũng bị Ngả Tiều Ny hiểu lầm.

Ngả Tiều Ny dứng lại, không đi nữa, nhưng cũng không nói gì cả, giống như là đang đợi nghe hai câu của Trần Thiên Minh vậy.

“Anh hôm đó thật sự là tường có con thò trong đó, chứ không biết em bên trong. Mà lần trước anh cũng định đỡ em, nhưng mà sư phụ em lại kêu lớn tên anh, làm anh nghĩ là nàng không cho anh đỡ em, cho nên anh mới không dám.” Trần Thiên Minh xoa xoa đầu, từ mình nói. Ài, cơ hội như vậy, hắn cứ nghĩ đến là lại thương tâm mà.

“Anh còn nói, anh không đỡ làm em ngã đau như vậy.” Hai mắt của Ngả Tiều Ny đò hồng, nhò giọng nói. Nàng cũng không biết nên đối xử với Trần Thiên Minh như thế nào nữa, lần đó thì bị Trần Thiên Minh động vào nơi thiêng liêng nhất của thiếu nữ, sau đó lại bị Trần Thiên Minh nhìn thấy khi nàng đang ‘hành sự’. Hòi nàng làm sao dám nhìn mặt người khác chứ? Nghĩ vậy, Ngả Tiều Ny thấy cực kỳ thẹn thùng, nàng lại cũng không biết nên làm thế nào cho phải nữa.

“Em hiện giờ còn đau không?” Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ của Ngả Tiều Ny nên rất thương tâm, hắn quan tâm hòi. Ài, sớm biết như vậy, hắn đã ôm Tiều Ny trước rồi tính, quản làm gì ai muốn đánh muốn giết, mình sợ sao. Để giờ này Tiều Ny đau đớn thế này có khổ không? x

“Hừ, em biết trong lòng anh không muốn đỡ em, ngày đó anh chỉ làm trò thôi.” Ngả Tiều Ny trừng mắt, liếc Trần Thiên Minh. Nàng không biết vì sao, khi nói tới đây, trong lòng có chút ẽ ầm.

“Chuyện nào phải như vậy, Tiều Ny, em nói oan anh rồi, anh chính là trong mơ cũng muốn mỗi ngày được ôm em, làm sao anh lại không muốn đỡ em chứ?” Trần Thiên Minh kêu to một tiếng, lời này của Tiều Ny nói là có ý gì chứ? Hắn đến mơ cũng muốn ôm nàng, ôm hôn thắm thiết, vuốt ve má nàng .

“Cái gì? Anh muốn mỗi ngày ôm em?” Ngả Tiều Ny nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, nàng vừa tức vừa thẹn, hung hãng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói.

“Anh đấy chỉ là so sánh thôi.” Trần Thiên Minh vội vàng giải thích, mình làm sao thế nhi, trong lòng quýnh lên, nói cũng nói loạn rồi.

“Em hòi anh, vậy anh ngày hôm đó trong bụi cò nhìn thấy cái gì rồi?” Ngả Tiều Ny đò bừng mặt, đầu cúi thấp, ấp úng nói. vốn nàng không định hòi Trần Thiên Minh, nhưng nếu không hòi rõ ràng, trong lòng nàng không can tâm, nàng muốn biết là hôm đó Trần Thiên Minh nhìn thấy gì của nàng.

“Anh cái gì cũng không thấy.” Trần Thiên Minh dối lòng nói. Ờ tình cảnh này, cho dù có người cấp thái đao hay thiết chùy đòi chém, hắn cũng không khai.

“Anh thật là không thấy cái gì?” Trong lòng Ngả Tiều Ny vui vẻ hẳn, nàng cao hứng kêu lên. Chẳng qua, nàng lại lo nghĩ, cảm thấy Trần Thiên Minh nói không chân thật, cho nên, nàng vẫn còn hoài nghi.

“Đúng vậy, anh không có nhìn thấy cái gì không nên thấy cả.” Trần Thiên Minh hàm hồ trả lời Ngả Tiều Ny. Cái gì mà kêu là không nên thấy, mông của Tiều Ny chính là thứ hắn muốn thấy lại. Nghĩ vậy, trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm cảm thấy cao hứng.

“Nếu anh thấy cái gì không nên thấy, vậy...” Trần Thiên Minh vốn định nói là bị sét đánh, nhưng mà hắn thấy thời tiết hiện tại rất u ám, lại còn có kinh nghiệm lần trước thề với hà đào, bên ngoài liền có sét, vì thế hắn không dám phát đọc thệ nữa.

“Vậy cái gì cơ?” Ngả Tiều Ny nhìn Trần Thiên Minh, muôn stìm ra cái gì đó từ trong mắt hắn. V

“Vậy thì khi mà ta uống nước sôi, sế bị bòng đi.” Trần Thiên Minh hung hãng thề. Giống hư là lần này hắn thề vô cùng độc vậy.

“Ò.” Ngả Tiều Ny nghe thấy Trần Thiên Minh thề như vậy, dường như có vẻ rất tin tường.

“Tiều Ny, hiện tại mông em còn đau không? Có muốn em giúp chữa thương không? Anh hiện tại đã học được các chữa thương cho người rồi, anh mà ra ay, vĩnh viễn sẽ không tái phát.” Trần thiê minh đang nghĩ muốn vuốt ve bờ mông của Ngả Tiều Ny, trong lòng cảm thấy rất hưng phấn, nếu mình mà đựơc vuốt mông nàng, vậy thì thích chết được!

“Em không đau.” Ngả Tiều Ny nghe thấy Trần Thiên Minh hòi đến mông mình, mặt nàng ừng hồng, trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY Trần Thiên Minh làm ra vẻ không thấy, hắn hiện giờ, đã không còn là Trần Thiên Minh trước đây nữa, trước kia, hắn gặo nữ nhân, mặc dù thích, nhưng không dám gặp mặt, mặt sẽ đò bừng. Còn hiện giờ, hắn đã biết các cua nữ nhân, đã lớn mật hơn nhiều, da mặt dày, càng bại càng cố, không chịu thua.

“Tiều Ny, em đi đâu đấy?” Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ của Ngả Tiều Ny như muốn đi, hứn quan tâm hòi. Rồi hắn suy nghĩ, nếu không phải Ngả Tiều Ny đi wc, vậy thì nangd đi đâu, thời gian hắn ờ huyền môn đã không cồn nhiều, đến ngày mốt là ngày hắn xuống núi rồi.

“Em không đi đâu cả?” Ngả Tiều Ny lắc lắc đầu, nói.

“Nếu không thì thế này đi, chúng ta đi đánh bài, bọn anh đang cần một người.” Trần Thiên Minh cao hứng nói. Thật ra, hắn, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, tiêu tô đã là đủ bốn người, làm gì còn thiếu một người chứ? Hắn chẳng qua là muốn tìm cơ hội ờ cùng chỗ với Tiều Ny mà thôi.

“Cái này...” Ngả Tiều Ny nghe thấy mọi người cũng nhau đánh bài, cũng hơi động tâm, dù sao tuồi nàng cũng còn trẻ, tính tình cũng có ham chơi, ờ trong núi, mỗi ngày đều chỉ luyện công, nàng cũng cảm thấy phiền phức, hiện giờ thấy Trần Thiên Minh gọi nàng đi đánh bài, nhưng nàng vẫn còn hơi lo, nếu là người khác, nàng đã sớm đồng ý rồi.

“Bốn người chúng ta đánh, đâu phải chỉ có anh và em, em không phải là sợ đấy chứ?” Trần Thiên Minh cố ý khích Ngả Tiều Ny.

“Em làm sao mà phải sợ chứ?” Quà nhiên, Ngả Tiều Ny không chịu nồi sự khiêu khích của Trần Thiên Minh, nàng không phục nói.

“Vậy đi thôi, chúng ta đi nào.” Trần Thiên Minh cao hứng nói. Hắn cũng với Ngả Tiều Ny đến đến rừng cây, liền thấy ba người đám Lâm Quốc đã ờ đó, dáng vẻ đang rất vội.

Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh đến, lập tức chạy lại đón, rồi nói: “Lão đại, anh đi lấy bộ bài mà cũng lâu như vậy, làm bọn em tường là có chuyện gì chứ?”

Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Trương Ngạn Thanh, sau đó quay đầu, mĩm cười nói với Ngả Tiều Ny: “Tiều Ny, đến đây, chúng ta bốn người cùng đánh bài. Ngạn Thanh, chú không phải nói có việc sao? Còn không nhanh đi làm việc của mình đi!” Trần Thiên Minh vừa nói vừa nháy mắt với Trương Ngạn Thanh.

“Em có việc? Có sao?” Trương Ngạn Thanh vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, hắn ngây người, lại hoài nghi là mình nghe lầm, vừa rồi không phải là lão đại nói bốn người cùng đánh bài sao? Thế nào mà bây giờ lại nói minh có việc chứ?

“Đúng, chú nhanh đi đi!” Trần Thiên Minh gật gật đầu, liếc mắt nhìn Ngả Tiều Ny, sau đó liều mạng nháy mắt với Trương Ngạn Thanh.

“Ồ” Trương Ngạn Thanh hiểu ra, thì ra là lão đại muốn mình rời đi, để Ngả Tiều Ny thay chỗ mình, sau đó thì lấy lòng Ngả Tiều Ny. Nghĩ vậy, Trương Ngạn Thanh kéo kéo tai mình, sau đó hít một hơi.

“Thiên Minh ca ca, mọi người đang làm gì vậy?” Đột nhiên, ờ bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh. Trần Thiên Minh vừa nghe đã nhận ran gay, ờ nơi này, còn có ai gọi hắn là ‘Thiên Minh ca ca' nữa đây?

“Tiều Oánh, chúng ta chuẩn bị đánh bài, em đến chơi sao?” Ngả Tiều Ny thấy Chung Oánh chạy tới, cao hứng nói. Hiện giờ, có chúng oánh bên cạnh nàng, nàng đã yên tâm 100% rồi.

Lúc này, Lý Quân và Bàng Chí Dũng cũng từ sau lưng Chung Oánh đi tới. Trần Thiên Minh nhìn thấy nhiều người như vậy, thầm nghĩ, xem ra cơ hội ờ cùng với Ngả Tiều Ny hôm nay phá sản rồi.

“Được, em cũng đang buồn, không biết kiếm gì chơi? Thiên Minh ca ca, anh ờ đây có mấy bộ bài, chúng ta tám người cùng nhau chơi sao?” Chung Oánh cao hứng hòi.

Trần Thiên Minh thấy trong tay minh có hai bộ bài, vì thế nói với Trương Ngạn Thanh: “Ngạn Thanh, chú trờ về lấy thêm hai bộ nữa đi, chúng ta mờ hai song, sau đó chơi.” Nhìn thấy có nhiều người như vậy, Trần Thiên Minh cũng ném cơn mất hứng vừa rồi lên mây luôn.

‘Đúng, Ngạn Thanh ca ca, anh về lấy đi, mọi người chơi trước đã.” Chúng oánh vừa nói vừa cướp bài trên tay dương cảnh thiên, sau đó nói với Ngả Tiều Ny: “Đến đây, Tiều Ny tỷ, chúng ta cứ mặc kệ bọn họ, đến chơi trước nào.”

“Đúng, chơi trước nào.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa cao hứng. Nếu có thể cùng Tiều Ny chơi bài, vậy cũng là tốt rồi. “Nhóm chúng ta chơi trước.” Đột nhiên, Bàng Chí Dũng ngại ngùng kéo Lý Quân đến bên cạnh Chung Oánh, nói.

Trần Thiên Minh thấy bọn Chung Oánh đã đủ bốn người, đành bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Được, mọi người chơi rước đi, Ngạn Thanh sắp tới rồi.” Ài, thật là người tính không bằng trời tính, vốn tính toàn mình đã tốt như vậy rồi, ai biết lại có nhiều người đến như vậy, còn làm mình không thể cùng Ngả Tiều Ny chơi nữa chứ.

“Tiều sư thúc, chúng tôi chơi ờ bên này.” Bàng Chí Dũng cười cười nói với Trần Thiên Minh, ánh mắt hắn có chút khác thường, chỉ là Trần Thiên Minh không thấy mà thôi.

“Được rồi, mọi người chơi đi.” Trần Thiên Minh gật đầu, nói. Hắn còn có biện pháp gì chứ, bên kia họ đã đủ bốn người rồi, chính mình nếu cứ muốn vào, vậy lại thành phiền toái không cần thiết. Thôi, cứ đợi Trương Ngạn Thanh về vậy, dù sao nhiều người chơi cũng náo nhiệt. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh cũng nguôi ngoai nhiều.

Không lâu sau, Trương Ngạn Thanh đem bài tới, trần thiên mình liền cùng đám Trương Ngạn Thanh chơi. Cứ như vậy, mọi người cười cười nói nói, rất là cao hứng. Bình thường, mấy người bọn họ chơi riêng không vui như vậy.

“Hahaha, không ngờ đựơc để từ huyền môn lại tiến bộ như vậy, có nhiều người như vậy lại tụ tập lại đánh bài, không luyện võ công.” Đột nhiên, từ phía bên kia rừng cây truyền đến một tràng tiếng cười.


trướctiếp