“Đúng, ta vẫn muốn
xem xem, Hương Ba Công ngươi học là cái dạng gì?” Trí Tĩnh kiên quyết
gật đầu, nói. Hôm nay, nếu nàng không phát tiết cơn bực tức này, nàng
không nhịn được.
“Được, Trí Tĩnh sư tỷ, tiều đệ ta nhận thua với cô, cô võ công cao
cường, tôi không phải ià đối thủ?” Trần Thiên Minh vội lắc đầu, nói. Tuy ià công lực của hắn hiện giờ đã không còn sợ Trí Tĩnh nữa, nhưng hắn
lại không muốn so với Trí Tĩnh, hắn và Trí Thâm đánh còn có thề, cùng
đánh với nữ nhân, hắn cảm thấy không tự nhiên.
Bời vì nữ nhân có một số địa phương không thể đánh, nếu không thể
đánh vào mấy địa phương, vậy thì chỗ hắn có thể đánh càng ít, mà nếu hắn không chế không tốt, đánh sai địa phương, danh hiệu sắc lang chắc chắn
là vĩnh viễn thuộc về hắn. Cho nên, trận luận võ này hắn không thể nhận
được.
Trí Tĩnh thấy Trần Thiên Minh không chịu, nghĩ là Trần Thiên Minh xem thường nàng, không muốn cùng nàng luanạ võ, vì thế tức giận đánh Trần
Thiên Minh một quyền, Trần Thiên Minh vội cuống quýt né tránh.
Truyện copy tại t r u y e n y y . comMọi người thấy Trí Tĩnh động thủ với Trần Thiên Minh, vì thế vội tránh xa để khòi làm bị thương mình.
“trí hải sư bá, Trí Tĩnh sư bá cũng minh ca đánh nhau, người mặc kệ
sao?” Trương Ngạn Thanh vội đến bên người trí hải, vội vàng nói. Lần
trước Trần Thiên Minh bị Trí Tĩnh đánh trọng thương, hiện giờ dáng vẻ
của Trí Tĩnh lại tức giận như vậy, lão đại nhất định là dữ nhiều lành
ít.
“Ngạn Thanh, ngươi tin ta không?” trí hải đột nhiên nói với Trương Ngạn Thanh.
“Tin tường,” Trương Ngạn Thanh gật đầu nói. Trí hải nói lời này là có ý gì? Hắn là chường môn, không tin hắn, còn tin ai nữa? \\
“Ngươi cứ yên tâm đi, lão đại của các ngươi không sao, hơn nữa có ta ờ bên này, nếu có chuyện, ta sẽ ra tay can thiệp.”
Trí hải cười nói. Trương Ngạn Thanh sau khi nghe xong, cũng thấy yên
lòng, võ công trí hải cao cường, nếu lão đại có việc gì, hắn cứu thì yên tâm rồi.
Trí Tĩnh thấy một kích của mình không trúng, khiến Trần Thiên Minh né được, vì thế lại tăng thêm công lực, tiếp tục công kích trấn Thiên
Minh. Mấy hôm trước, nàng đã thừ qua võ công của Trần Thiên Minh, biết
võ công của Trần Thiên Minh kém mình, cho nên, nàng hôm nay rất tự tin
giáo huấn được Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh không có cách nào vì thế đành né tránh công kích của
Trí Tĩnh. Hiện giờ, võ công của hắn so với trước kia đã mạnh hơn nhiều,
vì thế né tránh Trí Tĩnh cũng không khó, không giống như hôm trước phải
lãn lộn mới có thể tránh được.
Mắt thấy công kích của mình không tạo thành thương tồn với Trần Thiên Minh, Trí Tĩnh lại càng thêm tức giận, nàng bắt đầu dùng toàn thân công lực, phối họp với võ công tuyệt thế của Huyền Môn, công kích Trần Thiên Minh.
Một lát sau, không gian xung quanh Trần Thiên Minh đã bị một tầng khí tường bao phủ, mà tầng khí tường này như là muốn nuốt lấy Trần Thiên
Minh vậy.
Trần Thiên Minh biết, Trí Tĩnh võ công cao cường, chính mình cứ trốn
không phải là biện pháp, vì thế, hắn bắt đầu vận công, phản kích Trí
Tĩnh.
Lúc này, trên khu đất trống, liền xuất hiện hai đạo khí tường công
kích lẫn nhau, biến chung quanh thành các dòng khí, nếu ai không cần
thận, sẽ bị những dòng khí này làm bị thương.
Đám người bên cạnh đều lui ra 50 bước, mới cảm giác được dòng khí
không còn uy hiếp mình nữa. Tất cả mọi người đều ngưng thần nhìn lại,
bời vì vừa rồi đánh nhau, cũng hiện giờ đánh đã là hai cấp bậc hoàn toàn khác hẳn nhau. Người ta là tiền bối hàng chữ Trí, là cao thủ, một chút
cũng không sai. Người ta đánh không, không phải là người đánh người, mà
là dùng chân khí để đánh. Tất cả đều không dám nháy mắt, sợ nháy vài
cái, lại bò qua mất tình cảnh nào phấn khích.
Hiện tại, Trần Thiên Minh đã ra tay, lấy công lực của Trí Tĩnh, xem
ra chỉ bằng phân nửa của hắn, vì thế hắn chỉ dùng 5 thành công lực đề tỷ thí với Trí Tĩnh. Hiện tay làm thế nào để thu tay đây? Đánh Trí Tĩnh bị thương sao, vậy nàng sẽ càng hận mình hơn, lại càng không để mình đến
với Ngả Tiều Ny. Nếu mình để nàng đánh bị thương, vậy lại càng khó hơn,
trừ phi mình tự nguyện đề nàng đánh. Thôi, vì đại kế tán gái của mình,
thôi thì chịu chút tồn thất vậy! Trần Thiên Minh cắn răng, âm thầm quyết tâm. ^
“Vốn đều là đồng môn, điểm tới là dừng.” Đột nhiên, trí hải ờ bên
ngoài vận công hô lên, thanh âm của hắn tuy không lớn, nhưng mà lại rõ
ràng truyền vào tai của từng người Trần Thiên Minh và Trí Tình.
Trần Thiên Minh đột nhiên linh cơ chợt động, chỉ dùng công lực đối
cứng một chút với Trí Tĩnh, sau đó thì thu hồi công lực, để Trí Tĩnh
đánh hắn lui ra sau hai bước, lúc đó mới dừng lại.
Trí Tĩnh thấy mình đánh Trần Thiên Minh lui hai bước, lại nghe thấy
chường môn sư huynh nói vậy, vì thế, nàng cũng thu công lực về, không
tiến hành công kích Trần Thiên Minh nữa.
“Võ công của Trí Tĩnh sư tỷ thật cao cường, Thiên Minh xin bái phục.” Trần Thiên Minh vội vàng lấy lòng Trí Tĩnh.
Bạn đang đọc truyện copy tại Truyện.YY
“Hừ, ngươi cũng không tồi, tuồi còn nhò như vậy mà công lực đã khá,
khó trách ngươi lại ngông cuồng như vậy.” Trí Tĩnh thấy trận tỷ thí vừa
rồi lấy lại được mặt mũi, vì thế sắc mặt cũng không còn quá khó coi nữa.
“Vậy, luận võ hôm nay chấm dứt, mọi ngừơi trờ về đi!” trí hải cũng
rất vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của Trần Thiên Minh, hắn phất tay,
nói với đám đệ từ Huyền Môn bên cạnh.
Mọi người nghe thấy trí hải nói như vậy, tất cả đều cao hứng nghị
luận. Trần luanạ võ vừa rồi của Trí Tĩnh và Trần Thiên Minh, khiến bọn
họ mờ rộng tầm mắt, mấy cái này về sau đều trợ giúp cho con đường tu
luyện của họ rất lớn.
“Thiên Minh, em chờ chút.” Trí hải nói Trần Thiên Minh đợi.
Trí Thâm đang rời đi nghe thấy trí hải gọi Trần Thiên Minh lại, hắn
quay đầu, ánh mắt âm lãnh nhìn liếc qua hai người, rồi mới đi.
“Chường môn sư huynh, em lại thêm phiền toái cho anh rồi.” Trần Thiên Minh ngại ngùng nói.
Sớm biết vậy, hắn đã kiên quyết không tham gia luận võ rồ
“Em không phải là kiếm thêm phiền phức cho anh, vừa rồi luận võ với
Trí Tĩnh, em xử lý rất tốt, như vậy là chú ý đến thể diện của Trí Tĩnh,
dù sao nàng cũng là sư tỷ của em, lại lớn hơn em nhiều như vậy, nếu
trước mặt nhiều người mà đánh thua em, vậy thể diện của nàng đã mất
hết.” trí hải cười cười, vẫy tay, nói.
“Em không có nhường.” Trần Thiên Minh ngại ngùng nói.
“Em không cần lừa anh, tuy là em che dấu tốt, nhưng mà em quên sao,
anh đã thừ qua công lực của em rồi, lấy công lực của em hiện giờ, nhiều
nhất em chỉ dùng 5 thành công lực để luận võ với Trí Tĩnh thôi.” Trí hải nói.
Trần Thiên Minh nghĩ lại, ngừơi ờ Huyền Môn hiểu rõ hắn nhất là trí
hải, cho nên, muốn lừa hắn cũng không được. Hắn cười cười, nói với trí
hải: “Chường môn sư huynh, em không biết mình làm thế có đúng không, dù
sao em đối với thắng bại cũng không quan tâm, thắng cũng không sao, mà
thua thì làm sao chứ?”
“Hay cho một câu thắng bại cũng không quan trong, Thiên Minh em hiểu
được điều này, thật sự là khiến anh cao hứng. Nếu mỗi người đều hiểu
được điều này, vậy trên đời đã không có nhiều ân oán như vậy.” trí hải
nhẹ nhàng thờ ra một hơi, nói. Giống như vừa rồi, Trí Tĩnh chúng là để ý một chuút, nếu không cũng không lôi Trần Thiên Minh đi luận võ.
“Ài, còn may là Huyền Môn còn có ngừơi như Trần Thiên Minh, nếu
không, sớm muộn Huyền Môn cũng suy sụp.” Trong lòng trí hải âm thầm
nghĩ. “Thiên Minh, công lực hiện tại của em đã rất cao, hơn nữa về sau
sẽ càng ngày càng cao, em có thề đáp ứng anh, về sau làm nhiều chuyện
cho Huyền Môn chứ?” trí hải đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì thế nói với Trần Thiên Minh.
“Chường môn sư huynh, rốt cuộc là có chuyện gì? Em nếu mà làm được,
nhất định sẽ làm.” Trần Thiên Minh cũng không biết trí hải nói thế là có ý gì, đánh chân thành nói.
“Ha ha, em chỉ nói mà thôi, em cứ nhớ lời mình nói là được.” trí hải
cười nói. “Em đi đi, cố gắng quý trọng mấy ngày cuối cùng này, sau này
không biết bao giờ chúng ta mới có thề gặp lại.” trí hải nói xong cũng
suy nghĩ rất nhiều.
“Chường môn sư huynh, em rảnh sẽ lên thăm anh.” Trần Thiên Minh cười, nói.
“Vậy được.” trí hải nói.
“Chi là có chút tiếc nuối, trong này không thể ãn thitj sẽ bị suy dinh dưỡng đó.” Trần Thiên Minh nói xong,
“Tiếu từ này.” Trí hải thấy bóng dáng của Trần Tịịiien Minh đã khuất, liền cười mắng
“Sư phụ, người có phát hiện không, đam Lâm Quốc võ công tiến bộ quá
nhanh. Con còn nhớ, trước khi Trần Thiên Minh xuất quan, võ công bọn họ
rất bình thường, nhưng giờ lại rất lợi hại, cũng không sai biệt lắm với
con.” Ờ trong phòng của Trí Thâm, Bàng Chí Dũng nhò giọng nói với Trí
Thâm.
“Chuyện này ta cũng thấy được, chẳng những là đám người Lâm Quốc, mà
đến ngay cả võ công của Trần Thiên Minh cũng kinh người, hiện tại hắn
còn trẻ như vậy, võ công đã không kém Trí Tĩnh mấy. Vừa rồi hắn ờ chiêu
cuối cùng, chỉ bị đánh lùi hai bước, àm bản thân cũng không bị sao, xem
ra, Trần Thiên Minh này chúng ta không thể coi thường được!” Trí Thâm
nói xong thì nhẹ nhàng hít một hơi.
“Bọn họ vì sao mà lợi hại như vậy chứ?” Bàng Chí Dũng kỳ quái hòi Trí Thâm.
“Đây mà còn phải hòi sao? Con dùng cái đầu mà nghĩ đi, Trần Thiên
Minh bế quan một tuần đi ra, vô công liền trờ lên vô cùng lợi hại, hơn
nữa sau khí hắn đi ra, đám Lâm Quốc cũng được đề cao võ công không ít.
Việc này khẳng định có liên quan đến chuyện Trần Thiên Minh bế quan.”
Trí Thâm suy nghĩ, nói.
Hắn uống một ngụm trà, cãm hận nói: “trí hải nhất định là đem một ít
võ công cao thâm của Huyền Môn cho Trần Thiên Minh học, mà sau khi Trần
Thiên Minh bế quan học xong, lại dạy cho đám Lâm Quốc, cho nên, võ công
của bọn họ mới lợi hại như vậy.”
“trí hải sư bá sao lại như vậy, như thế là rất không công bằng, chúng ta ờ trong này lâu như vậy, còn không được học võ công cao thâm của
Huyền Môn, mà đám trần thiên mình vừa mới tới, liền được học.” bằng Chí
Dũng nghe thấy Trí Thâm nói thế, tức giận nói.
“Chính thế, cho nên ta mới muốn đoạt chức chường môn, ta lên làm
chường môn, nhất định là cho con học võ công cao thâm.” Trí Thâm nói.
“Sư phụ, hôm nay ờ thời điểm con luận võ cùng Lý Quân, con thiếu chút nữa đã dùng tuyệt chiêu ngày đó người dạy con.” Bàng Chí Dũng
“Hiện tại chưa phải lúc, con ngàn vạn lần không nên bất cần, hôm nay
nhiều người như vậy, sẽ bị người ta phát hiện. Con trong thời gian này
đến tàng kinh các nhiều một chút, cố trộm giúp ta một ít võ công, sau
này, ta sẽ truyền cho con.” Trí Thâm âm hiểm nói.
“Con biết rồi.” Bàng Chí Dũng gật đầu, nói.
“Còn nữa, có rảnh thì cố làm quen đám Lâm Quốc, nghe ngóng xem, có
thể tìm hiểu chút tin tức gì không?” Trí Thâm nói. “Vâng, con hiểu, sư
phụ.” Bàng Chí Dũng nói.
“Trí hải, tiêu nhân nhà ngươi, ta sớm muộn cũng cho nhà ngươi đẹp mặt.” Trí Thâm cắn răng nói.