Trong lúc Lý Quân và
Bàng Chí Dũng giao thủ, Trần Thiên Minh thấy công lực của Lý Quân không
tồi, về mặt võ công thì Bàng Chí Dũng kém hon Lý Quân một chút, Bàng Chí Dũng thua là chuyện sớm muộn.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lý Quân sau khi đánh lui Bàng Chí Dũng mấy bước, hai tay đã chắp lại thành quyền, nói: “Chí Dũng, đã tạ.”
Trọng tài cũng gật đầu, lớn tiếng hô: “Trận này, Lý Quân thắng, trận tiếp theo, Trần Thiên Minh đấu Ngả Tiều Ny.”
Trần Thiên Minh ngây người, ài, chuyện phải tới đã tới rồi, chính
mình phải đánh với Ngả Tiều Ny, làm sao đánh đây? Tính xem, hay là làm
theo suy nghĩ tối qua của mình, cùng Tiều Ny đánh ngang tay thôi. Như
vậy, cũng không làm tồn thương uy nghiêm của tiều sư thúc mình, lại
không làm tồn thương tâm hồn đẹp đẽ của Ngả Tiều Ny. Nghĩ thế, trong
lòng Trần Thiên Minh thấy tốt hơn một chút.
M, là tên không kiếp nào muốn mình đấu trận này, cứ nói ra, tốt xấu
gì mình cũng là tiền bối, cùng tiều bối tranh phong có nghĩa gì chứ? Vì
cái gì không mấy người hàng chữ Trí ra đấu chứ? Lấy công lực của mình,
thế này thì làm gì còn công đạo, làm gì còn thiên lý chứ?
“Thiên Minh ca ca, trọng tài gọi huynh hai lần rồi đó, anh mau ra
đi.” Chung Oánh ờ bên cạnh Trần Thiên Minh nhắc nhờ, luận võ hôm nay quả là làm cô bé mờ rộng tầm mắt, tình cảnh đánh tới đánh lui khiến cô bé
rất hưng phấn, khiến cô bé muốn thừ một lần, chỉ là Trí Hải sư bá nói cô bé tuồi còn nhò, không cho lên tham gia, thật là đáng tiếc. Nếu không,
cô bé cũng có thể lao lên đài đánh một hồi.
Giống như đám Lâm Quốc ca ca cũng học võ công chưa lâu, vậy mà có thể đánh bại đệ từ Huyền Môn, thật là làm người ta mờ rộng tầm mắt. Hiện
giờ, Trần Thiên Minh cũng Ngả Tiều Ny đấu, cũng chính là hồi luận võ
cuối cùng. Tiều Ny tỷ đã lên đài rồi, vậy mà Thiên Minh ca ca vẫn còn
đứng ngảy người ờ dưới, thật là làm cô bé tức chết à.
“Ò, Tiều Ny lên đài rồi sao?” Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, hắn thấy Ngả Tiều Ny đang đứng trên đài, vì thế hắn ngượng ngùng đi lên. Bời vì
muốn biểu hiện võ công của mình, đại bộ phận đệ từ Huyền Môn đều trực
tiếp dùng khinh công bay lên, cũng không có ai chậm rãi đi lên cả.
lại chậm rãi đi lên đài, hắn ngượng ngùng nói với
“Tiều Ny, ngại quá, đề em đợi lâu rồi.” Nói xong, hắn cười cười lấy
lòng Ngả Tiều Ny. Biểu tình hắn như vậy, giống như là hắn và Tiều Ny hẹn hò vậy, cứ như là đến muốn khiến Ngả Tiều Ny phải đợi.
“Tiều sư thúc, chuyện khác đừng nói, xin mới xuất chiêu.” Trước mặt
nhiều người như vậy, Ngả Tiều Ny không muốn nói nhiều điều thừa với Trần Thiên Minh, vì thế nàng chỉ lễ phép nói.
“Em là mỹ nữ, em trước đi.” Trần Thiên Minh cười hì hì, nói.
Ngả Tiều Ny thấy dáng vẻ Trần Thiên Minh như vậy, nàng tức giận nói:
“Vậy thì ta không khách khí nữa, mời tiếp chiêu.” Nói xong, nàng bắt đầu dùng tuyệt chiêu lợi hại nhất của mình với Trần Thiên Minh.
Nếu là Trần Thiên Minh trước đây chưa có bế quan, hắn còn rất coi
trọng mấy tuyệt chiêu này, nhưng hiện giờ hắn đã không còn là người u mê như trước nữa, chiêu thức hiện giờ của Ngả Tiều Ny, đối với hắn mà nói, giống như là ãn điểm tâm vậy, vì thế thân hình hắn hơi lóe lên, liền dễ dàng tránh được chiêu của Ngả Tiều Ny.
Ngả Tiều Ny thấy công kích của mình bị Trần Thiên Minh tránh được,
trong lòng cảm thấy không thoải mái, vì thế, nàng vận công lực toàn
thân, thi triền ra tuyệt học của mình, công kích sắc bén nhằm về phía
Trần Thiên Minh.
Nhưng mặc kệ là Ngả Tiều Ny có tấn công thế nào, Trần Thiên Minh đều
tránh được ờ thời khắc mấu chốt. Ngả Tiều Ny thấy công kích của mình chỉ còn chút nữa là đánh trúng Trần Thiên Minh, nàng còn tường là nàng và
Trần Thiên Minh kém một chút mà thôi, cho nên, cứ liên tục liều mạng tấn công Trần Thiên Minh.
Nhìn thấy Ngả Tiều Ny mồ hôi chảy ròng ròng, Trần Thiên Minh không
nhịn được, hắn lướt đến bên cạnh Ngả Tiều Ny, nhò giọng nói: “Tiều Ny,
em mệt sao? Nếu không, chúng ta nghĩ một chút rồi đánh tiếp, được chứ?”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Ngả Tiều Ny nghe thấy lời nói của Trần Thiên Minh, trong lòng lại tức giận, nghĩ là Trần Thiên Minh cố ý đến chọc tức nàng. Vì thế nàng cắn
chặt răng, hung hãng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó căm hận nói: “Ngươi không cần chọc tức ta, có bổn sự, vậy thì tiếp một chường của ta xem, đừng có suốt ngày trốn như thế.”
Trần Thiên Minh nghe thấy vậy, hắn không ngờ lòng tốt của mình lại bị Ngả Tiều Ny hiểu lầm, bị coi là chọc tức nàng ư? Chính hắn quan tâm
nàng còn không kịp, sao lại chọc tức chứ?
Ngả Tiều Ny thu tay lại, vận dụng đến tia chân khí cuối cùng, đánh về phía Trần Thiên Minh một chường, vẻ mặt nàng như muốn cùng Trần Thiên
Minh liều mạng vậy.
Trần Thiên Minh thấy vẻ mặt của Ngả Tiều Ny như vậy, trong lòng rất
khó chịu, âm thầm nghĩ: “Thôi, dù sao thanh danh của tiều sư thúc ta
trong Huyền Môn cũng không tốt, cho dù có để cho Tiều Ny đánh thắng thì
có sao chứ?” Nghĩ vậy, hắn cũng thu tay lại, chống đỡ với Ngả Tiều Ny,
nhưng công lực chỉ đủ đệ tự bảo vệ mà thôi.
“Ba” Một tiếng lớn vang lên, một chường mang toàn thân công lực của
Ngả Tiều Ny đã đánh lên người Trần Thiên Minh, tất cả mọi người đều nghĩ là Trần Thiên Minh sẽ bị đánh bay. Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn tương phản, Ngả Tiều Ny đánh trúng Trần Thiên Minh, nàng lại bị bắn ra ngoài.
Thật ra, vấn đề là ờ hộ thân chân khí trên người Trần Thiên Minh,
công lực Trần Thiên Minh vốn thâm hậu, thật ra khi hắn vận công hộ thân, có nghĩa là khắp toàn thân tràn ngập chân khí của hắn. Ngả Tiều Ny đánh lên người hắn một chường này, căn bản là không ảnh hường đến hắn. Nhưng mà Trần Thiên Minh lại có chân khí hộ thề, chân khí này tự động ngăn
cản một chường của Ngả Tiều Ny, còn bắn ngược Ngả Tiều Ny ra ngòai nữa,
nên người khác đều nhìn thấy như vậy.
“A!” Mọi ngừơi nhìn thấy Ngả Tiều Ny bắn ra ngòai, tất cả đều kêu to. Ài, mỹ nữ đúng là mỹ nữ, dù bay thì bay, nhưng vẫn có người khác kêu
gào. Nếu là trấn Thiên Minh bị đánh bay, chắc là chẳng có ai lưu ý đâu.
Nói thì chậm, nhưng thật ra rất nhanh, Trần Thiên Minh cũng phi thân, đến trước nơi mà Ngả Tiều Ny sắp bay tới, tốc độ hắn phi thân, phải nói là như hòa tiễn, khiến người khác không kịp nhìn rõ, giống như là khói
thoảng qua vậy, không ai kịp nhìn.
Trần Thiên Minh rất lợi hại, Ngả Tiều Ny còn chưa bay đến nơi, hắn đã đến trước rồi, sau đó tự mình vươn tay, chuẩn bị tiếp lấy mỹ nữ Ngả
Tiều Ny. Nghĩ đến dáng vẻ mê người của Ngả Tiều Ny mà hắn sắp được ôm
trong lòng, Trần Thiên Minh không khòi dâm đãng cười.
“Trần Thiên Minh!” Trí Tĩnh thấy tình cảnh như vậy, vội vàng kêu to
về phía Trần Thiên Minh. Ý của nàng là muốn Trần Thiên Minh nhất định
phải đỡ được Ngả Tiều Ny, đừng để Ngả Tiều Ny bị ngã xuống.
Vốn Trần Thiên Minh muốn đón lấy Ngả Tiều Ny, nhưng mà nghe thấy
thanh âm của Trí Tĩnh như đang mắng người, tường là ý nghĩ sắc lang của
hắn bị Trí Tĩnh phát hiện, hắn vội vàng thu tay lại, âm thầm vận chân
khí, muốn dùng chân khí của hắn để đỡ Ngả Tiều Ny, như vậy, cho dù Ngả
Tiều Ny có ngã xuống, cũng không bị đau đớn. Nếu không, Ngả Tiều Ny mà
ngã xuống, chắc chắn là không chết cũng bị trọng thương. “Ba” một tiếng, bời vì Trần Thiên Minh thu tay lại, thế nên Ngả Tiều Ny rơi xuống. May
là Trần Thiên Minh dùng chân khí giúp Ngả Tiều Ny đứng vững, nên nàng
không có chuyện gì. Chẳng qua hắn vẫn quan tâm hòi Ngả Tiều Ny: “Tiểu
Ny, em không sao chứ?”
Ngả Tiều Ny xoa xoa mông mình, nhò giọng nói: “Chỗ này rất đau.”
“Đó là đương nhiên, em bị ngã như thế, tất nhiên là đau mông, đó cũng xem như không tồi rồi.” Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nói. “Tiều
Ny, nếu không để anh giúp em.” Trần Thiên Minh vốn muốn giúp Ngả Tiều Ny xoa mông mấy cái, nhưng nghĩ tới bên cạnh có nhiều người như vậy, chính mình có thể nói như thế sao? Nếu mình nói thế, vậy mình không phải là
sắc lang sao? Vậy mình có nhảy xuống Trường Giang cũng không sạch được
tội.
Lúc này, mọi người cũng đã đi tới, Trí Tĩnh vội nâng Ngả Tiều Ny dậy, quan tâm hòi: “Tiều Ny, con thế nào? Có bị thương không?”
“Con không có việc gì, sư phụ, chỉ là ngã một chút, hiện giờ có chút
đau.” Thấy có nhiều người như vậy, Ngả Tiều Ny sao dám xoa mông cho đỡ
đau chứ. Nói xong, cũng đựơc một lát nên nàng đã đỡ hơn rồi. Chẳng qua,
nàng cũng không biết đây là công lao của Trần Thiên Minh.
“Thiên Minh ca ca, anh vừa rồi sao không đỡ Tiều Ny tỷ, sao anh laị
thu tay về chứ?” Chung Oánh chạy lại giúp Ngả Tiều Ny, cô bé khó hiểu
hòi Trần Thiên Minh.
“Anh, anh.” Trần Thiên Minh không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ
nói mình không muốn đón, đấy là không có khả năng, nhưng Trí Tĩnh mắng,
thế nên mình không tiếp, nói thế cũng không được.
“trần thiên mình, ta hòi ngươi, ngươi vì sao không tiếp Tiều Ny?” Trí Tĩnh xem mạch cho Tiều Ny một hồi, thấy không có gì đáng ngại, lúc này
mới tức giận nói với Trần Thiên Minh.
“Không phải là sư tỷ mắng không cho tôi tiếp sao? Lúc đó tôi muốn
tiếp, nhưng sư tỷ lại gọi tên tôi mắng to.” Trần Thiên Minh nhò giọng
nói, Trí Tĩnh này làm sao vậy, rõ ràng là mình gọi mình, sao bây giờ còn trách mình chứ.
“Ngươi nói bậy!” Trí Tĩnh vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói mình như
vậy, nàng tức giận chỉ thẳng vào mũi Trần Thiên Minh mắng, “Ta là muốn
ngươi đỡ lấy Tiều Ny, đừng đề nó ngã xuống, nếu vừa rồi nó mà có việc
gì, ta giờ đã bắt ngươi đền mạng rồi.” Trí Tĩnh càng nói càng tức giận,
nàng vốn không vừa mắt với Trần Thiên Minh, hiện giờ lại càng thêm tức
giận.
“Cái gì, ý của sư tỷ là như thế sao? Sao không nói sớm chứ, làm tôi
cứ tương là sư tỷ không cho tôi động vào Tiều Ny!” vẻ mặt Trần Thiên
Minh vô cùng hối hận, hắn hận Trí Tĩnh sao không nói sớm chứ, khiến hắn
mất trắng một cơ hội ôm được Ngả Tiều Ny, ài, cơ hội như vậy tốt quá,
không biết lúc nào mới có lại đây? Hiện giờ Trần Thiên Minh thật muốn
tìm một miếng đậu hũ để đập đầu vào chết. Chẳng qua, việc này cũng là do Trí Tĩnh, hắn làm sao có thề nói ra nỗi khổ này chứ, hại mình hiện tại
làm thiên cồ tội nhân. Vì cái gì mà bị thiệt luôn là ta chứ? Trong lòng
Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.
“Trí Tĩnh, người ta là cao đồ cua Vô Không sư thúc, chúng ta làm sao
dám chọc chứ.” Trí Thâm thấy Trí Tĩnh hiện giờ đã vô cùng tức giận, hắn
liền lập tức tăng thêm chút dầu, khiến nàng như muốn tức điên người lên.
“Hừ, cao đồ của Vô Không sư thúc thì làm sao chứ, chẳng lẽ có thể khi dễ người khác sao?” Trí Tĩnh càng nói càng tức, nàng nghĩ tới chung
hướng lượng, hắn cũng là đồ đệ của Vô Không sư thúc, trước kia cũng khi
dễ nàng, rồi lại không nhận tình cảm của nàng, khiến nàng ôm oán hận mà
xuất gia.
“Trần Thiên Minh, ta cùng ngươi tỷ thí một chút.” Trí Tĩnh xoa xoa bàn tay của mình, oán hận nói với Trần Thiên Minh.
“Cái gì? Tỳ thí với tôi?” Trần Thiên
Minh không tin vào tai mình nữa, không phải là đám người chữ Trí xuống
đài chứ? Làm sao mà Trí Tĩnh lại muốn tỷ thí với mình?