Ô Hàng theo đội phó một mạch đến bệnh viện, tránh ở khúc rẽ quan sát
người đang đứng trước cửa phòng bệnh – Vưu Nhiên. Cô cắn chặt môi dưới,
ánh mắt xuyên qua ô cửa thủy tinh nhỏ nhìn vào trong phòng bệnh, trong
mắt lộ ra cảm xúc khác lạ. Ô Hàng nhìn Vưu Nhiên chăm chú, do dự rất
lâu, mãi đến khi cô định đi anh mới hạ quyết tâm, hít sâu một hơi rồi đi ra khỏi chỗ rẽ.
Thấy có tiếng động Vưu Nhiên theo bản năng ngoảnh lại, khi nhìn thấy Ô Hàng thì cực kì ngạc nhiên, chau mày hỏi: “Sao anh lại đến đây?” Ô Hàng không đáp, kéo tay cô đẩy mạnh cửa rồi bước thẳng vào phòng bệnh.
Hành động đột ngột này khiến Vưu Văn đang nhắm mắt nghỉ ngơi hơi hé
ra, sau đó nghiêng người trông hai người ở cửa. Tuy rất kinh ngạc khi
nhìn thấy Vưu Nhiên nhưng anh ta không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Ánh
mắt lướt qua họ hai lần, chống tay xuống giường từ từ ngồi dậy.
Ô Hàng không quan tâm nhiều đến thế, trong lòng anh bây giờ chỉ có
một suy nghĩ, chính là không thể nhìn Vưu Nhiên một mình chịu đựng như
thế nữa. Rõ ràng trong lòng rất quan tâm, ấy thế mà còn muốn giấu trong
lòng không muốn nói ra. Rõ ràng có thể cải thiện quan hệ nhưng lại nghĩ
một đằng làm một nẻo.
“Đội phó, tôi không quan tâm sau này em có giận tôi hay không nhưng hôm nay tôi nhất định phải nói ra.”
Vưu Nhiên muốn thoát khỏi tay Ô Hàng song lại phát hiện sức lực của
tiểu đội trưởng này rất lớn, trong ánh mắt chứa đựng sự kiên định khó có thể dao động. Vưu Văn nhìn dáng vẻ hai người này bắt đầu cảm thấy hứng
thú, khoanh tay trước ngực chờ đợi lời sắp nói của Ô Hàng.
Dường như Vưu Nhiên biết Ô Hàng muốn nói gì, từ ánh mắt có thể đoán
được, chẳng lẽ muốn mình nói sự quan tâm Vưu Văn ư? Nếu thế, Vưu Văn sẽ
cười rồi mỉa mai cho mà xem.
“Ô Hàng! Anh định nói cái gì?” Vưu Nhiên chợt tức giận, nghiêng đầu
quát Ô Hàng, cố gắng ngăn cản lời anh ta sắp nói. Cô không cho phép
người khác nhìn thấu tâm tư của mình, và càng không cho phép người khác
chê cô hèn nhát không dám đối diện với tâm tư của chính mình.
Tuy Ô Hàng không đành lòng nhưng không thể tiếp tục nhìn Vưu Nhiên cứ thế đi xuống được. Đã rất lâu cô không cảm nhận được sự ấm áp của tình
thân, cho nên bây giờ có cớ hội giải quyết được vấn đề này thì anh không thể đánh mất được.
“Nếu hai người tới đây trình diễn tiết mục người yêu cãi nhau thì Vưu Văn tôi rất không vui.” Vưu Văn lườm Ô Hàng lạnh lùng nói: “Tuy tôi rất tò mò chuyện có thể khiến người sắt Vưu Nhiên ghi hận trong lòng nhưng
bây giờ tôi không muốn nghe. Hai người nên đi đi, tôi đang bị thương,
cần được nghỉ ngơi.”
Đọc được sự thiếu kiên nhẫn và khinh thường trong mắt Vưu Văn, Ô Hàng sinh lòng tức giận, đẩy Vưu Nhiên sang một bên rồi lại gần giường bệnh
Vưu Văn: “Xưa nay Vưu Nhiên vẫn luôn quan tâm cậu, cậu đừng có dùng dáng vẻ lòng lang dạ sói giả vờ như người xa lạ với cô ấy!”
“Quan tâm á?” Vưu Văn miệng hừ một tiếng, không dám tin nhìn chằm
chằm Vưu Nhiên cười xùy: “Tốt nhất nên thu lại cái quan tâm đó đi. Vưu
Nhiên, chị tưởng mình thanh cao lắm à? Sao? Bây giờ tôi phất lên, gây
dựng lại sự nghiệp nhà này, sự oán giận tích tụ bao năm qua của chị cuối cùng cũng bộc phát, giờ lại muốn đến tranh cổ phần họ Vưu với tôi ư?”
“Khốn nạn!” Ô Hàng không chịu đựng được cảnh người khác mỉa mai Vưu
Nhiên như thế, đặc biệt là tên trước mặt tự cho mình là thanh cao, lòng
lang dạ sói này. Anh nắm chặt cổ áo bệnh nhân của Vưu Văn quát: “Mày
không thấy ngượng à? Chẳng lẽ mày không biết Vưu Nhiên vì mày mà bán hết tài sản của bố để lại để giúp mày tạo dựng quan hệ à? Vì mày mà cô ấy
không tiếc chút thời gian rảnh của mình để đi thuyết phục chủ nhà cho
mày tiếp tục sống ở đó? Nếu không mày cho là chỉ bằng số tiền bố mày để
lại mà mày có thể đứng được ở vị trí đó trong vòng mấy tháng à? Nếu
không có Vưu Nhiên thì mày nghĩ cái hợp đồng đó sẽ dễ dàng vào tay mày
chắc?
Anh thật sự không thể chịu được nữa nên nói sạch ra. Thời gian qua
cục cảnh sát đang rất bận rộn, Vưu Nhiên vừa chìm trong cảm giác áy náy
vừa chạy qua chạy lại thuyết phục cho thằng em trai là hắn. Thời gian và sức lực của cô đều đặt lên hết vụ án và Vưu Văn. Chính mắt anh nhìn
thấy cô vì Vưu Văn mà tận dụng thời gian rảnh ít ỏi của mình để cúi
người hạ giọng nói những lời trước kia cô ghét nhất, làm những chuyện
trước kia cô hận nhất.
“Ô Hàng! Câm miệng!” Vưu Nhiên khiếp sợ nhìn Ô Hàng quát to. Cô không ngờ Ô Hàng lại biết nhiều chuyện đến thế, nói những chuyện đó ra sẽ chỉ khiến cô mất tôn nghiêm của mìn mà thôi. Chính cô cũng rất mâu thuẫn
trong lòng, ghét bản thân đi giúp đỡ Vưu Văn, thậm chí còn muốn chửi rủa bản thânt toàn đi lo những việc không đâu, chả liên quan đến mình.
Nhưng, cô không làm được.
Sâu thẳm trong tim, Vưu Nhiên vẫn là người họ Vưu như xưa, dẫu tài
sản của ba xuống dốc thảm hại, như dã tràng xe cát thì vẫn không đành
lòng. Cô không muốn Vưu Văn phải cực khổ gây dựng lại mọi thứ, cho nên
cô dùng hết khả năng của mình để giúp cậu ta.
Thế nhưng chính cô cũng không dám đối mặt với toàn bộ chuyện này, giờ Ô Hàng lại nói hết mọi chuyện ra. Cô bối rối, nhưng sự kiêu ngạo và
quật cường từ trong xương không cho phép cô cúi đầu.
“Tại sao phải im lặng, tại sao em phải gánh chịu những thứ không phải của mình? Vưu Nhiên, em chỉ là một con người, chứ không phải thần!” Ô
Hàng kéo tay Vưu Nhiên, quát lớn. Anh phải quát cho cô tỉnh, cực kì tức
giận vì hành động của Vưu Nhiên.
Vưu Văn yên lặng ngồi trên giường, sững sờ nhìn Vưu Nhiên. Mặc kệ Ô
Hàng chửi rủa hắn thế nào, kích thích hắn ra sao thì cũng chẳng lọt vào
tai hắn. Bảo sao từng người từng người kí hợp đồng với hắn lại dễ thuyết phục như vậy.
Tuy không biết Vưu Nhiên dùng cách gì để thuyết phục những người đó
nhưng có thể chắc chắn rằng chị ta phải chịu rất nhiều ấm ức. Thế nhưng
những ấm ức đó chả là gì với chị ta, bởi chị ta đều không hiểu.
“Cô gái, cô gái!” Bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, gần như
bao phủ cả căn phòng đang tràn ngập mùi thuốc súng. Rất nhiều tiếng bước chân đột ngột xuất hiện trên hành lang, rồi đủ loại âm thanh nói
chuyện. Do đây là bệnh viện lại là phòng chăm sóc đặc biệt, bình thường
đều rất yên tĩnh, cho nên lúc này xuất hiện tiếng đông lớn không thể
không khiến người khác chú ý.
Nhất là cảnh sát như Vưu Nhiên và Ô Hàng. Hai người theo bản năng đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến họ giật mình. Vưu Nhiên không đứng
vững, tay phải nắm chặt cửa, còn Ô Hàng cũng sợ không kém, kêu to: “Đổng Mặc! Bỏ dao xuống!”
Còn Vưu Văn đang nằm trên giường bệnh vừa nghe thấy Đổng Mặc liền lật chăn lên, xuống giường, bỗng dưng chậm bước chân lại.
Hai mắt Đổng Mặc đỏ vằn, ánh mắt trống rỗng nhìn bọn họ đăm đăm, một
tay nắm chặt cánh tay bị thương của người đàn ông, tay còn lại cầm con
dao gọt hoa quả kề sát lưng hắn ta.
“Đổng Mặc! Cô đang làm cái gì thế này?!” Quả thực Vưu Nhiên không thể tin vào mắt mình, nào ngờ Đổng Mặc lại kề dao uy hiếp người dân. Cô gái nhỏ nhát gan thường ngày bây giờ không khác nào con thú nhỏ bị chọc
giận, lộ răng nanh thường ngày cất giấu. Bọn họ không biết đã xảy ra
chuyện gì, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải khuyên được
Đổng Mặc. Cô ấy là một cảnh sát, lại là một cảnh sát rất cẩn thận, bình
tình. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Đổng Mặc mất kiểm soát như
thế này?
Đổng Mặc gồng tay lên, không hề có ý định thả ra. Không ai hiểu được
trong ánh mắt cô chứa gì, toàn bộ chỉ là bóng tối và sương mù. Đổng Mặc
đứng rất chấn định, nhưng lòng cô đã như tro tàn mất rồi, gằm gằm nhìn
tên đàn ông mình đang khống chế. Hình dáng đó cô rất quen thuộc, thế
nhưng tại sao cô không nhận ra sớm hơn, không giết hắn sớm hơn? Vì sao
đến giờ mới xuất hiện.
Người đàn ông bị thương nặng quỳ trên mặt đất, trong mắt gã cực kì
bình tĩnh, dường như cảm thấy thoải mái. Gã thì thào tự nói, chỉ có mình Đổng Mặc nghe thấy. “Đến đi, có bản lĩnh thì giết tao đi.” Gã cười nửa
miệng, gằn từng tiếng với Đổng Mặc.
Tay cô bất giác đưa về đằng trước, giữa lưng người đàn ông đã có máu
chảy ra, bọn Vưu Văn kinh hãi: “Đổng Mặc! Có phải đầu óc cô có vấn đề
hay không? Cần gì phải giết hắn? Cô có biết hậu quả nếu giết hắn hay
không?! Nghề nghiệp cô yêu thích và nguyện vọng của ba cô, tương lai về
sau sẽ cuộc sống sẽ thế nào!?”
Vưu Văn lập tức hét lên ngăn cản, trái tim anh ta trước đến giờ chưa
bao giờ bị treo cao như lúc này. Trước đây, dẫu trải qua chuyện gì, Vưu
Văn đều không sợ hãi, nếu có cũng chỉ là sự không cam lòng và lòng phẫn
hận. Nhưng mà hôm nay, nhìn bộ dạng này của Đổng Mặc, từ trong đáy lòng
đột nhiên cảm thấy sợ hãi, anh sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Ánh mắt tập trung trên con dao trong tay Đổng Mặc: “Cô có với tôi, không nên xem sinh
mệnh như con kiến. Nếu hắn đã làm sai việc gì thì hắn sẽ bị trừng phạt,
đừng vì xúc động nhất thời mà tự hại cả đời mình!” Xưa nay anh chưa từng nói chuyện đạo lý đứng đắn thế này, và cũng chưa từng có cảm giác sai
lầm cũng chỉ cách có một bước chân, gần như thế, sợ hãi đến vậy.
Tai Đổng Mặc có thể nghe được tiếng họ, nhưng ý thức không chịu sự
khống chế của cô, đặc biệt là người đàn ông trước mắt cười đến quỷ dị
này, nhìn lại mình khiến cô nhớ tới quãng thời gian khổ sở trước kia.
Không chỉ một lần, cô cảm thấy sống không bằng chết. Cô muốn hét lên
nhưng cổ họng nghẹn đắng, làm thế nào cũng phát không ra tiếng. Cô muốn
khóc, nhưng hai mắt như bị đóng băng, dẫu cố gắng thế nào cũng không có
giọt nước mắt nào chảy ra. Khoảnh khắc trống rỗng liên tục trống rỗng,
hình ảnh ba cô, chú Ôn trong làn sương trắng mờ ảo càng lúc càng cách
xa, cô muốn lại gần nhưng chẳng với tới nổi.
“Ôn Hành Viễn đâu? Gọi điện cho anh ấy đi!” Vưu Nhiên vịn lấy ván cửa liều mạng hô, Ô Hàng hai tay có chút run run lấy điện thoại ra, nhưng
gọi qua cũng không người nghe.
Khi nghe thấy tên Ôn Hành Viễn, lòng Đổng Mặc đau như dao cắt, chầm
chậm quay lại nhìn Vưu Nhiên, thì thào hỏi lại: “Ôn Hành Viễn? A… Ôn
Hành Viễn!” Khóe miệng cô nhếch lên, con dao trên tay đột nhiên đẩy về
phía trước nửa phần, gã đàn ông thê lương kêu một tiếng, trái tim mọi
người như đều bị treo lên không trung.
“Đổng Mặc!” Đám người Vưu Văn không hẹn mà cùng lớn tiếng gọi:
“Ngoan, nghe lời, buông dao xuống. Có chuyện gì lát nữa chúng ta cùng
nói, bây giờ không phải là lúc cô giết hắn! Cô là một cảnh sát, trách
nhiệm cô gánh vác trên người chẳng lẽ để nó bị chính tay cô làm phai mờ
sao? Cô đã quên cô đã cố gắng bao lâu mới đứng ở vị trí này à? Con đường tương lai của cô…”
Tiếng tát “bốp, bốp” vang lên liên tiếp cắt đứt lời khuyên bảo của
Vưu Văn, chỉ thấy Đổng Mặc liên tục tát mấy cái lên mặt gã kia, khiến má gã kia đỏ au, ngay cả khóe miệng cũng xuất hiện vết máu.
Đổng Mặc di chuyển con dao xuống bụng gã rồi lên cánh tay đã bị
thương, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng rạch ống tay áo gã, biểu cảm của
cô chưa từng lạnh lẽo như bây giờ, đến khi nhìn thấy làn, từng dao từng
dao đã chảy ra máu. Gã kia đau đớn kêu đến thê lương, người ở đây không
ai dám tiến đến, bởi trong mắt bọn họ, cô gái này là một kẻ điên, ai
cũng sợ mình sẽ giống như gã kia. Vì vậy vẫn nên báo nguy đến nơi đáng
tin cậy, có một số người thật sự nhìn không được vội vàng chạy ra.
“Đổng Mặc! Cô điên rồi! Bình tĩnh lại đi!” Vưu Nhiên định tiến lên
nhưng bị Vưu Văn cản lại: “Vưu Nhiên, chị tỉnh táo lại đi, chị đừng quên bản thân mình đang trong tình trạng nào! Ô Hàng, liên lạc cảnh sát của
cục các người nhanh lên!” Hắn cắn má hung hăng nói, sau đó quan sát Đổng Mặc, cẩn thận bước lại gần cô: “Đổng Mặc, chúng ta tỉnh táo lại, hãy
nghĩ đến ba mình, nhớ lại những cố gắng trước kia. Đổng Mặc, chúng ta
trước…”
“Không được qua đây.” Đổng Mặc bỗng nhiên quát lạnh, tay cô liên tục
cắt xẻ cánh tay gã kia. Miệng vết thương không sâu, vừa mới chạm thịt,
không đủ để hắn mất máu quá nhiều nhưng lại đủ để cho hắn đau đớn nhất.
Đổng Mặc nhướn mày nhìn những vết thương trên người gã, ánh mắt khô
khốc đột nhiên tê rần. Người ba cô yêu thương nhất bây giờ lại phơi thây ở trước mắt cô. Cô đã sẵn sàng đồng hành suốt đời cùng chú Ôn nhưng lại bị gã đàn ông này cản trở, cô còn có thể lí trí ư? Còn bình tĩnh đượcư? Còn có cơ hội sống tiếp ư?
Kí ức đen tối đã trải qua trước kia đột nhiên mãnh liệt ùa về như thác đổ.
Không lâu sau khi Ôn Hành Viễn đưa đến cảnh cục cảnh sát, cô nhận được một lá thư quen thuộc.