Đến nhà ông nhưng không tìm thấy kết quả như mong muốn, phòng của ông trước kia đã có người khác vào ở, theo lời chủ nhà thì gần đây không có người đàn ông xa lạ nào đến đây tìm bọn họ thuê phòng. Hơn nữa thành
phố B lớn như thế, nơi duy nhất Ôn Hành Viễn nghĩ ông có thể dừng chân
cũng chỉ có căn nhà cũ này.
Anh đi quanh khu nhà cũ, hỏi thăm xung quanh bốn phía xung quanh và người dân gần đó, thậm chí còn mang cả ảnh chụp Đổng Nghiễn mà Đổng Mặc đã từng gửi qua điện thoại cho anh ra hỏi, nhưng ai cũng bảo gần đây không nhìn thấy ai giống vậy. Điện thoại của
Đổng Nghiễn vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, không có đầu mối, Ôn Hành Viễn vô cùng lo lắng.
Đến lúc anh chuẩn bị rời khỏi tiểu khu, đến cục cảnh sát thì gặp Đổng Mặc đang bước từ taxi xuống ở cổng. Đổng Mặc
vừa xuống xe đã gặp được anh liền chạy đến khoác cánh tay anh hỏi: “Chú
Ôn, có phải ba em đã xảy ra chuyện gì không?”
Chuyện đã tới nước
này, Ôn Hành Viễn cũng không lừa được cô, thấy Đổng Mặc sốt ruột, anh
cũng không dễ chịu gì. Đưa tay vuốt tóc cô, anh gật đầu: “Chúng ta tìm
được thầy rồi nói sau.”
Anh cầm tay Đổng Mặc kéo đi, không ngờ
Đổng Mặc vẫn đứng im tại chỗ, ngoảnh lại nhìn thì thấy cô đang nhíu mày: “Chú Ôn, có phải anh và ba em luôn giấu em chuyện gì không? Ba không có trong nhà ư?”
Trái tim anh đột nhiên run rẩy: “Nhà em đã bán từ
lâu rồi, bây giờ ở đây là người khác. Mà anh cũng đã hỏi thăm người dân
quanh đây rồi, đúng là thầy không ở đây nữa, cho nên anh chuẩn bị về cục đây! Đổng Mặc.” Anh vừa giải thích vừa giữ chặt vai Đổng Mặc, cố gắng
giảm sự lo lắng trong lòng cô: “Đừng nghĩ quá nhiều, trước mắt tìm được
thầy mới là quan trọng nhất.”
Còn nguyên nhân và hậu quả, anh
không định cho Đổng Mặc biết, cũng không có cách nào trong một thời gian ngắn giải thích rõ ràng mọi việc với cô.
Đổng Mặc nghe tin ngôi
nhà đã được bán đi thì vô cùng kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tin
nhìn Ôn Hành Viễn, trong đầu giống như bị búa gõ một cái, đau đớn vô
cùng. Cô nhớ lúc trước khi rời khỏi thành phố A, Đổng Nghiễn từng nói
nơi này vẫn luôn là nhà của họ, lúc nào vè cũng được. Vậy tại sao ba cô
lại bán đi? Vì sao từ đầu tới cuối cô đều không biết gì cả? Nếu căn nhà ở đây đã bán, vì sao ba còn liên tục nói phải về nhà… Một đống câu hỏi
bất thình lình xuất hiện như sóng trào, dường như đã nhấn chìm cô, đốt
ngón tay cũng vì lo lắng mà bị nắm đến trắng bệch.
Cả người cô run rẩy, lẳng lặng nhìn đăm đăm về phía căn nhà cũ khiến người ta nhìn
không thấu suy nghĩ của cô. Nhưng dáng vẻ sốt ruột không yên của cô lọt
vào mắt anh, khiến anh nghĩ tới việc lần trước Đổng Nghiễn gặp chuyện
không may phải nhập viện phẫu thuật, cô gái này cũng như vậy, dáng vẻ lo lắng bất an đứng ngoài phòng phẫu thuật.
Anh kéo tay rồi ôm cô
vào lòng mình, vỗ nhẹ vào lưng trấn an: “Không sao đâu, Đổng Mặc. Em
đừng nghĩ nhiều, chúng ta cùng đi tìm ba nhé.”
Đổng Mặc không biết phải miêu tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, cô cảm thấy trái tim
đột nhiên trở nên trống rỗng, muốn biết tin tức của ba, cũng rất muốn
biết hiện giờ ông sống có tốt không, và muốn biết lí do tại sao ông lại
làm như vậy? Tóm lại một đống nghi vấn đã chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của cô, thậm chí cô cũng không dám tưởng tượng ba biến mất như vậy có được
gọi là mất tích hay không nữa.
“Chú… Chú Ôn, mấy hôm trước ba
không liên lạc với anh à? Vì sao di động của ba luôn tắt máy? Tối hôm đó ba có gọi điện thoại cho em, bảo ông đang ở nhà khỏe lắm, bảo em chờ ba về, ba còn nói….” Đổng Mặc càng nói càng nghẹn ngào, cô không thể khống chế được cảm xúc của mình lúc này. Ôn Hành Viễn chau mày ngắt lời cô,
ôm vai cô an ủi cô một lần nữa: “Không sao đâu, chúng ta đi cùng đi tìm
ba.”
Không phải anh không lo mà là nhớ đến lời lão Viên nói Đổng
Nghiễn không còn sống được bao lâu nữa, cộng thêm hôm nay ông lại mất
tích, lòng anh như vực sâu không đáy, càng nghĩ đến lại càng đau lòng.
Nhưng anh là Ôn Hành Viễn, là người duy nhất có thể che chở Đổng Mặc,
bất kể lúc này xảy ra chuyện gì, anh đều phải ép mình bình tĩnh đối mặt, bao gồm cả sự sống và cái chết.
Hai người vừa mới đi đến bên cạnh xe của Ôn Hành Viễn thì nghe thấy một giọng nói của một bé trai: “Chị Đổng Mặc!”
Đổng Mặc nghe tiếng nhìn sang, nhìn thấy cách đó không xa là một bé trai
đang chạy về phía mình, trên tay còn ôm một con bồ câu. Đổng Mặc chợt
nhớ tới những ngày còn sống ở đây, bé trai này tên là Tiểu Chân, trước
đây là hàng xóm của cô. Ba cô cũng thích nuôi bồ câu, bình thường Đổng
Nghiễn không hay ở nhà, Đổng Mặc lại ở trong đội thực tập, ba của Tiểu
Chân còn giúp đỡ Đổng Nghiễn chăm sóc mấy con bồ câu. Một thời gian dài
không thấy Tiểu Thực, không khỏi khiến cô nhớ tới những con bồ câu Đổng
Nghiễn nuôi trên mái nhà, trong lòng lại dâng lên chua xót.
Tiểu
Chân nhìn thấy chị Đổng Mặc thì rất vui mừng, trước đây thằng bé còn
thường xuyên hỏi ba mẹ mình khi nào chị Đổng Mặc mới trở về. Tuy còn
nhỏ, không hiểu rõ mọi chuyện nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ sự tốt đẹp của Đổng Mặc. Bình thường, khi chị Đổng Mặc từ đội thực tập về nhà sẽ tiện
thể giúp mẹ cậu đón cậu từ trường học về nhà, khi ba mẹ cực kì bận rộn
cũng là chị ấy nấu cơm cho cậu ăn, vào sinh nhật cậu cũng mua quà tặng
cậu. Nhưng bây giờ Tiểu Chân lại thấy Đổng Mặc có vẻ không được vui, vì
thế vươn tay đem bồ câu bỏ vào lòng Đổng Mặc: “Chị Đổng Mặc, chị đã về
rồi, em rất vui, chị xem, con bồ câu này là người bạn đặc biệt của em.”
Trẻ con suy nghĩ rất đơn giản, có chuyện vui sẽ không dấu được mà chia sẻ
với mọi người xung quanh, Tiểu Chân cũng không ngoại lệ, nhất là khi
thấy tâm trạng Đổng Mặc không tốt, càng muốn cô vui vẻ giống mình.
Lúc này ba của Tiểu Chân cũng từ bên kia đường đi qua, thấy Đổng Mặc thì nở nụ cười như thường lệ: “Đổng Mặc, cháu về lúc nào vậy? Chú còn tưởng
hai người sẽ không quay về đây nữa kìa.”
Hai người? Từ trong lời
chú ấy, Ôn Hành Viễn nghe ra một chút tin tức đặc biệt, vội vàng hỏi:
“Tức là Đổng Nghiễn cũng đã về đây sao?”
Ba của Tiểu Chân thấy một người đàn ông đột nhiên lên tiếng liền sửng sốt một chút, sau đó nhìn
nhìn Đổng Mặc, gật đầu: “Hai người không biết ông ấy về đây à? Mấy ngày
trước tôi cũng gặp ông ấy trên con đường này, uống với ông ấy một chén
rồi thôi.”
Đổng Mặc nghe nói ba của Tiểu Chân đã gặp Đổng Nghiễn,
trong lòng như có ánh sáng lướt qua, vội vàng hỏi chú ấy: “Ba con có nói gì với chú không? Chú biết bây giờ ba con ở đâu không? Ông ấy tắt di
động, con không tìm được, còn có……”
“Đổng Mặc, đừng vội.” Ôn Hành
Viễn đưa tay cầm lấy tay cô để cô bình tĩnh lại, sau đó lại đem chuyện
Đổng Nghiễn mất tích kể lại rõ rang cho ba Tiểu Thực nghe. Ba Tiểu Thực
cũng rất bối rối, vì ông không biết Đổng Nghiễn lại mất tích, ông cũng
không trì hoãn, cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, ông nói: “Ông ấy cũng không nói gì, chỉ nói muốn chú nuôi dạy Tiểu Chân thật tốt, còn nói chú không nên uống nhiều rượu, phần lớn thời gian còn lại đều là
uống rượu, chú cũng không hỏi gì, chú uống với ông ấy đến hơn chín giờ
mới về, ba con chỉ nói ông ấy đi tìm một phòng trọ gần đây để nghỉ
ngơi.” Chú ấy vừa nói vừa hồi tưởng lại.
Nhất thời hai người Đổng
Mặc và Ôn Hành Viễn đều rơi vào suy nghĩ của chính mình, bọn họ không
hẹn mà cùng muốn biết mục đích Đổng Nghiễn về nhà là gì, còn có hành
tung của ông lúc này.
Tiểu Chân thấy tâm trạng chị Đổng Mặc vẫn
không có tốt lên, liền chỉ vào bồ câu nói: “Chị Đổng Mặc, em nói cho chị biết vì sao con bồ câu này lại là người bạn đặc biệt của em được không? Bởi vì nó không phải là bồ câu nhà em, nhưng mỗi ngày nó đều bay đến
nhà em kiếm ăn. Hơn nữa, ba em còn nói nó là huyết cáp, bởi vì mỗi lần nó đến chân nó đều dính máu giống nhau, kỳ lạ quá đi.”
Tiểu Chân ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên lên nhìn Đổng Mặc, thấy Ôn
Hành Viễn ở đằng sau thì hơi thay đổi nét mặt, vội vàng kiễng chân đưa
chân chim bồ câu đến trước mặt Ôn Hành Viễn: “Chú mau nhìn đi, con nói
không sai phải không?”
Ôn Hành Viễn từ phía sau Đổng Mặc bước đến
bên cạnh Tiểu Chân, ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với Tiểu Chân, ánh mắt anh dừng trên chân con bồ câu, anh nhìn thoáng qua Tiểu Chân: “Có thể
cho chú xem một chút được không?”
Ba Tiểu Chân vỗ vỗ đầu cậu bé: “Chị Đổng Mặc còn có việc gấp, con đừng làm loạn.”
Tiểu Chân bĩu môi nhìn thoáng qua ba cậu, sau đó vui sướng đưa chú chim bồ
câu trong tay cho Ôn Hành Viễn. Ôn Hành Viễn nhìn chất lỏng màu đỏ dính
trên đầu ngón tay mình, trầm ngâm.
Ba Tiểu Chân cười nói: “Máu
trên chân con bồ câu này không chừng là dính ở chợ cá hay lò giết mổ nào đó, các cháu cứ làm việc của mình đi, Tiểu Chân chúng ta đi thôi.”
Ba Tiểu Chân thấy bọn họ còn phải đi tìm Đổng Nghiễn, cũng không dám làm lãng phí thời gian của họ, dắt Tiểu Chân rời đi.
“Đợi chút.” Ôn Hành Viễn đột nhiên gọi ba Tiểu Chân lại: “Chú có biết con bồ câu này là từ đâu bay tới không?” Hắn hỏi ba Tiểu Chân, chỉ thấy chú ấy suy nghĩ một hồi, chỉ về một hướng: “Nó đến đây cũng đã mấy ngày, hình
như là từ bên kia bay tới, chú nhớ bên kia là khu dân cư, bồ câu ở đó
rất nhiều.”
Trong lòng anh xuất hiện một số phỏng đoán khá tồi tệ, anh chỉ hi vọng suy đoán lần này của mình là sai lầm.
Cách đó không xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, liên tiếp vài chiếc xe từ trên đường đều đi qua bên đó, cho đến khi trên xe đột nhiên có người
gọi tên cô, Đổng Mặc mới phục hồi tinh thần.
“Đổng Mặc!”
Cô
nghe tiếng gọi quay đầu, nhìn thấy chiếc xe cảnh sát ở cách đó không xa
ngừng lại, một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, sau đó tài xế lái xe
rời đi. Người phụ nữ đó đến gần cô: “Đã về rồi mà cũng không qua chào
tôi một tiếng sao?”
Người phụ nữ này chính là cô giáo luôn dẫn dắt Đổng Mặc lúc cô thực tập – đội trưởng Hách.
Đội trưởng Hách đến gần Đổng Mặc, chăm chú nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô, chỉ cảm thấy người này nhìn khá quen mắt, suy nghĩ một lát, mới nhớ ra anh là Ôn Hành Viễn, vội vàng lên tiếng tiếp đón: “Ôn đại đội, chào
anh.”
Ôn Hành Viễn lịch sự cười đáp lại, nhìn trang phục của người phụ nữ trước mặt liền hiểu rõ. Anh vốn định đi đến cục cảnh sát tìm
người, bây giờ lại gặp đội trưởng Hách ở đây, liền nói cho cô biết
chuyện Đổng Nghiễn mất tích.
Đội trưởng Hách cau mày, chờ Ôn Hành
Viễn nói xong mới nhìn về phía Đổng Mặc: “Đổng Mặc, cô đừng lo lắng quá, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói. Hay là như vậy đi…” Đội trưởng
Hách đột nhiên nâng tay lên nhìn đồng hồ: “Bên kia có vụ án cần tôi đi
xử lí, sau khi xong việc tôi sẽ liên lạc với hai người.” Đội trưởng Hách vừa nói vừa chỉ vào án tử bên kia.
Tầm mắt Ôn Hành Viễn nhìn theo tay đội trưởng Hách về phía bên kia, chân mày bất ngờ nhíu chặt, trong
lòng xuất hiện suy nghĩ khác thường. Anh gật đầu để đội trưởng Hách rời
đi, đưa mắt nhìn theo phương hướng đội trưởng Hách đi, tạm biệt mấy
người Tiểu Chân rồi mới đỡ Đổng Mặc lên xe.
Anh đưa Đổng Mặc đến
một nhà hàng bên cạnh Cục Cảnh sát: “Đổng Mặc, hai người chúng ta chia
nhau hành động. Trước kia em đã từng thực tập ở Cục Cảnh sát, em liên
lạc với đồng nghiệp hỏi thăm tình hình, anh tìm người quen điều tra các
phòng trọ.” Nghe anh nói như vậy, Đổng Mặc không chút do dự gật đầu, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ lập tức đến Cục Cảnh sát một chuyến. Ôn Hành Viễn cũng không ngăn cản cô, sau khi xác định cô đã vào Cục Cảnh sát, anh lập tức lái xe quay lại ngược hướng lúc nãy đã đi.
Anh muốn chứng thực
suy nghĩ của mình, đồng thời còn muốn đảm bảo Đổng Mặc không có ở đó,
bởi vì vạn nhất xảy ra chuyện như anh suy đoán, thì cũng có chút thời
gian cho Đổng Mặc tiếp nhận.
Hiện trường xảy ra vụ án đầu tiên đã được cảnh sát phong tỏa.
Đây là do người dân báo án, lúc đội trưởng Hách đến hiện trường, người báo
án đang bịt chặt mũi mình chạy về phía đội trưởng Hách: “Sĩ quan cảnh
sát, tôi chính là người đã báo án.”
Đội trưởng Hách nhìn cô ta một cái, ra hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh đưa cô ấy đến một nơi sạch sẽ
tiến hành dò hỏi, còn cô mình cầm lấy khăn tay người khác đưa qua che
mũi miệng lại, bước vào cửa đã bị phong tỏa. Hiện trường đã có vài điều
tra viên đang thu thập mẫu, cô nhìn bốn phía xung quanh, không hề có dấu vết xảy ra ẩu đả, mọi thứ đều bình thường, đồ đạc trong nhà mặc dù đều
đã cũ, nhưng vẫn có thể nhận thấy căn phòng rất sạch sẽ. Cô cau mày lại
ngồi xổm xuống, nạn nhân nằm sấp trên mặt đất, mặt úp xuống sàn nhà, bên trái có một vũng máu lớn, trên cổ tay trái có thể nhìn thấy một vết cắt lớn.
Một đồng nghiệp ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Đội trưởng
Hách, lục soát khắp phòng ở cũng không tìm thấy thứ gì có thể xác minh
danh tính của nạn nhân, theo lời chủ nhà trọ, nạn nhân mới đến thuê
phòng ở đây không bao lâu.”
“Hiện trường đã được cố định chưa?”
Đội trưởng Hách vừa nhìn chằm chằm vào mặt nạn nhân vừa hỏi, vài đồng
nghiệp theo sau chụp ảnh hiện trường gật gật đầu, nhận được đáp án đội
trưởng Hách liền đeo găng tay rồi khẽ xoay cổ nạn nhân lại, nghiêng đầu
nhìn một cái, lúc nhìn thấy gương mặt nạn nhân thì giật nảy mình, vội
rụt tay lại.
Đúng lúc này Ôn Hành Viễn cũng bước vào, bởi vì có
mang theo thẻ công tác trên người, sau khi trao đổi với cảnh sát bên
ngoài thì được cho vào. Đội trưởng Hách lập tức nhìn về phía Ôn Hành
Viễn, theo bản năng nhìn về phía sau một cái, gấp gáp hỏi: “Đổng Mặc
cũng đến sao?”
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Ôn Hành Viễn cũng đã
nhận ra sự việc có gì đó không đúng, anh hơi lắc đầu rồi đi tới gần cô.
Ánh mắt gắt gao dán chặt vào cơ thể nạn nhân, môi run nhè nhẹ, lúc này
tay anh giống như bị người khác cột chặt lại, không thể duỗi ra chạm vào di thể nạn nhân.
Khi nhìn thấy khuôn mặt Đổng Nghiễn xuất hiện
trước mắt mình, tim anh như ngừng đập, đầu óc chỉ còn một mảnh trống
rỗng, thi thể trắng bệch của cha mẹ nhiều năm trước trong kí ức đột
nhiên xuất hiện trong đầu anh, thật giống như bây giờ, đôi mắt nhắm
chặt, ngay cả tay chân lạnh băng. Anh hơi nhướn môi, không dám tin quay
đầu nhìn về phía đội trưởng Hách: “Đây…… Đây không phải là Đổng Nghiễn?
Đúng không?”
Nếu có thể, anh hi vọng tất cả suy đoán trước đây của mình đều là sai lầm, hi vọng những gì mình đang nhìn thấy đều là ảo
giác. Một lần nữa, anh cảm thấy bất lực, rõ ràng có thể xoay chuyển,
nhưng tại sao lại xuất hiện tình huống y như vậy! Không nghe thấy đội
trưởng Hách trả lời, hai mắt anh trừng trừng nhìn một mảnh vũng máu đỏ
tươi, hỏi một cảnh sát khác: “Đây là không phải Đổng Nghiễn đúng không?”