“Đổng Mặc, có người muốn tôi giao cái này cho cô.” Đổng Mặc đang nói
chuyện về ba mình với đồng nghiệp của ông thì có người đến cắt ngang. Cô ngoảnh sang, liếc nhìn bức thư trên tay người đồng nghiệp, đứng lên
nhận và hỏi: “Của tôi á? Ai nhờ anh vậy?”
Khi nhận được lá thư trong lòng cô bỗng run lên. Giấy đã ố vàng và
không đề tên người gửi, cảm giác quen thuộc vây quanh cô. Khi trước ở
cục cô cũng nhận được một bức thư y thế này, cô run rẩy mở vội phong bì
ra, là một tờ giấy trắng tinh hình dạng chim bồ câu.
Ngoài tờ giấy, không có gì khác nữa.
Lúc này trong đầu cô có vô số câu hỏi hiện lên, tựa như ma túy lởn
vởn trong não. Đổng Mặc chợt nhớ lại những sự việc bất thường vào mấy
ngày trước, cô nhận được bức thư giống hệt, bị người lạ theo dõi, còn…
chú Ôn. Chẳng lẽ anh đang giấu chuyện cô? Nghĩ đến đây, cô dứt khoát lấy di động ra gọi điện cho Ôn Hành Viễn, thế nhưng điện thoại anh lại để
trong túi áo, rung rung mà không cảm nhận được.
Đổng Mặc sốt ruột lại gọi lại một lần nữa, luôn cảm thấy có chuyện cô không biết lặng yên xảy ra, cảm giác này ẩn trong ngực làm cô hốt
hoảng. Ánh mắt của cô chăm chú nhìn vào cửa, trong lỗ tai dần dần vang
tiếng vài người đối thoại, đến khi vừa nghe đến ba chữ Ôn Hành Viễn cô
bất giác buông điện thoại đang quay số di chuyển tới cửa phía sau nghe
vài người bọn họ nói chuyện.
Bọn họ cầm trong tay một ít ảnh chụp.
“Anh đoán xem mới vừa ở hiện trường tôi nhìn thấy ai?” Một người vừa
vung ảnh chụp trong tay vừa đi có chút kiêu ngạo hỏi người bên cạnh.
Người bên cạnh hoang mang nhìn hắn lắc lắc đầu.
“Ôn Hành Viễn! Chính là đội trưởng thành phố A đấy, không ngờ đồng
chí ấy cũng có mặt tại hiện trường. Mấy người biết anh ấy cũng rất ngạc
nhiên, mà cấp trên cũng không truyền lệnh xuống. Cậu nói thẻ xem, đang
êm đẹp sao anh ấy tự dưng lại đến đơn vị bọn mình, vừa đến hiện trường
thì nạn nhân và…”
“Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút hiện trường vụ án các đồng chí nói là ở đâu vậy?” Đổng Mặc không kiềm chế được, chưa kịp nghe hết câu chuyện
đã hỏi. Có lẽ hai người này mới đến nên không hề có ấn tượng với Đổng
Mặc, mà cô cũng không biết họ. Người đó quan sát đánh giá Đổng Mặc, ánh
mắt tràn ngập sự nghi ngờ tại sao cô gái này lại hỏi chuyện đó.
Đổng Mặc mím môi giải thích: “Tôi là người trước đây được đội trưởng
Hách hướng dẫn, giờ muốn tìm chị ấy. Tôi nghĩ hẳn là ở hiện trường,
phiền các anh…”
“Đổng Mặc phải không?” Người kia vừa nghe nói là cấp dưới của đội
trưởng Hách liền thốt lên, Đổng Mặc thoáng sững người, gật đầu. Bọn họ
mới làm việc dưới trướng đội trưởng Hách mấy ngày song cũng thường xuyên nghe đến danh tiếng nữ đệ tử trước đây, cho nên họ không hề xa lạ với
cái tên Đổng Mặc này. Cho đến bây giờ tận mắt trông thấy người thật,
người ta lại bắt chuyện thì rất nhiệt tình chỉ địa điểm cho cô.
Sau khi nhận được địa chỉ, Đổng Mặc vô cùng kinh ngạc, bởi chỗ đó gần nhà ba cô, chú Ôn vào trong đó làm gì chứ? Lấy được rồi, cô chưa chào
họ, lập tức rời khỏi cục cảnh sát, bắt taxi đến đó.
Hiện trường vụ án nằm trong một căn phòng cũ trên tầng ba, một số
cảnh sát đã rào chắn cách ly ngôi nhà. Gia đình thuê tầng dưới cũng tạm
thời bị chuyển sang nơi khác, trên cầu thang còn có một hai người cảnh
sát đứng gác, nhìn thấy Đổng Mặc đột nhiên xông lên đầu tiên liền ngăn
cản. Cô giải thích rất lâu, trình cả thẻ cảnh sát ra cũng không được.
Hai viên cảnh sát khá khó xử, dẫu sao hiện trường đã được rào lại, sau
khi đội trưởng Hách đi xuống thì đã ra lệnh tạm thời không cho phép bất
cứ ai tiến vào. Cho dù Đổng Mặc là cảnh sát mà không có lệnh thì cũng
không được vào, huống hồ Đổng Mặc cũng không thuộc đội của bọn họ.
Thế nhưng Đổng Mặc làm sao có thể ngồi yên đứng nhìn, cố gắng giải
thích bởi cô tin tưởng chỉ cần mình nói cặn kẽ ý định thì họ sẽ cho vào
thôi. Song vị cảnh sát này e ngại mệnh lệnh của đội trưởng Hách nên
không dám cho cô vào. Đến khi hai bên cố chấp không ai chịu nhường, Ôn
Hành Viễn và đội trưởng Hách nhận ra giọng nói của Đổng Mặc.
Ôn Hành Viễn căng thẳng siết chặt tay, gương mặt biến sắc đứng bật
dậy, hai mắt nhìn đăm đăm vào thi thể Đổng Nghiễn đã bị bao bố màu trắng bọc lại. Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến thế, lần đầu tiên anh
cảm thấy mình sợ hãi khi nhìn thi thể đến vậy. Anh nặng nề nuốt nước
bọt, lảo đảo dựa vào vách tường loang lổ đứng dậy, cố gắng kiềm chế tâm
trạng của mình.
Đội trưởng Hách lo lắng kéo cánh tay anh: “Tôi ra ngoài trước nói
chuyện với Đổng Mặc. Chuyện này để cô bé từ từ tiếp nhận, không thể để
Đổng Mặc thấy được, nếu không…”
Trong lòng cô biết rõ tính tình của Đổng Mặc, nếu để cô ấy thấy cảnh
này, nhìn thấy người cha mà mình kính trọng bao lâu nay đã chết thì sẽ
không chịu nổi. Nghĩ đến đây, trong lòng cô cũng xót xa không giải thích được, còn Ôn Hành Viễn cố gắng điều chỉnh tâm trạng, chắn trước mặt đội trưởng Hách, lắc đầu: “Tôi đi là được.”
Anh biết không thể giấu cô được chuyện này, Đổng Mặc có thể tìm được
đến đây thì chứng minh được một điều cô ấy đã đoán được chuyện gì đó.
Khi nhìn thấy bóng dáng Ôn Hành Viễn, Đổng Mặc giật nảy mình, gọi: “Chú Ôn.”
Giây phút nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, nội tâm Ôn Hành Viễn như bị
cắt thành từng mảnh nhỏ, vết thương nứt toác đó như nấm mọc sau mưa
xuân, từng lỗ từng lỗ thủng như muốn phá nát tim anh. Suy cho cùng anh
vẫn không thể làm gì cho Đổng Mặc, suy cho cùng anh cũng không thể khiến Đổng Nghiễn sống cuộc sống tốt đẹp hơn. Sự áy náy cùng tự trách ào ào
lướt đến, đủ loại cảm giác đau đớn, nghẹn khuất như bị mắc kẹt trong
lồng ngực anh. Anh tự nói với bản thân, mặc kệ mọi chuyện có lưu lạc đến bước nào, anh cũng không thể gục ngã, bởi vì, đằng sau anh còn có một
cô gái nhỏ cần anh làm chỗ dựa. Nếu anh lơi lỏng tinh thần thì nó sẽ
giống như con dao sắc đâm vào lồng ngực Đổng Mặc.
Đổng Mặc biết xem sắc mặt, chuyện lớn như thế, cho dù Ôn Hành Viễn
biểu hiện thế nào thì cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của cô.
Trông thấy sắc mặt anh khác thường, cô lập tức giữ tay anh, hỏi: “Chú
Ôn, sao anh lại ở đây? Có tin tức của ba rồi phải không?” Là câu hỏi
đồng thời cũng là câu khẳng định, Đổng Mặc dứt lời liền chuyển ánh mắt
vào phía trong.
Ôn Hành Viễn còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Đổng Mặc nghiêm túc hỏi tiếp: “Ba ở bên trong phải không?” Ánh chiều tà đọng lại trên đôi
mắt màu hổ phách đẹp đẽ, ngoan cường đến lạ.
“Đổng Mặc!” Ôn Hành Viễn dường như ý thức được gì đó, giữ chặt Đổng
Mặc đang muốn vào trong. Anh gọi cô lại nhưng vào khoảnh khắc xoay người ấy, anh thấy được sự cố chấp trong mắt cô, bỗng chốc không biết giải
thích thế nào. Và chính trong lúc Đổng Mặc thoát khỏi vòng tay Ôn Hành
Viễn, cô lập tức lao vào trong như con thú; thế nhưng cảnh tượng trước
mắt lại là thi thể vải trắng trùm lên.
Cô chau mày nhìn đội trưởng Hách đứng bên cạnh, sau chuyển mắt nhìn
sang, cả người lảo đảo lùi dần về phía sau. Ôn Hành Viễn lao vào đỡ lấy
cô: “Đổng Mặc, chúng mình ra ngoài trước…”
“Ba chết thế nào? Gã đó giết ư?” Cô siết chặt tay lại, hai mắt run
run nhìn đội trưởng Hách hỏi. Cô thất thần, tưởng tượng tất cả chỉ là
giấc mơ mà thôi, ba vẫn ở trong viện, cô và chú Ôn vẫn miệt mài tra án
như xưa…
“Đổng Mặc……” Đội trưởng Hách thấy vậy mà đau lòng thay, nắm tay an
ủi. Thế nhưng, Đổng Mặc lúc này đây như bị sương mù bao trùm, trước mắt
dần dần trở nên mông lung mờ ảo. Ôn Hành Viễn, đội trưởng Hách có nói gì cô cũng không nghe lọt, trời đất như xoay chuyển, tất cả là một mảng
trắng xóa.
Cho đến bây giờ cô chưa từng thừa mình yếu đuối, bởi dẫu bản thân
phải thừa nhận choáng váng là do tố chất tâm lý quá cứng rắn nhưng bây
giờ cô mới biết được, ngất xỉu không chỉ là vấn đề tâm lý của riêng mình mà còn phải xem nguyên nhân tác động là do đâu nữa. Giống như chuyện
này đây, tuy cô tự nhủ thầm trong lòng đó không phải sự thật, chỉ là
giấc mơ mà thôi, không phải thật. Song cô không thể lừa mình dối người
cảm xúc của bản thân, lồng ngực như bị ai đó bóp chặt không thể thở
được, mọi thứ dần trở nên mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ người ở trước
mắt, cơ thể bỗng chốc mất đi ý thức.
***
Đổng Mặc được đưa vào nhà đội trưởng Hách, nhìn Đổng Mặc đang nằm hôn mê trên giường mà xót xa thay: “Đồng chí Ôn, Đổng Mặc còn phải nhờ anh
chăm sóc hơn nữa, chú Đổng mất không phải chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ
quá trình đồng chí đều có mặt tại hiện trường. Tôi nghĩ đồng chí hiểu ý
của tôi.”
Cô nói xong rồi đi ra ngoài, để lại mình Ôn Hành Viễn ngồi nhìn trần
nhà trắng xóa. Sao anh không hiểu chứ! Trong trường hợp cuối cùng cảnh
sát sẽ kết án là tự sát, vụ án này bề ngoài là tự sát nhưng anh hiểu đây là một vụ giết người bằng tinh thần. Đổng Nghiễn sẽ không vô duyên vô
cớ cắt đứt sinh mệnh chính mình, bởi vì hơn bất cứ ai anh là người hiểu
ông không nỡ bỏ Đổng Mặc rõ nhất. Dẫu bệnh tình đã đến thời kì cuối, nếu không có nguyên nhân khác thì ông nhất định sẽ đi cùng Đổng Mặc đến hết đoạn đường đời còn lại. Và anh càng không để Đổng Mặc phải đón nhận
chuyện này quá đột ngột như vậy. Trong chuyện này nhất định là có nhân
tố bên ngoài tác động, ép ông phải từ bỏ thứ gì đó.
Mà điều duy nhất có thể khiến ông cam tâm tình nguyện tự sát cũng chỉ có người đó liên quan đến Đổng Mặc.
Bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngoài cửa sổ nắng đã dần dần ẩn
nấp sau rặng mây, ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua cửa kính phản chiếu
trên gương mặt Đổng Mặc.
Anh cúi mặt, không nói một lời, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cô, trong
lúc nhấc tay liền thấy phong thư màu vàng nằm trong túi áo Đổng Mặc.
Theo bản năng anh rút lá thư ra trước, sau đó nhìn góc phong bì, quả
nhiên đúng như anh đoán, có hình chim bồ câu.
Trong chuyện này, tất cả đều là một âm mưu, Đổng Nghiễn tự sát, nhất
định liên quan đến tên đó. Dẫu anh không biết sự thật đằng sau cái chết
của ông nhưng anh có thể chắc chắn rằng tên đó không thể theo dõi họ
trong bóng tối nữa. Và anh cũng không xác định được, sau Đổng Nghiễn có
phải sẽ đến lượt Đổng Mặc hay không. Anh đã buộc phải chấp nhận cái chết của Đổng Nghiễn, thế nhưng anh không thể tiếp tục tiếp nhận tin Đổng
Mặc gặp chuyện không may được!
Mở máy tính lên, rồi anh kiểm tra email của mình. Anh có thói quen
sửa vụ án mình giải quyết rồi lưu lại trong mail. Kéo ghế ra, anh bắt
đầu tìm kiếm các vụ án từ nhiều năm trước.
Để tìm được manh mối trong một chồng các vụ án lớn nhỏ khác nhau
chẳng phải chuyện dễ dàng. Phải mất mấy chục phút Ôn Hành Viễn mới tìm
được một phần tư liệu cực ngắn. Do những vụ án đó là lúc anh còn là thủ
hạ của Đổng Nghiễn đã từng xử lí qua, cũng không phải những vụ án lớn
nên ghi chép không được kĩ càng, chỉ ngắn gọn trong vài từ, thậm chí
ngay cả vụ án của mình cũng chỉ ít ỏi vài từ, điều này khiến anh có cảm
giác thất bại. Anh không ngờ rằng một vụ nhỏ của năm đó lại liên quán
đến vận mệnh con người của nhiều năm sau như vậy.
Anh cố nhớ những lời của Đổng Nghiễn nói với mình khi đó, rồi bắt đầu liên tưởng. Trong đó đại khái ghi lại người đàn ông tên Triệu Vĩnh chết vì tội cưỡng hiếp. Triệu Vĩnh là thợ mộc, từ nhỏ được một cụ già trong
viện nuôi lớn, không cha không mẹ, ngày thường đều xử sự lễ phép với
người ngoài, khuyết điểm duy nhất chính là nóng tính, sẽ đột nhiên cảm
thấy xao động bất an. Chuyện này rất hiếm khi xảy ra, danh tiếng ở vùng
lân cận đều khá tốt. Nhưng sau khi bị buộc tội cưỡng hiếp, không ai ngờ
được hắn lại là người như thế, vì thế từ một người bình thường trở nên
lưu lạc biến thành người gặp người đánh, Triệu Vĩnh chột dạ sợ hãi,
trong một đêm trốn khỏi thành phố A. Hơn thế, trên đường trốn đi còn đâm anh trai nạn nhân một đao phải vào bệnh viện.
Lúc đó Đổng Nghiễn đuổi theo hắn đến thành phố khác, trải qua một
tháng thăm dò mới tìm được nơi hắn lẩn trốn, đưa về quy án, hắn thú nhận hành vi gây án của mình. Nhưng tất cả những chuyện này đều mới chỉ là
bắt đầu.
Ôn Hành Viễn bỗng nhiên nhớ lại khi anh đến thành phố B thăm Đổng Nghiễn, ông có nói với anh.
Triệu Vĩnh thật sự vẫn đang lẩn trốn bên ngoài. Mà người đang ở trong tù giống Triệu Vĩnh như đúc, chính là người anh em sinh đôi của hắn.
Khi chạy trốn khỏi thành phố A, Triệu Vĩnh đến gặp anh mình xin giúp
đỡ, mà chăc hẳn ai người bọn họ đã liên lạc với nhau từ lâu rồi. Anh
trai hắn cam tâm tình nguyện ở tù thay hắn, vì lý do gì thì Ôn Hành Viễn không biết. Do không ai biết Triệu Vĩnh có anh trai sinh đôi, cũng
không ai ngờ anh hắn sẽ thay hắn ở tù, cho nên lúc anh hắn đứng ra thay
hắn nhận tội đều không có ai hoài nghi, vụ án cứ thế kết thúc. Đổng
Nghiễn cũng không suy nghĩ nhiều cho đến khi anh Triệu Vĩnh ở trong tù
bị đánh đến chết. Thời điểm Triệu Vĩnh tìm đến Đổng Nghiễn nói hắn sẽ
báo thù, giờ phút này Đổng Nghiễn mới biết được lúc trước mình bắt nhầm
người…
Đang lúc suy nghĩ, cửa sổ thủy tinh bên cạnh vang lên vài tiếng “cốc
cốc”, anh nghe tiếng liền quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt ép lên kính, cảnh tượng đột ngột này khiến anh giật nảy mình.
Khuôn mặt mình và người bên ngoài gần trong gang tấc, chỉ cách một
tấm thủy tinh, nhìn thấy phản ứng của Ôn Hành Viễn, người bên ngoài cửa
sổ dịch ra nhìn anh nhếch môi cười cười. Ôn Hành Viễn hoài nghi nhìn hắn một cái, đang muốn mở miệng hỏi hắn là ai, chợt quay đầu nhìn thoáng
qua Đổng Mặc, sợ đánh thức cô, vì thế lặng lẽ bước đến cánh cửa đó.
Tuy nhiên bây giờ lại không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mới đến.
Rõ ràng vừa nãy còn đang đứng ở đây, tại sao lại đột nhiên không
thấy? Chẳng lẽ là ảo giác của mình? Anh hoang mang nhìn cửa sổ, chầm
chậm lại gần đó, dưới chân vang lên tiếng lá khô bị giẫm phải.
Nơi đó quả thật không có người, ngay cả cái bóng cũng không có, càng
tới gần cửa sổ tâm trạng anh lại càng lo lắng. Song điều khiến anh thật
sự không ngờ chính là lúc anh đứng ở vị trí khi nãy người đàn ông đó
đứng, nhìn xuyên qua cửa sổ bằng kính rõ ràng thấy gã đó đang đứng bên
cạnh giường Đổng Mặc!
“Đổng Mặc!” Anh hét lớn một tiếng, lập tức chạy nhanh vào phòng. Khi
chạy đến nơi thì cửa đã bị khóa trái từ bên trong, anh trợn mắt nhìn bốn phía xung quanh, trong đầu suy nghĩ gã kia nhân lúc anh chạy ra ngoài
đã lẻn vào trong phòng bệnh. Anh ra sức đập cửa: “Mở cửa!”
Ôn Hành Viễn đập cửa thế nào thì gã kia không hề lo lắng, sợ hãi. Gã
bình tĩnh khác thường, chuyển qua ngồi lên ghế bên cạnh giường, nhìn
Đổng Mặc, thì thào tự nói: “Tao chỉ hứa với hắn sẽ giữ cho mày một
mạng.”
Gã vừa nói vừa cởi quần áo Đổng Mặc.
Ôn Hành Viễn quan sát xung quanh tìm cách xông vào phòng, vì các cửa
sổ của căn phòng có hàng rào an ninh nên cho dù đập vỡ cửa kính anh cũng không thể vào trong. Mà cửa sổ duy nhất không có hàng rào phòng trộm
chính là trong phòng bếp. nhưng cửa sổ đó lại ở rất cao, rất khó để leo
lên. Anh vô cùng sốt ruột, thậm chí cũng không nghĩ đến việc gọi về cục
cảnh sát nhờ hỗ trợ, mà sau đó lại bê các tảng đá lớn xung quanh đến,
nhanh chóng chất thành đống.
Lòng bàn tay đều là mồ hôi, anh cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi.
Gã cởi cúc áo cuối cùng trên người Đổng Mặc, khóe miệng nhếch lên
điệu cười gian trá, đôi mắt vụt qua tia độc ác, không nói hai lời liền
nhấc chân đè lên.
Hàm râu lởm chởm đâm vào da thịt khiến Đổng Mặc đau đớn, cô mơ màng
tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt xa lạ bẩn thỉu của gã đàn ông xa lạ thì vô cùng bất ngờ, hai chân cô theo bản năng cố gắng đạp hắn xuống giường.
Gã kia sức lực rất lớn, một tay đè chặt Đổng Mặc để cô không thể giãy
dụa, tay còn lại muốn cởi quần cô.
“Đồ chó chết!” Đổng Mặc dùng sức kêu to, vào giây phút quần cô bị kéo xuống, mặt cô đỏ như máu, liều chết ngẩng đầu cắn mạnh lên cổ gã kia.
Trên răng nanh của cô còn vương chút máu từ cổ của người đàn ông đó,
nhân lúc gã đớn, cô xoay người một phát lăn từ trên giường xuống, chạy
vội ra cửa nhưng lại bị gã bắt được.