Buổi tối, sau khi xem xong mấy vở kịch và thời sự trực tiếp, Tân Độ lại
nằm ở trên giường lẳng lặng chờ tiếng chuông vang lên đúng vào mười hai
giờ. Sau đó, hắn chuẩn bị đêm nay làm “một trận lớn” vì cái tên dám rình coi người của hắn.
Tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ đúng vang
lên ngay giữa nhà ăn. Sau đó, toàn bộ lối đi nhỏ và trên hành lang đều
vang lên hàng loạt tiếng vang lớn. Tân Độ đạp lên cánh cửa. Ngay khi
âm thanh đầu tiên vang lên, hắn thoát ra, sau đó đi sát vào mép tường
đến chỗ góc chết của chiếc camera đầu tiên, đập một cái vào camera. Tiếp theo chính là cái thứ hai, thứ ba, khi đập đến cái camera thứ 4 chính
là lúc đến nhà kho. Toàn bộ quá trình mất tất cả hai phút mười sáu giây.
Tân Độ đến nhà kho là bởi vì bên trong nhà kho có thuốc sát trùng. Hắn cần
phải lấy cái này để chắt lọc được phốt pho, bởi vì phốt pho là thành
phần chính tạo khói. Có phốt pho, bom khói của hắn cũng đã hoàn
thiện được hơn nửa.
Không sai, sáng sớm nay hắn tìm nhôm là vì
muốn làm vỏ đạn cho bom khói, sau đó cái vỏ này còn phải thông qua rất
nhiều trình tự cải tiến, bom khói gồm có ngòi nổ, vỏ đạn, thiết bị tạo
khói và ống thuốc nổ tạo thành.
Tối hôm nay, nhiệm vụ quan trọng
nhất của hắn là thiết bị tạo khói, mà phốt pho chỉ là một phần để tạo
thành thiết bị tạo khói, còn cần có lưu huỳnh trioxit, kali clorat,
lac-to-za (*) và thuốc nhuộm để tạo thành thiết bị tạo khói. Lưu huỳnh
trioxit hắn đã có sẵn, thuốc nhuộm cũng không cần phải lo lắng, phiền
phức nhất là kali clorat và lac-to-za.
Bây giờ Tân Độ nhìn thời
gian một chút, chuyện sáng nay hắn đã tính rồi, sẽ mất tầm mười một phút ba mươi sáu giây cho đến lúc những người trong phòng trực ban tới. Nghĩ về việc phá hỏng chiếc máy bán nước tự động là việc liên quan đến lợi
ích, chắc là một chuyện tương đối lớn, như vậy đối lập hẳn so với đêm
nay, bốn cái camera trong thời gian này hẳn là cô quạnh rất nhiều chứ
không ít, dù sao thì vào buổi tối mọi người có thể bị phân tâm vì buồn
ngủ, muốn đến cũng không thể nhanh như thế.
Sau khi thời gian gấp gáp qua đi, Tân Độ liền mò đến phòng để đồ y tế. Bởi vì toàn bộ trình
tự ở đây đều có người quản lý, hắn chỉ có thể lấy được thuốc sát trùng
mà bác sĩ xếp ở trên kệ, vì bên trong thuốc sát trùng có kali clorat.
Mà để chờ lấy hết được toàn bộ thuốc sát trùng, Tân Độ chỉ còn lại có ba
phút mười một giây. Hắn muốn lấy được lac-to-za, thế nhưng “lac-to-za”
thế mà lại có thể mang theo một đám “lac-to-za con” chạy vào ổ để đi
ngủ, có ai đó đã từng nói cho hắn biết sữa của chó có lac-to-za, mà để
tạo ra các “lac-to-za con” thì “lac-to-za mẹ” (con chó) cũng không dễ
dàng chế ngự, huống hồ ngày thường cũng không có phát triển tình cảm gì
gì đó, mặc dù coi như là có cảm tình, chó kia cũng không thể để cho hắn
tùy tiện “bóp bóp”.
Nhưng mà, phương pháp “chinh phục” chó của
hắn chính là rất đơn giản mà thô bạo, ngay lúc con chó chuẩn bị kêu lên
thì đánh một chưởng cho ngất, sau đó tha hồ vắt sữa.
Cho đến khi
cầm được lac-to-za trên tay, hắn còn dư lại mười bảy giây, quay về đã
không kịp, bởi vì trong đại sảnh đèn đã sáng, đồng thời vang lên tiếng
còi báo động và tiếng bước chân rầm rập. Đúng là không thể không bội
phục tinh thần chuyên nghiệp của những… nhân viên trực ca này. Xem ra
khẩu hiệu quảng cáo của họ đúng là rất đúng– người bệnh quan trọng hơn
tất cả.
Lúc tiếng còi báo động vang lên đồng thời, tất cả gian
phòng đều bắt đầu bị kiểm tra, tất nhiên ngay cả y tá ở phòng trực ban
và bác sĩ cũng đều phải đến kiểm tra.
Tân Độ trong lúc đó cũng
nhanh chóng tính toán một chút, dựa theo tính tình của Vu Hạo Nhiên,
nhất định đầu tiên sẽ kiểm tra phòng của hắn, như vậy từ phòng trực ban
đi tới phòng của hắn… ít nhất … cũng phải mất đến ba mươi mấy giây, mà
bản thân mình nếu như từ căn phòng đối diện của Trang Tráng bò qua,
nhiều nhất cũng phải dùng đến ba mươi mấy giây. Vì vậy hắn quyết định,
lập tức thực hiện.
Khi Tân Độ thoáng chốc đã từ phía sau cuộn
người đi vào từ cửa sổ phòng Trang Tráng, Trang Tráng còn đang nằm mơ,
bỗng nhiên từ trong mơ tỉnh lại. Thấy một bóng đen từ cửa số “bay” đến,
tên nhóc lập tức thần kỳ bày ra bộ dạng dập đầu xuống đất, kêu lên hai
câu: “Cao nhân xin ban cho ta sức mạnh! Mời cao nhân nhận ta làm đồ đệ!” (xưng hô thay đổi vì tình huống)
Tân Độ bất đắc dĩ, sợ cậu ta bị kích động sẽ la lên điên cuồng, chỉ phải vỗ về đầu của cậu ta rồi
thương lượng: “Ta đã truyền thụ cho ngươi Như lai thần chưởng, ngươi chỉ cần mỗi ngày vỗ lên tường một vạn lần, không tới mười năm thì có thể
thành công.”
Tân Độ dứt lời tựa như một trận gió xông ra ngoài.
Trang Tráng đáng nhẽ còn mơ hồ, lại trợn mắt phát hiện cao nhân trong
nháy mắt tiêu thất, trong lòng lập tức muốn bái lạy, đối với câu nói kia của “cao nhân” ghi tại trong lòng, đồng thời còn xin thề ngày sau sẽ
chăm chỉ khổ luyện, cuối cùng một ngày kia sẽ vượt qua đại danh đỉnh
đỉnh Kiều Phong. (là một anh hùng xuất chúng chính nhất trong Thiên
Long Bát Bộ của Kim Dung)
Cùng lúc đó, Vu Hạo Nhiên đầu tiên mở cửa phòng Tân Độ, thấy hắn “ngoan ngoãn” ngủ ở trên giường, liền đóng cửa lại.
Mà Tân Độ thì lại thở phào nhẹ nhõm. Thật đúng là không ngoài dự đoán,
người đầu tiên Vu Hạo Nhiên nghĩ tới là hắn, thật không hổ là bác sĩ
chính của hắn, có thể lý giải chính xác cảnh giới của hắn. Chỉ là anh
không biết, ngay khi anh mở cửa phòng cũng vừa là lúc hắn mở cửa sổ leo
vào, bộ dáng đè ở trên giường của hắn chính là hình dạng ngoan ngoãn ngủ trên giường Vu Hạo Nhiên thấy, nếu như Vu Hạo Nhiên bật đèn nhất định
sẽ phát hiện cửa sổ không có đóng. Thế nhưng hắn đánh cược một lần, kết
quả hắn thắng, cuối cùng được thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối hôm đó
cuối cùng cũng không tra ra cái gì, người trực ban thậm chí nhìn vào
camera cũng chỉ thấy một người lúc tránh lúc ngã thì đành chịu; chỉ có
một cái camera trong một cái góc thấy được hai cái chân, thế nhưng trong góc kia đèn bị tắt, làm cho hình ảnh ban đầu bị tối đi, sau cùng chỉ
biết là hai cái chân rất lớn, còn đen hơn, lớn cũng không như một cái
chân, như hai bàn chân.
...
Tân Độ trầm tĩnh làm cho cả
khu D đều có chút khó tin, nhưng có một nhóm người lại cho rằng đây là
“sự yên lặng trước cơn bão táp. Vu Hạo Nhiên lại không cho là đúng, hình như đối với hành vi của hắn sớm đã thành thói quen như vậy. Tám giờ
sáng Trung thu hôm đó đã một mình bắt đầu thúc giục hắn chuẩn bị.
Tân Độ ngược lại cũng rất kiên nhẫn, mặc cho anh đứng ở hai bên trái phải
tủ quần áo của hắn sai khiến, cho đến khi đem hơn phân nửa quần áo đổi
lại một lần, anh lúc này mới hài lòng gật đầu.
Tân Độ lại nhìn cả người mình, chính là kiểu phong cách bản thân chưa từng có, không muốn
bình thường lại hưu nhàn như thế, nhưng thật ra nhìn nghiêm chỉnh không
ít. Mặc dù là một bộ hưu nhàn tây trang phối hợp đơn giản, thế nhưng
nhan sắc thì thật tuyệt, tuy rằng cùng là màu xám đen, nhưng khi kết hợp vào đúng là khiến người khác ngay tức khắc cảm thấy chững chạc nhưng
lại không mất đi cảm giác gần gũi. Điều này khiến Tân Độ đều đem hết “vẻ đẹp của hắn” ngắm nhìn thêm mấy lần trong lòng.
Lại nhìn cái
người không tầm thường kia, cởi ra chiếc áo blue trắng rập khuôn, lúc
này, cả người Vu Hạo Nhiên là màu cà phê, cũng phối hợp những gam màu
khác nhau như hắn. Điều này khiến anh so với trước kia càng thêm trắng
nõn, quý khí tự nhiên phảng phất cũng càng nhiều, làm cho ai cũng không
dám nhìn thẳng.
Khi hai người đi ra khỏi cửa bệnh viện, tâm tình
Tân Độ tương đối phức tạp. Hắn luôn nghĩ vì những hành động của hắn mà
có thể cả đời này hắn cũng không thể bước ra khỏi cửa bệnh viện. Nhưng
hôm nay hắn cứ như vậy đi ra, còn cùng với bác sĩ Vu ở cùng một chỗ,
được cùng anh quay về, đột nhiên có một loại cảm giác không chân thật.
Mà Vu Hạo Nhiên cũng thấu biểu tình như đèn kéo quân của hắn, liền cười,
chạm vào người hắn một chút rồi nói: “Đừng xúc động, sau này chỉ cần là
ăn Tết, tôi đều sẽ cùng anh quay về.”
Tân Độ vì lời này của anh mà lập tức tưởng tượng một cách rất thần kỳ về mỗi một thời khắc ăn Tết sắp tới...
Lúc này, một chiếc Lexus ES350 (1) dừng ở trước mặt bọn họ. Tiếp theo từ
chỗ lái xe, có một người đàn ông trung niên ước chừng hơn bốn mươi tuổi
bước nhanh như gió, đi thẳng tới trước mặt Vu Hạo Nhiên nhận lấy cái
túi, lên xe: “Cậu chủ, ông chủ bảo trước tiên phải về nhà cũ.”
Vu Hạo Nhiên đối với thái độ của người này cũng khá quen thuộc. Mặc dù vẻ
mặt lạnh lùng, thế nhưng miệng vẫn nói như bình thường: “Được, hắn đi
theo tôi nhé!”
“Cậu chủ, đây là bạn của cậu sao?” Người đàn ông
này không hề có bộ dạng muốn tiếp khách lạ, thế nhưng ông vẫn cố gắng
tiếp chuyện với Vu Hạo Nhiên, có thể thấy được Vu Hạo Nhiên người này
trước kia là một người có sức ảnh hưởng lớn như thế nào ở nhà.
“Đúng vậy, hắn cũng là người bệnh của tôi nữa. Tất cả lộ trình tiếp theo của
hắn sẽ đi cùng tôi, chú hãy gọi điện thông báo về cho ba tôi, xem nên
sắp xếp thế nào cho hợp lý.” Vu Hạo Nhiên nói, vẫn nhìn thẳng sang phía
những người đi đường và cây đang tụt lại phía sau, hàng mi trên trán
nhíu lại hết sức, so với một Vu Hạo Nhiên ngày thường lúc nào cũng tao
nhã trang nghiêm một chút cũng không giống. Tân Độ đúng là không ngờ anh còn có một mặt như thế, ngay tức khắc trong lòng lại thêm một phần ham
muốn có thể hiểu rõ anh hơn.
“Xin chào, tôi là Hứa Minh, cậu có
thể gọi tôi là chú Hứa.” Vẻ mặt của người nọ rất gần gũi, giọng nói mặc
dù có chút cứng nhắc, thế nhưng cũng không hề khó nghe.
Tân Độ cũng rất tự nhiên giới thiệu bản thân: “Chào chú Hứa, tôi là Tân Độ, chú có thể gọi tôi là Tân Độ giống như bác sĩ Vu.”
Chú Hứa cười gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa mà nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi: “Trước mắt cậu chủ không ở nhà sao?”“Không được, những người bệnh khác đều do ngày hôm nay mới trở về, tôi vắng mặt nhưng vẫn rất lo lắng.”
“Cậu chủ có muốn gặp Nhị tiểu thư một chút không? Cô ấy mấy ngày nay thường nhắc tới cậu.”
“Ăn cơm trưa xong đã, dù sao buổi tối cũng đều gặp nhau.” Mặc dù giữa hai
chân mày trên trán Vu hạo nhiên vẫn để lộ ra sự bực mình, thế nhưng nhờ
sự giáo dục tốt mà anh vẫn lựa chọn trả lời một cách rất ôn hòa, nho
nhã.
“Tối nay cậu chủ muốn cùng với ông chủ và cả nhà ăn một bữa
cơm đoàn viên không?” Người đàn ông nói, dừng một chút lại nói: “Ông chủ vẫn hy vọng có thể cùng với cậu ăn một bữa cơm đoàn viên.”
Vu
Hạo Nhiên vốn định quay về sớm một chút, dù sao nhà anh cách bệnh viện
có hai giờ đi xe, ăn cơm chiều rồi trở về anh sợ quá muộn, thế nhưng vừa nghĩ tới Tân Độ bên cạnh, hình như hắn vẫn khát vọng có thể nhìn thấy
một cảnh tượng vui vẻ như vậy. Vì vậy, anh gật gật đầu nói: “Ăn đi, cơm
nước xong lại đi.”
Người đàn ông kia nghe xong lời này giữa hai
lông mày lập tức giãn ra, giống như là nhìn thấy một chuyện không đoán
được, liền nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại thông báo, để mọi người chuẩn
bị.”
Vu Hạo Nhiên không tiếp lời, trái lại lại mượn cơ hội hỏi một chút chuyện cụ thể: “Tân Độ à, cha mẹ anh có khỏe không?”
“Bọn họ đã sớm chết rồi.” Những lời này nói nhẹ như gió thoảng mây trôi,
giống như đang nói đến cha mẹ của người khác, và cái khái niệm “Vô sào
hộ” thường ngày bị nhắc đến cũng bị hắn coi như hoàn toàn không biết.
Vu Hạo Nhiên không khỏi nghi ngờ nói: ” Những người khác thì sao?”
“Chết hết rồi.” Lại nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi.
“Vậy ai là người đưa anh tới? Người giám hộ của anh là ai?” Hễ là những
người bệnh mắc chứng thần kinh nặng về mặt pháp luật phải bắt buộc có
người giám hộ, bọn họ là những người không có ý thức không thể tự bảo vệ bản thân. Dù cho hắn là cô nhi, đều có người giám hộ, cho dù là chính
quyền địa phương tương ứng hay một công ty, tổ chức viện trợ.
Tân Độ hình như không muốn trả lời vấn đề này, chỉ dừng một chút liền nhíu
chặt lông mày trông rất căm hận, rồi lập tức cười nói: “Bác sĩ Vu, hiện
tại, trên thế giới này tôi chỉ có mình anh là người nhà thôi.”
Vu Hạo Nhiên nghe xong lời này trong lòng không khỏi căng thẳng, trách
không được hắn luôn có một khát vọng đối với người đối diện. Những năm
qua hắn đều lẻ loi một mình, nghĩ đến mức này chính là đã cực kỳ cô đơn
đi! Vì vậy, điều này khiến Vu Hạo Nhiên lần thứ hai cảm thấy hổ thẹn,
hình như anh trước đây đối với hắn rất hà khắc, nên thay đổi thôi.
Nhưng mà Tân Độ cũng không nghĩ tới anh lại đột nhiên nổi lên lòng thương
hại, hắn chỉ đột nhiên phát hiện Vu Hạo Nhiên còn đem theo một cái túi,
giống như một món quà trong ngày lễ và vân vân. Vì vậy Tân Độ lập tức
nghĩ đến một vấn đề tương tự, hình như lần đầu tiên đến nhà không mang
theo quà biếu thì không hợp phép nên hắn liền nói: “Tôi cũng muốn mua
vài món đồ tặng cho người nhà của anh, tìm mấy cửa hàng hay là trung tâm thương mại gì đó… Dừng một chút đi!”
“Anh không cần phải mua đồ...”
“Tôi cũng muốn tìm hiểu về cảm giác khi đi ăn Tết, để tôi mua đi, coi như
anh đưa không được sao?” Tân Độ biết anh chắc chắn không muốn, thế nhưng chuyện này có lẽ nên giải thích.
Mà chỉ cần chạm đến những… việc này, Vu Hạo Nhiên đúng là đáp ứng rồi, cho nên bọn họ dừng lại ở trước một cửa hàng bách hóa.
Tân Độ giống như ngày trước định mua theo chính sách ‘Tam không’ và ‘Tam
quang’ (2), nhưng thật ra Vu Hạo Nhiên rất cẩn thận, không chỉ chú trọng chất lượng quần áo thậm chí ngay cả thành phần các loại sợi trong quần
áo anh đều biết, về ngành dệt kim anh cũng có hiểu biết nhất
định. Vì vậy, thực ra lúc đầu vào cửa hàng chỉ định đi gần mười phút
thôi, cuối cùng đành lưu lại đến tận một tiếng.
Mà lần mua đồ này lại khiến Tân độ có một… nhận xét khác về Vu Hạo Nhiên, người này làm
việc tỉ mỉ, chăm chú, kỹ lưỡng, thậm chí có chút cố chấp, nhưng mà bộ
dạng cố chấp của anh chính là bộ dạng hắn thích nhất. Vì vậy tạm thời
coi như là ưu điểm.
Mà khi Vu Hạo Nhiên còn đang bận… chọn đồ,
chú Hứa – người vẫn chưa nói thêm một câu nào thế mà lại đi tới bên cạnh Tân Độ hỏi: “Tân Độ tiên sinh là người ở đâu vậy?”
“À, tôi là người địa phương.” Tân Độ trả lời rất thực tế.
“Tân Độ tiên sinh trước kia làm gì?”
“Tôi trước kia là người buôn bán nhỏ, cùng với ba tôi phụ nhau làm.” Tân Độ
nói thế để tiết tiết kiệm thời gian, lại tiện tay cầm hai bộ trang điểm
đắt tiền đặt vào xe đẩy, kết quả cô gái tính tiền phải tính tiền ngay
tại chỗ. Vì vậy hắn phải đi theo. Nhưng thật ra chú Hứa cũng khá có kiên nhẫn, có thể chạy tới chạy lui, lại hỏi một ít cơ bản về bối cảnh gia
đình và một số chuyện đã trải qua trước đây, sau đó còn nói một ít về
người trong nhà Vu Hạo Nhiên cùng công việc.
Tân Độ đúng là không thể không bội phục tố chất tổng hợp của người nhà này, cứ như vậy ung
dung thản nhiên hỏi mấy vấn đề sẽ biết sơ sơ qua hắn,… ít nhất … Bảo đảm vấn đề Vu Hạo Nhiên sẽ được an toàn.
Từ sau khi đi ra khỏi cửa
hàng, bọn họ đã mua đầy hai túi đồ. Thực ra Vu Hạo Nhiên tự mình chọn
cũng chỉ được một nửa, cũng không biết tại sao lúc tính tiền lại nhiều
như vậy, Tân Độ cũng than không biết, nhưng thật ra chú Hứa đã nhìn thấy tất cả, trong lòng âm thầm cười.
Lại qua mười đến hai mươi phút
sau, xe tiến vào một tòa nhà cổ. Sở dĩ nói là nhà cổ, vì đây chính là
một tứ hợp viện (3) điển hình, kể cả cổng cũng là loại cổng hình vòm cổ
xưa, bên trong đình đài lầu các tranh hoa chim cá sâu bọ mọi thứ đều có. Thậm chí ngay cả cửa sổ điêu khắc cũng đều là phục cổ (4), trang trí
như vậy, giống như một chỗ rất thanh tĩnh, có thể thấy được chủ nhân của mảnh vườn này là người rất biết hưởng thụ.
(*) Lac-to-za: hay
đường sữa là một disacarit bao gồm một β-D-galactoza và một
β-D-glucoza được liên kết với nhau qua liên kết β 1-4glicozit.
(1) Lexus ES350
(2) Chính sách “ba không”: Không liên lạc, không đàm phán, không thỏa hiệp.
“Tam quang”: Còn gọi là “Hoạt động ánh sáng” của quân đội Nhật khi xâm chiếm Trung Quốc, là một chiến dịch nhằm tiêu diệt và đàn áp những chiến sĩ cách mạng, người dân Trung Quốc và các địa khu kháng Nhật. Tóm lược ngắn gọn là “Đốt cháy tất cả, giết tất cả, cướp tất cả” (Theo wikipedia).