Beta lảm nhảm: Thật ra Linh đã gửi cho mình chương này từ Chủ
Nhật, nhưng do nhà mình mất mạng, lại cộng với công việc gần
ngày nghỉ lễ quá tải lại sinh ra lười biếng nên mới chậm trễ
như vậy, xin lỗi mọi người>__ Ngôi nhà này chính là “nhà cũ” theo lời Hứa Minh hay là nhà của bà ngoại và ông ngoại Vu Hạo Nhiên.
Khi mấy người bọn hắn vào chính phòng đã nhìn thấy một vị phu nhân nho nhã
ngồi trên một chiếc ghế mây, cầm một con cá khô nhỏ đút cho một con mèo
trắng muốt. Ngôi nhà này không giống như chính đường thời cổ, bốn phía
đều có cửa sổ lớn sát đất, nối liền với ban công, gần ban công có treo
vì chậu cây lan điếu (1) cao thấp, trưởng thành tương đối tốt. Vì vậy
một màn này ở trong mắt người khác có lẽ là ấm áp cực kỳ.
Mà con
mèo kia hình như rất sợ người, thấy bọn họ đi vào thì chạy luôn vào
trong bụi hoa phía xa. Mèo đi, người phụ nữ cũng chú ý tới bọn họ, vội
vàng đứng dậy đón.
Vu Hạo Nhiên và bà ngoại anh hình như rất gần
gũi, liên tục cùng bà lần lượt hỏi thăm, hoàn toàn trở thành một đứa bé, thiếu bớt mất vài phần nghiêm túc như bình thường, còn không quên làm
nũng: “Bà ngoại cũng không nhớ Hạo Nhiên, lâu như vậy cũng chưa từng gọi cho Hạo Nhiên một cuộc nào.”
Vị phu nhân mặc một chiếc sườn xám
màu đen đã được cách tân, vóc người được chăm sóc rất tốt, có một khuôn
mặt của người phụ nữ khuê các truyền thống. Mặc cho năm tháng hao mòn
cũng không lưu lại trên mặt bà nhiều dấu vết, nếu không phải bà ấy cố
tình không nhuộm đen tóc, Tân Độ còn cho rằng đây là mẹ của Vu Hạo
Nhiên.
Mà vị phu nhân vốn đang chìm trong cảnh tương phùng hạnh phúc, lúc nhìn thấy Tân Độ lại nhăn lại đôi lông mày.
“Hắn là ai vậy?” Giọng nói của vị phu nhân khá cứng nhắc, khuôn mặt vốn mang nụ cười trong nháy mắt đã lạnh lẽo đến thấu xương, khí tức bức người
khiến người khác phải kinh sợ, dường như chuyện này xảy ra chỉ trong
chớp mắt, khiến Tân Độ ít nhiều có chút không thoải mái.
Vu Hạo
Nhiên ngược lại, anh không cho như vậy là đúng, vội vã quay sang ôm lấy
vị phu nhân chỉ vào Tân Độ, nói: “Hắn là bệnh nhân của con, Tân Độ.”
“Xin chào bà ngoại.” Tân Độ lại nhe răng khoe “tấm biển răng” và cúi chào như người được giáo dục tốt, rất quy củ.
Người bình thường nhìn thấy hắn nhất định sẽ nghĩ hắn rất ngu ngốc… ít nhất … Coi như là cho dù không muốn gặp cũng phải cười cười gật đầu cho có lệ, mà vị phu nhân này dù chỉ là một vẻ mặt tươi cười cũng keo kiệt không
cho, trực tiếp đi tới trước mặt Tân Độ, sau đó đánh giá hắn từ đầu đến
chân, cuối cùng lại lạnh lùng mở miệng: “Cậu tới nhà của tôi làm gì?”
“Bà ngoại, hắn…” Vu Hạo Nhiên vốn định giải thích một chút.
“Để hắn trả lời.” Vị phu nhân này căn bản không cho phép bất kỳ ai xen vào, trực tiếp giơ bên tay có đeo đồng hồ lên ra lệnh chớ-có-lên-tiếng.
Tân Độ thấy bà ấy như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có điều gì đó không
thích hợp. Vì vậy, sau một vài phút do dự, cuối cùng quyết định nói thật rằng: “Hôm nay là ngày đoàn viên, tất cả mọi người theo người thân về
nhà, vì vậy cháu cũng theo bác sĩ Vu trở về.”
Vị phu nhân nghe xong lời này hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói như vậy, cậu cho rằng cậu là người thân của nó?”
Tân Độ sờ sờ mũi, nói: “Đã sớm là như vậy.”
Vu Hạo Nhiên nghe xong lời này hình như cảm thấy có cái gì không đúng, thế nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào anh cũng không nghĩ ra được, nhưng vị phu
nhân mặt vẫn không biến sắc, hỏi: “Cậu đã từng làm gì?”
“Bà, hắn
là bệnh nhân của con.” Vu Hạo Nhiên đối với thái độ của bà ngoại cảm
thấy có rất kỳ quái, dù sao vị trưởng bối này luôn luôn được người
khác tôn kính vì chẳng bao giờ vượt quá phép tắc đãi khách.
Tân
Độ đúng là có chút ngoéo ngoéo khóe môi, thu lại bộ dạng ngu đần lúc
nãy, ngược lại nhìn chằm chằm vào ánh mắt của bà ấy, nói: “Cháu là người kinh doanh.”
Vu Hạo Nhiên nghe xong lời này nhất thời có chút bất đắc dĩ, vội nói: “Bà
ngoại, vì hắn là bệnh nhân mắc bệnh rất nặng của con, ngày hôm nay người nhà của hắn không tới, vì vậy con đã để hắn về đây cùng nhau ăn Tết. Bà đừng dọa hắn để hắn sợ rồi đổ bệnh, con cũng không mang theo thuốc.”
Vị phu nhân coi như không nghe thấy lời nói của anh, chỉ nhìn chằm chằm
vào Tân Độ, tiếp tục nói: “Cậu tới đây, hẳn là đã cân nhắc đến hậu
quả.”
Tân Độ nghe xong lời này lại nở nụ cười, hắn vừa nhe răng
thì lại khôi phục vẻ mặt rất ngu ngốc của bản thân, mãi mới dùng tay chỉ đầu của mình quay ra nói với bà ấy: “Bà ngoại, đầu óc cháu không tốt,
chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả, nhận thức chuẩn mực gì đó mới chỉ là một
‘rễ cây’ thôi.” (ý nói không có chút chuẩn mực nào cả)
Vị phu
nhân không trả lời, chỉ kéo Vu Hạo Nhiên đến gian phòng kế bên, trong
lúc đó còn nghiêng đầu qua tặng hắn một ánh mắt ngoan độc.
Tân Độ thấy vậy lại quay về làm một tên nhóc chỉ biết nhe răng, khiến vị phu nhân kia phải chán ghét quay đầu đi.
Cái tình huống CMN gì thế này??? Bà lão này định chia rẽ đôi uyên ương hả?
Điều đó khiến Tân Độ tương đối khó chịu nhìn về phía Hứa Minh ở bên cạnh, ai biết Hứa Minh đã sớm nhíu mi nhìn về phía hắn, có lẽ là tình huống này
cũng ít khi thấy, có thể khiến một người trấn tĩnh như Hứa Minh kinh
ngạc cả kinh.
Vu Hạo Nhiên cũng không quá lâu đã đi ra, thế nhưng sắc mặt rõ ràng có chút biến thành màu đen, thấy Tân Độ muốn nói lại
thôi gì đó, nhưng không đợi hắn mở miệng đã lập tức đi vào trong.
Tân Độ tất nhiên là người thức thời, thí điên thí điên (vội vàng hưng
phấn) đi theo phía sau anh không nói lời nào, mãi đến khi chính anh
thực sự không nhịn được mới căm tức hỏi: “Trước kia anh và bà ngoại tôi
nhận thức sao?”
“Chúng tôi không biết nhau mà, bác sĩ Vu sao lại
không vui?” Tân Độ vừa hỏi vừa không biết lấy từ đâu ra một cái xúc
xích, sau đó vừa cắn đứt vỏ vừa ăn, ăn rất say sưa.
Cái này gọi là âm hiểm?
Vu Hạo Nhiên nhiều lần nghĩ tới lời khuyên “Không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài của một con người” của bà mình, sau đó lại so sánh với người trước mắt, rồi lắc đầu. Cuối cùng thấy hắn bị vướng cái vỏ xúc xích màu đỏ trên
tóc, thật sự là nhìn không được nữa, liền vẫy vẫy tay ý bảo hắn cúi thấp xuống.
Tân Độ cũng ngây ngô móc một mẩu xúc xích còn dính nước
bọt từ trong miệng ra, sau đó đưa tới trước mặt anh, hỏi: “Bác sĩ Vu
cũng muốn ăn sao?”
Vu Hạo Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ, đưa tay ra
nhặt từng mảnh vỏ xúc xích bị mắc trong răng hắn, động tác chậm chạp, sợ làm đau lợi của hắn.
Tân Độ cũng rất thông minh, cả người vì vậy mà cong thành vòng cung, mặc dù là thắt lưng có đau cũng không lên
tiếng, chỉ đến khi có một bàn tay lạnh lẽo nâng cổ hắn lên, cả người hắn không khỏi run lên, “lửa” (tình) không rõ từ đâu lan ra khắp nơi, khiến hắn vội vàng rụt cổ một cái, sợ mình làm ra cái phản ứng kì quái gì đó
sẽ dọa đến anh.
…
Căn nhà cũ này cũng cách nhà Vu Hạo
Nhiên không xa, xe chạy không đến hai mươi phút đã dừng lại ngay trước
vườn hoa của một biệt thự.
Biệt thự này không lớn, nhưng lại được sắp xếp rất lịch sự, tao nhã mà thư thái, trước sau đều có vườn hoa,
đây chắc là chủ ý của chủ nhà, cuối cùng trong vườn còn mấy cây thất
thải (2) đang được trồng và khắp nơi đều có thể thấy được cây xa kê (3), khiến mặt đất vốn chỉ là một màu xanh của cây cỏ lại bị màu sắc của cây thất thải tô điểm thêm thật sinh động, mặc dù là nó đặc sắc theo kiểu
của quốc gia khác.
Mà bên trong biệt thự càng giống với sự tự
nhiên và không chịu kìm kẹp của phương Tây, khiến nó càng thêm hoàn mỹ,
khắp nơi được sắp xếp như kiểu tùy tiện nhưng lại khá tỉ mỉ, giống như
là biến thành một loại nghệ thuật an tĩnh, làm người khác luôn có cảm
giác vô lo vô nghĩ, cảm thấy ở đây giống như là đến một mảnh đất khác,
một mảnh đất chỉ cần nhìn thoáng qua thì liền yêu thích.
“Anh
không cần cảm thấy kinh ngạc, bởi vì cha mẹ tôi đều không ở chỗ này,
bình thường ở đây cũng chỉ có một mình tôi, tôi đã từng theo mẹ đến
Brasil trong hai năm, đối với phong tục tập quán ở nơi đó đều muốn lưu
giữ lại một ít, bởi vậy cho nên tôi mới thiết kế nhà mình như vậy,
người bình thường sẽ không thích như vậy.”
“Tôi rất thích.” Tân
Độ trả lời rất nhẹ, nhưng trên mặt cũng xuất hiện cảm giác thích thú
chưa bao giờ xuất hiện trước đây, khóe miệng nở nụ cười cực kỳ hiểu ý.Vu Hạo Nhiên lần đầu tiên cảm thấy còn có người có thể thấu hiểu mình, mặc dù đầu óc người này…
Thế nhưng sao đây không phải là một loại hạnh phúc xa xỉ??
Người này tuy rằng bình thường hơi thích náo loạn, thế nhưng cuộc sống lại
gần như là toàn trải qua sóng gió, như vậy mới có thể lộ ra một cách
sống vô cùng “đặc sắc”.
“Khụ khụ!” Tân Độ thấy người nọ hình như
nhìn mình chằm chằm rồi ngẩn người thật lâu, ánh mắt kia chân thành tha
thiết mà “nóng bỏng”. Vì vậy, e sợ vùng phía dưới lại không kìm nén được “lửa tình”, phải cẩn thận nói: “Ai đang đứng ở cửa vậy?”
Vu Hạo
Nhiên nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một cô gái như một con bướm
chạy cực nhanh đến, còn không có phản ứng kịp, cô đã chui vào trong ngực anh.
“Nha Nha? Em trở về khi nào vậy?” Vu Hạo Nhiên chờ thấy rõ
khuôn mặt của cô gái liền lập tức cũng ôm lại, một tay còn vỗ vỗ đầu cô
ấy, ánh mắt kia cưng chiều nhiều đến mức cá cũng có thể chết đuối. (ý là cưng chiều rất nhiều)
Cô gái được kêu Nha Nha cũng cũng không
để ý, dẫm lên chân anh, dựa đầu vào vai anh: “Người ta đều nhờ bác Hứa
truyền lời rồi, anh cũng không tới nhìn người ta, anh không hề thích
người ta.”
“Nói linh tinh, em trở về anh vui còn không kịp, cái vết bị bỏng sao rồi, đã hết chưa?”
“Đã hết rồi, bác sĩ kia làm rất cẩn thận, một chút sẹo cũng không có, anh
xem.” Cô gái đang thấy vớ bở định tốc váy lên, đột nhiên thấy bên cạnh
có một người cao to còn đang nhe răng trợn mắt nhìn mình.
Nha Nha lần đầu tiên trong đời bị sát khí mãnh liệt như vậy làm cho sợ hãi, cô
cảm thấy nếu như trên người đàn ông có lông, nhất định người đàn ông này sẽ có lông chổng ngược 179 độ, hai mắt trừng so với chuông đồng còn lớn hơn, một bộ chuẩn bị tùy thời sẽ nuốt chửng cô.
Vu Hạo Nhiên ý
thức được hắn không bình thường, bèn lập tức lôi kéo Tân Độ cười nói:
“Đều đã quên giới thiệu, đây là em gái tôi, Vu Nhã Tiệp, tên ở nhà là
Nha Nha.” Sau đó hướng về phía Nha Nha giới thiệu: “Đây là Tân Độ, hắn
là…”
“Anh, anh có bạn trai? Đã nói cho mẹ chưa?” Vu Hạo Nhiên vẫn chưa nói hết, Nha Nha vẻ mặt hâm mộ gào to nói: “Trời ạ, dáng dấp hắn
thật đẹp trai! Quả nhiên đầu năm nay những người đàn ông đẹp trai đều
“cong” rồi, em phải hành động nhanh lên thôi, nếu không em…”
“Nha Nha!” Vu Hạo Nhiên bị giả định của em gái mình làm cho quá mệt mỏi, có
trời biết đứa em này đúng là chỉ e sợ thiên hạ không loạn, ước gì mỗi
ngày đều có chiến tranh nó mới hài lòng, vì vậy chỉ có thể một tay giữ
chặt nó đứng sang một bên, nói: “Nói linh tinh gì thế! Tân Độ là do
không có người nhà đón hắn anh mới cùng hắn trở về trong hôm nay, em
đừng dùng trào lưu gì đó ở nước Mỹ về đây áp dụng vào, trong nước cũng
không có loạn như em nghĩ đâu.”
Nha Nha nghe lời này lập tức giãy ra từ trong tay của anh, vẻ mặt “hiểm ác” nhìn anh, nói: “Anh, anh lại
còn không dám thừa nhận? Anh có đúng là anh em không thế? Em đã thấy tra thụ, nhưng không ngờ anh tra đến như vậy, anh đã phát triển theo
hướng tra vương rồi sao, không phải là một người bạn trai sao?! Có cái
gì không thừa nhận được? Bị cha mẹ biết thì hắn còn có thể như thế nào?
Là em, em sẽ không sợ!”
“Nó còn bé, chưa biết gì cả.” Vu Hạo
Nhiên có chút bất đắc dĩ, muốn an ủi Tân Độ, thế nhưng lại thấy người
này hình như không hề tức giận như hắn tưởng tượng, thậm chí tâm tình
còn tương đối tốt?
Mà Tân Độ lại vì việc Nha Nha “trách móc” Vu
Hạo Nhiên nên đã hoàn toàn tha thứ cử chỉ quá thân thiết của cô, nghe cô nói như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
Tay lén lút đặt ở trên cái mông của anh, mà anh hình như còn không có phát hiện!!!
A hahahaha…
Cứ như thế người nào đó ở trong lòng lén cười như điên, mắt đều đã híp lại thành hình trăng khuyết, muốn đẹp bao nhiêu có bấy nhiêu.
Mà Vu Hạo Nhiên còn đang bất đắc dĩ sau khi nhìn thấy biểu tình của người bên cạnh, anh ngây người hoàn toàn!!!
Cái tình huống CMN gì thế này? Anh ta rốt cuộc có phân rõ thị phi trắng đen không? Chẳng lẽ lời bà ngoại nói…
Lúc này, Nha Nha lại thay đổi đề tài nói: “Anh, em yêu một người đàn ông
tương đối “men”, hắn có lông ngực, còn có tám múi, hơn nữa, hắn vẫn là
một…”
“Bác sĩ!” Vu Hạo Nhiên tức giận không để cô nói tiếp, lập
tức thở dài, vỗ về tóc của nàng nói: “Nha Nha, đây đã là người bác sĩ
thứ tư của em, em nhất định phải hẹn hò với bác sĩ sao?”
Nha Nha dậm chân nói: “Lần này không giống, hắn đối với em khá tốt, còn buộc dây giày cho em.”
“Buộc giây giày không tính là cái gì cả, nếu là anh, anh cũng có thể buộc giây giày cho người bệnh của mình.”
“Vậy nếu hắn còn đồng ý cả đời này chỉ thích một mình em?”
“Câu chuyện hư cấu như bong bóng vậy mà em cũng tin sao?” Vu Hạo Nhiên đối
với cô em gái trời sinh nhiều tình cảm đã bất đắc dĩ đến cực điểm.
Lúc này một giọng nữ lanh lảnh đồng thời vang lên ở phía cửa: “Nó ngây thơ như thế, cái gì mà chả tin tưởng được.”
Nhìn theo tiếng nói chỉ thấy một người mặc đồ trắng từ trên xuống dưới, giả
vờ trang nhã đang đi tới phía bên này, khuôn mặt nhìn qua so với Nha Nha không sai biệt lắm, thế nhưng trong mắt nhiều hơn vài phần từng trải và khôn khéo nhiều hơn so với tuổi, nhưng lông mày cao đậm lại không
giấu được vẻ xảo quyệt, khiến người ta không thể sinh ra được
cảm giác thân thiết.
Mà sự thực chứng minh, đúng là như thế.
Vu Hạo Nhiên trả lời lại vẫn rất nhẹ nhàng khách khí, chỉ là mày nhăn hơn
một chút: “Đây là anh em chúng tôi đang nói chuyện riêng, người ngoài
không nên xen vào.”
Người đàn bà cười nhạt hai tiếng, lập tức
liếc liếc mắt về phía Tân Độ, giễu cợt nói: “Hai anh em các người một
“đức hạnh”, một thì đồng tính, chừng hai năm có khi có thể cưới súc vật
ấy chứ.”
“Bà không nên nói lung tung, vị này chính là bệnh nhân
của tôi.” Đối với những lời này của bà ta, Vu Hạo Nhiên thật sự là nghe
không lọt tai.
Người đàn bà nghe xong lời này lại nhìn thoáng qua Tân Độ, thấy thế càng thêm buồn cười nói: “Mày là người chữa bệnh cho
kẻ ngu si, lại còn có thể cùng kẻ ngu si “ở cùng một chỗ”, quả nhiên sắp tới ở với súc vật cũng không xa nữa.”
Tân Độ nghe xong lời này, không nói hai lời từ trong túi móc ra một cái ngòi nổ, sau đó đi tới nhét vào trong ngực bà ta.
Tất cả mọi người đều hóa đá tại chỗ.
(1)
Lan điếu
(2) Thất thải: Nói thật là mình đã mất rất nhiều thời gian cho
cái cây này, mình cũng không biết chính xác đây là loại cây
gì, nên hơi khó khăn trong việc tìm hiểu. Cuối cùng thì mình
kiếm được hình ảnh này, cũng không biết có chính xác không,
mong mọi người thông cảm T^T~
(3)Xa kê hay sa kê (hoặc cây
bánh mì): là một loài cây gỗ có hoa trong họ Dâu tằm (Moraceae), bản địa của bán đảo Mã Lai và các đảo miền tây Thái Bình Dương, nhưng hiện nay
đã được trồng rộng khắp trong khu vực nhiệt đới, trong đó có miền Nam
Việt Nam. (theo wikipedia)