Từ nhà ăn đi ra, Tân Độ bước cẩn thận từng bước, biểu cảm nghiêm túc như sợ bị trộm, sợ bị người ta đòi nợ không bằng; đến tận lúc hắn đóng cửa
phòng, chốt hai lần khóa thì mới yên tâm. Sau đó hắn rót trà đưa cho Vu
Hạo Nhiên, rồi ngồi xuống đối diện anh, cười khoe răng với người ta, mãi tới khi anh chịu không nổi phải quay đầu sang một bên chịu cười lên mới thôi.
Vu Hạo Nhiên thấy chuỗi hành động này của hắn, liền biết
là hắn lại vừa chọc phá người ta rồi, vì thế không cần phiền phức nhiều, anh hỏi thẳng: “Anh với bệnh nhân vừa nãy làm sao thế?”
“Không
muốn nói, nói ra sợ là anh sẽ thấy buồn nôn.” – Tân Độ bảo, lắc đầu vẻ
vô cùng kinh tởm, như thể chuyện ghê tởm của ai với ai ấy.
Vu Hạo Nhiên không khỏi tò mò: “Không phải người này vừa mới nhập viện sáng
nay sao? Chưa gì hai người đã có xích mích với nhau rồi?” Anh nói như
kiểu Tân Độ là gà chọi vậy, thấy con gà nào mới là lao đến…….. chiến
liền.
“Bác sĩ Vu, từ giờ anh phải tránh xa thằng nhóc kia ra nhé, nó không phải là kẻ đơn giản đâu, thậm chí còn chẳng bằng cầm thú ấy
chứ. Anh cố gắng tránh xa nó ra một chút là được.” – Tân Độ nói với vẻ
mặt rất ư nghiêm trọng, thậm chí còn xuất hiện cả sự nghiêm túc chưa
từng có.
Hắn như vậy khiến Vu Hạo Nhiên càng ngạc nhiên hơn: “Hắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hơi quá khích chút thôi mà, tài
liệu của hắn tôi đang cầm đây này.”
“Mọi người làm sao mà biết rõ nó bằng tôi được? Mấy cái tài liệu trong hồ sơ đấy là do người nhà nó
cẩn thận viết vào, chứ tôi đã biết nó từ cái hồi còn mông trần chạy rông cơ. Từ bé đến lớn so ‘chym’ với nhau, nó có bao nhiêu cái lông trên
người tôi biết hết, bỉ ổi không thể chấp nhận được!” – Tân Độ có hơi
kích động nói mấy câu này, sau đấy ực ực luôn hai ngụm to trà trong cốc
của Vu Hạo Nhiên rồi lại nói tiếp: “Ông bố của nó rất giàu, nhưng từ nhỏ nó đã có cái thói thích trộm cắp, gần như đã trở thành một thói quen,
cứ hễ nhìn thấy túi tiền của người khác thì đã muốn lấy về làm của mình. Vì thế nên sau này vào tù, phạm nhân trong đó đều khinh thường nó, nó
bị đánh rất nhiều, bị đánh đến nỗi bệnh luôn. Nghe bảo lúc nó phát bệnh
thường hay *** loạn đàn ông, đặc biệt là những người có bộ dáng xinh đẹp trắng trẻo. Đám phạm nhân trong tù thì vốn đã phải cái thói bụng đói ăn quàng bậy bạ bừa bãi, bây giờ nó ra tù nhưng mà vẫn không thay đổi
được, người nhà nó bất đắc dĩ đành phải đem nó đến đây. Mấy người chúng
tôi chơi với nhau thì đều biết cả.”
Vu Hạo Nhiên nghe hết, bị những lời này làm kinh ngạc không nói nên lời.
Người ta nói mỗi một bệnh nhân tâm thần đều có một quá khứ không bằng phẳng, xem ra quả thực không sai.
Anh lại soi lại bản thân mình từ trên xuống dưới một lúc lâu; cái cụm từ
“xinh đẹp trắng trẻo” lại được khoác lên người mình khiến anh cảm thấy
một sự kỳ dị trong chốc lát.
Tân Độ nhìn động tác bó tay bất đắc
dĩ của anh, cảm thấy cuộc đời này thật là tươi đệp~~~~ Rồi hắn lại nghĩ, cần phải đổ thêm tí dầu vào lửa nữa mới được, thế là hắn lại nói tiếp:
“Tôi đoán là thằng cầm thú kia để ý đến anh rồi, vừa nãy lúc ở nhà ăn nó cố sống cố chết cứ nhìn chằm chằm anh mãi, cho dù tôi trừng mắt cảnh
cáo nó mấy lần nó cũng bỏ mặc, cái kiểu này không trị nó ra hồn thì
không được. Bác sĩ Vu sau này anh phải vô cùng cẩn thận nghe chưa?”
“Chắc là không sao đâu, dù gì đây cũng là bệnh viện.” – Giọng điệu của Vu Hạo Nhiên không được chắc chắn cho lắm, dẫu sao khi bệnh nhân phát bệnh thì chuyện gì họ cũng có thể làm ra được; anh không sợ bất cứ chuyện gì
hết, chỉ trừ những thứ bẩn thỉu xấu xa.
Làm sao mà Tân Độ có thể
để cho anh yên tâm như thế được, hắn lại lập tức bảo: “Sao mà không sao
được chứ, nó đã mấy lần cưỡng gian cả nam lẫn nữ rồi, chuyện gì cũng có
thể xảy ra!”
Vu Hạo Nhiên nghe xong liền cảm thấy có điều vô lí: “Không phải hắn ta thích đàn ông sao?”
Tân Độ nhanh miệng đáp: “Bụng đói thì ăn quàng, già trẻ gái trai, không từ
một mống. Thà rằng giết nhầm một nghìn chứ không thể bỏ sót một ai.”
“Phát rồ đến vậy kia ư?”
Tân Độ vội gật đầu như gà mổ thóc, thầm nhe răng cười xấu xa trong lòng: Muốn đấu với ông đây hở, chưa lật bài đã thua rồi nhá.
*****
Mà Đới Đức Thành, kẻ mà bị Tân Độ nói toàn “lời hay ý đẹp”, đã cảm thấy
hắn trúng tình yêu sét đánh với Vu Hạo Nhiên rồi!!! Trời mới biết, lần
đầu tiên hắn nhìn thấy một người đàn ông xinh đẹp như vậy, dường như mỗi một cử động của anh đều như một bức tranh. Mà điều khiến cho hắn không
thể ngừng nổi nỗi khát khao ấy là, trái ngược với đôi mắt tràn ngập sự
cấm dục kia, là đôi mông cong tròn hằn lên khi anh đút tay vào túi áo
blu trắng, cộng với đôi chân thon dài thẳng tắp, quả thực gợi lên biết
bao nhiêu lửa nóng. Hắn chỉ ước gì mình có thể giữ chặt lấy vòng eo của
anh, nâng cao đôi chân ấy lên, mạnh mẽ làm!
Đới Đức Thành tin
rằng, tuy rằng trước mắt chỉ là tình cảm đơn phương của hắn, nhưng dựa
vào biệt danh “Bánh quy mặn” (1) của hắn, sớm hay muộn anh cũng phải quỳ rạp xuống dưới con “trym bự” của hắn mà thôi.
Nhưng mà, trước
đó, hắn quyết định chế tạo ra một cái gọi là “kỳ ngộ”, người ta thường
nói “duyên số là do kỳ ngộ”, thôi do người tạo ra thì cũng được nhỉ.
Và thế là………
“Bác sĩ Vu, 3098 đang làm loạn ở khu nghỉ ngơi, anh mau đến xem một chút đi.” – Một cô bé y tá vội vàng bước đến.
Vu Hạo Nhiên không cần nghĩ, nhanh chóng đi tới khu nghỉ ngơi. Thấy không
có tình hình gì khác thường ở trong khu nhà, anh liền bước ra ngoài, thế nhưng anh đã tìm ở sân vận động(2) khá lâu nhưng không thấy bóng hình
quen thuộc ấy, vậy là lại dợm xuyên qua vườn chuối để tìm một ai đó quen biết hỏi một chút, nhưng rồi vừa bước vào vườn chuối đã bị một ai đó
gọi lại.
Vu Hạo Nhiên nhìn theo tiếng gọi, lập tức nhận ra người
nọ – thế mà lại là bệnh nhân thần kinh ăn cả nam lẫn nữ kia. Khi anh
biết người gọi mình lại là hắn, trong lòng cảm giác một sự…. kỳ cục,
nhưng mà anh vẫn bình thản bước đến chỗ hắn và hỏi: “Anh gọi tôi à?”
Đới Đức Thành cười cười rất “phong độ”, đưa bó hoa chuối hắn đã tỉ mỉ chọn
lựa đến trước mặt anh, rồi nói: “Chào bác sĩ Vu, tôi tên là Đới Đức
Thành, về sau có chuyện gì mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Khi Vu
Hạo Nhiên đang do dự có nên nhận bó hoa dúm dó kia không, thì chỉ thấy
cách đó không xa có một tiếng hét lớn, hóa ra Cung Văn Hoa đang mang
theo một đàn “Đại hiệp” chật vật tới, y phục trên người cũng không biết
là làm sao có thể mặc thành như vậy, tóm lại là không có đến một người
ăn mặc bình thường, còn chưa đứng vững đã nhanh chóng đoạt lấy bó hoa
chuối trong tay Đới Đức Thành. Sau đó, phì một ngụm nước lên mặt hắn,
nói: “Hôm nay ngươi đem giải dược “hàm tiếu bán độ điên” (nửa bước cười
hóa điên dại) cho ta, đôi ta từ nay về sau không thiếu nợ nhau, chân
trời góc biển, chúng ta cắt bào đoạn nghĩa (xé áo rời xa), cả đời không
liên quan gì với nhau nữa.”
Dứt lời, gã đã xé luôn một bên áo,
tức giận ném xuống đất, sau đó nói với Trang Tráng đứng phía sau: “Nhất
Điểm Hồng, ngươi còn chịu đựng được sao?”
Trang Tráng che ngực lộ ra một nụ cười ương ngạnh, nói: “Yên tâm đi Sở đại ca, ta chống đỡ được.”
(xưng hô thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh)
Vu Hạo Nhiên bị trích đoạn phim này chọc cười, vốn tưởng đây là một đoạn
trong “Sở Lưu Hương”(*), kết quả Cung Văn Hoa cho Trang Tráng một tát
vào mồm “Bốp—-“, kế tiếp quát lên: “Nói bao nhiêu lần rồi, gọi Hương
suất (Hương đẹp trai:v).”
“À, Hương suất, ta chịu đựng được.” Vốn là người không bị làm sao, bị gã ta tát một phát như vậy cậu như suýt chết.
“Ừ, Nhất Điểm Hồng cũng hảo suất.” Nói rồi, gã lại hỏi người phía sau: “Bên kia thành chủ và Kiều bang chủ cùng phe với ta còn chịu được không?”
Đám người trả lời: “Chịu được, Hương suất yên tâm đi!” Xem ra là trí nhớ khá tốt.
Cung Văn Hoa sau khi nghe xong gật đầu một cái, vội la lên: “Vậy chúng ta
tiếp tục lên đường, trước tiên phải đuổi theo Dung Dung các nàng ấy đã.”
Phía sau đều tỏ ra rất đồng tình, rồi liền theo gã nghênh ngang mà đi.
Đới Đức Thành bị quấy nhiễu như vậy, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần,
tiếp theo hỏi ra điều mình không nghĩ ra được: “Kiều Phong và Diệp Cô
Thành (*) ở cùng nhau sao?”
Vu Hạo Nhiên bị hỏi như vậy nhất thời
sửng sốt, thấy hắn hình như cứ khăng khăng cố chấp, liền giải thích:
“Người trong giang hồ đều cùng một nhà, nói không chừng cũng nhận thức
nhau.”
“À.” Đới Đức Thành mất tự nhiên gật đầu, làm một người
bệnh mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho
việc Kim Dung và Cổ Long có liên quan với nhau cơ chứ nên lập tức bắt
đầu suy nghĩ về những vấn đề có trong cảnh kịch lúc nãy. Nhưng may mà
hắn vốn cũng không phải là một người yêu thích kiếm hiệp có thâm niên,
cho nên càng cảm thấy chuyện này có chút không đúng nhưng cũng có thể
chấp nhận được. Mà càng là như vậy, thì hắn càng suy nghĩ, trong đầu cứ
phải nghĩ đến việc bọn họ phải như thế nào mới đúng, nếu không sẽ không
ngừng nghĩ ngợi.
Vu Hạo Nhiên thấy đầu hắn chảy mồ hôi đầu dầu,
cũng không tiện nói cái gì nữa, vừa lúc cũng giúp anh hết xấu hổ. Vì
vậy, anh liền đi tìm Tân Độ.
Mà Đới Đức Thành thấy bóng lưng anh
rời đi, lại nghĩ tới mục đích cũ của mình, nhìn bó hoa chuối đã bị dẫm
nát dưới chân, trong lòng liền nổi trận lôi đình. Cái này phải kéo Cung
Văn Hoa ra đánh một trận mới được, nhưng mà “Quân tử báo thù mười năm
không muộn”, vì vậy hắn quyết định lấy lại tinh thần, đem việc theo đuổi tình yêu làm ưu tiên đã.
“Bác sĩ Vu, anh đừng đi, tôi có chuyện
muốn ‘thỉnh giáo’ một chút, không biết có được hay không?” Hắn đuổi theo nói. Bằng kinh nghiệm từng trải với bao nhiêu người, hắn cảm thấy người này có tính cách ôn nhã chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Vu Hạo
Nhiên đúng là người như vậy, dù là không muốn, anh cũng bắt bản thân
phải làm, nhưng mà điều này cũng không chứng minh anh cũng sẽ tùy tiện
theo người khác, mà sẽ dùng cớ “tiên lễ hậu binh” (thuyết phục trước
dùng binh sau). Vì vậy, giọng điệu lạnh lùng, nói: “Nếu như là về phương diện sinh hoạt thì có thể hỏi bác sĩ Vương Giai Văn, nếu như là chuyện
về chứng bệnh của anh thì hãy hỏi bác sĩ Từ Trường Thanh, anh ấy mới là
bác sĩ chịu trách nhiệm của anh, so với tôi thì càng có thể hiểu anh
hơn.”
Đới Đức Thành thấy anh bày ra vẻ mặt “Tránh mặt người từ
hơn ngàn dặm”, đúng là có một loại “Nội sự không quyết hỏi Trương Chiêu, ngoại sự không quyết hỏi Chu Du” (3), điệu bộ “việc này đối với tôi
không có liên quan”. Trong lòng hắn vì vậy mà nghiền ngẫm nhiều hơn, có
lẽ người này cấm dục rất nghiêm ngặt, nếu không cũng sẽ không tức giận
đến mức như vậy. Vì vậy hắn lại phải nhìn lại anh một chút, xem có đúng
hay không là “người đồng đạo”.
“Chuyện của tôi cũng chỉ là một
vài chuyện nhỏ thôi, cũng không nhất thiết phải hỏi bác sĩ Từ, nghe nói
tối nay là ca trực của bác sĩ Vu, bởi vậy không biết bác sĩ Vu có thể
hay không đi với tôi một chút?” Nói rồi, hắn bất tri bất giác đến gần
anh một chút.
Vu Hạo Nhiên nghe thấy khẩu khí của người này, lại
còn muốn cùng mình có “một cuộc nói chuyện gần gũi”, đột nhiên cả người
đổ mồ hôi, lập tức hắng giọng một cái nói: “Đêm nay tôi còn có chuyện
khác, anh có chuyện gì thì trực tiếp nói ở chỗ này đi.” Ở đây tốt xấu gì cũng có nhiều người.
Đới Đức Thành vừa nghe lời này chợt cảm
thấy nhộn nhạo. Người này vậy mà lại nhạy cảm như vậy, mới chỉ vừa
nhắc tới “một buổi tối gần gũi” mà thôi, như mà thế thì rất tốt, không
được nóng nảy, từ từ sẽ được thôi: “Mỗi ngày cứ đến buổi tối trước khi
đi ngủ và buổi sáng lúc mới tỉnh lại thân thể tôi hình như có chút không thoải mái, giống như là phải tìm một nơi nào đó phát tiết một chút mới
tốt. Cụ thể cũng không biết vì sao.”
Đới Đức Thành nói tới chỗ
này, chỉ còn cách anh khoảng một cánh tay, chặn lại anh, nói vào tai
anh: “Bác sĩ Vu, anh nói xem, tôi bị bệnh gì nào?”
“Bệnh gì đều
là bệnh hết.” Cung Văn Hoa không biết từ nơi nào nhảy ra. Lúc này y phục của gã càng thêm cũ nát, cả người bẩn như vừa mới lăn trên mặt đất ba
mươi vòng. Gã nhanh chóng đẩy Đới Đức Thành ra, sau đó đem bó hoa chuối
dúm dó kia nện lên mặt hắn, phun nước bọt nói: “Hay cho ngươi một Thiên Sơn đồng mỗ, ngươi lại dám gạt ta, ta thiên tính vạn toán cũng không
biết hóa ra viên thuốc này là ngươi dùng gỉ mắt làm nên! Ngươi đúng là
khiến ta buồn nôn, biết lừa dối Kiều Phong ta hậu quả là cái gì không? A Chu của ta chết rồi, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”
Đới Đức Thành lúc này rất tập trung chú ý, nghĩ đến lần trước còn chưa kịp
tính sổ xong với gã, lúc này gã lại còn dám đến. Vì vậy nắm lấy một tấm
vải rách duy nhất trên người gã, nói: “Anh cố ý có đúng hay không?”
“Còn dám phản kháng, ngươi đúng là một lão yêu tinh. Xem ta lột cái bỏ bọc
của ngươi ra, nhìn tên quái dị như người còn tác oai tác quái thế nào!”
Cung Văn Hoa và Đới Đức Thành tương đương nhau. Vì vậy không tốn bao
nhiêu sức lực đã đảy hắn ra, sau đó quay về phía những người phía
sau: “Các ngươi không được bắt đầu, Kiều Phong ta là giang hồ hào
kiệt, khinh thường mấy kẻ dùng vũ khí mà đánh người, để ta cho hắn một chiêu Nhất Dương Chỉ, cho hắn biết sự lợi hại của ta.”
Đới Đức Thành bị gã nói như vậy làm cho phát cáu, liền sẵn sàng cho một
cuộc ẩu đả lớn, chẳng ngờ Trang Tráng lại một tay kéo Cung Văn Hoa sang
một bên nói: “Hương suất, không phải nói lúc nãy tôi là Kiều Phong sao,
nếu như anh làm Kiều Phong, tôi đây không phải là có thể làm Hương suất
hoặc Hương thần sao?”
Cung Văn Hoa nghe xong lời này hơi có chút
khó xử. Bởi vì Hương suất là vai gã thích nhất, gã không muốn để cho cho người khác làm. Thế nhưng hiện tại cứu a Chu quan trọng hơn, gã cảm
thấy người khác khẳng định không diễn nổi vai Kiều Phong. Vì vậy chỉ
phải lôi kéo Trang Tráng sang một bên, nói dối: “Hiện tại cứu a Chu quan trọng hơn, chờ cứu a Chu, tôi sẽ cho cậu làm Kiều Phong, tôi sẽ về với
thân phận Hương suất.”
“Thật sao?” Trang Tráng dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc mới lớn, liền cao hứng nói: “Vậy hiện tại thân phận của tôi gì?”
“Cậu là Nhất Đăng đại sư.”
Trang Tráng nghe xong lời này liền khổ sở nói: “Nhất Dương Chỉ là của tôi, anh không được giành với tôi.”
Cung Văn Hoa có lệ nói: “Quên đi, hay tôi dùng Lục mạch thần kiếm là được”.
Phía sau lại có một người gây chuyện: “Hương suất, không phải ngươi nói Lục mạch thần kiếm là tuyệt học của ta sao.”
“Cái gì?” Cung Văn Hoa cảm thấy có chút lộn xộn, lập tức xoay người quay lại nói: “Các ngươi đều có chuyện gì vậy, đồ đạc của mình chính mình cũng
không nhớ được, cái gì cũng muốn bận tâm. Trở về đã, đợi chúng ta phân
chia được rồi lại nói tiếp.”
Một đám người liên tục bực dọc, oán
hận, kết quả Đới Đức Thành lại loạn cào cào, một mình ở trong góc nói
thầm: “Lục mạch thần kiếm và Sở Lưu Hương có quan hệ sao?! Sở Lưu Hương
tại sao lại biết Kiều Phong và a Chu chứ?”
Vu Hạo Nhiên nghe xong lời này một thân đổ mồ hôi lạnh, hình như hắn lại tự nhớ về chuyện này
liền dứt khoát đi tới trước mặt hắn nhắc nhở: “Anh biết đó là bệnh gì
không?”
Đới Đức Thành nghe xong lời này đúng là như được nhấn nút khởi động lại, lập tức thay đổi vẻ mặt, khôi phục lại vẻ cầm thú(**)
lúc nãy, tiếp tục ghé sát vào bên tai anh, nói: “Bệnh gì nha? Bác sĩ Vu
có thể trị không?”
Vu Hạo Nhiên lãnh đạm cười, nói: “Không trị
được, lợn giống ngựa đực vân vân đều có bệnh này, phương thức trị liệu
chính là “cắt rới” (trym), không nên để quá lâu sẽ hư thối.” Dứt lời,
anh liền xoay người đi khỏi.
“Bác sĩ Vu không thử một chút làm
sao biết.” Đới Đức Thành vừa nói thì bị lãnh khí quanh người anh phả
vào, chỉ cần một người tiến đến gần lập tức đông cứng. Kết quả chỉ chờ
hắn tới gần, Vu Hạo Nhiên bỗng nhiên xoay người lại nhắm luôn vào cổ
hắn. Tuy là mặt ngoài thấy rất nhẹ nhàng, thế nhưng lực đạo lại như
người giàu kinh nghiệm, chính là chỉ dùng ba đầu ngón tay, chia ra đánh
vào người hắn. Tựa như dòng nước vừa đột ngột lại ôn hòa đánh
lên huyệt vị, xuất thủ cực nhanh, biểu tình lạnh lùng, mang theo ý tứ cảnh cáo nghiêm trọng.
Đới Đức Thành còn không có dũng khí lộn
xộn, chưa từng nghĩ người này khó đối phó như vậy. Cuối cùng cợt nhả dơ
thẳng lên hai tay đầu hàng.
Vu Hạo Nhiên thấy vậy, cuối cùng cười lạnh một tiếng, buông tay rời đi.
(1). Nguyên văn: 海饼干 (hải bính kiền) – seabiscuit.
Editor đã google nó và kết quả chung chung là ý chỉ sự “dẻo dai”:)).
(2). Sân vận động ở đây không phải là stadium mà giống như sân thể dục.
(*) Nhất Tiểu Hồng, Sở Lưu Hương: Hai nhân vật trong câu truyện đã được
chuyển thể thành phim “Sở Lưu Hương” của tác giả truyện kiếm hiệp người
Đài Loan tên là Cổ Long.
Kiều Long, A Chu là nhân vật trong
“Thiên Long Bát Bộ” của Kim Dung. Nhưng Diệp Cô Thành lại là một nhân
vật trong truyện của Cổ Long.
(3) Đây là câu nói nổi tiếng của
Tôn Sách – một viên tướng cũng là một lãnh chúa trong thời kỳ cuối của
nhà Đông Hán và thời kỳ đầu của Tam Quốc:”Về sau nếu có việc trong không quyết thì hỏi Trương Chiêu, việc ngoài không quyết thì hỏi Chu Du.”
+ Trương Chiêu, Chu Du là hai khai quốc công thần của nước Đông Ngô thời Tam Quốc.
(**) Theo QT dịch thì câu này đầy đủ là “ngụy cầm thú” nhưng vì
chữ “ngụy” dùng để phủ định như “nguy quân tử” chẳng hạn, nên
nếu dùng là “ngụy cầm thú” thì chẳng phải khẳng định Đới
Đức Thành không biểu hiện ra vẻ mặt cầm thú thú nên beta xin
mạn phép xóa từ “ ngụy” đi, có gì sai xót mong mọi người góp
ý.