Phương Cẩm đưa bao của mình cho Tá Thỉ cầm “Anh cõng em”.
Thân
thể cậu cho dù nhờ không gian mà đã tốt hơn rất nhiều những vẫn chưa
khỏi hẳn, đi lâu như vậy cho dù không bị thương cũng sẽ khó chịu. Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu “Em không sao, nếu em đi không được sẽ nói”.
Phương Cẩm nhìn sắc mặt cậu thấy vẫn bình thường mới không nói thêm nữa tiếp
tục đi. lại cảm thấy một trận dị năng dao động, Dạ Mặc Nhiễm đi ở phía
trước Hình Dao cười thầm. Đi đến một thôn trang không có người, vài
người cảnh giác đi chung quanh dò xét một chút, chọn một phòng ở không
bị hư hại nhiều quá ở tạm. Nhân lúc còn sớm nấu mì chia ra cho mỗi người ăn, Phương Cẩm không cho Dạ Mặc Nhiễm ăn mì, cho nên Dạ Mặc Nhiễm chỉ
có thể mượn cớ nghỉ ngơi rồi vào không gian tùy tiện ăn một ít điểm tâm.
Trong thôn thoang thoảng có mùi thối từ xác động vật cùng cỏ khô, cho dù có
gió cũng không thể thổi đi hết mùi máu tươi, Dạ Mặc Nhiễm vừa ra khỏi
không gian liền thấy chóng mặt, nhức đầu, buồn nôn. Cái giường kia cũng
bị ẩm ướt còn mang theo mùi mốc, phòng không có cửa sổ càng khiến người
ta khó chịu hơn.
Dạ Mặc Nhiễm từ trong không gian đi ra liền
không thể chịu được mùi vị trong căn phòng này dù chỉ một phút, liền đẩy cửa chạy đến phòng khách, Phương Cẩm thấy cậu đi ra vội vàng đứng lên,
Dạ Mặc Nhiễm lập tức bổ nhào vào lòng Phương Cẩm, nghe hương vị quen
thuộc trên người anh rốt cục cũng cảm thấy thoải mái được một chút “Sao
vậy?”.
Thanh âm Phương Cẩm có chút hỗn loạn cũng có chút khẩn
trương, Dạ Mặc Nhiễm ở trên người anh như chú chó nhỏ cứ ngửi a ngửi cả
nữa ngày “Không có gì, chỉ là trong phòng có mùi thật ghê tởm, vẫn là
hương vị trên người anh tốt hơn”.
Phương Cẩm không nói gì, chỉ ôm cậu đi đến cái ghế sạch sẽ ngồi xuống, đối với cá tính hai mặt Dạ Mặc
Nhiễm, Tá Thỉ cũng tập mãi thành thòi quen không nói gì tiếp tục ăn mì
trong bát của mình. Hình Dao cúi đầu ăn mì che đi sự ai oán trong ánh
mắt.
Dạ Mặc Nhiễm cứ như chú gấu ôm chặt Phương Cẩm, để đầu lên
vai anh rồi ngủ. Phương Cẩm không ngại cậu nặng, cũng không ngại cậu
vướng bận hay gì đó, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu. Mùi trong căn phòng thật khó ngửi, cửa sổ lại bị đóng nếu mở cửa sổ ra lại cảm thấy không
an toàn. Cuối cùng phải bỏ đi cái giường, cả đám người đành phải kiếm
một số chăn đệm có mùi tương đối dễ ngửi một chút trải ở phòng khách mà
ngủ qua đêm.
Trời vừa sáng bọn họ liền lên đường, ban ngày từng phút
đồng hồ đều là cả sinh mệnh. Cách thôn trang không còn xa, nhưng do
đường khó đi cũng phải mất cả buổi mới đến được, thôn trang hiện tại
chính là một mảnh phế tích, bọn họ cũng không ôm hy vọng quá lớn rằng sẽ có người còn sống, chỉ hy vọng có thể gặp được thứ gì đó hữu dụng và
không phải gặp tang thi. Nhưng ông trời rõ ràng không nghe thấy lời cầu
nguyện của bọn họ, vừa đến một ngã tư thì từ trong nhà lao ra một đám
tang thi, hỏa cầu của tiểu Võ phối hợp với phong hệ của Tá Thỉ ăn ý mà
công kích tên tang thi đó. Những tên tang thi này đều đã tiến hóa còn
biết cả tránh né, nếu như không phải đánh ở cự ly gần hoặc tránh ở nơi
chúng không thấy mà công kích thì không thể đánh vào đầu bọn chúng được, ở đây còn chưa kịp giải quyết xong thì từ những khu nhà lân cận chạy ra thêm rất nhiều tang thi, những tên tang thi đói khát đã nhiều ngày đã
sớm lên cơn điên cuồng ngửi được mùi thức ăn thơm ngào ngạt liền không
để ý đến gì nữa thi nhau xông về phía bọn họ, tuy rằng không ai bị dọa
đến nỗi phải la hét, nhưng chỉ dựa vào tiếng gầm gừ của những tên tang
thi đang ở đây cũng đủ để rủ thêm những tên tang thi khác đi lại ╮(╯_╰)╭
Cả đám người vừa đánh vừa chạy, tiểu Võ cũng Tá Thỉ kêu Phương Cẩm đi
trước, bọn họ sẽ hỗ trợ ở phía sau. Phương Cẩm đương nhiên không khách
khí với bọn họ, kéo Dạ Mặc Nhiễm tìm chỗ an toàn để ẩn núp. Tang thi đã
tiến hóa tốc độ chạy cũng kinh người hơn, hai người rất ăn ý nhìn nhau,
không cố chống cự tận lực tìm cơ hội để thoát thân, Tá Thỉ tung ra một
đạo phong chém về phía những tên tang thi phía sau nhằm cản trở bọn
chúng đuổi theo. Tiểu Võ cũng vừa chạy vừa quay lại nhìn đám tang thi bị Tá Thỉ cản trở tung ra hỏa cầu, giết được một tên hay một tên.
Cả đám người muốn hướng về dãy phòng phía trước để trốn vì nó có cửa sắt
cũng có thể cản trở bọn tang thi một lúc, mấy người leo qua cửa sắt,
tiểu Võ lại trực tiếp đá cửa phòng vừa bước vào thấy súng chỉ về hướng
mình liền dừng chân lại ra hiệu bảo mình là con người ╮(╯_╰)╭
“Bình tĩnh đi, đừng nóng vội, chúng tôi đều là người tốt, không bị thương
cũng không bị nhiễm bệnh, nếu các cậu không cho bọn tôi vào trong tang
thi ở phía sau rất nhanh sẽ đuổi đến đây”.
Có một nam nhân đưa đầu ra ngoài nhìn bọn họ, thấy Dạ Mặc Nhiễm nhất thời liền sửng sốt “Dạ?”.
Dạ Mặc Nhiễm trong mắt thoáng qua kinh ngạc liền khôi phục như lúc ban đầu không hề gợn sóng, đối với người nam nhân đó gật gật đầu. Kha Địch Ân
nghiêng người để bọn họ đi vào nhà, mắt nhìn qua phía bên ngoài liền lập tức đóng cửa phòng lại. Trong phòng có bốn người không quen biết, sau
vài phút xấu hổ liền tự giới thiệu. Kha Địch Ân là người đại diện của Dạ Mặc Nhiễm, ba người còn lại đều là người không quen, cô gái còn lại
không ai xa lạ chính là Dư Vi
____gạch nè____
Ngẫu Hồ hôm
nay vẫn chưa hết bệnh… thặc chán.. cứ nghĩ hôm qua sẽ mần xong chương
này ai ngờ đến giờ tiệm net đóng cửa ╮(╯_╰)╭ hôm nay quyết định phải làm được ba chương *quyết tâm-ing*