Gần đến buổi chiều đến phiên tiểu Võ lái xe. Không biết có phải do dị
năng hay không mà thị lực của bọn họ tốt hơn người bình thường khá
nhiều, buổi tối chạy xe cũng thấy rõ hơn một ít. Lan Dương vẫn ngồi ở
tay lái phụ, Lí Băng Băng cũng Hình Dao ngồi bên trái và bên phải xe.
Bời vì tay lái phụ có thể kéo ra vừa cho một người nằm nên phía sao sẽ
hơi ngắn một chút. Phía sau tay lái chính có chổ dài hơn một chút nên Tá Thỉ liền trải một cái đệm rồi nằm ngủ. Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm vẫn luôn ở ghế phía sau không di chuyển, chiếc ghế dựa đó kéo ra cũng đủ
hai người ôm nhau ngủ.
Phía sau ghế dựa cũng có một khoảng trống
nhỏ đủ để bao và một ít đồ dùng, cũng có thể che chắn đỡ cho Dạ Mặc
Nhiễm bị lăn xuống. Tiểu Võ đột nhiên dừng xe mắng một câu, lấy đèn pin
ra rồi đi xuống xe. Lan Dương cũng Tá Thỉ ngồi dậy, chỉ chốc lát sau
tiểu Võ quay về xe khởi động lại động cơ “Phía trước bị lở núi, đường
đều bị đất đá chắn ngang, chúng ta phải đi đường khác thôi”.
“Vậy cậu cẩn thận một chút, bây giờ thứ nguy hiểm không chỉ có tang thi”.
Nói xong tá Thỉ lại tiếp tục ngủ, Lan Dương nhìn ra phía ngoài cửa sổ “Tiểu Võ trời cũng sắp sáng rồi, tý nữa đến lượt tôi lái xe”.
“Được, anh ngủ trước đi”.
Bánh xe lại lần nữa chuyển động, trong xe lại tiếp tục chìm vào im lặng. Lúc tiểu Võ và Lan Dương đổi vị trí cho nhau thì Phương Cẩm đã đưa cho tiểu Võ một chai nước, tiểu Võ đương nhiên biết Phương Cẩm không có lòng tốt mà lo cậu khát, lại nhìn về phía người đang nằm nhắm mắt “Mặc Nhiễm bị
sao vậy?”.
Phương Cẩm lấy chăn đắp thêm cho Dạ Mặc Nhiễm đầu cũng không nâng nói “Bị sốt nhẹ”.
Tiểu Võ lo lắng nhìn thoáng qua, đưa nước ấm cho Phương Cẩm, Tá Thỉ ngồi dậy xoa xoa đầu ngáp một cái thật dài “Tiểu Võ cậu qua đây ngủ, tôi ra phía trước ngồi”.
Tiểu Võ cũng Tá Thỉ đổi chổ cho nhau, Phương Cẩm
đánh thức Dạ Mặc Nhiễm, nâng cậu ngồi dậy tựa vào người của mình, cho
cậu uống thuốc hạ sốt. Tiểu Võ ngủ sau khi đã ăn nữa túi bánh quy, trời
sáng Lí Băng Băng cùng Hình Dao đều thức dậy xếp lại đệm, ngồi lên ghế
dựa nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ “Đây là đâu? không có bản đồ có
thể bị lạc đường hay không?”.
Lan Dương cười khẽ “Bây giờ chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Dù sao thì lạc đường vẫn tốt hơn là cùng đường”.
Hình Dao thở dài lấy qua túi bánh quy tiểu Võ đã ăn phân nữa chia cho Hình
Dao cùng ăn, Phương Cẩm lấy hết tất cả chăn đều đắp cho Dạ Mặc Nhiễm,
ngồi xuống dựa vào kính xe lại kéo Dạ Mặc Nhiễm ôm vào trong lòng. Hình
Dao dùng ánh mắt hèn mọn nhìn bộ dáng ốm yếu của Dạ Mặc Nhiễm, rồi lại
xoay đầu đi nhìn ra ngoài. Trong nháy mắt Dạ Mặc Nhiễm cảm giác được có
dị năng dao động liền mở mắt ra nhìn Hình Dao tìm tòi nghiên cứu. Phương Cẩm cúi đầu “Sao vậy? Ngồi dậy ăn một ít lại uống thêm hai viên thuốc”.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu “Không uống thuốc nữa, em không sao”.
Tối hôm qua đúng là bị sốt nhẹ lạnh đến có chút phát run, nhưng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là sau khi xuất hiện ấn ký huyết liên thì nhiệt
độ cơ thể sẽ thấp hơn người bình thường. Uống thuốc nhiều cũng không
tốt, Phương Cẩm cũng không miễn cưỡng cậu, lấy thức ăn trong bao ra
“Muốn ăn cái gì?”.
Dạ Mặc Nhiễm tựa vào người Phương Cẩm, cái gối đầu như vậy thật sự rất thích hợp cho những chuyến du lịch gia đình “Em
muốn ăn cái này, cái này, còn có cái này”.
Vừa nói vừa giả vờ cho tay vào bao để lấy những món ăn trong không gian ra nào là ô mai, nào
là bánh bao còn có cả khô bò. Hình Dao nghi hoặc vừa nhìn vừa đánh giá
cái bao của Dạ Mặc Nhiễm, quay đầu nhỏ giọng hỏi Lí Băng Băng “Sao các
cậu lại đem theo cả bánh bao còn có trái cây nữa? Mấy thứ đó rất dễ bị
hỏng không tiện mang theo, vì sao vẫn có?”.
“Trái cây là đổi được khi ở căn cứ, bánh bao là Cẩm làm cho tôi, cô có ý kiến gì?”.
Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng nhìn Hình Dao, Hình Dao nhìn thoáng qua Dạ Mặc
Nhiễm không nói gì tiếp tục quay đầu đi. Dạ Mặc Nhiễm hơi hí mắt, cảm
giác được dị năng dao động trong nháy mắt lần này của Dạ Mặc Nhiễm chắc
chắn không có sai, như vậy hiện tại cậu có thể xác định Hình Dao chính
là dị năng giả. Phương Cẩm có thể không biết, Dạ Mặc Nhiễm cả người căng thẳng bất giác nghĩ đến chỉ có một khả năng. Phương Cẩm cảm giác được
Dạ Mặc Nhiễm bỗng dưng căng thẳng “Sao vậy?”.
Dạ Mặc Nhiễm quay
đầu nhìn Phương Cẩm, đưa tay sờ sờ mặt anh, ôm lấy thắt lưng anh lại tựa vào người anh không nói lời nào. Nếu như Hình Dao có dị năng, tuyệt đối sẽ không giả vờ là không biết dị năng để cho cha mình dẫn tang thi rời
đi, vậy chỉ có một khả năng là nàng muốn dùng cái chết của cha mình để
dùng trách nhiệm mà trói buộc Phương Cẩm. Ai~~~ Phương Cẩm nhà cậu quả
là trái ngon bánh thơm a~. Đến gần giữa trưa xe bắt đầu chạy chậm dần
cho đến khi hoàn toàn dừng lại. Lan Dương bất đắc dĩ nói “Hết xăng rồi,
có xăng dự phòng không?”.
Tá Thỉ lãnh đạm liếc mắt “Làm nhiệm vụ
đều về trong ngày, chúng ta lấy chiếc xe còn nhiều xăng lại đi mua thêm
xăng dự phòng chẳng phải sẽ khiến người khác nghi ngờ sao?”.
“Vậy bây giờ làm sao?”.
Tiểu Võ đứng lên xếp đệm lại “Xuống xe đi bộ, chẳng lẽ ở đây chờ tang thi lại ăn”.
Mọi người bất đắc dĩ đành phải bỏ lại xe mà đi, cũng may khi trời sáng thì
mưa cũng ngừng, nếu không thật sự là đủ thảm. Mỗi người đều đeo một bao, lựa chọn ra những đồ cần thiết rồi đi, Dạ Mặc Nhiễm đội nón tránh nắng, tai đeo dây nghe điện thoại, miệng ngậm kẹo que, nắm tay Phương Cẩm
chậm rãi mà đi. Những người còn lại nhìn thấy cảnh này thật không biết
nói gì đòng loạt đưa ra nghi vấn, không biết là bọn họ đang cố chạy trốn tang thi hay là đang đi du lịch.
Đi được khoảng hai ba giờ vẫn
là khung cảnh hoang vu, Phương Cẩm cùng tá Thỉ thì không cầm phải nói
một chút đường như vậy không làm khó được họ, Lan Dương là bộ đội thường xuyên luyện tập cũng không có gì không thích ứng, tiểu Võ chạy trốn lâu như vậy các phương diện về thể lực cũng tăng lên không ít, nhưng đi như vậy vẫn là có chút mệt, Lí Băng Băng cùng Hình Dao phải đỡ nhau đi mới
xuống dốc được
_____gạch______
Ngẫu Hồ tự hỏi trong tối nay có thể ra được 3 chương hay không…*lau trán*.. Hồ cố lên ~≥▽≤)/~
Trí nhớ con cá vàng: Hình Dao là đồ bánh bèo khét!!! *gào*