Trong phòng có bốn người không quen biết, sau vài phút xấu hổ liền tự
giới thiệu. Kha Địch Ân là người đại diện của Dạ Mặc Nhiễm, ba người còn lại đều là người không quen, cô gái cong lại không ai xa lạ chính là Dư Vi. Ngoại trừ tiểu Võ, Lan Dương, Hình Dao đều có thể nhẹ nhõm thở ra
những người còn lại đều đứng yên tại chỗ. Tiểu Võ kỳ quái liếc mắt nhìn
bọn họ “Mặc Nhiễm mau ngồi đi, cậu không mệt hay sao? Băng Băng các
người còn đứng ở đó làm gì?”.
“Nhiễm…”
Dư Vi ánh mắt đều
chuyển hồng run run gọi tên Dạ Mặc Nhiễm, tiểu Võ nhìn cô gái trước mặt
lại nhìn về phía Phương Cẩm, sau đó nhìn Tá Thỉ lại bị hắn hưng hăng
trừng mắt. Tá Thỉ ngồi xuống bên cạnh tiểu Võ, trong lòng lại vì lão đại của mình mà lo lắng, dù sao thì bạn gái chính thức của Nhiễm thiếu gia
cũng dã xuất hiện rồi, một bên lại mang tâm tình như đang xem kịch vui
(*≗*)
Dạ Mặc Nhiễm kéo Phương Cẩm ngồi xuống ghế sô pha sau lại
nhìn qua Kha Địch Ân cùng Dư Vi “Sao các người lại ở đây? Đã ở đây được
bao lâu rồi?”.
Không yếu ớt giống như khi nói chuyện cùng Phương
Cẩm, cũng không độc mồm đọc miệng khi nói chuyện với những người khác,
ngữ khí nghe ra bình thản không có bất cứ một tia cảm tình nào. Lúc này
Dư Vi cũng không biết phải phản ứng như thế nào, cô thật muốn tiến lên
ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm sau nhiều ngày nhớ nhung, thì thái độ của cậu bây
giờ lại làm cho cô không dám đi về phía trước, chỉ có thể đứng yên tại
chỗ.
“Đã khá nhiều ngày rồi”.
Lí Băng Băng cùng Dư Vi là
bạn cùng phòng liền vội vàng chạy tới “Cô sao tới được đây? Có đi qua
căn cứ không? Sao trên đường đi bọn tôi không gặp cô?”.
Dư Vi lắc đầu “Không…tôi không có đi căn cứ…Cô…sao lại đi cùng Nhiễm?”.
Lí Băng Băng theo bản năng nhìn về phía Phương Cẩm “Lúc tang thi bắt đầu bùng nổ Mặc Nhiễm đã đến trường học để tìm cô…cho nên…”
Chưa kịp nói câu kế tiếp thì nước mắt Dư Vi đã không kiềm chế được mà liên
tục rơi xuống, Dạ Mặc Nhiễm luôn đối xử lạnh lùng với cô, cho nên cô
cũng thật không biết cậu có yêu cô hay không. Nhưng cô thật sự không ngờ tới vào thời điểm nguy hiểm như vậy cậu ấy vẫn không màn đến nguy hiểm
để đi tìm mình. Vừa nghĩ đến chuyện đó trong lòng Dư Vi liền khổ sở nước mắt càng rơi càng nhiều.
“Nhiễm…em”
Có lẽ hiện tại Dạ Mặc Nhiễm đã hiểu được cái gì là tình yêu, cho nên đối với việc Dư Vi phản
bội mình cũng hiểu được phần nào, trước kia mình thật sự không phải là
một người yêu tốt. Dạ Mặc Nhiễm thở dài đứng lên lấy ra khăn giấy đưa
cho cô “Đừng khóc”.
Dư Vi lập tức ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm, tất cả lo
âu, bất an, nhớ nhung, ủy khuất trong mấy ngày nay tất cả đều khóc ra.
Tiểu Võ, Lan Dương đều trợn to mắt nhìn bọn họ, cùng ăn ý quay đầu nhìn
về phía Tá Thỉ.Tá Thỉ vì lão đại nhà mình mà cảm thấy trong lòng đau
giống như bị kim đâm, đối với ánh mắt dò hỏi của bọn họ thản nhiên nói
một câu “Cô ấy là Dư Vi”.
Hai người đều mở to miệng ngạc nhiên
trong mắt mang vẻ đã hiểu, Phương Cẩm vẫn ngồi trên ghế sô pha mặt không chút thay đổi, không thấy có vẻ khó chịu hay không cam lòng gì cả,
giống như chuyện trước mắt không liên quan đến mình vậy, Kha Địch Ân
buông bàn tay đang nắm chặt ra xấu hổ cười gượng hai tiếng “Được rồi,
được rồi, đừng đứng nữa, ngồi xuống từ từ nói”.
Sau đó giới thiệu ba người còn lại, đều là gặp nhau trong lúc chạy trốn, đều bị kẹt lại
tại chỗ này. Tiểu Võ tự giới thiệu về bản thân một chút, sau đó là giới
thiệu những người mà có thể Kha Địch Ân không biết xem như xã giao. Chờ
Dư Vi khóc xong Dạ Mặc Nhiễm nhìn cô “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Hay là muốn nghe tôi nói trước?”.
Trong mắt Dư Vi thoáng hiện
lên kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền trấn định lại “Nhiễm…em không phải
cố ý muốn gạt anh…em…lúc đầu em muốn đi ra ngoài chơi…anh thì bận biểu
diễn…nên em không muốn làm phiền anh, nên không có nói với anh”.
Dạ Mặc Nhiễm vẫn tiếp tục nhìn cô “Nói xong? Không còn chuyện gì khác sao?”.
Dư Vi bất an nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Nhiễm…”
Dạ Mặc Nhiễm nhếch môi “Nếu cô không phản đối thì đến lượt tôi nói”.
Nhẹ nhàng kéo Dư Vi từ trong lòng không luyến tiếc mà đẩy ra “Dư Vi chúng ta kết thúc đi”.
Dư Vi kinh hoảng mở to hai mắt, cô rất yêu Dạ Mặc Nhiễm, cô nghĩ Dạ Mặc
Nhiễm không yêu cô, nghĩ cô có thể rời khỏi Dạ Mặc Nhiễm, nhưng trong
khoảng thời gian này cùng Dạ Mặc Nhiễm tách ra càng ngày cô càng nhớ
cậu. Nhớ đến những lúc ngồi dưới nắng ấm lẳng lặng tựa vào người cậu,
nghe cậu đánh đàn, lại nhớ những lúc cậu ngồi trước mặt mình im lặng,
tao nhã ăn hết thức ăn do cô tự tay làm. Nhớ đến những lần cậu ôn nhu
giải thích với cô vì bận rộn công tác mà để cô một mình, nhớ đến đôi mắt thanh nhã như xuân thủy của cậu chỉ phản chiếu ra ảnh ngược của cô, nhớ đến giọng nói tràn ngập từ tính phát ra từ đôi môi trong trẻo lạnh lùng gọi tên của cô, nhớ đến cảm xúc được bàn tay thon dài ấy vuốt ve, nhớ
cậu, cô thực sự rất nhớ cậu, nỗi nhớ này càng điên cuồng hơn sau khi cô
nghĩ mình đã không thể gặp lại cậu được nữa.
“Nhiễm…xin lỗi…xin
lỗi…sau này em sẽ không giấu diếm anh việc gì nữa…Nhiễm anh đừng giận
nữa có được không…không phải em cố ý muốn gạt anh…Nhiễm…em yêu anh…em
thật sự rất yêu, rất yêu anh…”
–ooo—
Trí nhớ cá vàng: Bạn Dư Vi này yếu đuối thế nào ấy *toàn thân khó chịu*