"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?" Liễu Nhứ tỉnh lại, nhìn thấy Yến Vũ Nhi, mừng đến mức nước mắt cũng chảy ra.
"Không có việc gì, chúng ta không sao." Yến Vũ Nhi an ủi nàng, mỉm cười với nàng.
Lúc này, bên ngoài màn xe truyền đến giọng nói: "Cô nương, phía trước có
quán trọ, trời không còn sớm, không bằng chúng ta tìm một chỗ ở lại
trước được không?"
"Được!" Yến Vũ Nhi đáp một tiếng. Liễu Nhứ sợ hết hồn, cảnh giác nói: "Tỷ tỷ, bên ngoài là ai?"
Yến Vũ Nhi vỗ vỗ tay của nàng: "Không phải người xấu, là ân nhân cứu mạng
chúng ta!" Vừa nói xong liền tự mình cầm một bao giấy dầu lên đưa cho
nàng: "Chỗ này có chút bánh ngọt, ngươi nhất định là đói bụng rồi, ăn
đi."
Liễu Nhứ nhìn nhìn nàng, chần chờ không dám nhận. Yến Vũ Nhi mở giấy bao ra, lấy một miếng nhỏ bỏ vào miệng nàng: "Ăn đi, ta vừa mới ăn một chút, không có chuyện gì."
Lúc này Liễu Nhứ mới há mồm, bánh ngọt vào miệng là tan, nàng ăn hết một miếng, lại vội vàng đưa tay ra lấy.
"Ăn ngon, ăn ngon thật!"
Yến Vũ Nhi nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của nàng, không khỏi bật cười. Nàng
cũng đã đói một ngày, nhất định là đói bụng lắm. Aiz… lúc còn ở trong
cung, khi nào chịu qua khốn khổ như vậy? Về sau họ phải giống như tỷ
muội thật sự sống nương tựa lẫn nhau như vậy, xem ra, nên phải chuẩn bị
tâm lý thật tốt mới được.
Xe ngựa dừng lại trước một khách điếm
bên ngoài, trên tấm biển là bốn chữ "Quán trọ Vân Lai", bên trong cũng
không có nhiều khách tới giống như Vân Lai, chỉ lác đác vài người đi tới đi lui.
Sắc mặt Tạ Hàn Phong có chút xấu hổ, hình như muốn nói
lại thôi. Yến Vũ Nhi đương nhiên biết hắn khó xử, dẫn đầu đi vào quán
trọ.
"Tiểu nhị, cho hai gian phòng thượng hạng!" Mặc dù nàng chưa từng ra khỏi cửa cung, cũng may là kiếp trước từng xem qua không ít
phim cổ trang, hình như ở trọ chính là làm như vậy.
"Dạ có ngay,
mấy vị khách quan! Phòng thượng hạng là một lượng bạc một gian, tổng
cộng là hai lượng bạc!" Một người trung niên mặc áo xám tiến lên chào
hỏi niềm nở, xem ra là một khách hàng lớn.
"Đây!" Yến Vũ Nhi lấy
một thỏi bạc từ trong tay áo ra, "Không cần trả lại, làm cho chúng ta
một bàn rượu và thức ăn ngon, lương khô mười ngày, sau đó lại cho ngựa
bên ngoài ăn no."
"Được được! Khách quan ngài yên tâm!" Chủ quán mừng rỡ không khép miệng được, phục vụ lại càng ân cần.
"Tỷ tỷ, trước kia tỷ từng ở quán trọ sao?" Liễu Nhứ trợn mắt há mồm nhìn
Yến Vũ Nhi, phân phó chủ quán đâu vào đấy, kinh ngạc không thôi.
"Bất cứ chuyện gì cũng có lần đầu tiên, chẳng lẽ ngươi muốn bị chết đói à?"
Yến Vũ Nhi ngắt lời nàng, cắm đầu cắm cổ ăn cơm. Liễu Nhứ không nói gì
nữa, chỉ có Tạ Hàn Phong có vẻ có chút gò bó, trước đó hắn cho là các
nàng chẳng qua cũng chỉ là sinh ra trong gia đình bình thường, không ngờ lại ra tay hào phóng như vậy, khiến hắn cực kỳ không được tự nhiên.
"Công tử, ngươi đừng khách khí, nhanh ăn đi!" Yến Vũ Nhi thấy dáng vẻ thận
trọng của Tạ Hàn Phong, gắp một đũa thức ăn vào trong chén hắn.
Liễu Nhứ lại càng giật mình, nàng chưa từng nghĩ đến, công chúa cành vàng lá ngọc thế nhưng lại gắp thức ăn cho một người thư sinh, quả thật là ngay cả tròng mắt cũng muốn lòi ra rồi.
Yến Vũ Nhi liếc mắt nhìn nàng một cái, Liễu Nhứ vội vàng phản ứng lại, khuyên nhủ: "Đúng vậy, ăn
nhiều một chút, ngày mai còn phải lên đường!"
"Đa tạ cô nương!"
Liễu Nhứ chợt nhíu mày nói: "Vị công tử này, ngươi cũng đừng gọi cô nương cô nương, cũng không biết ngươi đang gọi ai đó?"
Tạ Hàn Phong sửng sốt: "Vậy tại hạ nên gọi như thế nào?"
Yến Vũ Nhi suy nghĩ một chút, nói: "Ta là Liễu Vũ, nàng là Liễu Nhứ, đi ra
khỏi nhà không cần chú trọng như thế, vậy nên gọi thế nào?" Yến là họ
hoàng tộc, để tránh người sinh nghi, nàng và Liễu Nhứ là tỷ muội của
nhau.
"Tại hạ là Tạ Hàn Phong, gặp qua hai vị Liễu cô nương!" Tạ
Hàn Phong cũng không phải là loại người cổ hủ, sau này vẫn còn có thời
gian ở chung, quá mức thận trọng thì liền có vẻ làm bộ.
"Hiện giờ cũng đã biết nhau, mọi người không cần khách khí!" Yến Vũ Nhi nói, ba người tiếp tục ăn.
Tạ Hàn Phong gò bó thật sự là đói bụng, dứt khoát đánh bạo ăn. Chỉ là ở
trong lòng âm thầm thề, hôm nay chịu ân một giọt nước, ngày khác nhất
định phải báo đáp lại cả nguồn suối.