Yến Vũ Nhi cảm giác đầu óc mình mờ mịt, mí mắt tựa như nặng ngàn cân, muốn mở ra mấy lần cũng không thành công.
"Cô nương ngươi đã tỉnh?" Tạ Hàn Phong thấy con mắt nàng chuyển động, hình như muốn tỉnh.
Nghe được tiếng gọi bên tai, mí mắt Yến Vũ Nhi cố sức mở ra một đường nhỏ,
trước mắt ánh lên một bóng dáng màu trắng mơ mơ màng màng, nàng nghĩ đến bóng dáng trước khi hôn mê kia, thần trí tỉnh táo không ít.
Chỉ
là, lúc trước hắn hình như mang một cái mặt nạ màu bạc, giờ phút này
không có mặt nạ, ngược lại dáng dấp nhìn rất tốt nha, thật không biết
người cổ đại, hở ra là mang mặt nạ gì đó?
"Đa tạ công tử cứu giúp!" Nàng vẫn còn không có thói quen để dáng vẻ ngủ bị một người nam nhân nhìn.
"Cô nương không cần khách khí, một cái nhấc tay hà cớ gì phải nhắc tới?" Hắn rõ ràng không có làm gì hết, sao dám giành công?
Yến Vũ Nhi kỳ quái nhìn hắn một cái, người này thế nào lại lễ phép như vậy
rồi hả? Trước đó hắn còn để cho mình lấy thân báo đáp! Khi đó trúng
thuốc, chẳng lẽ là mình hồ đồ rồi hả?
Nàng không kịp nghĩ nhiều,
bởi vì nàng phát hiện ra mình vậy mà lại ngủ trong bụi cỏ, nàng không
khỏi hung hăng mắng kẻ xấu kia, chờ đến lúc nhìn thấy thi thể cách đó
không xa, nàng đi tới hung hăng đạp mấy cái.
Đúng rồi, Liễu Nhứ!
Nàng vội vã xốc màn xe lên, cũng may, thật tốt nàng vẫn nằm ở đó, cũng
không có gì không ổn, lúc này mới yên tâm.
Tạ Hàn Phong đi tới,
nói: "Nàng giống như là cũng ngủ thiếp đi, cô nương, các ngươi muốn đi
đâu, tại hạ đưa các ngươi một đoạn đường."
Yến Vũ Nhi suy nghĩ
một chút, nếu người này muốn toan tính thì đã sớm nên đánh, sẽ không chờ nàng tỉnh lại, hơn nữa còn cứu họ, hẳn không có ý đồ xấu nào.
Suy nghĩ tới lui một chút, nàng hơi mỉm cười nói: "Không biết công tử muốn
đi đâu?" Dù sao nàng chỉ cần rời khỏi Kinh Thành là được, về phần đi chỗ nào còn chưa nghĩ ra, nếu có hắn đồng hành, nhiều người có lẽ là sẽ an
toàn một chút.
Tạ Hàn Phong khẽ vuốt cằm mỉm cười nói: "Tại hạ
muốn đi Tung Huyện, thật ra thì tạm thời cũng không gấp, nếu cô nương
muốn đi tới địa phương không xa, tại hạ có thể đưa các ngươi đi trước."
"Tung Huyện? Ngươi tính đi tới đó sao?" Yến Vũ Nhi biết chỗ đó, bên trong
ranh giới Dự Châu, cách nơi này sợ là có mấy trăm dặm, cách phụ cận Tề
Quốc cũng không tới trăm dặm, thế nhưng hắn lại đi bộ!
Lời này
vừa nói ra, Yến Vũ Nhi chợt ý thức được mình nói sai, mặc dù Tạ Hàn
Phong mặc một bộ áo trắng vải vóc coi như không kém, nhưng nhìn bọc quần áo vải thô trên lưng hắn, còn có giày vải trên chân dính đầy bụi đất
màu đen, chắc hẳn gia cảnh của hắn không tốt. Câu này nàng nói vô tâm,
hình như vạch trần ra chỗ yếu của người ta.
Quả nhiên, trên mặt trắng Tạ Hàn Phong hiếm khi hơi ửng hồng, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
"Mặc dù đường xá xa xôi, nhưng ngày đi đêm nghỉ, không cần nửa tháng liền có thể tới nơi rồi."
Yến Vũ Nhi thật sự có chút thay đổi cách nhìn về hắn, ngược lại Tạ Hàn
Phong là một người thẳng thắn vô tư. Chỉ là suy đi nghĩ lại cũng bình
thường, dân gian có không ít thư sinh lên kinh đi thi, cũng là đi bộ
tới.
Mỗi một câu nói, mỗi một động tác của Tạ Hàn Phong đều có vẻ tao nhã lễ độ, Yến Vũ Nhi nghĩ, đồng hành với người như vậy có lẽ không tệ. Chỉ là, chung quanh trừ xe ngựa của mình ra, cũng không có phương
tiện giao thông khác, hắn tính đi tới Tung Huyện thế nào?
"Công
tử, chúng ta là chạy trốn, đang không biết phải đi nơi nào, nếu công tử
phải đi Tung Huyện, vậy chúng ta không ngại đồng hành một đoạn, cũng
không cần phiền toái công tử đưa đi, nhiều người cũng tốt hơn, có thể
chiếu ứng lẫn nhau." Dù sao các nàng là cách kinh thành càng xa càng
tốt, đi tới chỗ nào là nơi đó thôi.
"Này, đồng hành với tại hạ,
sợ là người khác sẽ nói xấu đó." Tạ Hàn Phong vẫn có băn khoăn, từ xưa
tới nay nam nữ thụ thụ bất thân, hắn không thể không suy tính.
Yến Vũ Nhi không khỏi vỗ trán, đây là lúc nào rồi chứ, còn có nhiều kẻ hủ lậu coi trọng như vậy chứ?
"Công tử, chúng ta không thể đánh xe, không biết ngươi có bằng lòng giúp việc này không?" Yến Vũ Nhi cũng học sự hủ lậu của hắn, hỏi.
Tạ Hàn Phong há miệng cười một tiếng: "Chuyện này thật sự là không đáng kể. Nếu như thế, chúng ta liền kết bạn đồng hành thôi."
Tạ Hàn Phong vốn là hết sức nguyện ý, các nàng có xe ngựa, hắn lại có thể
bảo vệ họ, không ai nợ ai. Quan trọng hơn là, hắn cách Tung Huyện quá
xa, nếu thật phải đi bộ, sợ là sẽ làm chậm trễ thời gian, khiến người ta lưu lại ấn tượng xấu đã có thể là không tốt rồi.
Thảo luận thỏa
đáng xong, do Tạ Hàn Phong điều khiển xe, đoàn người chạy về hướng đi
tới Tung Huyện, Yến Vũ Nhi đỡ Liễu Nhứ, trong lòng cảm thấy may mắn.
Thật may là gặp được một người có thể đánh xe, nếu không, dựa vào hai
người họ, sợ là chẳng mấy chốc sẽ bị bắt trở về rồi.