Cơm nước xong, mệt mỏi một ngày, ba người đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Yến Vũ Nhi và Liễu Nhứ ở chung một phòng, ngủ trên cùng một giường lớn,
điều này làm cho Liễu Nhứ có chút hưng phấn không ngủ được. Yến Vũ Nhi
nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, lập tức cũng không còn buồn ngủ, hai
người câu trò chuyện câu được câu không.
"Liễu Nhứ, ngươi có hối
hận không khi đi theo ta ra ngoài?" Liễu Nhứ ở trong hoàng cung rất lâu, đối với bên ngoài cung rất xa lạ, từ chuyện đã xảy ra hôm nay liền có
thể thấy được.
"Tỷ tỷ, người… người đừng bỏ lại ta, ta biết mình
làm không được tốt, sau này ta sẽ để tâm nhiều hơn, cố gắng học tập."
Liễu Nhứ rất tự trách, nàng thực ngốc, một chút cách đối nhân xử thế
cũng không có trong đầu, khiến công chúa chịu uất ức lớn như vậy, thế mà trước kia còn tự xưng là thông minh.
"Ngã một lần khôn hơn được
một chút, ta lại không có nói muốn bỏ lại ngươi." Yến Vũ Nhi biết nàng
hiểu nhầm ý mình, "Ta chỉ là cảm khái, chỉ mới có một ngày, vậy mà xảy
ra nhiều chuyện như vậy, sau này nhất định là khó khăn càng nhiều, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Ừ, hôm nay may nhờ gặp được Tạ công tử." Nhắc tới Tạ Hàn Phong, Liễu Nhứ bỗng nhiên lại nói: "Chỉ là, Tạ
công tử này giống như là xuất thân nghèo hèn, làm sao có thể mua được
điểm tâm đắt như vậy?" Đây chính là Vân Đậu Cao của Mạch Hương Cư nổi
tiếng Kinh Thành, phía trên có ấn ký thuộc riêng về Mạch Hương Cư.
Yến Vũ Nhi cũng có chút buồn bực, trước đó hắn đối đãi với nàng cũng không
khách khí như vậy. Có lẽ thật sự là đầu óc nàng không tỉnh táo nhớ lầm,
Tạ Hàn Phong nhìn rất thành thật, có lẽ là một người đọc sách hơi cổ hủ, chắc sẽ không có ý xấu gì đâu.
"Hắn cũng là tới từ Kinh Thành, có thể là người nhà hắn chuẩn bị, đừng hiểu lầm, hắn là ân nhân cứu mạng của chúng ta!"
"Ừ, không ngờ thân thủ của Tạ công tử không tệ, chỉ là tiểu tử đưa nước
thật sự là rất đáng hận!" Liễu Nhứ luôn thông minh lanh lợi, thế nhưng
thua ở trên tay hắn, hận nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ là, ngược lại
chúng ta buôn bán lời một chiếc xe ngựa!" Nàng có chút hả hê, tiểu tử
kia thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, nàng không có một chút
đồng tình nào với cái chết của hắn.
——————
————
Công Tôn Chiến ra khỏi hoàng cung, sắc mặt cực kì chẳng ngờ tới. Thế nhưng
Hoàng đế cho là hắn hành sự bất lực, lục soát khắp Kinh Thành vậy mà lại không có một chút tin tức nào của Nhạc Bình công chúa. Hắn đường đường
đại tướng quân oai phong, khi nào chịu qua loại khiển trách nghiêm khắc
bực này, hôm nay thế nhưng ở trước mặt văn võ bách quan làm cho hắn
không xuống đài được.
"Công Tôn Tướng quân, ngươi muốn đi đâu vậy?" Có người ngăn cản đường đi của Công Tôn Chiến.
Lửa giận trong lồng ngực Công Tôn Chiến đang cháy hừng hực, chỉ muốn gào
thét với người tới, chờ đến lúc thấy rõ người trước mắt thì hơi thu lại
kiêu ngạo.
"Nhuế thủ lĩnh? Ngăn cản bản tướng muốn gì?" Trong
giọng nói của hắn hàm chứa hỏa khí hừng hực, Nhuế Minh cũng không phải
là nơi trút giận của hắn, hiện giờ, hắn chưởng quản đại quân ngoài cung, còn Nhuế Minh lại là thủ lĩnh Vũ Lâm Vệ, mặc dù nhân mã không nhiều
bằng hắn, nhưng tất cả vườn hoa trong hoàng cung đều nằm trong lòng bàn
tay hắn, lực lượng không thể khinh thường, hắn (Công Tôn Chiến) cũng
không muốn đối địch với hắn (Nhuế Minh).
Nhuế Minh làm giống như
không nhìn ra hắn đang tức giận, giả vờ kinh ngạc: "Công Tôn tướng quân, hoàng thượng lệnh mạt tướng cùng ngươi cùng nhau tìm kiếm tung tích
công chúa, ngươi sẽ không nhanh quên như vậy chứ!"
"Sợ rằng phải
làm Nhuế thủ lĩnh thất vọng rồi, không tìm thấy công chúa, sợ là đã ra
khỏi kinh thành, bản tướng đã tấu rõ với hoàng thượng, cho phép bản
tướng dẫn người ra ngoài kinh thành tìm, e rằng Nhuế thủ lĩnh không tiện đi!" Công Tôn Chiến không tin hắn nguyện ý rời khỏi hoàng cung.
"Nhuế mỗ sao dám không phục tùng mệnh lệnh của hoàng thượng, tất cả mọi người trong Vũ Lâm Vệ đều trung thành với hoàng thượng, Nhuế mỗ không có gì
là không tiện, huống chi, hoàng mệnh khó có thể làm trái, Nhuế mỗ nhất
định phối hợp với Tướng quân, cố gắng làm thật tốt!" Hắn hơi mỉm cười
nói, sắc mặt Công Tôn Chiến lại càng ngày càng khó coi rồi.
"Đã
như vậy, liền uỷ khuất Nhuế thủ lĩnh rồi!" Bỏ lại một câu nói, Công Tôn
Chiến không để ý tới hắn nữa, xoay người lên ngựa rời đi.
Sau
lưng, Nhuế Minh che giấu nụ cười, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Công Tôn Chiến cưỡi ngựa biến mất, mới xoay người rời đi.