Bạch Dạ Mộng Ảo
Tát Không Quân đưa mắt nhìn sang vị thần quân đang ngủ ở phía giường đối
diện, lại thầm thở dài, cất giọng hỏi: “Dạ Đế tại sao ngươi lại làm
vậy?” Một lúc sau, đầu giường phía kia phát ra một thanh âm lười biếng.
“Thuốc của lũ hòa thượng Tây Thiên cũng quá tốt đi…”
Dạ Đế mở mắt nhìn thẳng lên trên trần nhà, sau đó chậm rãi đưa tay chỉ một điểm trong không trung, ở trên lập tức hiện ra một bóng dáng mờ nhạt.
Tát Không Quân khẽ lẩm bẩm: “Cửu Trọng Đài…vậy người đó…”
“Tát
Không Quân, đã lâu không gặp.” Huyền Kì xoay người lại, gương mặt hắn
đẹp không gì tả nổi, nụ cười treo trên miệng càng làm tăng vẻ anh tuấn
bất phàm. Huyền Kì không giống Dạ Đế ma mị quyến rũ, càng không giống
như hắn phóng khoáng tiêu soái, tên đó rất mờ nhạt có thể nói mơ hồ như
có như không. Lần đầu gặp mặt, hắn còn tưởng rằng tên Huyền Kì này chỉ
là một ảo giác, năm trăm năm gặp lại…
“Huyền Kì à, ta đã bảo ngươi bỏ cái khuôn mặt người chết đó đi.” Tát Không Quân than thở, đưa tay mở rộng vạt áo, gãi gãi bụng.
Huyền Kì chỉ cười cười không trả lời. Dạ Đế nhắm mắt lại, nói: “Chuyện của các người, tự làm rõ.”
Huyền Kì cười khổ, cuối cùng mở miệng. “Tát Không Quân, chuyện Mạc Nhan ngày
đó thật có lỗi với ngươi. Nếu như ngày sau có hận thì hãy hận ta những
người khác đều không dính dáng.”
Tát Không Quân nhếch nửa khóe
miệng, giọng nói lạnh lùng: “Huyền Kì ngươi biết thứ ta muốn nghe không
đơn giản là lời xin lỗi! Chuyện ngày trước ta đều muốn nghe.”
Huyền Kì im lặng một lúc, đưa mắt nhìn lên ngôi sao sáng nhất của Cửu Trọng
Đài nhỏ giọng nói, từng cử chỉ của Huyền Kì đều lọt vào trong mắt Tát
Không Quân: “Sau khi ngươi từ chối tình cảm của Mạc Nhan, nàng ấy liền
buồn bã uống rượu vong tình ba ngày ba đêm, đến ngày thứ tư Qủy Y tìm
thấy thì nàng ta đã sắp chết, lục phũ ngũ tạng đều bị thương nghiêm
trọng. Chúng ta đều không biết được nguyên nhân, gặng hỏi nàng ta cũng
chỉ cười bảo ‘sống chết thì thế nào, không phải đi qua hoàn tuyền ba lần rồi sao thêm một lần nữa cũng không phải quá nhiều’…” Tát Không Quân có thể tưởng tượng ra khuôn mặt Mạc Nhan khi nói câu đó, tay hắn dời từ
đặt lên ngực, cũng đau như lúc hắn từ chối ở bên cạnh nàng ấy vậy. Hiện
giờ hối hận có phải đã muộn không?
Dạ Đế thở dài thầm suy nghĩ,
đời này hắn tốt nhất đừng nên rơi vào lưới tình, lại nghĩ tới cây bỉ
ngạn hoa kia không biết khi thành hình sẽ đẹp như thế nào, nàng hình như vẫn chưa có tên hắn nên đặt cho nàng cái tên gì thì tốt đây? Sau đó
liền rơi vào giấc mộng đẹp, miệng không khỏi kéo ra một chút vui vẻ.
[Tác giả: này anh biết giới tính người ta chưa nha lỡ là nam thì sao?
Còn nữa phụ mẫu người ta còn chưa có nghĩ tên anh đã lo trước rồi a. Dạ
Đế: thử là nam xem? *nhếch méc. Tác giả: *quỳ lạy* em không dám.]
“…Qủy Y đã cứu sống Mạc Nhan.” Huyền Kì dừng ở đó không nói nữa, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt của Tát Không Quân, chắn hẳn cả hai đều hiểu ý người kia. Một giây sau Tát Không Quân vội quay mặt đi hướng khác, hỏi: “Sau đó?”
“Mạc Nhan muốn trả ơn, liền nhận lời làm vật dẫn giúp Qủy Y độ kiếp nạn lần
này.” Huyền Kì hiểu được hành động này của Tát Không Quân, không muốn
đối mặt với thực tại; hắn đang lo sợ nếu không giải thích rõ với Tát
Không Quân kế hoạch lần này có thể bị phá hủy. Tính tình Tát Không Quân
bọn hắn đều hiểu rõ, cũng chỉ sợ hắn sẽ vì Mạc Nhan mà làm ra những
chuyện kinh thiên động địa.
“Đại nhân phiền người giải thích thêm, vật dẫn như thế nào?”
“Lưu tinh hồn, Mạc Nhan chấp nhận làm vật chủ.” Huyền Kì nói ra lời này hết
sức khó khăn, hắn đang đánh cược không chỉ với tánh mạng của Qủy Y còn
của Mạc Nhan và hắn nữa.
Nghe tới ba chữ lưu tinh hồn, Tát Không
Quân gương mặt không thể tin ngồi bật dậy, đôi mắt trợn trừng nhìn vào
cái người mơ mơ hồ hồ đứng ở Cửu Trọng Đài, lớn tiếng chửi: “Huyền Kì
ngươi điên rồi, sao ngươi có thể làm thế đối với Mạc Nhan, sao các ngươi dám làm thế với nàng ấy!” Tát Không Quân vận khí bay lên, đánh một
chưởng vào bóng dáng mờ nhạt trên trời, một chưởng đó đánh ra chưa kịp
đụng đến khoảng không gian ở trên đã bị Dạ Đế một tay bắt lấy, dùng dây
xích tiên trói Tát Không Quân lại rồi ném lại xuống giường.
“Thật ồn ào.” Dạ Đế ngồi trên chiếc bàn đặt trong phòng, ung dung rót lấy một ly trà uống.
“Dạ Đế thả ta ra, ta phải đánh chết tên Huyền Kì này, hắn dám dùng lưu tinh hồn trên người Mạc Nhan…không là các ngươi… các ngươi dám làm vậy với
nàng. Tại sao các ngươi lại dám làm vậy với nàng….” Tát Không Quân không ngừng gào thét, Huyền Kì đã sớm biết hắn sẽ kích động như vậy chỉ có
thể cười khổ không nói, đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Dạ Đế.
“Tát Không Quân, ngươi hiểu rõ là ai đã đưa Mạc Nhan đến con đường này…” Dạ
Đế mở miệng chậm rãi nói, thanh âm không quá lớn, nhưng khiến Tát Không
Quân đang la hét phải ngưng lại, lắng nghe từng chữ một, dừng một chút
đặt tách trà trong tay xuống, liếc mắt nhìn người bị trói kia, khinh
thường: “Có phải ngươi trách sai người rồi không!”
Huyền Kì thầm
hâm mộ, Dạ Đế hắn ta luôn đánh trúng điểm đau của người khác, cũng may
là bạn không phải thù, hắn không dám tưởng tượng tương lai của những
người dám làm kẻ thù của Dạ Đế. Đang tính mở miệng nói tiếp lại phát
hiện Dạ Đế ra hiệu bảo hắn im lặng, Huyền Kì đành nuốt xuống những lời
sắp nói ra. Thầm cầu nguyện Dạ Đế ngươi đừng chọc Tát Không Quân khóc
nha.
“Tát Không Quân ngươi nói thử xem, người khiến Mạc Nhan đi
vào hoàn tuyền ba lần là ai? Người từ chối tình cảm của Mạc Nhan là ai?
Ngươi có muốn biết trước khi nhận lời làm vật chủ, Mạc Nhan đã nhờ ta
nói gì với ngươi không?” Dạ Đế tiến lại gần Tát Không Quân, đưa tay nâng mặt hắn lên ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình, gương mặt Tát Không Quân
cứng đờ chờ lời tiếp theo.
“Nàng nói tình đã dứt, duyên đã hết,
đời này kiếp này nguyện không bao giờ gặp lại.” Nói xong hắn buông mặt
Tát Không Quân ra, quay lại bàn trà ngồi xuống, khen trà Tây Thiên rất
ngon.
Huyền Kì khóe môi giựt giựt, độc quả thực rất độc. Theo trí nhớ của hắn, Mạc Nhan chưa kịp nói gì đã bị Dạ Đế đẩy vào mộng cảnh, là thần quân đã nghe nàng ấy nói ở đâu, với tính cách của Dạ Đế không thể
nào tự mở mộng cảnh đi vào trong đó hỏi Mạc Nhan có lời nào muốn nói hay không, vậy chỉ có thể là… Huyền Kì nhìn sắc mặt tái đi của Tát Không
Quân, bằng hữu đừng khóc đừng có khóc nha. Khẽ ho một tiếng.
“Hửm? Huyền Kì Đế Quân có bệnh sao?” Dạ Đế quan tâm hỏi.
“…Không…không có! Thần quân lo lắng rồi!” Huyền Kì cười cười nịnh nọt, thần quân cứ tiếp tục đi a, hắn không biết gì hết.
Qủa nhiên, nghe xong Tát Không Quân gượng cười, đáy mắt chậm rãi chảy ra
hai hàng lệ. Nàng ấy phải rất hận hắn mới có thể nói ra lời đó.
“Tát Không Quân, hiện tại ngươi đã hiểu?” Dạ Đế hỏi, không đợi Tát Không
Quân trả lời đã thu lại dây xích tiên. “Có chắc chắn sẽ cứu được nàng
ấy?” Hắn cất giọng khàn khàn, một cánh tay đưa lên che đi đôi mắt mù
mịt.
“Dạ Đế ngươi có cách cứu Mạc Nhan cùng Qủy Y?” Huyền Kì kinh ngạc hỏi.
Lưu tinh hồn cũng giống với phong hình thuật, có điều chỉ dùng kí sinh vật
của người. Vật mà bọn họ kí sinh trên người Mạc Nhan chính là tim của
Qủy Y. Nói cách khác trên người Mạc Nhan hiện giờ có hai trái tim, nàng
sống Qủy Y sẽ sống nàng chết Qủy Y sẽ chết. Bất quá điểm đáng sợ của lưu tinh hồn chính là sẽ giết từ từ người làm vật chủ, phải canh lấy thời
điểm thích hợp mà lấy vật kí sinh ra, nếu quá trễ hoặc quá sớm, đều có
thể hại chết người. Nhưng chắc chắn rằng người làm vật chủ xưa nay chưa
một ai có thể sống sót, hơn nữa chết vô cùng đau đớn và kinh khủng. Bọn
họ không còn cách nào khác mới phải sử dụng đến lưu tinh hồn để thanh
tẩy tim của Qủy Y.
“Không.” Dạ Đế nhấp một ngụm trà, bình thản trả lời.
“Dạ Đế!” Tát Không Quân gằn giọng.
“Hòa thượng hét tiếp đi!” Dạ Đế cười nói, nhân tiện cho người kia một cái nháy mắt.
Hai người kia có cảm giác muốn giết người, không trách được, đánh hai người họ có liên thủ chưa chắc đã đánh bại Dạ Đế, đấu miệng chuyện này càng
không có khả năng. Nhẫn phải nhẫn, đang nhờ người ta giúp đỡ, Dạ Đế là
người ăn mềm không ăn cứng, không làm hắn giận còn có thể sống.
“Đại nhân rộng lượng, thứ tội cho bần tăng.” Tát Không Quân từ trên giường đã sớm bay đến đấm lưng cho Dạ Đế.
“Qủa thật là không có!” Dạ Đế trả lời.
Hai người kia hắc tuyến đầy mặt, Tát Không Quân nhìn lên Huyền Kì. Huyền Kì ho khan một tiếng, giọng run rẩy: “Đại nhân…”
“Ta vừa mới nghĩ ra một cách.” Dạ Đế lấy từ trong vật áo ra hai vật.