Bạch Dạ Mộng Ảo
“Phù dung!” Tát Không Quân cùng Huyền Kì đều sửng sốt, họ không thể tin rằng trên đời này còn tồn tại một cây phù dung. Trước khi Cửu Trọng Thiên
sụp đổ họ chỉ nhìn qua phù dung một lần duy nhất chỉ có thể nói ấn tượng không thể quên, nay chứng kiến với khoảng cách gần như vậy quả thật khó lòng tin nổi.
“Sao có thể!” Huyền Kì nói.
“Đúng là phù
dung!” Dạ Đế cười trả lời, hắn không ngại lấy phù dung trong hồ Sính
Bình đi trước, nếu để Phật Tổ biết hắn phát hiện ra bảo vật này ông ta
chắc hẳn tìm cách bảo vệ đến lúc đó có mười Dạ Đế cũng không cách nào
lấy nổi. Chỉ có điều…đáng tiếc lão già đó sẽ không thể ngờ được hắn dám
ra tay cướp đồ trước.
“Ngươi tìm thấy nó ở đâu?” Tát Không Quân
thắc mắc hỏi, Dạ Đế vừa đến mới nói vài câu còn không giải thích rõ ràng đã bảo hắn phát ra tâm ma, để chướng khí bao bọc cả nam viện. Hắn cũng
chưa kịp hỏi để làm gì thì Dạ Đế đã ra tay đánh người. Đưa tay sờ ngực,
con bà nhà hắn đã vậy còn không nương tay, nhận một chưởng đó đau chết
người được, tên đó nghĩ bản thân mình kim cương hộ thể giống lão già kia sao! Nhìn đi máu trên mặt đất với trên người Dạ Đế đều của Tát Không
Quân hắn đó!
“Trong hồ Sính Bình!” Dạ Đế nhướng mày trả lời, tên
này ở bên cạnh hồ thế mà lại không biết nơi đó trồng bảo bối, nếu hôm
nay hắn không đến có phải là không một ai phát hiện ra chăng?
“Cái gì!” Tát Không Quân kinh ngạc há hốc miệng, này có phải hắn đã ngồi ở
tọa sen đến ngu ngốc luôn không? Bảo bối ở gần cư nhiên lại không hay
biết gì?
“Tát Không Quân, năm trăm năm không gặp ngươi càng ngày
càng ngu ngốc!” Dạ Đế không ngại chê cười Tát Không Quân, tất nhiên nếu
là hắn phù dung chưa được trồng đủ một canh giờ lập tức sẽ không cánh mà bay.
“Ta rốt cuộc cũng biết tại sao Phật Tổ trồng phù dung ở hồ
Sính Bình!” Tát Không Quân rơi xuống vài tia hắc tuyến, nếu không khinh
thường người khác hắn sẽ buồn chán chết đây mà.
Huyền Kì cười
cười, hắn biết rõ tính của hai người trước mắt đây, chính là không thể
sống chung trong yên bình. Đúng hơn là nếu Dạ Đế không khinh thường Tát
Không Quân ngày nào, ngày đó chỉ có thể là lúc Cửu Trọng Thiên sụp đổ.
“Vật còn lại là gì?” Huyền Kì lên tiếng cắt ngang hai người kia lại.
Dạ Đế cười haha không trả lời.
Tát Không Quân đưa mắt nhìn sang vật bên cạnh cây phù dung, một giây sau
khuôn mặt đen thui. Thầm nghĩ Phật Tổ sẽ không vì quá tức giận mà giết
hắn chứ.
Phát hiện điểm bất thường, Huyền Kì lại hỏi lần nữa: “Là vật gì?”
“Đài sen Phật Tổ ngồi hằng ngày!” Nói xong, Tát Không Quân ngồi bệt xuống
đất, tay bóp trán. Hắn đang nghĩ xem bây giờ nên gom đồ bỏ chạy đến nơi
nào thì an toàn.
Nét mặt Huyền Kì cũng không khá hơn, nụ cười
trên mặt cứng đờ. Cũng không biết đám hòa thượng đắc tội gì với Dạ Đế mà hắn lại ghét bọn họ đến vậy, năm lần bảy lượt gây rắc rối. Dạ Đế cũng
quá mức tự tin rồi, bảo vật Phật Tổ không thiếu nên ông ta sẽ không truy cứu quá lâu, tuy nhiên đến đài sen đó hắn cũng dám đụng vào. Ngày sau
nếu Tây Thiên quyết tâm sống chết một phen với Cửu Trọng Thiên, Huyền Kì hắn sẽ vô cùng ủng hộ.
“Các người yên tâm, bản thần quân tự có sắp xếp!”
Hai người kia trầm mặc, chuyện lần này nhất định không đơn giản. Dạ Đế dám
ngang nhiên khiêu chiến với Phật Tổ như vậy, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nhưng với tính cách của Dạ Đế sẽ không làm việc gì mà không nắm chắc
phần thắng, càng sẽ không để bản thân bị thua thiệt. Bọn họ tin chắc
điều đó, mong rằng không xảy ra sơ xót.
“Hai ngươi cứ làm tốt
việc của mình!” Dạ Đế nói xong lại đi đến bên giường nằm xuống, đầu gối
lên hai cánh tay, đôi mắt khép hờ không nhìn ra là đang mang biểu cảm
gì.
Bóng dáng của Huyền Kì cùng Cửu Trọng Đài dần biến mất, Tát
Không Quân cũng theo đó đi ra bên ngoài. Để lại một người bóng dáng
thanh thản nằm đó.
Dạ Đế nằm trên giường khẽ thở dài, thật rắc rối.
--- ------ ------ -----
Tát Không Quân vận bộ y phục trắng tay cầm phiến phạt như một công tử hào
hao phong nhã, rất nghiêm chỉnh đứng trước cánh cổng tinh linh giới,
chuyến đi lần này không biết bao lâu mới có thể rời đi, Dạ Đế kêu hắn
trong vòng một canh giờ phải lấy bằng được đoạt hồn thủy của Tuệ Thiên
Thư. Đúng là còn khó hơn việc kêu hắn chọc giận Dạ Đế, cùng lắm là bị
khinh thường mấy trăm năm, bất quá Dạ Đế sẽ không thường xuyên đến Tây
Thiên. Còn Tuệ Thiên Thư con gái cưng của Tuệ Nhất vua tộc tinh linh hắn không có phân nửa cơ hội thoát thân, do tinh linh giới không nằm trong
tam giới cho nên cũng ít ai đến làm phiền. Mà hắn ngày đó chỉ vô tình đi lạc vào tinh linh tộc càng đáng tiếc hơn là cứu được Tuệ Thiên Thư,
nàng ta cư nhiên lại đòi lấy thân báo đáp ngày đêm tìm cách quyến rũ
hắn. Cổng này dễ vào nhưng khó ra, lại bị cả tinh linh tộc ngăn cản, hắn nào dám dùng sức mạnh đối phó, chỉ còn cách gửi thư truyền âm bảo Dạ Đế đến giúp. Một phần cũng vì lời dụ dỗ của tên thần quân kia Tuệ Nhất mới đồng ý cho hắn đi.
Tát Không Quân thật vô cùng muốn khóc, hắn có nên vào hay không bây giờ quay về khóc lóc ôm chân Dạ Đế năn nỉ hắn tìm cách khác may ra còn kịp, còn một khi đã bước vào…
“Tát Không
Quân đại nhân!” Hai tên lính gác cổng vui mừng tiến đến gần. Cái khác
duy nhất của tộc tinh linh là đôi cánh, người mạnh nhất ở đây cũng chính là Tuệ Nhất nghe Tuệ Thiên Thư kể cha nàng ta sinh ra đã mang trên mình tám đôi cánh bạc, là truyền nhân hiếm có trong truyền thuyết của tinh
linh tộc. Cho nên hắn càng không dám làm bừa ở nơi người ta.
“Là
ta. Thiên Minh – Tuệ Mẫn hai ngươi vẫn gác cổng nơi này sao?” Tát Không
Quân gượng cười, hang sói trước mắt hắn phải chuẩn bị tinh thần thật
tốt.
Hai người được gọi là Thiên Minh – Tuệ Mẫn hết sức vui vẻ
còn cười haha lớn tiếng. Tên bên trái nói: “Tất nhiên rồi. Đại nhân ngài thật đến đúng lúc, công chúa chúng tôi mấy ngày nay vẫn luôn nhắc đến
ngài.” Tên bên phải cũng lên tiếng: “Thật may quá chúng tôi còn đang
tính lên Tây Thiên mời ngài xuống đây, bất quá ngài đã tới vậy liền mời
vào bên trong nói chuyện.” Nói xong hai người đứng hai bên cửa đưa tay
mời Tát Không Quân đi vào.
Hắn gương mặt đau khổ đến chín phần,
nghĩ không biết Tuệ Thiên Thư tìm hắn là vì chuyện gì, chắc sẽ không vì
muốn lấy hắn làm tướng công chứ? Theo đó, bước chân cũng không ngừng
tiến về phía trước, nhân tiện hỏi thăm dò: “Nàng ta tìm ta có chuyện gì? Không phải vì chuyện thành thân chứ?”
Hai người đằng sau cười
lớn tiếng hơn, Thiên Minh nói: “Đại nhân, ngài quả thật tài giỏi biết
công chúa chúng tôi tìm ngài vì chuyện kết hôn của nàng! Thật không uổng là người công chúa thầm thương trộm nhớ bấy lâu…”
Trên trán Tát
Không Quân chảy ra mấy giọt mồ hôi, càng lo lắng hơn, nếu hắn không nhớ
lầm năm nay là năm đoan ngọ Tuệ Thiên Thư sẽ lấy được nguyên hình trọn
vẹn, cũng giống như thiếu nữ ở trần gian tuổi mười bốn cập kê lấy chồng. Việc chính là ngày trước Dạ Đế nói với nàng ta, khi nàng ta lấy được
nguyên hình mới có thể lấy Tát Không Quân. Nhìn bố trí xung quanh rõ
ràng là đang chuẩn bị hỷ sự, không phải là hắn tự chui đầu vào hố rồi
sao? Lại nói Dạ Đế hắn sớm đã bày mưu từ mấy ngàn năm trước, tên này quả thật… không nên đi chung.
Kìm nén run sợ trong lòng, Tát Không
Quân quay người lại phía sau hỏi: “Vậy người công chúa các vị lấy là
ai?” Hắn rất không muốn nghe tên hắn trong câu trả lời.
Hai tên
đó chần chờ một lúc, Tuệ Mẫn mới khó khăn mở miệng, mắt cũng không dám
nhìn thẳng vào người đằng trước: “Tát Không Quân đại nhân…” Tim của Tát
Không Quân cũng xém rơi ra, tên đó lại nói tiếp “…chúng tôi biết ngài
rất chung tình với công chúa, đáng tiếc công chúa đã tìm thấy lang quân
như ý, hôm nay định mời ngài đến cũng là vì chuyện này. Mong ngài đừng
quá đau buồn mà tổn hại sức khỏe!”
Lỗ tai Tát Không Quân lùng
bùng không nghe được nữa, thầm vái tạ trời đất tha cho hắn một cái mạng
nhỏ này ngày trước hắn nghe lời Dạ Đế giả vờ trung tình với nàng ta nên
cả tam giới đều biết hắn có lòng yêu mến đối với công chúa tinh linh tộc cũng vì thế Mạc Nhan mới... hắn nên làm gì để bày tỏ niềm vui sướng
đây. Tin này tuyệt đối còn vui hơn khi nghe Dạ Đế bị người khác khi dễ.
(Tác giả: =.,=) Khi trở về hắn nhất định đến chỗ Phật Tổ xin tụng kinh
niệm phật mấy trăm năm. Trời sẽ không phụ lòng người tốt như hắn.
Thiên Minh –Tuệ Mẫn nhận thấy sắc mặt nhanh chóng thay đổi của Tát Không
Quân, cứ nghĩ hắn đang đau lòng định khuyên nhủ thêm vài câu thì Tát
Không Quân đã mở miệng: “Dù nàng ấy có lấy ai một lòng này của ta luôn
mong nàng ấy hạnh phúc!” Nhìn biểu cảm của Tát Không Quân quả thực là ra vẻ ta không buồn nhưng lòng ta đã tan nát. Hai người kia không ngừng
cảm động vị đại nhân này rất có khí thái của nam nhân đại trượng phu.
Tát Không Quân cảm thấy rất may là khi nói ra lời đó hắn không cắn phải lưỡi của chính mình.
“Quân ca lời huynh nói là thật sao?” Một giọng nói trong trẻo vang lên ở phía sau, thân hình Tát Không Quân thoáng cái bị một cô nương ôm lấy, bất
quá vị cô nương này cùng lắm là mười một mười hai tuổi. Người bị ôm lấy
khuôn mặt cứng đờ, thầm mắng, thật là đen con bà nó mới vướng phải cái
sao chiếu mệnh này. Gỡ tay cô nương ấy ra, Tát Không Quân xoay người
lại, giọng nhẹ nhàng:
“Thiên Thư!”