Bạch Dạ Mộng Ảo
Tại đại điện Tây Thiên, Tàn Tố chấp tay cúi chào các vị bồ tát. Bình thường nếu là những tiểu hòa thượng làm việc vặt sẽ không được đến nghe Phật
Tổ giảng kinh, nhưng từ lúc Tàn Tố được giao nhiệm vụ chăm sóc phù dung ở trong hồ Sính Bình thì được đặt ân riêng, nguyên nhân là trước khi
giảng kinh Phật Tổ sẽ hỏi thăm về phù dung.
“Đồ đệ Tàn Tố bái
kiến Phật Tổ và các vị bồ tát!” Tàn Tố là hòa thượng trẻ tuổi nhất trong Tây Thiên hiện giờ, hắn chính là người có khả năng trở thành bồ tát
tiếp theo sau Tát Không Quân tám ngàn năm trước. Cho nên sự yêu thích
của bồ tát đối với hòa thượng này mọi người đều thấy rõ, ngay cả Phật Tổ còn tin tưởng giao phù dung cho hắn chăm sóc thì chắc hẳn tên này cũng
không bình thường rồi, bất quá xem biểu hiện của tiểu hòa thượng có phải sinh ra đã trì độn không a.
Phật Tổ nhìn hắn mỉm cười hiền hòa: “Đồ đệ Tàn Tố, cây trong hồ Sính Bình hiện nay ra sao?”
“Bẩm Phật Tổ, theo đồ đệ thấy khoảng chừng một tháng nữa phù dung sẽ nở hoa.”
“Tốt, đồ đệ có thể về chỗ ngồi của mình.”
“Bẩm Phật Tổ, đồ đệ có thấy Dạ Đế thần quân đi đến phía nam viện của Tát Không Quân bồ tát.”
Nghe xong, gương mặt của những vị có mặt ở đây không khỏi có chút biến hóa.
Đúng thật đã quên mất Tát Không Quân ở nam viện gần hồ Sính Bình, nếu để tên thần quân kia phát hiện ra cây phù dung chẳng khác gì dâng tặng cho hắn, Phật Tổ vội vàng hỏi: “Thần quân có nói gì không?”
“Bẩm
Phật Tổ thần quân hỏi tên của sen phù dung, sau đó đột nhiên ngài ấy
cười rất vui vẻ.” Tàn Tố vô cùng khó hiểu, nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Phật Tổ, hắn thật không hiểu cây sen phù dung có gì đặc biệt sao? Mỗi
lần nhắc đến sắc mặt các vị này đều rất lạ thường. Nhất là hôm nay, thái độ của vị thần quân kia vô cùng kì cục mà đến Phật Tổ cũng thế, tiểu
hòa thượng càng nghĩ càng rối rắm đưa tay lên gãi gãi đầu.
“Đồ đệ đã làm sai gì sao?” Tiểu hòa thượng sợ hãi hỏi.
Sắc mặt những vị kia cũng không khá hơn, tiểu đồ đệ này tuy giỏi thì có
giỏi, tuy nhiên cũng thật quá ngốc đi a, vật hiếm còn sót lại này xem
như đã bị hủy trong tay hắn, thật là đau lòng mà.
Phật Tổ đang
định lên tiếng lại nghe từ phía nam viện truyền đến một tiếng vang lớn
chúng hòa thượng đưa mắt ra ngoài nhìn, một lát sau tiểu hòa thượng gác
cửa bên ngoài chạy vào bẩm báo. “Bẩm Phật Tổ, tiếng vang phát ra từ viện của Tát Không Quân bồ tát.”
“Chẳng lẽ sư đệ Tát Không Quân đang
giao đấu cùng với thần quân?” Một vị bồ tát ngồi bên trái phật tổ tự là
Thiềm Minh lên tiếng.
“Thần quân cùng sư đệ giao tình tốt có thể nào?” Vị bồ tát khác lên tiếng.
“Sư huynh lẽ nào không biết sư đệ cùng với thần quân sớm xảy ra xung đột
vào năm trăm năm trước, tính tình thần quân lại không tốt còn sư đệ thì
quả thật khiến người khác dễ dàng nổi nóng, có xung đột cũng không thể
là không có khả năng.” Vị bồ tát ngồi cuối cùng giải thích, vị này là
người có hiểu biết rộng nhất ở Tây Thiên, xem như có chút qua lại với
Tát Không Quân.
“Ngộ Niệm sư đệ là thật sao?” Thiềm Minh hỏi tiếp.
“Đích thực là sự thật, đệ có chút qua lại với tiểu sư đệ, mỗi lần chúng ta
nói chuyện nhắc đến thần quân sắc mặt Tát Không Quân sư đệ có điểm không tốt lắm, cho nên đoán rằng hai người họ có xung đột. Cũng chỉ có thể vì chuyện của Huyền Kì Đế Quân mà thôi.” Ngộ Niệm nói xong hướng về phía
Phật Tổ hỏi: “Phật Tổ, có nên sai người đến khuyên can sư đệ và thần
quân hay không?”
Phật Tổ im lặng lắc lắc đầu, ai sẽ ngăn được hai tên đó.
Ngộ Niệm khó khăn nói: “Phật Tổ phía nam viện có rừng U Linh…”
Một loạt tiếng nổ vang lên, Phật Tổ khóc thầm trong bụng, không kịp không
kịp nữa rồi vườn U Linh của ta ô ô ô. Phật Tổ kìm nén xúc động: “Chúng
đệ tử hãy an tĩnh quay lại chỗ ngồi, không nên làm chậm trễ giờ giảng
kinh.”
Tiểu hòa thượng Tàn Tố ngồi bên dưới đài sen của Ngộ Niệm, lại thấy Ngộ Niệm nhìn hắn chằm chằm rồi lắc đầu, hắn thắc mắc hỏi nhỏ: “Bồ tát, có chuyện gì sao?”
Ngộ Niệm lắc đầu tiếc nuối tự lẩm
bẩm với chính mình: “Tiểu đồ đệ nếu con có một phần thông minh thì quả
thật Tây Thiên sẽ không bị Dạ Đế liên tục ức hiếp, thật đáng tiếc...
đáng tiếc.”
Tàn Tố lại gãi gãi đầu, mọi người hôm nay thật lạ.
“Đại nhân, có phải ngài quên nói chuyện gì rồi không.” Dạ Đế thanh thản ngồi trên ghế, đợi cho Tát Không Quân bưng nước đặt đến trước mặt hắn mới hé nửa con mắt ma mị nhìn đến cái tách.
“Quên? Thần quân ta đã quên mất chuyện gì?” Cầm lấy tách trà đưa qua lại trước mũi rồi uống một ngụm, nói tiếp: “Trà ngon.”
Tát Không Quân cười khổ ngồi xuống ghế đối diện, cầm lên một ly uống thật chậm rãi: “Là rượu, thật đắng… đến chết người.”
Dạ Đế ngạc nhiên là rượu sao, uống thêm một ngụm nữa, không thể nào hắn
cảm thấy rượu này không hề đắng, hương thơm thoang thoảng vẫn đọng lại
trong cổ họng hắn một vị ngọt khó tả. Nhìn nét mặt không tin tưởng của
Dạ Đế, Tát Không Quân cười cười: “Ngươi thấy vị gì?”
“Ngọt, rất thơm.”
Tát Không Quân nghe xong ôm bụng cười lớn tiếng: “Qủa thật là ngọt sao?”
“Đúng vậy.” Dạ Đế trầm mặc suy nghĩ, hiện tại hắn không biết nên nói chuyện
của Mạc Nhan cho Tát Không Quân như thế nào. Nếu biết Tát Không Quân yêu Mạc Nhan như vậy hắn đã sớm tìm người khác thay thế, vốn tưởng tên này
vì trả ơn cứu mạng của nàng ta mới đặc biệt quan tâm, không ngờ lại rơi
vào thất tình lục dục giống Huyền Kì. Chỉ còn lại mình hắn đơn độc giải
quyết rắc rối của họ…
“Rượu này là Mạc Nhan đã chỉ ta làm, tài
nghệ của ta không bằng nàng cho nên mùi vị cũng không ngon bằng rượu của nàng ấy, đời này chỉ mong được uống thêm lần nữa.” Ánh mắt của Tát
Không Quân chứa hoàn toàn là bi thương. Dạ Đế dĩ nhiên hiểu rõ, chỉ sợ
lần này Tát Không Quân đặt hết tâm ý lên người Mạc Nhan, chuyện này càng ngày càng khó khăn, chỉ sợ lúc cứu Qủy Y thì Mạc Nhan khó có thể sống
sót.
“Dạ Đế ngươi biết rượu này tên là gì không?” Dạ Đế im lặng
nhìn tách rượu trong tay Tát Không Quân, hắn lại nói tiếp: “Vong tình,
nàng ấy hy vọng ta có thể quên đi nàng ấy sống tự do tự tại. Haha ngươi
nói thử xem, đời này có thứ gì đáng để ta lưu luyến ngoài nàng ấy?” Tát
Không Quân rót thêm một ly nữa, rượu đưa đến miệng nhưng hắn không thể
nuốt xuống được. Cười một tiếng đem rượu đổ đi.
“Đắng như vậy có
thể nào uống được.” Dạ Đế không cười nổi, hắn chưa bao giờ thấy Tát
Không Quân bi thương như vậy. Ngày trước, khi biết tin Mạc Nhan chết hắn cũng chỉ cười cười không nói gì, xem ra năm trăm nam nay đau khổ dày vò hắn đã sớm không chịu nổi nữa.
“Ta đã thay đổi nguyên liệu của Vong Tình, nhưng tại sao vẫn đắng như vậy.”
“…”
“Mạc Nhan nói ta mùi vị của vong tình do người uống cảm nhận, nàng ấy nói
hòa thượng là một đám người vô tình không thể biết mùi vị nào khác của
rượu vong tình. Nay ta thấy được vị đắng có phải nên vui mừng hay
không?” Tát Không Quân đưa ánh mắt di chuyển lên trên người Dạ Đế. “Dạ
Đế nói cho ta biết Mạc Nhan đang ở đâu?”
Thở dài một tiếng, Dạ Đế nói: “Nàng đang ở trong mộng cảnh của ta.”
“Đưa ta đến đó!” Tát Không Quân đứng bật dậy, ánh mắt cương định nhìn thẳng
vào gương mặt đẹp sắc sảo của người đối diện. Dạ Đế không suy nghĩ liền
trả lời: “Không thể!”
Mắt Tát Không Quân đột nhiên tối sầm, Dạ Đế mắng một tiếng không hay liền đánh một chưởng ra sau gáy hắn. Tát Không Quân nhanh nhẹn né tránh, đôi mắt hắn càng ngày càng đỏ, bầu trời nơi
nam viện trở nên âm u đáng sợ, hơi thở chết chóc dần dần kéo đến. Dạ Đế
hét lên: “Tát Không Quân bình tĩnh một chút.”
“Bình tĩnh, ta
không thể giữ bình tĩnh được nữa, năm trăm năm nay đau khổ giày vò ta
như thế nào ngươi có biết hay không?” Tát Không Quân nhếch nửa khóe
miệng cười, giọng nói lạnh buốt tàn bạo: “Chỉ cần giết ngươi mộng cảnh
sẽ xuất hiện, ta có thể gặp được nàng ấy!”
“Phật Tổ không hay rồi, ma chướng phía nam ngày càng dày đặc.” Hòa thượng gác cửa sợ hãi
chạy vào bẩm báo, người ngồi trong đại điện không nói lời nào lập tức
phi người về nơi xuất hiện ma chướng.
“Chưa đầy một canh giờ ma
chướng sao có thể dày đến như thế?” Thiềm Minh hoảng sợ, Tây Thiên mà
cũng không thể giảm bớt loại chướng khí dày đặc này, không biết vị thần
quân kia đã làm việc gì khiến Tát Không Quân nổi giận đến thế.
“Phật Tổ chúng ta phải làm thế nào đây?” Ngộ Niệm đưa mắt muốn nhìn xuyên qua lớp chướng khí này, nhưng ông ta không thể nó thật sự rất dày, chỉ mong rằng hai người kia đều an toàn.
“Chúng đệ tử mau bày trận.”
Phật Tổ nói xong liền phi thân lên trời ngồi giữa lớp chướng khí, các vị bồ
tát nhanh chóng chia vị trí đứng bao quanh viện phía nam, đợi khi ổn
thỏa, đồng thanh niệm kinh. Chỉ nghe thấy tiếng la hét đau đớn của Tát
Không Quân bên trong vọng ra, ở ngoài tốc độ niệm kinh cũng nhanh hơn.
Ma chướng dần dần tan biến thì Phật Tổ đưa tay vạch một đường xé đôi đám khí bao bọc cả nam viện. Phật Tổ hạ mình di chuyển đến nơi phát ra
chướng khí, chỉ thấy Tát Không Quân đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bù nằm
trên mặt đất, đưa mắt nhìn xung quanh không thấy vị Dạ Đế thần quân kia
đâu, lại phát hiện một bụm máu trên đất.
Trong lòng Phật Tổ hơi
lo lắng cho vị kia, tuy hắn mạnh nhưng lúc ma tính Tát Không Quân bộc
phát ông ta không chắc chắn rằng Dạ Đế sẽ không bị một vết thương nào,
nếu hắn bị thương ở Tây Thiên có phải sẽ bắt Tây Thiên bồi thường hay
không như vậy là lỗ to a. “Đệ tử Tát Không Quân, sao có thể để cho tâm
ma làm chủ bản thân mình.”
Tát Không Quân không động đậy, khó khăn mở miệng chế nhạo: “Ông già đầu chọc…vẫn lắm miệng như vậy.”
Mặt Phật Tổ xuất hiện ba vạch đen, kiên nhẫn nói tiếp: “Dạ Đế thần quân hiện giờ ở đâu?”
Hắn lại cười, cười đến thân hình đau đớn: “Hắn…haha, hắn…quả thật rất thông minh...”
Phật Tổ liền cảm thấy có điểm kì lạ.
Khi ma chướng biến mất hoàn toàn các vị bồ tát còn lại đi vào, Ngộ Niệm
liền la lên: “Dạ Đế Thần Quân.” Đám hòa thượng đưa mắt về phía người dựa sau một gốc cây U Linh, một mảng máu đã khô dính chặt trên áo, đôi mắt
hắn khép chặt, hơi thở gấp gáp nặng nề. Đám hòa thượng hét trong lòng,
là thật sao Dạ Đế bị thương!
“Mau đưa Dạ Đế thần quân cùng Tát
Không Quân đi chữa thương!” Phật Tổ nói xong liền biến mất. Ban đầu ông
ta không hề thấy cái cây U Linh cùng Dạ Đế sao chớp mắt nó liền xuất
hiện, nhất định là có âm mưu, tên thần quân khốn khiếp.
Một người nào đó chửi mắng trong lòng ‘diễn kịch thôi có cần mạnh tay thế không’, người nào đó thì an nhàn ‘ngủ một giấc thật đã.’