“Lần này Thanh La Tông tới vì việc này đúng là
không uổng phí.” Mạnh Hạo thu hồi Xuân Thu Mộc lại, khuôn mặt lộ ra một
nụ cười nhưng trong ánh mắt lại thoáng có một tia nghi hoặc.
“Hàn Bối có quan hệ sâu xa với Đan Đông nhất mạch, rốt cuộc còn giấu
bí mật gì…”. Mạnh Hạo suy đoán một lúc lâu rồi tạm thời bỏ qua. Bên
ngoài, trời đã trở sáng.
“Còn tên Chu Kiệt kia nữa. Sao bỗng nhiên hắn lại phát điên như vậy?
Lúc trước ta đã cảm thấy người này có điều gì đó khác thường. Tàn hồn
đoạt thể, vãng sinh trở về…” Mạnh Hạo vừa suy nghĩ vừa liên tưởng tới
nhiều khả năng. Lát sau, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài lầu
các.
“Phương đan sư, hôm nay là ngày giảng bài của Trần đại sư. Chu đại sư của quý tông đã đi rồi, ngài có muốn đi không?” Không lâu sau, từ bên
ngoài truyền vào thanh âm cung kính.
Mạnh Hạo cũng muốn đi nghe một chút bài giảng của đan sư thuộc Đan
Giới nhất mạch, vì thế hắn đứng dậy, đi theo đệ tử Thanh La Tông xuống
Thanh Nghênh Phong.
Nơi giảng đan ở ngọn núi thứ năm mươi bảy của Thanh La Tông. Tại đỉnh ngọn núi có một quảng trường to lớn được dựng lên, bốn phía có chỗ ngồi đủ để dung nạp mấy vạn người.
Lúc Mạnh Hạo tới thì đã có hơn hai vạn tu sĩ Thanh La Tông có mặt.
Những tu sĩ này tu vi không đồng đều. Có người đạt tới Kết Đan, người đã đạt tới Trúc Cơ kỳ, cũng có người mới chỉ dừng ở Ngưng Khí. Chính giữa
quảng trường có một đài cao.
Trần Gia Hỉ cùng Lý Nhất Minh của Đan Giới nhất mạch đang khoanh chân ngồi ở một chỗ, hai mắt nhắm nghiền.
Cách đó không xa có ba cỗ bàn uống trà. Ở đó bất chợt xuất hiện Thanh La lão tổ, cạnh lão còn có một mỹ phụ trung tuổi. Người này chỉ vừa
liếc nhìn là Mạnh Hạo nhận ra ngay, nàng ta chính là người năm đó ở Kháo Sơn Tông đã mang Hứa sư tỷ đi.
Trừ hai người này ra còn có một ông lão mặt đỏ ngồi ngay ngắn ở bàn
trà phía sau. Ánh mắt lão như điện, tu vi thâm bất khả trắc. Mạnh Hạo
nhìn qua, cảm thấy người này cũng mạnh không kém Tử La lão tổ, vẻ ngoài
còn gây ra uy áp lớn hơn.
Ba tu sĩ Nguyên Anh cùng xuất hiện, người giảng đan chắc phải có tư cách cực cao.
Tại vị trí bàn trà đối diện với ba tu sĩ Nguyên Anh này, Chu Đức Khôn khoanh chân ngồi tĩnh tọa, đưa mắt nhìn Trần Gia Hỉ và Lý Nhất Minh
trên đài cao, vẻ mặt âm trầm.
Mạnh Hạo chậm rãi đi tới ngồi ở bên cạnh Chu Đức Khôn, thần thái bình tĩnh.
“Hai người này quá kiêu ngạo rồi. Hôm qua tới chỗ của ta, nhìn như
bái phỏng nhưng thực tế lại dùng ngôn từ lời lẽ kiêu căng coi thường Đan Đông nhất mạch chúng ta.”
Thấy Mạnh Hạo đã tới, Chu Đức Khôn không để ý tới người từng khiến
hắn không vừa mắt nữa. Hiện giờ, hai người của Đan Giới nhất mạch mới là hai người mà hắn chán ghét nhất. Hắn và Mạnh Hạo dù sao cũng cùng một
tông môn, lúc ra ngoài tất nhiên phải đồng tâm nhất trí.
“Còn có Thanh La Tông này nữa. Mặc dù chỗ này đều là tu sĩ bọn hắn
bồi dưỡng trong tông môn nhưng lại không để chúng ta giảng bài trước mà
lại sắp xếp cho bên Đan Giới nhất mạch. Việc này thật quá…”
Mạnh Hạo vừa mới ngồi xuống, Chu Đức Khôn đã nói không ngừng, thái độ vô cùng bất mãn.
“Lúc này ta và ngươi phải cẩn thận một chút. Ta thấy đám Đan Giới
nhất mạch này không có ý gì tốt. Sợ bọn chúng sẽ mượn cơ hội này mà hù
dọa một trong hai chúng ta. Nếu bị chúng khi dễ, khi trở về tông môn
chúng ta còn mặt mũi nào nữa!” Chu Đức Khôn cắn răng, nhìn chằm chằm vào hai người Trần, Lý trên đài cao, địch ý tỏa ra không hề giấu giếm.
“Ta còn đỡ, nhưng ngươi luyện đan cần phải chú ý. Mà thôi, hôm nay
ngươi luyện đan có chỗ nào không hiểu, tranh thủ mà hỏi đi để ta còn
giải đáp. Hy vọng trong thời gian ngắn nhất để ngươi lĩnh ngộ được nhiều hơn một chút.” Chu Đức Khôn liên tục thở dài, nhìn Mạnh Hạo bảo.
Mạnh Hạo cười châm biếm. Hắn và Chu Đức Khôn tuy có chút động chạm
nhưng qua mấy ngày vừa rồi tiếp xúc lẫn nhau, hắn thấy người này cũng
không quá đáng ghét. Hắn chỉ mỉm cười rồi lắc lắc đầu.
“Ta không có chỗ nào sơ xuất, không có gì cần hỏi.”
“Ngươi… A! Phương Mộc nhà ngươi thật là... Ta và ngươi tuy có điều
không bằng lòng nhưng cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi. Hôm nay Đan Giới
nhất mạch đã khiêu khích như thế, chúng ta đều là đai biểu cho Đan Đông
nhất mạch, phải đoàn kết lại chứ.” Chu Đức Khôn nhìn Mạnh Hạo. Hắn thở
dài, tay phải vỗ vỗ vào túi trữ vật lấy ra một khối ngọc giản đưa cho
Mạnh Hạo.
“Đêm qua ta đã ngồi sửa sang lại. Trong này có kinh nghiệm hơn một
trăm năm tu hành trên con đường đan đạo của ta cùng với những kinh
nghiệm ta ra ngoài lịch lãm thu được. Ngươi nên xem kỹ, đối chiếu lẫn
nhau để nâng cao tạo nghệ của ngươi lên một chút.”
Mạnh Hạo khẽ giật mình, nhận lấy ngọc giản. Hắn dùng linh thức quét
qua một lượt. Sau một hồi im lặng, hắn ngẩng đầu nhìn Chu Đức Khôn.
Trong ngọc giản này là kinh nghiệm cả đời của một Chủ Lô đan sư, giá trị thực sự rất lớn.
Đồng thời, Mạnh Hạo xem qua ngọc giản liền biết lúc trước mình đã quá tự tin rồi. Bất kỳ Chủ Lô nào cũng đáng được tôn trọng và có điều để
cho mình học tập. Chu Đức Khôn này tuy suy nghĩ có điểm cứng nhắc nhưng
đối với đan đạo, ông ta có hiểu biết rất sâu sắc, trình độ cực cao.
Trình độ luyện đan biểu hiện qua xác xuất thành công khi luyện. Mạnh
Hạo tự hỏi đan nghệ của hắn liệu đã vượt qua Chu Đức Khôn chưa, cũng cho rằng mình đã có hiểu biết nhất định về đan dược nhưng hiện giờ hắn
luyện đan, mười lò cũng chỉ có thể thành công khoảng ba, bốn lò.
Sau khi xem qua ngọc giản đối phương đưa, Mạnh Hạo tin rằng, Chu Đức
Khôn này luyện đan, xác xuất thành công phải lên tới tám thành trở nên.
“Đa tạ Chu đại sư!” Mạnh Hạo hít thở sâu, thực lòng ôm quyền, cúi đầu tạ lễ với Chu Đức Khôn. Những tri thức trong ngọc giản có trợ giúp rất
lớn với hắn.
Ngoài miệng Chu Đức Khôn nói không cần khách sáo, nhưng trong lòng
lại thầm đắc ý. Tên tiểu tử trước mắt này giở mưu lợi mà thành Chủ Lô
nhưng xem ra cũng không đến nỗi. Chờ khi trở về tông môn rồi, trước mặt
các Chủ Lô khác ta phải nói đỡ mấy câu để mọi người thay đổi ấn tượng
không tốt về hắn.
“Khụ khụ…, mấy ngày vừa rồi ta cũng đang suy nghĩ những lời người ở
trong sơn cốc kia đã nói, thấy có chút đạo lý. Ngoài ra, ta muốn hỏi
ngươi. Ngày đó, đối với Thất Diệp Đinh, ta rất tin tưởng mình tính toán
tuyệt đối không sai nhưng cũng biết lá này lúc hoàng hôn sẽ tách ra thất thải. Việc ấy…”. Chu Đức Khôn ho khan một tiếng, cuối cùng quyết định
hỏi việc trước đó hắn vẫn chưa lý giải được.
Mạnh Hạo cười ngại ngùng, cũng ho lên một tiếng. Hắn không nhắc lại chuyện Thất Diệp Đinh nữa mà chuyển sang chuyện khác.
Mạnh Hạo đã không nói, Chu Đức Khôn cũng không tiện hỏi gạn. Với tạo
nghệ luyện đan của hắn thì cũng đoán ra được phần nào. Hiện giờ quan hệ
giữa hai người mới tiến triển được một chút, không tiện phá vỡ. Hai
người chỉ tập trung bàn luận về đan đạo. Mỗi người đều có thu hoạch
riêng.
Hiện giờ việc giảng đan đã bắt đầu nhưng hai người cũng không chú ý,
để mặc cho hai người Trần, Lý làm việc của mình, thi thoảng lại nhìn về
phía Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn bằng ánh mắt bất thiện.
Mắt thấy hai người thuộc Đan Đông nhất mạch không chú ý gì tới việc
giảng đan của mình, hai người Trần, Lý cũng chỉ cười lạnh trong lòng mà
không tiện nói gì. Còn Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn không ngừng thảo luận về đan đạo, càng nói thì thu hoạch càng lớn.
Chu Đức Khôn dần nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt kính nể. Khi lòng đã cởi
mở, bất đồng được bở qua, Chu Đức Khôn dần hiểu ra nhiều điều về đối
phương. Mạnh Hạo cũng nhận thấy hiểu biết của mình còn nhiều thiếu sót.
Sau khi bàn luận với Chu Đức Khôn thì hiểu ra nhiều điều, thu hoạch
không nhỏ.
Một già, một trẻ cùng nhau đàm luận, tới lúc cao điểm, Chu Đức Khôn
vỗ bàn, lớn tiếng tán thưởng. Hành động thoải mái ấy cũng khiến Mạnh Hạo vui vẻ, hồ hởi hơn trước, nhiệt huyết càng dâng cao.
Hai người Trần, Lý đứng trên đài cao, dùng ánh mắt âm trầm nhìn Mạnh
Hạo và Chu Đức Khôn. Trước lúc đi tới Thanh La Tông lần này, hai người
đã hạ quyết tâm lần này nhất định phải tạo áp lực lớn dành cho Đan Đông
nhất mạch.
Không chỉ vượt trước trong việc giảng đan mà lúc trực tiếp luyện đan
cũng phải nghiền nát hai người đối phương, có thế mới triệt để đánh bại
đối phương, mà thanh danh của hai người cũng từ đấy mà quật khởi, vang
danh khắp Nam Vực này.
Hiện giờ hai người vẫn nhẫn nại, tập trung giảng giải. Suốt hai ngày
rồi không có ai rời khỏi nơi đây mà đều tập trung nghe hai người của Đan Giới nhất mạch giảng giải. Có điều thời gian trôi đi, cả quảng trưởng
lại phân ra làm hai phía. Một bên tập trung nghe giảng, bên còn lại quay sang, quay lấy hai người Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn nghe họ thảo luận,
người nào người nấy kinh ngạc khi thu được rất nhiều thu hoạch hữu ích.
Việc này cũng là do Chu Đức Khôn cố tình tạo ra khiến hắn cực kỳ đắc ý.
Ánh mắt hai người Trần, Lý càng thâm trầm hơn. Tới khi giảng đan xong, hai người lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn bảo.
“Hai vị ở chỗ này thao thao bất tuyệt hai ngày rồi, hiện giờ cũng sắp tới lúc Đan Đông nhất mạch giảng giải. Tại hạ rất mong chờ để xem, đối
với đan đạo, Đan Đông nhất mạch biết được những gì.”
Trần Gia Hỉ lạnh nhạt nói. Lý Nhất Minh ở bên cạnh cũng nhếch môi cười lạnh phụ họa.
“Không sai. Đan Đông nhất mạch đứng đầu đan đạo ở Nam Vực, Lý mỗ cũng rất muốn biết quý tông kiến giải về đan đạo có điều gì tinh diệu.”
Mạnh Hạo nhíu mày. Hai ngày vừa rồi, trừ lúc đầu hắn và Chu Đức Khôn
thực tâm nghiên cứu, thảo luận ra, thời gian còn lại đều là phối hợp với Chu Đức Khôn để chơi đùa đối phương mà thôi. Nhưng hắn cũng đã nghe hai người giảng giải, đã hiểu những đạo lý và chỗ đặc biệt của Đan Giới
nhất mạch.
Riêng Chu Đức Khôn chỉ hừ lạnh. Hắn đứng bật dậy, tiến thẳng tới đài
cao. Thực ra hắn cũng đã nghe những gì hai người giảng giải, sao không
biết đan đạo đối phương có điểm đặc biệt nhưng lần này đi tới Thanh La
Tông, hắn là người đại diện Đan Đông nhất mạch đứng ra giảng giải, sao
có thể lùi bước. Lúc trước cùng Mạnh Hạo bàn luận cũng là mượn dịp để
mài đao, tránh sơ xuất khi lên giảng mà thôi.
Chu Đức Khôn đứng trên đài cao, trong lòng hạ quyết tâm phát huy hết kinh nghiệm của mình.
“Việc tu hành đan đạo, trước hết phải nắm rõ biến hóa của thảo mộc.
Hôm nay, Chu mỗ muốn nói cùng các bị về ba loại cảnh giới biến hóa của
thảo mộc….”.
Chu Đức Khôn là người có tâm cơ, chuẩn bị từ từ giảng giải để kéo dài thời gian. Nhưng cơ hồ như hắn vừa nói xong, Trần Gia Hỉ đã cười lạnh,
vội lên tiếng hỏi.
“Đạo lý ấy là lần đầu Trần mỗ được nghe thấy. Chu đại sư, người nói
đan đạo trước hết phải hiểu rõ mọi loại thảo mộc. Vậy Trần mỗ cũng muốn
hỏi, Phương viên là cái gì?” Trần Gia Hỉ vỗ bàn, dùng tu vi mạnh mẽ
khuếch tán âm thanh lớn lên, tiếng hắn vang vọng khắp bốn phía, ánh mắt
hùng hổ dọa người, nhìn chằm chằm vào Chu Đức Khôn.
Đám tu hành ở Thanh La Tông người nào người nấy vẻ mặt cổ quái, hướng mắt nhìn sang vị trí ba vị lão tổ Nguyên Anh nhưng không thấy ba người
này có động tĩnh gì liền hiểu. Hiện giờ họ cứ để cho hai bên Đan Đông
nhất mạch và Đan Giới nhất mạch mâu thuẫn gay gắt với nhau.