Những thân ảnh từ Thanh La Tông bay tới nơi đó với
một tốc độ rất nhanh, nhưng tốc độ của Chu Kiệt nhanh hơn bọn họ rất
nhiều. Trong chớp mắt hắn đã hóa thành một vệt cầu vồng, gào thét bay đi như gió.
Khoảng cách từ đó đển chỗ Mạnh Hạo vốn không xa. Nhưng bọn họ đang
hướng đến phía Mạnh Hạo nên khoảng cách càng được rút ngắn, làm cho Mạnh Hạo có thể thấy được ánh mắt điên cuồng cùng mờ mịt của Chu Kiệt. Hai
mắt của hắn tràn ngập tơ máu, giờ phút này lại nhiễm thêm một tầng thống khổ.
Giống như hắn đang tìm cái chết!
“Giết ta đi!” Chu Kiệt ngửa mặt lên trời hét một tiếng lạnh lẽo. Giờ
phút này, năm tu sĩ Kết Đan của Thanh La Tông đã đến gần Chu Kiệt, mỗi
người đều đang tự niệm pháp quyết. Trời đất giống như sắp sụp đổ, bốn
phía xung quanh Chu Kiệt phát ra tiếng nổ mãnh liệt. Cả người hắn như bị một lực lượng vô hình đè ép, khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, trong nháy
mắt đã đạt đến trạng thái điên cuồng cực hạn.
Trên người Chu Kiệt đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang chấn động tám phương, tạo thành một trận chấn động làm cho năm tên tu sĩ Kết Đan đều
biến sắc. Bọn họ vội vàng lui về sau vài bước nhưng cả năm người đều
phun ra một ngụm máu tươi.
Một màn này làm cho Mạnh Hạo không thể tin được, trong đầu phát ra
một tiếng ô... ô... n... g. Phải biết rằng hiện tại Chu Kiệt mới chỉ là
Trúc Cơ đại viên mãn, nửa bước Kết Đan, nhưng hắn lại có thể làm cho năm tu sĩ Kết Đan sơ kỳ phải phun máu, thực lực của người này làm cho Mạnh
Hạo hít phải một ngụm khí lạnh.
Ngay tại giây phút này, tu vi trong người Chu Kiệt trong nháy mắt
dâng lên phía trên, không ngừng bộc phát ra dưới tóc hắn, cũng làm cho
tiếng gào thét của hắn càng thêm kinh thiên động địa.
“Tàn hồn đoạt thể, dĩ vãng sinh quy lai, thử thuật hắc thương, cố phi cố, hồn dĩ thương.” Trong đầu Mạnh Hạo bỗng nhiên nhớ lại thanh âm tang thương ngày ấy của Phong Yêu Cổ Ngọc khi gặp Hàn Bối.
Đúng lúc này, một đạo hư ảnh đột nhiên xuất hiện bên người Chu Kiệt,
tay phải nâng cao lên sau đó nhấn một phát mãnh liệt xuống vai của Chu
Kiệt, làm cho toàn thân hắn run rẩy, khí thế cũng buông lỏng trong nháy
mắt. Vẻ điên cuồng trong mắt Chu Kiệt tiêu tán không còn mờ mịt, nhưng
thay vào đó lại là sự điên cuồng không cách nào có thể hình dung được.
“Giết ta đi...” Cả người Chu Kiệt run rẩy, sự thống khổ trong mắt
giống như hắn đang nhận lấy tra tấn không cách nào tưởng tượng. Một nhân vật năm xưa làm cho Mạnh Hạo phải kính nể, tuy giờ phút này vẫn thanh
tỉnh nhưng không ngờ hắn lại có thể nói ra ba chữ kia.
Cầu xin người khác giết mình, đó là điều không phải người bình thường nào cũng có thể nói. Con người luôn có quan niệm tham sống sợ chết,
nhưng... Chỉ khi rơi vào hoàn cảnh sống không bằng chết thì mới muốn
chết đi!
Chu Kiệt vừa nói xong câu đó thì liền hôn mê. Hư ảnh bên cạnh hắn
cũng dần hiển lộ, chính là Tử La lão tổ. Thần sắc của lão vô cùng ngưng
trọng, đưa tay ôm lấy Chu Kiệt đang hôn mê quay đi. Còn chưa đi một bước thì lão đột nhiên quay đầu lại thì thấy Mạnh Hạo đứng cách đó không xa
đã chứng kiến tất cả mọi việc.
“Phương đại sư cũng ở đây sao? Thật ngại quá, trong lúc tu luyện đứa
nhỏ Chu Kiệt này bị tẩu hỏa, nên đã nhập ma!” Tử La lão tổ thở dài, lắc
đầu không nói thêm gì nữa, quay đầu mang Chu Kiệt đi xa. Năm tu sĩ Kết
Đan đang ở bốn phía cũng lập tức đi theo sau.
Mạnh Hạo trầm mặc, tình huống vừa rồi làm cho hắn rung động vô cùng
lớn. Sự khác biệt giữa Chu Kiệt của năm xưa và Chu Kiệt hiện tại quá
lớn, chắc chắn là trong năm năm vừa qua hắn đã chịu một biến cố khó có
thể tưởng tượng được.
Trong đầu Mạnh Hạo liền nhớ về trận chiến giữa hắn và Chu Kiệt trong đêm mưa năm ấy.
Thấy đã là giữa trưa, Mạnh Hạo trầm mặc xoay người trở về Thanh Nghênh Phong, đi lên lầu các của mình.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, trong đầu nhớ lại một màn vừa rồi,
cùng với lời nói của Phong Yêu Cổ Ngọc, càng ngày hắn càng cảm thấy
Thanh La Tông này bí hiểm dị thường. Một lúc lâu sau, Mạnh Hạo không suy nghĩ đến việc này nữa mà lấy lò đan từ trong túi trữ vật ra.
Mặc dù ở bên ngoài nhưng Mạnh Hạo vẫn luôn giữ thói quen luyện đan
mỗi ngày. Lúc này, hắn lấy tay vỗ một cái lên lò luyện đan làm cho nó
lập tức chấn động vù vù. Mạnh Hạo lấy Địa Hỏa óng ánh ra, chuyển bị
luyện một lò độc đan.
Từ sau khi Mạnh Hạo trở thành Chủ Lô Đan Sư, thứ hắn luyện chế nhiều
nhất ở Đan Đông Nhất Mạnh chính là độc đan. Đây là loại đan dược phối
hợp độc đan với một số cây cỏ sẽ thành dạng bột phấn hoặc là đan dược
độc đan.
Độc đan có rất nhiều chủng loại đa dạng, vả lại mỗi chủng loại đều có sự kỳ diệu riêng biệt.
Mạnh Hạo lấy vài cây dược thảo ra, theo yêu cầu thì cần phải có một cây dược thảo Bảo Diệp Hoa đã bắt đầu thôi hóa.
Hoa Bảo Diệp không có độc, nhưng khi đã rơi vào trong tay của Mạnh
Hạo thì hắn có thể thôi hóa nó tới trạng thái gần khô héo trong chớp
mắt. Nhưng trong cái khoảnh khắc chớp mắt kia, nếu như phối hợp với các
loại dược thảo khác và tiếp tục thôi hóa thì có thể luyện ra một loại
độc mà người khác không thể nào phát hiện được.
Nhưng khi tay phải của Mạnh Hạo phát ra ánh sáng tím óng ánh để thúc
giục lực lượng thôi hóa, thì bỗng nhiên Bảo Diệp Hoa lại sinh trưởng
trong nháy mắt. Đột nhiên cả người Mạnh Hạo chấn động, hai mắt của hắn
trợn to lộ ra tinh mang, thậm chí hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập.
Lúc này, trong đầu Mạnh Hạo như có một tia chớp ầm ầm đánh xuống, hình
thành một ý niệm trong đầu hắn.
Ý niệm này không hề liên quan đến Chu Kiệt, mà lại liên quan đến Hàn Bối, liên quan đến Đan Đông Nhất Mạch!
Khi ý niệm này xuất hiện trong đầu thì nội tâm của Mạnh Hạo như có
sóng lớn trào dâng ngập trời. Thậm chí đóa Bảo Diệp Hoa vô cùng trân quý đang ở trong tay hắn, vì trong lòng không yên, dẫn đến linh lực không
ổn định, nên đã trực tiếp tan vỡ.
Cho dù Diệp Bảo Hoa vô cùng trân quý nhưng giờ phút này Mạnh Hạo cũng không thèm để ý. Hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, hai mắt trợn to, cả
người đứng yên bất động tại chỗ, ngay cả chuyện luyện đan cũng không còn nhớ tới. Bởi vì giờ phút này trong đầu của hắn chỉ có duy nhất một ý
niệm đang không ngừng khuếch đại ra.
“Đan Đông Nhất Mạch… Tử ý quyết… Lực lượng thôi hóa… Có thể làm cho
dược thảo sinh trưởng… Có thể làm gia tốc quá trình luyện đan…”
“Hàn gia cửu cổ… Hàn Bối… Tuế Nguyệt chi luyện… Tu luyện Tuế Nguyệt chi bảo… Có thể làm biến đổi thời gian và năm tháng…”
Mạnh hạo thì thào trong miệng, mỗi một câu nói đều làm cho đôi mắt
của hắn càng thêm sáng ngời. Cuối cùng, dường như ánh mắt của hắn còn có thể vượt qua Xích Dương, hắn ngẩng đầu nhìn lên và hít một hơi thật
sâu…
“Tử ý quyết của Đan Đông Nhất Mạch rõ ràng chính là Tuế Nguyệt chi
luyện của Hàn gia!” Tay phải của Mạnh Hạo vỗ một cái vào túi trữ vật,
lấy ra trang giấy ngọc về Tuế Nguyệt chi luyện mà lần trước hắn cùng Hàn Bối lấy được từ thượng cổ Phúc Địa.
Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Hạo nghiên cứu trang giấy ngọc này.
Trên trang giấy ngọc có ghi chép lại Tuế Nguyệt chi luyện có thể luyện
ra Tuế Nguyệt chi bảo, là pháp bảo mà Mạnh Hạo luôn khát vọng có có
được.
Chẳng qua trang giấy ngọc này vốn có ba mảnh, một mảnh được cất giữ
trong cái đỉnh ở Phúc Địa, một mảnh đã bị Bì Đống nuốt mất và mảnh thứ
ba đang được hắn cầm trên tay. Sau khi nghiên cứu hắn mới biết muốn
luyện ra Tuế Nguyêt chi bảo thì phải mất ít nhất mấy trăm năm. Nhưng là
lực lượng của Tuế Nguyệt chi bảo làm cho hắn không thể buông tha được.
Nhưng mất thời gian quá nhiều thời gian nên căn bản Mạnh Hạo không có biện pháp luyện chế được.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi đi, cho đến đêm khuya khi ánh trăng đã bao phủ hết toàn bộ đại lục thì Mạnh Hạo mới thở ra một hơi thật sâu.
Lúc này dường như hồn của hắn mới trở lại về thân thể, khi ngẩng đầu lên thì hai mắt hắn giống như ẩn chứa muôn ngàn ánh sao.
“Ta nên nghĩ ra sớm mới phải… Tuế Nguyệt chi luyện, Tử ý thôi hóa.
Đây căn bản chính là khởi nguồn của một loại thần công, hoặc cũng có thể nói nó là thuật pháp được khai triển từ một loại thần công nào đó!”
“Trên mảnh thứ ba của trang giấy ngọc này có ghi chép lại Tỏa Tuế
Thuật, cứ mười năm sẽ khóa lại lực lượng Tuế Nguyệt một lần, sáu trăm
năm là khóa sáu mươi lần. Lúc phóng ra năng lượng sau khi khóa được sáu
trăm năm thì chắc chắn Tuế Nguyệt chi bảo sẽ có một chút thành tựu.” Tay phải của Mạnh Hạo giơ lên, vỗ vào túi trữ vật một cái để lấy ra một
khúc cây Xuân Thu.
“Có lẽ trên trang giấy ngọc mà Bì Đống nuốt phải, hoặc là mảnh giấy
ngọc còn lưu lại bên trong cái đỉnh ở Phúc Địa có ghi chép lại Tử ý thôi hóa của Đan Đông Nhất Mạch. Nếu muốn luyện thành Tuế Nguyệt thì chắc
chắn không thể thiếu Tử ý thôi hóa được!”
Mạnh Hạo cúi đầu nhìn khúc cây Xuân Thu trong tay, hai mắt lộ ra quang mang.
“Có phải hay không thì phải thử một lần mới biết được!” Mạnh Hạo
không chút do dự, tay phải của hắn nhanh chóng bị bao phủ bởi ánh sáng
màu tím. Ánh mắt hắn vô cùng ngưng trọng, vận chuyển Tử ý quyết dung
nhập vào bên trong khúc cây Xuân Thu.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, Mạnh Hạo nhíu mày nhìn khúc cây Xuân
Thu một một cái hắc động đang cắn nuốt hết mọi thứ, lực lượng thôi hóa
từ Tử ý quyết cũng không có chút tác dụng gì với khúc cây Xuân thu này.
Mạnh Hạo vừa suy nghĩ lại vừa quan sát xung quanh, bỗng nhiên hắn hừ
lạnh một tiếng, lấy ra lệnh bài của Chủ Lô rồi ấn vào nó một cái, ánh
sáng màu tím từ lệnh bài nhanh chóng bao phủ cả Mạnh Hạo lẫn nguyên cả
lầu các.
Ngay từ khi Mạnh Hạo trở thành chủ lô thì đã biết chiếc lệnh bài này
có thể tạo thành một màn sáng để che đậy thần thức, cũng là để phòng
ngừa lúc Đan sư luyện đan không bị học trộm bí quyết.
Đây là thuật pháp mà Đan Đông Nhất Mạch sáng tạo ra, hiện tại chưa có người nào có thể phá giải được. Vả lại lúc Đan sư luyện đan không phải
lúc nào cũng cần dùng đến nó nên thật pháp che đây này không thể bị phá
giải trong vài canh giờ được.
Trừ khi trong một thời gian dài có người cố tình dùng thần thức để xé mở.
Có màn sáng này nên Mạnh Hạo cũng không áp chế tu vi của mình nữa, mà hắn để lực lượng của sáu tòa đạo đài hoàn mỹ Trúc Cơ đều triển khai ra
ngoài.
Khi hắn vừa giải phóng lực lượng thì cái lệnh bài của Chủ Lô này cũng tản mát ra ánh sáng màu tím nhu hòa, che giấu hết tất cả mọi thứ xung
quanh. Cùng lúc đó, Bì Đống cũng kích phát ra lực lượng, làm cho tu vi
của Mạnh Hạo đều được hiển lộ toàn bộ ra ngoài, nhưng cũng không hề lộ
ra ngoài màn sáng.
Có thể trong lòng Mạnh Hạo biết rõ không thể tiếp tục quá lâu, nếu
không thì về sau sẽ có chút phiền phức, cho nên khi tu vi của hắn đều
được bộc lộ hoàn toàn thì hắn cũng nhanh chóng thi triển Tử ý thôi hóa
đến đỉnh cao nhất.
Giờ phút này, bằng mắt thường cũng có thể thấy được khúc cây Xuân Thu trong tay Mạnh Hạo đang dần dần tỏa ra hào quang lục sắc, lại còn có
thể mơ hồ thấy được một mầm lá nhỏ đang từ từ mọc lên!
Khi nhìn thấy mầm non kia, hai mắt của Mạnh Hạo liền lộ ra vẻ kích
động, tu vi trong cơ thể hắn tiêu tán trong nháy mắt. Hắn nâng tay trái
lên bấm niệm pháp quyết, liên tiếp mười cái ấn quyết hóa thành tàn ảnh
đánh trực tiếp vào khúc cây Xuân Thu.
Mười cái ấn quyết này chính là Tỏa Tuế pháp.
Lúc đó, khúc cây Xuân thu liền bị chấn động, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Nhưng Mạnh hạo có thể thấy rõ được khúc cây Xuân
Thu này đã không giống như lúc trước, tựa hồ như nó đã nặng hơn lúc
trước, thậm chí hắn còn có thể mơ hồ cảm thụ được khí tức của Tuế
Nguyệt.
“Quả nhiên có hiệu quả!” Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, sau khi cất đi
khúc cây Xuân Thu, hắn liền nhanh chóng thu lại ánh sáng màu tím từ lệnh bài Chủ lô.
“Đáng tiếc không thể hiển lộ tu vi ở đây, nếu ta có cơ hội rời khỏi
Thanh La Tông, nhất định ta sẽ thử xem có thể thôi hóa khúc cây Xuân Thu này được bao nhiêu năm.”
Mạnh Hạo thở một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng phấn khởi. Những
năm qua hắn vô cùng thèm muốn Tuế Nguyệt Chi Bảo, khi biết được thời
gian luyện chế cần mất mấy trăm năm thì hắn cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Nhưng hiện tại, hắn đã biết được phương pháp luyện chế chính xác, cho
nên cứ tiếp tục như bây giờ thì hắn tin tưởng không bao lâu nữa hắn cũng có thể tự luyện chế ra được Tuế Nguyệt Chi Bảo ẩn chứa lực lượng sáu
trăm năm.
Tuy Mạnh Hạo không biết được ưu điểm của bảo vật này, nhưng là hắn
cũng vô cùng chờ mong. Nó có thể được Hàn Gia xưng là thần thông, có thể bị Đan Đông Nhất Mạch biến hóa thành Tử ý quyết, tất cả những điều này
đều dung hợp lại thì chắc chắn bảo vật này sẽ không thể làm bản thân hắn thất vọng được.