Nhưng bây giờ, Đan Giới nhất mạch này lại lựa chọn dùng cách
này để tấn công, muốn vượt lên trên Chu Đức Khôn, đồng thời cũng là vượt lên trên Đan Đông nhất mạch, cũng như là đạp lên thanh
danh của Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn để phô lên thanh thế của mình.
Có thể tưởng tượng, nếu như hôm nay, ở chỗ này, mà Mạnh Hạo
và Chu Đức Khôn bị vượt lên, vậy thì chuyện ngày hôm nay sẽ ngay lập tức truyền ra khắp Nam Vực. Đan Đông nhất mạch nhiều lắm thì
sẽ mất chút mặt mũi mà thôi, nhưng còn Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn
thì sẽ bị người ta chê cười không dứt.
Chu Đức Khôn hiển nhiên là cũng nghĩ tới điểm này, nên lúc
này lão đứng ở trên đài cao,sắc mặt âm trầm nhìn xuống Trần
Gia Hỉ đang có vẻ mặt rất kiêu ngạo đang đứng ở phía dưới.
Trần Gia Hỉ cũng đang nhìn Chu Đức Khôn. Bọn hắn đã đợi ngày
hôm nay rất lâu rồi. Ở trong Đan Giới nhất mạch, gã tự nhận đan
đạo của mình cũng thuộc về thế hệ thiên kiêu, lại càng giỏi ăn nói. Ngày thường ở trong tông môn, người có thể thắng được gã
trên mặt ngôn từ cũng không có nhiều lắm.
Mấy ngày trước gã nghe nói Thanh La Tông mời Chủ Lô của Đan
Đông nhất mạch đến, rồi lại thấy Thanh La Tông cũng đến mời Kim
Hàn Tông Đan Giới nhất mạch, gã liền lập tức phát hiện ra đây là
một cái cơ hội tuyệt vời.
Mà gã đã sớm hạ quyết tâm, không tiếc dùng tất cả thủ
đoạn cũng nhất định phải nắm lấy được cơ hội này, dùng cái
này để nâng mình lên... Là một đan sư, gã biết không có phương
thức nào có thể làm cho địa vị của bản thân quật khởi tốt hơn
so với việc nghiền ép một Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch.
Mỗi lần nghĩ tới điều này gã đều rất phấn khích. Lúc này rốt cục mộng tưởng đã sắp thành, gã nhìn chằm chằm vào Chu
Đức Khôn. Thứ gã nhìn không phải là một đan sư, mà là nhìn một
bệ đá có thể nâng chính bản thân mình lên.
“Nghiền ép được một già một trẻ của Đan Đông nhất mạch này thì
danh khí của Trần Gia Hỉ ta lập tức sẽ quật khởi, vô luận là ở
trong hay ở ngoài tông môn!” Trong lòng Trần Gia Hỉ rất phấn
khích, đồng thời Lý Nhất Minh ở cạnh gã cũng đang mang tâm tư y
như vậy.
“Ba loại cảnh giới của thảo mộc, loại thứ nhất là mười vạn dược thảo, loại thứ hai...” Chu Đức Khôn thu hồi ánh mắt rồi
tiếp tục nói. Nhưng những lời này của lão còn chưa kịp nói
xong thì Trần Gia Hỉ ngay lập tức đã cười lên ha hả, tiếng cười
vang lên quanh quẩn toàn bộ quảng trường, cực kỳ chói tai.
“Đan Đông nhất mạch Chủ Lô, Chu Đức Khôn đại sư. Hẳn là ngươi
giảng đan lần này không cho phép người đồng đạo hoài nghi? Không
cho phép người đồng đạo cho ý kiến?
Chắc là ngươi sợ rồi, căn bản là rắm chó không kêu mà. Hay
là muốn lừa gạt các đạo hữu của Thanh La Tông?” Trần Gia Hỉ lại
vỗ bàn một cái nữa, đứng dậy mỉa mai, vẻ trào phúng ở trong
mắt vô cùng đậm. Trên thực tế, lúc này trong lòng gã đang phi
thường đắc ý, thầm nghĩ lần này mình tất thắng không thể nghi
ngờ!
Lúc này Trần Gia Hỉ cực kỳ tự tin nhìn về phía Chu Đức Khôn.
Lần này tới đây, gã đã dò xét được, lần này Thanh La Tông mời
tới là Chu Đức Khôn. Mà Chu Đức Khôn này ở Nam Vực cũng có danh
khí không nhỏ, đã từng bị Trần Gia Hỉ nghiên cứu kỹ càng, nên
gã cho rằng mình đã hiểu được đan đạo của đối phương nên có thể
đánh bại dễ dàng.
Chu Đức Khôn chợt xoay người, hắm hắm nhìn vào Trần Gia Hỉ. Giờ phút này lão đã không còn cách nào giả vờ như không nghe thấy được nữa. Bởi vì xem ra là đối phương đã cố ý nhắm vào, mà
còn nâng lên tới mức độ Đan Đông nhất mạch. Cho dù biết là quấy
rối, nhưng Chu Đức Khôn không thể không ra tay.
Đệ tử của Thanh La Tông ở bốn phía trong quảng trường đều
cảm thấy phấn khích, im lặng nhìn lại. Ở trong đó có không ít đệ tử hạch tâm, Hàn Bối cũng ở trong đó, đang mỉm cười, nhìn Đan Đông nhất mạch cùng với Đan Giới nhất mạch đang xảy ra mâu
thuẫn kịch liệt.
Ba Nguyên Anh lão tổ kia cũng đều từ từ nhắm hai mắt lại,
giống như là nhập định, không nghe không thấy. Hiển nhiên việc
này là bọn họ cam tâm tình nguyện muốn thấy.
“Chu đại sư, ngươi cứ nhìn hắm hằm vào Trần mỗ như vậy cũng vô dụng. Ngươi còn chưa giải thích, rốt cục phương viên là cái
gì!” Trần Gia Hỉ lạnh nhạt mở miệng, mặc dù ngữ khí không có
gì biến hóa, nhưng trong mắt lại lộ ra trào phúng, khiến cho
sự tức giận ở trong lòng Chu Đức Khôn lại càng đậm.
“Cái gọi là phương viên chính là đại biểu cho quy củ. Mặc
cho thiên biến vạn hóa vẫn tồn tại ở trong tâm. Dùng sự không
thay đổi để thôi thúc thảo mộc vạn biến, dùng đó để xác định đan đạo, biến ảo ra đan phương. Do đó nếu như hiểu ra thì đan
đạo dù xa vô tận nhưng vẫn có thể tìm kiếm!” Chu Đức Khôn gằn
từng chữ một. Những lời này vừa nói ra lại lập tức làm cho Trần Gia Hỉ sững sờ.
Gã không nghĩ tới là Chu Đức Khôn lại có thể nói ra như vậy.
Bởi vì theo gã, lẽ ra đối phương phải không biết lý giải cái
này như vậy. Thực ra, nếu như không có những lời của Mạnh Hạo...
Thì đích thật là Chu Đức Khôn sẽ như thế. Nhưng sau khi đàm luận cùng Mạnh Hạo thì lão đã minh ngộ không ít, đã sớm hiểu ra.
Cho nên những lời này vừa nói ra, chẳng những làm cho Trần Gia
Hỉ sửng sốt, mà ngay cả Lý Nhất Minh cũng nhíu mày, còn đám tu
sĩ Thanh La Tông ở bốn phía thì đều giống như là có điều ngộ
ra.
“Lý giải này của Chu đại sư, Trần mỗ không đồng tình...” Trần Gia Hỉ bỗng nhiên mở miệng. Gã thu lại sự khinh thị trong lòng, ánh mắt đã lộ ra tia sáng.
“Nếu như bản thân bất biến, thì làm sao tới được vạn biến!
Giống như một dòng sông, nếu như bất động thì chỉ là nước
đọng, chỉ khi bản thân nó chuyển động, thì con sông này mới có
thể lâu dài, mới được coi là sống!” Trần Gia Hỉ chậm rãi nói. Lời gã vừa nói ra lập tức làm cho Chu Đức Khôn biến sắc. Lúc lão
đang muốn mở miệng thì Trần Gia Hỉ đã hất tay áo lên, trực tiếp cắt ngang.
“Hay như một cái cây, ở trong gió còn có thể bất động? Nếu
không động thì chỉ là cây ở trong bức họa. Chỉ có chuyển
động, mới đại biểu là có gió thổi đến mà lay động, đại biểu nó chân chính tồn tại!
Mà như lời của Chu đại sư, bản thân không thay đổi, thật đáng
cười. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà cho đến bây giờ ngươi
vẫn không phải là Tử Lô. Bởi vì chỉ có hiểu biết về đan đạo
như vậy, thực là mua danh chuộc tiếng, mèo khen mèo dài đuôi.
Nếu như có thể trở thành Tử Lô, thì đó mới là thiên đại kỳ
văn!!” Ngôn từ của Trần Gia Hỉ mỗi một câu lại càng sắc bén, làm
cho thân hình của Chu Đức Khôn run lên, tay chỉ vào Trần Gia Hỉ.
“Ngươi... Ngươi...”
“Ta làm sao? Hay là ở đây ta ko thể phê bình ngươi? Sông không thay đổi, đó là vũng nước. Cây không thay đổi, đó là bức họa. Mà
Chu đại sư ngươi rõ ràng lại tự đem chính mình đặt ở trong
vũng nước đọng, khinh thường nhìn mây trắng trôi qua. Ta nói
ngươi mua danh chuộc tiếng lại là sai sao?
Ngươi cũng lại tự đem chính mình đưa vào trong bức họa, không nhìn ra cái hay của thế giới bên ngoài. Ta nói ngươi mèo khen
mèo dài đuôi cũng là sai hay sao?” Giọng nói của Trần Gia Hỉ càng lúc càng lớn, nhất là câu cuối cùng thì âm thanh lại càng như tiếng sấm, truyền ra khắp bốn phía, khiến cho sắc mặt của Chu
Đức Khôn trắng bệch, hai mắt giống như muốn phun ra lửa giận.
Lão rõ ràng cảm giác được là đối phương cưỡng từ đoạt lý,
nhưng lại cảm thấy hình như cũng có chút đạo lý. Lời nói
tràn ngập ở trong đầu, không có cách nào trục xuất ra.
“Một bên nói bậy nói bạ!” Lão chỉ có thể tức giận mà nói
như vậy. Mạnh Hạo nghe thấy lời này thì thầm than một tiếng.
“Một bên nói bậy nói bạ? Giờ Trần mỗ sẽ nói cho ngươi biết, cái gì mới là phương viên chân chính!”
Đây mới là phương viên. Đan đạo của Chu đại sư ngươi hẳn là
rất cao, lại dám đem điều này đại biểu cho lò đan Hạo Dương tan ra ở trong lòng? Dám đem Hạo Nguyệt đại biểu đan phương ủ tại
trong lòng?
Ta nói ngươi mua danh chuộc tiếng, mèo khen mèo dài đuôi là
vẫn còn nhẹ!” Lời này của Trần Gia Hỉ vừa nói ra, lập tức bốn
phía nháy mắt trở nên yên tĩnh. Âm thanh của gã ong ong quanh
quẩn, làm cho tất cả tu sĩ Thanh La Tông ở nơi đây đều chấn động tâm thần.
Mà ngay cả trung niên mỹ phụ ở bên cạnh Tử La lão tổ lúc này cũng đã mờ mắt ra, nhìn chăm chú vào Trần Gia Hỉ.
Thân hình của Chu Đức Khôn run lên, lão muốn nói gì đó, nhưng
giờ phút này trong đầu đang là một mảnh hỗn loạn. Bị mỉa mai
ngay trước mắt bao nhiêu người như thế, làm cho lão nhân này có
nỗi khổ mà không nói lên lời.
“Phương mỗ cũng có vài chỗ không hiểu.” Ngay khi Chu Đức Khôn
đang muốn mở miệng, thì giọng nói lạnh như băng của Mạnh Hạo
truyền ra. Thân hình hắn nhảy lên trên đài cao, đứng cạnh Chu Đức Khôn.
Nhìn thấy Mạnh Hạo đến, Chu Đức Khôn như nhìn thấy thân nhân.
Lão biết rõ ngôn từ của Mạnh Hạo rất sắc bén, nên lúc này thở
sâu, lại không lên tiếng nữa mà lùi lại phía sau vài bước, cam
tâm tình nguyện phụ trợ cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp xung quanh, cuối cùng rơi lên người Trần Gia Hỉ.
“Trần mỗ xin lắng tai nghe.” Trần Gia Hỉ cười cười, thần sắc
nhìn như phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng đạ sớm ngưng trọng. Bởi vì gã không biết nhiều về Mạnh Hạo. Nhưng qua lần nói
chuyện ở ngoài sơn môn của Thanh La Tông, thì gã biết cái người
tên Mạnh Hạo ở trước mặt này cũng không dễ trêu.
Nhưng gã có tự tin vào đan đạo của bản thân, lại nghĩ đối
phương chỉ là mưu lợi mà trở thành Chủ Lô, nên trong lòng lập
tức bình tĩnh lại, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai.
Giờ phút này tu sĩ Thanh La Tông ở bốn phía, nguyên một đám
đều nhìn về phía Mạnh Hạo. Hai mắt của Hàn Bối nheo lại, đã ẩn
chứa hào quang. Giờ phút này, Mạnh Hạo được muôn người chú ý. Trung niên mỹ phụ có tu vi Nguyên Anh đang ngồi khoanh chân kia cũng
nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra vẻ hứng thú.
Dù sao người Thanh La Tông sau khi nghe xong những lời lúc trước của Trần Gia Hỉ, thì đa số đều cảm thấy nó cũng có đạo lý
riêng.
“Phương mỗ có ba vấn đề. Nói về phương viên, nhật nguyệt âm
dương. Nếu nói mặt trời là lò đan, mặt trăng là đan phương, như
vậy thì lò luyện đan này là do ai rèn, đan phương này là do ai
sáng tạo?
“Chẳng lẽ Phương đại sư muốn ở chỗ này chỉ điểm đan đạo học
thức? Lò đan là do tiền nhân nhìn mặt trời mà cảm ngộ rèn lên, đan phương cũng là xem mặt trăng mà hiểu ra. Cho nên thông qua
biến hóa của thảo mộc mà ghi chép ra, cho nên Trần mỗ mới
nói, mặt trời là lò đan, mặt trăng là phương. Lò luyện nhật
nguyệt, luyện ra chúng sinh vạn vật!” Trần Gia Hỉ cười lạnh mở
miệng, lời nói trước sau như một sắc bén điểm, làm cho người
nghe ở bốn phía tâm trí nhộn nhạo, nghe mà động dung.
“Hạo dương cũng chỉ là một ngôi sao trong bầu trời. Bởi vì
hào quang của nó quá chói mắt, nên làm cho người ta không nhìn
thấy những ngôi sao bên cạnh nó. Cái mà tiền nhân nhìn thấy,
nói là mặt trời, không bằng nói là cả vùng trời này!
Ngươi nói Chu đại sư mua danh chuộc tiếng, ta nói Trần đại sư
ngươi ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy được mặt trời, mà nhìn
không tới thứ dung nạp được cả mặt trời là bầu trời bao la!
Mặt trăng cũng là một trong những vì sao, thường tại ở trong bầu trời đêm. Bởi vì trong đen có trắng tồn tại, khiến người ta phân biệt ra đêm tối cùng với ban ngày, giống như là luân chuyển,
nhưng thực ra, nhật nguyệt đều là một trong những ngôi sao. Thứ
duy nhất không đổi, chính là vùng trời sao này!
Ngươi nói Chu đại sư mèo khen mèo dài đưôi, ta nói Trần đại
sư ngươi ánh mắt thiển cận. Một đan sư nho nhỏ cũng dám nói
luyện lò nhật nguyệt, luyện ra chúng sinh vạn vật!
Nhưng ngươi đã không biết lượng sức mà mở miệng. Như vậy thì hôm nay Phương mỗ sẽ nói cho ngươi biết. Nếu như lò luyện nhật
nguyệt luyện ra chúng sinh vạn vật, vậy thì lò luyện tinh
không, có thể luyện nhật nguyệt tang thương!” Mạnh Hạo lãnh đạm mở miệng, âm thanh không nhanh không chậm. Chỉ duy nhất một câu cuối
cùng thì âm thanh lại như lôi đình nổ vang, làm cho tâm thần Trần Gia Hỉ chấn động, sắc mặt đại biến.