Trên chiếc giường đôi vắng lặng, vị
trí vốn là của hai người nhưng giờ chỉ còn lại một người cô đơn lạnh lẽo.
Mỗi
khi anh đến, không nói lời nào chỉ muốn cùng cô triền miên ở trên chiếc giường ấy.
Lúc
anh đi, cũng chưa từng quay đầu lại một lần, chỉ dành cho cô một bóng lưng lạnh
lùng tuyệt tình không quan tâm.
Hằng
đêm, cô cô đơn một mình đối mặt với căn phòng, ngủ trên chiếc giường đôi lạnh lẽo
ấy.
Chiếc
nhẫn cưới trên ngón áp út bỗng trở nên xa lạ vô cùng. Tình yêu, dường như cũng
sớm đã bay xa.
***
Hôm
nay, anh vẫn lại muốn đi. Mỗi lần sau cuộc triền miên ân ái anh đều để lại cho
cô một bóng lưng lạnh lùng, khiến cô vào mỗi đêm không tài nào ngủ được, mở mắt
trao tráo để đếm vết thương lòng.
Cô đứng
ở ngưỡng cửa phòng ngủ, hai mắt to tròn ngóng nhìn tấm lưng dày rộng của anh, mỏi
mòn mong đợi đầy tình cảm nói, "Tối nay anh đừng đi, có được không?"
Người
đàn ông nọ nghe xong lời ấy của cô, bóng dáng cao lớn chợt sững lại, động tác
đưa tay mở cửa cũng bị khựng lại.
"Tình
Văn vẫn đang đợi tôi!"
Câu
nói ấy càng khiến cho vết thương của cô tan nát rã rời. Tả Á mình mới chính là
vợ của anh ta đây, không phải sao?
Anh đi
rồi, cô cũng không muốn ở lại đây nữa, vĩnh biệt căn phòng buồn tẻ này, vĩnh biệt
chiếc giường đôi lạnh lẽo ấy.
***
Lúc
anh trở lại, khi đối mặt với căn phòng trống rỗng không còn độ ấm, người con
gái vẫn luôn lặng lẽ đợi anh về nay chẳng biết đã đi đâu.
Chỉ
lưu lại cho anh một tờ giấy nhăn nhúm ở nơi góc phòng, anh không thể tin nhìn
nó mà đầu như bị sét đánh trúng. Trái tim đau đớn như muốn tê liệt, tay bắt đầu
run rẩy, nước mắt cũng trào ra từ trong con ngươi đầy cuồng loạn, điên cuồng gọi
tên cô, "Tả Á, Tả Á.
Tác giả Hồ Ly đã lấy đi nhiều cảm
xúc và nước mắt của độc giả khi xây dựng tình huống quá đỗi bi thương, đau buồn.
Từ câu chữ được sắp đặt tinh tế đến những khoảnh khắc “nặng lòng” đều đã khiến
cho bộ truyện có chiều sâu riêng về mặt tình cảm.