"Tiểu Á, thật sự là con sao? Tiểu Á!" Điền Văn Lệ đi tới, trợn to hai mắt lên nhìn người trước mắt mình, không dám tin, là Tiểu Á, con gái của bà, ba năm trước đây Tả Á vì chữa bệnh mà rời đi, nay cô đã về rồi? Trở về rồi thật sao? Trong mắt Điền Văn Lệ tràn đầy nước mắt, vô cùng kích động.
Bà đưa tay lau đi nước mắt đang không ngừng dâng lên trong mắt làm cản
trở tầm nhìn của mình, xác định mình không phải đang hoa mắt, không phải là ảo giác.
"Mẹ, con đã trở về.......Con đã trở về!" Tả Á đưa
tay ôm chặt lấy Điền Văn Lệ, trái tim cuồn cuộn sóng, có chua xót, có
khổ đau, có ngọt ngào, có quá nhiều nhớ nhung, nghẹn ứ nơi cổ họng, nước mắt cũng lã chã rơi xuống. Có thể còn sống trở về, có thể được ôm chặt
lấy người thân của mình như vậy, thật là tốt, thật là tốt.
"Con
đã trở về.......Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.......Mẹ và mọi
người vẫn luôn chờ con, cuối cùng cũng chờ được con trở về. Đã chữa khỏi bệnh chưa? Những năm này.......chắc con rất khổ cực phải không ? Lại
đây để mẹ xem một chút nào, mẹ không phải đang nằm mơ đúng không?" Điền
Văn Lệ đang ôm chặt Tả Á, nhưng vẫn cảm thấy không thật, hai mắt đẫm lệ
quan sát Tả Á, bàn tay có chút thô ráp run rẩy sờ lên gương mặt của Tả
Á, "Đúng là con gái của tôi rồi, con gái tôi đã về rồi, đây không phải
là mơ, không phải là mơ!"
"Mẹ, con rất nhớ mọi người, thật sự rất nhớ." Tả Á vừa khóc vừa cười, trong lòng cô có quá nhiều niềm vui
sướng, kích động cùng nhớ nhung, vào giờ khắc này lại đồng loạt tuôn
trào ra, vốn trong lòng đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng giờ phút này lại chỉ có thể nói rằng cô rất nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ tất cả mọi
người, thời điểm chiến đấu với Tử Thần, cô vẫn luôn tự nói với mình,
người nhà của cô vẫn đang đợi cô trở về, cô nhất định phải kiên cường,
nhất định phải sống tiếp.
"Tiểu Á trở về rồi sao? Tiểu Á thật sự trở vể rồi, ông trời đúng là có mắt, Tiểu Á của chúng ta phúc lớn mạng
lớn." Kiều Vân đi ra, nhìn thấy Tả Á, mắt cũng trở nên ướt át, vui mừng
đến mức không thể nói mạch lạc được, ông đưa tay ôm lấy Tả Á và Điền Văn Lệ, an ủi: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, mau.......mau vào nhà rồi nói, đứng ở cửa làm gì."
"Dượng Kiều, nhìn thấy dượng khoẻ
mạnh thế này thật tốt quá ... ..." Tả Á đưa tay ôm lấy dượng Kiều, ba
người cùng khóc lên, sự cảm động trước sinh mạng con người cùng nỗi nhớ
nhung Tả Á khiến Kiều Vân không kìm nén được mà cũng khóc lên.
Ba người lớn bọn họ thì cứ đứng đó khóc, hoàn toàn đắm chìm trong niềm
hạnh phúc sau sinh ly tử biệt, buồn vui lẫn lộn mà quên mất hai nhóc con đang đứng phía dưới.
"Xin chào, anh tên là Huyền Dực Thần."
"Xin chào, em tên là Kiều Lạc Kỳ."
Hai bàn tay nhỏ nhắn bắt tay nhau, một lớn một nhỏ, tự giác biết điều, động tác rất tao nhã, đáng yêu vô cùng.
Kiều Lạc Kỳ, ba chữ này rơi vào tai Tả Á, trái tim lại gợn sóng, không nhịn
được mà nhìn về đứa trẻ đứng bên cạnh, trái tim chợt dâng lên cảm xúc gì đó, nhưng không sao phá tan được sự mờ mịt, nỗi nghi ngờ trong lòng.
Lúc này Điền Văn Lệ mới phục hồi lại tinh thần, buông Tả Á ra, vội vàng
ngồi xổm xuống kéo thân hình nhỏ bé của Lạc Kỳ đối mặt với Tả Á, như
đang trưng ra bảo bối, kích động nói với Tả Á: "Tả Á, đây là Lạc Kỳ,
tiểu Lạc Kỳ, là con của con đó, Tiểu Bảo, đã tìm được nó rồi, đứa con
trai con vẫn luôn tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được rồi......."
Tả Á bị tin tức bất ngờ kia khiến cho mất đi phản ứng, ngây ngốc, kinh
ngạc nhìn Lạc Kỳ, Tiểu Bảo của cô, đứa con trai đã bị mất của cô, nó vẫn còn sống, hơn nữa, còn tìm được rồi.
Con, con của cô, Tả Á ngồi
xổm xuống, đưa tay ôm lấy Lạc Kỳ, nước mắt vừa mới dừng lại, lại tiếp
tục rơi xuống như chuỗi hạt bị đứt. Giờ khắc này, cô cảm thấy thật hạnh
phúc, thật sự hạnh phúc, trời cao đã tặng cho cô một món quá rất quý
giá.
Sau một hồi, cô khẽ buông Lạc Kỳ ra, nước mắt ngập trong hốc mắt si ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, tay không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đây là con trai của cô, sáu năm, cô chưa
từng gặp con trai của cô, chưa từng chăm sóc cho Lạc Kỳ, trái tim có đau đớn, có áy náy, cũng lần nữa lại kích động và vui sướng, giọng nói
nghẹn ngào: "Lạc Kỳ, xin lỗi con, mẹ đã để cho con phải chịu khổ rồi, mẹ không phải là một người mẹ tốt, Lạc Kỳ, mẹ là mẹ con.......Con có thể
tha thứ cho sự vắng mặt của mẹ không, tha thứ cho mẹ được không?"
"Mẹ, hoan nghênh mẹ về nhà." Bàn tay nhỏ bé của Lạc Kỳ lau nước mắt cho Tả Á, "Mẹ hết bệnh rồi sao?"
Tả Á vừa khóc vừa gật đầu, lại ôm thật chặt Lạc Kỳ vào trong ngực, niềm
vui sướng khi có lại được đứa con này bao phủ lấy cô, nước mắt tràn đầy
sung sướng, trái tim tràn đầy cảm động và hi vọng. Khóc xong, cười xong, kích động xong, rốt cuộc tâm trạng mọi người trong nhà cũng bình tĩnh
trở lại.
Sau khi bình tĩnh trở lại Tả Á liền giới thiệu Huyền Dực Thần với mọi người, cậu chính là con trai của Huyền Chí Chương cũng là
con nuôi của cô. Hiện tại Thần Thần đã tám tuổi rồi, nghiêm nghị như một thiếu niên anh tuấn. Tay Tả Á vừa kéo Lạc Kỳ, vừa kéo Huyền Dực Thần,
cùng mẹ và dượng Kiều ôm nhau đi vào trong nhà.
Nhà họ Kiều trở
nên náo nhiệt, nhà họ Tả cũng ồn ào không kém, Điền Văn Lệ gọi điện
thoại cho tất cả người thân, nói cho bọn họ biết tin tốt này, Kiều Vân
cũng vội vàng gọi cho Kiều Trạch, nhưng gọi nhiều lần cũng không được.
Chẳng lẽ nó lại say rượu nữa rồi sao? Càng gấp gáp càng không gọi được,
Kiều Vân lại gọi lần nữa, cuối cùng cũng có người bắt máy : "Đồ nhóc
con, đang ở đâu đấy? Lập tức trở về nhà đi!"
Bên kia hoàn toàn
yên lặng, không nghe thấy tiếng ai nói cả, Kiều Vân tưởng Kiều Trạch
uống say, cũng không quan tâm anh có nghe rõ lời của mình lúc này không, hét vào trong điện thoại: "Tôi lệnh cho cậu lập tức trở về, Tả Á trở về rồi, cậu nghe chưa? Người phụ nữ của cậu mất tích ba năm đã về rồi,
đừng để cho tôi thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của cậu khi đến đây đấy."
"Em sẽ sống trở về."
Bên kia liền truyền đến một câu nói tràn đầy khí lực của Kiều Trạch, tựa
như một lời cam kết, một lời cam đoan, nói xong cũng không nói thêm lời
gì nữa, cúp điện thoại. Kiều Vân nhíu nhíu mày, lời nói của Kiều Trạch
có chút kỳ quái, nhưng ông cũng không suy nghĩ nhiều, vội gọi cho Mạch
Tử.
Lúc này thân thể cao lớn của Kiều Trạch đang ngồi dưới tán
cây, một tay siết chặt điện thoại di động, một tay siết chặt cây súng
lục lanh lẽo. Anh cúi đầu, rơi nước mắt, rồi lại cười.
Cô còn
sống, cô đã trở về, cô còn sống, cô đã trở về! Đáy lòng anh không ngừng
hò reo, trái tim như muốn bay lên chín tầng mây, Kiều Trạch đứng dậy,
cầm lấy cây súng và điện thoại, như một tên điên chạy lên ngọn đồi phía
xa.
Tả Á! Tả Á! Lòng anh không ngừng reo hò tên cô, giống như
từng đám hoa lớn đang nở rộ trong lòng anh vậy. Bước chân của anh mạnh
mẽ, bóng dáng vui vẻ, như trở lại thời niên thiếu trước kia, lặng lẽ
thích một người phụ nữ, cô ở phía trước không hề hay biết ở phía sau anh đang thầm đuổi theo bước chân của cô. Cho dù cô không quay đầu lại,
cũng không biết, nhưng anh vẫn rất vui vẻ, bởi vì đáy lòng anh có cô.
Bóng dáng Kiều Trạch dần dần nhỏ đi, rồi biến mất trên núi cao, anh dùng
cách thức của riêng mình để đón nhận tin tức này, biểu đạt tâm trạng
đang vô cùng kích động của mình, trái tim, cũng như thân thể của anh
đang bay bổng, phiêu đãng.......
Tất cả mọi người, dĩ nhiên trừ
Kiều Trạch, ai cũng vui mừng hớn hở tụ tập lại, Mạch Tử cũng vội vàng
chạy tới, cùng chia sẻ niềm vui khi Tả Á trở về. Mọi người hỏi han, cũng quan tâm xem ba năm nay Tả Á sống như thế nào.
Tả Á không nói
nhiều về những khó khăn, những đau đớn hành hạ mà cô phải chịu, chỉ nói
đơn giản là Huyền Chí Thương từ trong biển người mênh mông tìm được
người có tuỷ sống thích hợp với cô, là một cô gái đã cứu cô. Mắc bệnh
này vốn là bất hạnh, nhưng tỷ lệ còn sống cũng rất mong manh, cô lại tìm được, cho nên cô quả thật là người rất may mắn, sau khi trải qua đợt
trị liệu khá dài, bây giờ cô đã hoàn toàn bình phục.
Cho nên cô
trở về, về nhà. Nơi này có những người cô yêu thương, có người thân của
cô, có những người mà cô nhớ nhung suốt ba năm qua. Ông trời còn rất ưu
ái cô, không chỉ cho cô một con đường sống, hơn nữa, còn cho cô tìm được con trai mình.
Ông nội đã tám mươi tuổi rồi, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, ngoại trừ khi đi bộ phải chống gậy, thì sức khỏe cũng
không tệ lắm. Ông cười ha hả nhìn cô, nói cô có mạng lớn, nhất định sẽ
được hạnh phúc đến cuối đời. Trải qua ranh giới giữa sự sống và cái
chết, Tả Á đã hiểu ra được nhiều điều, càng thêm quý trọng những người ở bên cạnh cô.
Sau khi một ngày náo nhiệt, một ngày xúc động, một
ngày vui mừng, cuối cùng mọi người cũng giải tán. Thế nhưng Kiều Trạch
vẫn chưa trở về, cũng không biết tung tích đâu cả, giống như năm đó, lúc Tả Á đi, anh không ở đây, mà nay Tả Á trở về, anh vẫn vắng mặt như
trước. Tả Á không hỏi về Kiều Trạch, cho nên mọi người cũng không nói,
sợ khiến Tả Á mất vui, không muốn phá vỡ không khí hạnh phúc hiện tại.
Mặc dù Lạc Kỳ cũng rất buồn bực vì ba không có ở nhà, nhưng cũng rất biết
điều, không nói gì cả, chỉ len lén gọi điện thoại cho Kiều Trạch, hỏi
anh tại sao không trở về, không phải anh luôn chờ mẹ Tả Á trở về sao?
Nhưng hôm nay mẹ Tả Á trở về rồi, anh lại không mau chóng trở về nhà?
Kiều Trạch chỉ nói với nhóc một câu : "Phải nghe lời." liền cúp điện thoại.
Lạc Kỳ không hiểu, ba hình như có chút kì quái. Cúp điện thoại xong liền suy nghĩ, có phải ba không dám gặp mẹ không, có phải bởi vì lúc trước
ba khiến mẹ tức giận và đau lòng không? Nhất định là như vậy rồi, ba
cũng sợ cơ à?
Lúc Tả Á và Lạc Kỳ ở bên nhau bồi dưỡng tình cảm mẹ con, cô không hề hỏi đến Kiều Trạch, chỉ thỉnh thoảng Lạc Kỳ sẽ vô ý
nhắc đến anh, nói tốt cho anh, nói ba nhớ mẹ như thế nào, nhưng mẹ lại
chỉ cười nhẹ với nhóc.
Mẹ vừa khỏi bệnh, mặc dù đã chữa hết,
nhưng vẫn cần phải được chăm sóc thật tốt, cho nên, Lạc Kỳ và Huyền Dực
Thần, hai đứa nhóc này cứ như người lớn, thận trọng che chở cho Tả Á.
Một lát lại đưa nước, một lát lại dặn dò cô uống thuốc, một lát lại bưng nước quả cho Tả Á. Tả Á cảm giác mình giống như đứa trẻ vậy. Cô không
mong manh như vậy, nhưng mọi người lại xem cô như một bông hoa yếu ớt
cần được bảo vệ.
Trở về bốn năm ngày rồi, Mạch Tử cũng đi, mấy
ngày nay Tả Á không đi đâu hết, chỉ ở nhà hưởng thụ tình cảm gia đình ấm áp này, không lãng phí chút nào. Mặc dù đã không được gặp Lạc Kỳ nhiều
năm như vậy, nhưng cậu nhóc cũng không hề xa cách cô, có lẽ là do tình
mẹ con thiêng liêng, cũng có lẽ là bởi vì người trong nhà vẫn luôn nhắc
đến cô cho nên trong thế giới của Lạc Kỳ vẫn có sự tồn tại của cô, hai
người ở bên nhau rất tự nhiên, rất thân thiết, thật ấm áp.
Tả Á
chỉ hận không thể bù đắp hết cho Lạc Kỳ những năm cô vắng mặt. Còn Thần
Thần, mặc dù không phải là con ruột của cô, nhưng cũng giống như con
ruột vậy, Thần Thần và Lạc Kỳ đều là hai đứa con trai bảo bối của cô.
Ở nhà mấy ngày hai đứa nhóc cũng không chịu nổi nữa, dù thế nào đi nữa
bọn chúng cũng là trẻ con, rất thích ra ngoài chơi đùa, muốn đi ra ngoài chơi, hơn nữa muốn đi cùng với mẹ, nhưng lại sợ thân thể Tả Á còn yếu,
không thể đi ra ngoài, cho nên thấy rất khó xử.
Chung sống mới có mấy ngày, Tả Á liền phát hiện Lạc Kỳ rất thích những thứ liên quan đến
quân sự, rất say mê hứng thú, xem ti vi cũng chỉ xem những kênh quân sự
thôi. Tả Á không hiểu thế giới của trẻ con, không biết đứa trẻ sáu tuổi
này có thể hiểu được những thứ này đến đâu. Có điều, Thần Thần là một
tiền lệ, năm tuổi thiết kế trang sức đã đạt được giải thưởng, cậu nhóc
này thật sự rất giỏi. Nhưng cô càng không ngờ tới được, Lạc Kỳ lại là
một đứa trẻ giống vậy, cả ngày nghiên cứu súng ống, quân sự, đối đáp
rành mạch từng thứ một, không biết có phải nó chịu ảnh hưởng từ Kiều
Trạch không nữa, cô cũng vù Lạc Kỳ mà cảm thấy tự hào.
Tả Á nhận
ra được tâm sự của Lạc Kỳ và Thần Thần, chủ động mở miệng nói muốn dẫn
bọn chúng đi chơi, cuối cùng sau khi thương lượng, mọi người quyết định
đến khu giải trí, ở đó có rất nhiếu trò chơi, hơn nữa cũng rất náo
nhiệt. Lúc đi, Kiều Vân có chút không yên lòng, sợ Tả Á không chăm sóc
được cho hai đứa nhỏ, không ngờ Thần Thần lại nói: "Con sẽ chăm sóc Lạc
Kỳ và mẹ thật tốt."
Dáng vẻ Lạc Kỳ như người ông cụ non, cầm tay Tả Á, nói : "Con cũng sẽ chăm sóc mẹ, ông ngoại không nên lo lắng."
Kiều Vân cười đến híp mắt : "Được được, các con đều là những người đàn ông
tốt, phải chăm sóc mẹ cho tốt đấy, ông ngoại ở nhà chờ các con."
Kiều Vân ở lại nhà, còn Tả Á và Điền Văn Lệ dẫn hai đứa trẻ đi, dù hai đứa
có người lớn thế nào, nhưng suy đến cùng vẫn chỉ là trẻ con, được đi
chơi tự nhiên sẽ rất vui mừng, hơn nữa còn là đi cùng với mẹ nữa.
Kiều Trạch rất muốn gặp Tả Á, nhưng cuối cùng lại chùn bước, trái tim đau
đớn, không ngừng đấu tranh, anh không biết phải đối mặt với Tả Á như thế nào, anh rất sợ nghe Tả Á nói, ‘xin lỗi tôi không quen biết anh’, hoặc
là nói chuyện khách khí với anh : ‘anh Kiều, đã lâu không gặp, anh có
khỏe không ?’. Chỉ mới nghĩ tới đó, trái tim anh đã đau đớn co rút từng
cơn. Anh thà để cô hận anh, giận anh, cáu kỉnh với anh, cũng không muốn
cô coi anh là một người xa lạ, lạnh lùng xa cách, nhưng anh hiểu Tả Á,
trong lòng cô sẽ không hận, sẽ không oán giận, nhưng đối với anh sẽ là
thất vọng, tuyệt vọng.......
Muốn gặp mà không thể gặp là đau,
muốn gặp mà không dám gặp là dày vò. Anh đã gần cô trong gang tấc, chỉ
cần anh bước vào nhà anh hai là có thể nhìn thấy cô rồi, nhưng…anh lại
không dám, chết tiệt, anh không dám, lần đầu tiên, anh cảm thấy sợ một
người như thế, hơn nữa còn là một người phụ nữ, người phụ nữ anh yêu.
Người ta e sợ tình gần, còn anh cũng sợ hãi người mà mình có tình cảm
thân thiết.
Anh ngồi ở trong xe, anh đã ở bên ngoài khu chung cư
của Kiều Vân đã mấy ngày rồi, cứ mãi ngây ngốc ngồi đó, lại không dám
xuất hiện trước mặt Tả Á, nghe anh hai và Lạc Kỳ nói anh cũng đã biết
được tình trạng hiện tại của Tả Á, biết được mấy ngày nay cô ở nhà làm
gì, biết cô mấy giờ nghỉ ngơi, mấy giờ ăn cơm, biết cô mỗi ngày cười mấy lần. Anh rất muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô mỉm cười, muốn ôm cô vào
trong ngực, nhưng, anh không dám, không dám, cho dù bây giờ cô xuất hiện trước mặt anh, anh cũng sợ mình không đủ dũng khí để ôm cô.
Gương mặt lanh lùng của Kiều Trạch tràn đầy đau khổ, tràn đầy phiền não, đôi
mắt đen nhìn chằm chằm vào khu chung cư, muốn vào, nhưng lại luôn do dự, chỉ ngốc nghếch ngồi im trong xe, hi vọng cô sẽ bước ra, anh chỉ cần
nhìn thấy cô từ xa cũng được rồi.
Không biết anh đã bao nhiêu lần tưởng tượng khi gặp lại cô anh sẽ nói gì.
Hoan nghênh em trở lại?
Em khoẻ không?
Em trở về rồi!?
... ...
Trong lòng Kiều Trạch đang tưởng tượng cảnh gặp lại Tả Á thì chợt thấy một
bóng dáng quen thuộc đi từ trong chung cư ra ngoài, trái tim đột nhiên
lỡ nhịp, nảy lên mạnh mẽ, đôi mắt Kiều Trạch không chớp nhìn theo bóng
dáng ấy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay của anh không tự
chủ được mà nắm chặt tay lái.
Tả Á!
Anh nghẹn ngào gọi cô, tầm mắt chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một giây, cô.......rất khỏe, sắc
mặt rất tốt, trên môi mang theo nụ cười dịu dàng, đang cúi đầu nói với
Lạc Kỳ cái gì đó.
Ánh mắt của cô vẫn tinh khiết như vậy, nụ cười
của cô vẫn ấm áp như vậy, vẫn là khuôn mặt luôn khắc sâu trong trí nhớ
của anh, chỉ là mái tóc dài đã được thay thế bằng mái tóc ngắn ngủn.
Trong lòng Kiều Trạch từ kích động vui sướng biến thành đau xót, cô đang mỉm
cười, nhưng tính mạng của cô không biết đã phải dùng bao nhiêu đau đớn
mới đổi lấy được, để lấy lại được thực không dễ dàng. Anh không thể nào
tưởng tượng được ba năm nay cô phải chịu đựng những gì mới có thể sống
sót. Trái tim đau đớn co rút từng cơn, rồi lại xông lên nỗi chua xót vô
cùng, Kiều Trạch ngắm nhìn bóng dáng anh thương nhớ, tham lam nhìn. Cảm
tạ trời xanh, cô còn sống, còn có thể mỉm cười như vậy, còn có thể để
cho anh nhìn thấy cô lần nữa.
Tả Á gọi xe taxi dẫn hai đứa bé đi, Điền Văn Lệ cũng đi cùng, Kiều Trạch chợt không thấy bóng dáng Tả Á đâu nữa, trong lòng không khỏi quýnh lên, nhìn chiếc xe taxi chạy đi, anh
vội vã khởi động xe đuổi theo.
... ...
Trong khu vui chơi, Lạc Kỳ và Thần Thần đều chơi rất vui vẻ, cũng rất để ý đến bước chân
của Tả Á, cố gắng không để cho Tả Á phải mệt mỏi, cũng không để cho Tả Á không tìm được hai đứa mà lo lắng.
Tả Á cùng với bọn nhỏ chơi,
kéo cánh tay Điền Văn Lệ, nhìn khuôn mặt vui vẻ tươi cười của bọn nhỏ,
trong lòng cô cũng rất vui mừng, vui vẻ, cô đã rất mong ngày này. Nhưng
trực giác của Tả Á cảm thấy có một ánh mắt sáng quắc đang nhìn cô chằm
chằm, dường như muốn thiêu đốt cô. Cô không nhịn được quay đầu nhìn lại, xung quanh người qua lại đông đúc, toàn những khuôn mặt xa lạ, những
đứa bé đang chơi đùa, cô không tìm được tầm mắt kia, có lẽ đó chỉ là ảo
giác mà thôi.
Chơi thật lâu, sau khi trở về, ăn cơm tối xong, Tả Á có chút mệt mỏi, liền đi ngủ trước, Thần Thần và Lạc Kỳ ở chung một
phòng, hai đứa bé này mấy ngày nay đã có tình cảm sâu đậm với nhau,
thông minh như nhau, mạnh mẽ như nhau. Thần Thần đang sử dụng máy vi
tính, nghiên cứu thiết kế của cậu, bận rộn làm việc của mình. Còn Lạc Kỳ thì ra ngoài phòng khách gọi điện cho Kiều Trạch, báo cáo tình hình hôm nay của mẹ cho ba biết.
Điện thoại được kết nối, Lạc Kỳ vội nói: "Ba, "
Kiều Trạch nghẹn một chút rồi hỏi: "Mẹ.......đã ngủ chưa?"
"Mẹ ngủ rồi. Ba, chừng nào ba mới đến gặp mẹ? Hôm nay tụi con đến khu vui
chơi, vui lắm ạ, nhưng mẹ và bà ngoại nói, hình như có một kẻ biến thái
nào đấy đi theo chúng con nha."
Bên kia Kiều Trạch ho khan, hình như bị sặc.
"Ba, cái kẻ biến thái kia không phải là ba đấy chứ?"
"Đi ngủ đi!"
Kiều Trạch lạnh giọng nói xong liền cúp điện thoại, Lạc Kỳ ở đầu bên kia
chợt lộ ra nụ cười gian xảo, xem ra thật sự là ba rồi, lá gan của ba nhỏ lại rồi, đến gặp mẹ mà cũng không dám, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy mẹ, chắc tối nay ba lại mất ngủ rồi, ai, thật tội nghiệp cho ba.
Lạc Kỳ cầm điện thoại di động len lén lẻn vào phòng của Tả Á, thân thể nho
nhắn nằm xuống bên cạnh Tả Á, quay lại gương mặt đang ngủ say của cô,
chụp một tấm hình. Dáng vẻ mẹ ngủ rất xinh đẹp, như một mỹ nhân vậy, Lạc Kỳ chụp hình xong liền chạy ra khỏi phòng, gửi hình của Tả Á đến điện
thoại của Kiều Trạch.
Kiều Trạch nghe được tiếng chuông, cầm lên, mở tin nhắn ra, thấy được gương mặt đang ngủ say của Tả Á, ánh mắt lạnh lùng liền trở nên dịu dàng, nhìn đến ngây người.......
Tả Á chịu trách nhiệm đưa đón hai đứa nhỏ đi học, Thần Thần mới trở về nước, Tả Á liền để cho cậu học chung trường với Lạc Kỳ, Lạc Kỳ đang học tại trường tiểu học tốt nhất thành phố A, hai đứa bé này đã chơi mấy ngày cũng
phải đi học thôi.
Có điều mấy ngày nay Tả Á luôn cảm thấy có
người đi theo cô, nhưng cô cũng để ý nhiều lần không hề phát hiện được
người nào đi theo cô cả. Là tại cô quá đa nghi hay thực sự có người đi
theo cô?
Tả Á thừa dịp bọn nhỏ đi học lái xe đến căn phòng nhỏ
trước kia của mình, rất muốn trở về xem một chút. Sau khi có lại được
cuộc đời mới, cô luôn muốn nhìn ngắm lại những người và những vật trước
kia, coi như là bù đắp cho ba năm nhớ nhung của mình.
Phòng trọ
nhỏ đã làm bạn của cô nhiều năm rồi, đã có chút cũ kỹ, nhưng cô đi lâu
như vậy, nơi này lại vẫn sạch sẽ không có một hạt bụi, cô chợt nhớ tới
Kiều Trạch, chẳng lẽ anh luôn cho người đến quét dọn sao? Ý nghĩ chợt
lóe lên trong đầu, cô liền đảo mắt quan sát trong phòng, tay cũng thận
trọng chạm vào từng ngóc ngách, mỗi một đồ vật. Những thứ này đều khiến
cô thấy nhớ nhung.
Mở vòi nước rồi tự pha cho mình một ly trà, mở ti vi lên, ti vi đang chiếu phim hoạt hình, cô chăm chú ngồi xem hoạt
hình, cũng không nhịn được mà vui vẻ mỉm cười. Uống hết trà rồi, phim
hoạt hình cũng đã hết, cô nhìn đồng hồ, cũng gần đến lúc bọn nhỏ tan học rồi, cô phải đi đón bọn nhỏ thôi.
Tả Á rửa ly trà, tắt ti vi,
cầm chìa khóa xe đi ra cửa, lúc vừa mở cửa, cô chợt nhìn thấy một bóng
người, dường như đang định bỏ chạy, nhưng chạy không kịp, muốn dừng lại
nhưng lại chạy được mấy bước rồi, bóng người kia có vẻ như đang hoảng
hốt, bước chân hình như đang muốn chạy trốn nhưng lại chạy không kịp,
cuối cùng đứng sững người ở đó, để cho cô thấy một bóng lưng hốt hoảng.
Tả Á ngước mắt lên nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông này, vẫn cao
lớn như cũ, bóng dáng quen thuộc, đã lâu rồi không được nhìn tháy. Tầm
mắt Tả Á dời lên trên, lại thấy được mái tóc trắng trên đầu anh, tóc
trắng, tóc trắng, bàn tay nắm cửa không tự chủ được mà siết chặt, quên
mất buông ra, cũng nói không ra lời nào, chỉ ngây người nhìn anh đang từ từ xoay người lại đối mặt với cô. Tầm mắt hai người chạm nhau, cô nhìn
thấy trong đôi mắt anh có chút chật vật, còn có nhiều cảm xúc khác mà cô không hiểu được đang hiện lên trong đôi mắt đen của anh.
"Xin
chào, đã lâu không gặp." Một lúc sau, rốt cuộc Tả Á cũng ổn định được hô hấp của mình, có thể tự nhiên chào hỏi anh, trên mặt mang theo nụ cười, một nụ cười xuất phát từ nội tâm. Không phải đang chào một người qua
đường, mà là một người xa lạ quen thuộc.
Tay Kiều Trạch muốn vươn đến chạm vào Tả Á, muốn lại gần, bước lên trước một bước, lại lùi lại
một bước, rồi lại dừng lại. Hóa ra anh không muốn nói gì cả, chỉ muốn ôm cô, ôm cô vào trong ngực anh, cảm nhận sự tồn tại của cô, cảm nhận
nhiệt độ của cô, hô hấp của cô, nhưng, anh không có tư cách.......
"Tả Á!" Nhìn Tả Á mỉm cười, tia lý trí cuối cùng của Kiều Trạch không thể
khống chế được hành động của anh, anh kêu tên cô, vươn tay kéo Tả Á ôm
vào trong lòng, ôm thật chặt, không để ý đến gì nữa hết, chỉ có lo lắng
ôm cô, anh không dám nhìn vẻ mặt của cô, chỉ sợ thấy được sự chán ghét,
phản kháng của cô.
Anh chỉ muốn ôm cô như vậy, cho dù chỉ mà một
giây thôi. Anh vẫn luôn chờ đợi cô trở về, để anh có thể được ôm cô như
vậy, được gọi tên cô, để cô có thể nghe thấy. Ba năm, giây phút này anh
đã đợi ba năm, chờ đến mức trái tim đau nhói. Ôm, cái ôm này như một
nghi thức, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của anh. Anh không dám hy vọng xa vời cô vẫn thích anh, chỉ hy vọng giây phút này cô không đẩy anh
ra.......
Cám ơn, cô không đẩy anh ra, để mặc cho anh ôm lấy cơ
thể gầy gò của cô, để trái tim anh có thể cảm nhận được nhịp đập của
trái tim cô, cảm nhận được sự sống của cô. Anh đã luyện tập không biết
bao nhiêu lần để đối mặt với cô, nhưng cuối cùng một câu cũng nói không
ra được. Ôm cô chính là chuyện hạnh phúc nhất, gọi tên của cô chính là
chuyện vui sướng nhất, Tả Á, Tả Á, một lần lại một lần anh nỉ non tên
cô. Cám ơn em, đã để cho anh có cơ hội được gần em lần nữa. Rất lâu sau, Kiều Trạch mới buông Tả Á ra, xoay người định đi, bởi vì, anh sắp điên
rồi, sắp điên mất.
"Kiều Trạch!"
Tả Á nhìn bóng lưng của anh, nhìn mái tóc trắng trên đầu anh, cô lên tiếng gọi anh. Kiều Trạch dừng bước, chờ đợi Tả Á nói tiếp.
"Đến lúc Lạc Kỳ tan học rồi, em định đi đón nó......."
Sau khi Tả Á trở về, đây là lần đâu tiên Kiều Trạch tới nhà Kiều Vân, hơn
nữa còn cùng đi với Tả Á. Đón Lạc Kỳ và Thần Thần xong, lúc trở về nhà,
Kiều Vân và Điền Văn Lệ không khỏi suy nghĩ, hai người này có phải đã
giải tỏa hiểu lầm rồi không?
Thần Thần đối với việc Kiều Trạch và Tả Á đi đón bọn họ cũng không quá kinh ngạc, mà Lạc Kỳ lại có chút kinh ngạc, nhiều hơn là vui mừng. Cả ba và mẹ đều tới đón cậu, hơn nữa nhìn
có vẻ như quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm.
Lúc ăn cơm tối,
Kiều Trạch vẫn luôn trầm mặc, nhưng tầm mắt của anh đều vây quanh Tả Á,
anh che giấu rất tốt, tất cả mọi người không chú ý tới, bởi vì đa số sự
chú ý đều hướng đến hai đứa bé và Tả Á.
Mỗi lần Thần Thần kêu Tả Á là mẹ, trong lòng của Kiều Trạch đều nhảy dựng lên, tay cầm chiếc đũa
cũng tăng thêm lực, gương mặt luôn lạnh lùng của anh cũng trở nên căng
thẳng.
Sau bữa cơm chiều, Điền Văn Lệ và Kiều Vân kêu Kiều Trạch ở lại, dù sao cũng có phòng trống, hơn nữa, mấy ngày nay anh đã không trở về rồi, Lạc Kỳ quấn lấy anh không chịu để anh rời đi. Đến khuya, lúc
Lạc Kỳ và Thần Thần đều đã ngủ say, Điền Văn Lệ liền đến phòng của Tả Á, Tả Á vẫn còn chưa ngủ, đang tập yoga. Điền Văn Lệ nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn gầy gò của Tả Á lòng lại nhói đau: "Mệt không? Thân thể có chỗ nào
không thoải mái không?"
"Không có đâu, con rất khoẻ, mẹ yên tâm
đi." Tả Á dừng động tác lại, quay đầu nhìn Điền Văn Lệ, thấy bà hình như có lời muốn nói, "Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói sao?"
Điền Văn Lệ dịu dàng hỏi: "Mẹ muốn hỏi, con ... ... con và Kiều Trạch.......tính thế nào?"
Tả Á lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán, trầm mặc một lát, nhẹ mỉm cười, nói: "Mẹ à, con và anh ấy bây giờ chỉ có thể làm bạn."
"Ai......." Điền Văn Lệ than một tiếng, "Thật sự không thể ở bên nhau sao? .......Chuyện của Tình Văn......."
"Mẹ, chuyện trước kia đều qua rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa." Tả Á ôm cổ mẹ, nũng nịu nói.
"Được, được, mẹ không hỏi nữa, cứ ép buộc ở bên nhau cũng không vui vẻ gì, chỉ cần con được vui vẻ, con muốn thế nào cũng được. Con vui vẻ thì mẹ an
tâm rồi, có điều, về sau con có dự tính gì không?" Ý Điền Văn Lệ là muốn Lạc Kỳ có được một gia đình hoàn chỉnh, đối với Lạc Kỳ mà nói đó là
chuyện tốt, hơn nữa, Kiều Trạch mặc dù phạm phải sai lầm, nhưng dáng vẻ
khổ sở ba năm nay của anh, bà đã tân mắt chứng kiến, nói Kiều Trạch
không yêu Tả Á, bà không tin, nhưng, những lỗi đã phạm phải khiến người
ta không cách nào tha thứ được, nếu dùng Lạc Kỳ để ép buộc Tả Á và Kiều
Trạch ở bên nhau, đối với Tả Á mà nói cũng không phải một chuyện tốt.
"Tạm thời thì không có, ba Thần Thần còn ở bên kia, có thể con sẽ lại qua
bên kia một thời gian, mẹ đừng trách con nha.......con......."
"Mẹ biết rồi, con không nên tự trách mình, ba Thần Thần là người tốt, nếu
như không phải nhờ anh ta, mẹ con chúng ta cũng không có ngày đoàn tụ
như hôm nay.......Được rồi, được rồi, không nói những chuyện này nữa,
con đi ngủ sớm đi."
"Mẹ, cám ơn mẹ, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Tả Á liền ngủ, cuộc sống của cô hiện tại rất có trật tự, ăn cơm rồi ngủ,
đều chính xác từng li từng tí. Cô ngủ rất say, rất an ổn, được ở cùng
gia đình khiến cô cảm thấy rất an tâm. Cửa phòng bị người khác nhẹ nhàng mở ra, mà cô lại không hay biết gì. Một bóng người cao lớn đứng ở cửa,
trong bóng đêm ngắm nhìn cô rất lâu…
Kiều Trạch đứng trong bóng
đêm nhìn cô, bóng đêm rất mông lung, anh nhìn không rõ cô, cuối cùng
không nhịn được mà đi về phía cô, bóng dáng nhẹ nhàng đứng ở mép giường, đôi mắt đen trong bóng đêm mông lung tham lam nhìn cô ngủ.
Anh
vươn tay, thận trọng cầm lên một lọn tóc của cô, rồi sau đó tiếc nuối đi lên gương mặt của cô, ngón tay có chút thô ráp thận trọng để không đánh thức cô dậy mà vuốt ve khuôn mặt của cô, lướt qua bờ môi của cô, say
đắm ngắm nhìn vẻ mặt của cô, trái tim lại đau nhói từng cơn.
Có
lẽ là động tác của anh khiến Tả Á cảm nhận được, cô liền dụi dụi đầu vào gối, Kiều Trạch vội thu tay về, đứng dậy, rời đi, anh đóng cửa lại,
trái tim tràn đầy bi thương nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc, cô còn sống,
đã là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi. Tay siết chặt lại, đầu ngón tay
dường như còn vương mùi của cô, hương thơm nhàn nhạt, trái tim cũng cảm
thấy đau đớn, anh đã không thể có được cô nữa sao?
Sáng hôm sau,
Tả Á và Kiều Trạch cùng nhau đưa Lạc Kỳ và Thần Thần đến trường, hai đứa bé cùng nói tạm biệt, rồi sau đó đi vào trường học. Tả Á đứng ở phía
trước, Kiều Trạch đứng ở phía sau cô, vẫn là một cô gái xinh đẹp dịu
dành như nước, vẫn là một người đàn ông cao lớn rắn rỏi cao ngạo, anh
đang đứng phía, nhìn cô, tuy chỉ cách một chút, nhưng lại như xa ngàn
dặm.
Tả Á đưa mắt nhìn hai đứa trẻ cho đến khi chúng biến khỏi
tầm mắt của cô, cô mới quay người lại vô tình đối mặt với Kiều Trạch,
anh đang nhìn chăm chú cô. Kiều Trạch vội vã thu lại ánh mắt, trầm giọng nói: "Lên xe đi, anh đưa em về."
Tả Á nhẹ mỉm cười, hỏi: "Anh có thể chở em đi loanh quanh một lát không?"
"Được!" Trong lòng Kiều Trạch thoáng xao động, nhưng cũng lại dâng lên một cảm
giác lo lắng, nhất định là cô muốn nói gì đó với anh, chỉ có hai khả
năng thôi, một tốt, một xấu, xấu đến mức nào, anh không dám nghĩ, tốt
bao nhiêu, anh không dám hy vọng xa vời.
Kiều Trạch lái xe chở Tả Á, đôi mắt đen luôn chăm chú nhìn con đường phía trước, chạy qua những
nơi bọn họ đã từng đi qua, từng địa điểm quen thuộc, từ từ nhớ lại, có
tốt đẹp, có bi thương. Một khi bãi biển hóa nương dâu, tình cảm vốn
không đủ bền chặt lại gặp phải hiểu lầm, phản bội, xa cách còn có thể
quay lại được sao?
Xe chạy đến bờ biển thì dừng lại bên đá vợ
chồng, Tả Á đã từng uống rất say thiếu chút nữa thành oan hồn ở đây, bọn họ chính thức dây dưa cũng bắt đầu từ nơi này, đêm hôm ấy, anh muốn cô. Kiều Trạch cũng không biết tại sao lại mang Tả Á tới nơi này nữa.
Tả Á nhìn hòn đá vợ chồng, cô chỉ nhớ, sau khi chia tay với Chung Dương,
cô đã tới nơi này, nhưng không biết được chuyện đêm hôm ấy cô thiếu chút nữa đã trở thành oan hồn, chỉ đoán ra là Kiều Trạch tìm được cô, mang
cô đang trong tình trạng say rượu đến khách sạn, đêm đó giữa hai người
xảy ra chuyện, rồi lại dây dưa với nhau nhiều năm, cuối cùng lại đi đến
bước này.
"Tả Á, chúng ta......."
"Kiều Trạch......." Tả Á ngắt lời Kiều Trạch, dừng lại một chút, "Chúng ta.......ly hôn đi!"