Không biết được bao lâu, chăn của Tả Á chợt chuyển động, cô dáo dác nhìn Kiều Trạch đang nằm ở một bên, vén chăn lên, cầm điện thoại di động, rón rén xuống giường, đi tới cạnh Kiều Trạch.
Tư thế ngủ của anh rất có
quy củ, nằm thẳng người , mười ngón tay đan nhau, để trước ngực, hô hấp
theo quy luật, vững vàng, nhịp thở đều đặn. Tả Á quỳ gối xuống bên cạnh
giường anh, từng chút từng chút vén mền của anh lên, sau một hồi nỗ lực, rốt cuộc cũng vén lên một góc được một góc chăn, làm lộ ra nửa thân
trên cường tráng của Kiều Trạch. Tả Á mở điện thoại di động lên, dùng
ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên người anh, từ từ đi xuống, rốt cuộc cũng
nhìn thấy được một vết sẹo sâu nông không đều kéo dài từ lồng ngực đến
bụng.
Trái tim lại âm ỉ đau, tay không nhịn được mà chạm lên vết
sẹo kia, nước mắt không ngừng lại được rơi xuống. Ngay lúc Tả Á đang đau lòng, tay của cô lại bị người khác bắt lấy, cô ngẩng đầu đối mặt với
ánh mắt của Kiều Trạch, trong bóng đêm dường như ánh mắt của anh phát ra tia sáng bén nhọn, điện thoại trong tay cô rơi xuống đất, thân thể bị
kéo lên, eo bị túm chặt, ngã lên ngực Kiều Trạch.
Trái tim Tả Á
đập thình thịch trong lồng ngực, lòng bàn tay chống lên ngực của anh,
đây có coi là bị bắt tại trận không nhỉ? "Em ... ... Em ... ... Em chỉ
là không ngủ được......."
"Tả Á!" Giọng nói trầm thấp của Kiều Trạch vang lên trong đêm tối, mang theo sự mê hoặc vô cùng, "Lúc em nói dối sẽ bị nói lắp."
"Em.......Em không có."
"Muốn sờ thì có thể nói thẳng cho anh biết, có thể thẳng thắn nói với anh
mà." Kiều Trạch ôm thân thể mềm mại của Tả Á, trái tim như có một dòng
nước ấm áp đang cuộn trào, có phải cô đã tha thứ anh rồi không? Cô đang
nhìn vết thương của anh, có lẽ cô đang đau lòng vì anh sao?
Kiều
Trạch đùa giỡn nhưng cô lại chẳng buồn cười tí nào cả, nếu như một dao
kia không phải là vì tay lỡ tay Tình Văn, có lẽ anh đã mất mạng rồi,
nước mắt cô lại chảy xuống, rơi vào lồng ngực Kiều Trạch: "Còn đau
không? Tại sao ngốc như vậy chứ? Da thịt là của mình mà không cảm thấy
đau sao? Sao anh có thể.......làm tổn thương thân thể của mình như vậy
chứ.......?"
Nước mắt cô rơi trên ngực anh giống như một luồng
ánh mặt trời vậy, trái tim Kiều Trạch run lên, giống như băng tuyết bị
hoà tan, ôm Tả Á thật chặt, xoay người lại, để cho cô nằm xuống cạnh
anh, anh đưa tay nâng mặt lên cô, đôi môi mỏng hôn lên mặt của cô, hôn
lên những giọt nước mắt của cô: "Đừng khóc, đã không còn đau nữa rồi.
Mau ngủ đi, em không được thức đêm."
Kiều Trạch ôm lấy Tả Á, trái tim vô cùng thỏa mãn, ba năm, đã ba năm rồi anh không được ôm cô như
vậy, không được ôm cô ngủ, giờ phút này, cô đang nằm trong ngực anh, đau lòng vì anh, rơi nước mắt vì anh. Cuối cùng anh đã tìm được đáp
anh.......Tả Á, sẽ không rời khỏi anh nữa.
Cả đêm mộng đẹp, đến
khi mặt trời ló dạng, Kiều Trạch và Tả Á đồng thời tỉnh lại, mặt của cô
vùi trong ngực anh, tập trung vào cánh tay của anh, tay của cô ôm hông
của anh, mái tóc rối loạn vương trên da thịt anh, anh cúi đầu nhìn cô,
mà cũng vừa đúng lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Chào buổi sáng!" Giọng nói khàn khàn của anh có chút lười biếng mà tràn đầy hạnh phúc.
"Chào buổi sáng!" Giọng nói của cô lại vô cùng dịu dàng, lại có chút xấu hổ,
ba năm chia cách, đối với việc bất thình lình thân mật như vậy khiến cô
hơi khó thích ứng, nhưng Tả Á đối với dục vọng của Kiều Trạch không còn
xa lạ nữa, cô cảm nhận được nơi nào đó của anh đã dựng lều lên rồi, cứng rắn chọc vào thân thể của cô. Tả Á không được tự nhiên đưa tay gãi gãi
đầu nói: "Em.......em rời giường......."
Kiều Trạch yêu thương
nhìn Tả Á, nhưng không có hành động gì, chỉ chờ cho dục vọng của mình
lui xuống rồi bước xuống giường. Tất cả đều thật hài hòa, hạnh phúc như
vậy, khiến cho anh không khỏi nghi ngờ, đây có phải là ảo giác không,
nhìn bóng lưng Tả Á, anh nhếch môi cười, tất cả đều là sự thật .
Sau khi rửa mặt, ăn điểm tâm xong, bọn họ lại lên đường về nhà. Vị bác sĩ
đi cùng liền để ý ngay đến gương mặt lạnh lùng của Kiều Trạch hôm nay
lại ôn hòa đi rất nhiều, mà Tả Á hình như cũng mang theo ý cười thản
nhiên, tâm trạng bọn họ xem ra cũng không tệ.
Về đến nhà, tinh
thần Tả Á rất tốt, bởi vì tâm tình tốt, cũng bởi vì được Kiều Trạch chăm sóc, nên cô không hề cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày nay không được gặp tụi
nhỏ rồi, thật sự cô rất nhớ chúng quá, hai tên nhóc kia cũng rất vui
mừng, hỏi Tả Á đã làm cái gì, thân thể có thoải mái không, có cảm thấy
mệt mỏi không.
Điền Văn Lệ cười nói: "Được rồi, hai đứa này, hỏi từ từ thôi, mà có lẽ chúng ta cũng không cần hỏi gì đâu."
Một câu nói kia khiến tất cả mọi người cười lên, Tả Á lấy quà mua về tặng
cho mọi người. Người trong nhà cũng cảm thấy được quan hệ của Kiều Trạch và Tả Á hình như đã có chuyển biến, khóê môi Kiều Trạch luôn nhếch lên, còn rất thân mật với Tả Á nữa. Nếu như Tả Á và Kiều Trạch có thể ở cùng nhau, các bậc phụ huynh dĩ nhiên là rất vui mừng rồi.
Sau khi ở
nhà cùng với bọn nhỏ và ba mẹ mấy ngày, Tả Á cũng không nói cho Kiều
Trạch biết, một mình cô đi đến khu nghĩ dưỡng trước kia. Sau khi về nước cô rất muốn tới nơi đó, nhưng vẫn không có dũng khí .
Xe Tả Á
dừng trước cửa biệt thự, chìa khóa nhà cô vẫn không vứt đi, cô mở cửa đi vào, tất cả những thứ bên trong vẫn còn nguyên dạng, những tấm hình của cô và Kiều Trạch treo trên tường như trước. Xuyên qua cửa sau, đi qua
khu trồng hoa, Tả Á liền đi tới dưới tán cây.
Đây là nơi cô đã
chôn cất tình yêu của mình, cô cho rằng sau ngày hôm đó, tình cảm của cô và Kiều Trạch cứ như vậy mà hoàn toàn cắt đứt, không phải bởi vì Kiều
Trạch đã làm tổn thương cô, mà là cô không biết mình có thể sống đến bây giờ không nữa.
Theo Huyền Chí Thương ra nước ngoài, cô vẫn luôn
tiếc nuối, lúc cô đi cô không được gặp Kiều Trạch, những lúc cảm thấy
tiếc nuối cô lại nghĩ đến gốc cây liền cành này, không biết nó có thể
giúp cô nhìn thấy được Kiều Trạch không.
Ba năm qua đi, cô về lại nơi đây, đi tới dưới gốc cây này, tâm tình cũng đã có rất nhiều thay
đổi. Đào chỗ cô chôn cái ly lên, cái ly vẫn còn đó, lá thư của cô vẫn
còn, những ngôi sao của cô cũng vẫn còn, mỗi một vì sao đều là sự nhớ
nhung của cô đối với Kiều Trạch.
Khuôn mặt cô vui mừng, kích động như tìm thấy báu vật. Tả Á đưa tay mở cái ly ra, lấy bức thư trong đó,
mở ra thấy dòng chữ cô đã viết: Kiều Trạch, tại sao em lại yêu anh?
Đúng, Kiều Trạch, tại sao em lại yêu anh? Khi biết mình sẽ chết, trừ người
nhà, thứ cô không bỏ được chính là Kiều Trạch, thậm chí cô từng nghĩ nếu như ông trời cho cô một cơ hội nữa để sống, cô vẫn muốn được ở bên Kiều Trạch. Giây phút ấy, cô chợt hiểu ra, cô dã yêu Kiều Trạch, không chỉ
là thích, mà là yêu, yêu đến mức kiếp sau cũng muốn được ở bên anh.
Nhưng, cô cũng hiểu, đã muộn rồi, cô nghĩ mình sẽ chết ngay lập tức, mà Kiều
Trạch cũng đang dần dần xa cách cô. Cô nghĩ, anh xa cách cô cũng được,
bởi vì có như vậy thì Kiều Trạch cũng sẽ không phải cảm thấy đau đớn, sẽ không khổ sở vì cô. Nếu như cô phải chết, cô hi vọng nỗi đau khổ của
người thân và Kiều Trạch, còn có bạn bè của cô sẽ bớt đi một chút.
Trong lòng Tả Á nhớ lại, có bùi ngùi xúc động, cảm khái đời người khó có thể
lường trước được. Tả Á ngây ngốc hồi lâu, cho đến khi có một con chim
bay xẹt qua ngọn cây, cô mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn trời, cuối
cùng cúi đầu xé bức thư, lại phát hiện phía sau không biết từ khi nào
lại có một dòng chữ khác: Tả Á, anh chỉ cho em ba năm, đến lúc đó nếu em không trở lại anh sẽ dùng cách khác để tìm em.
"Kiều
Trạch.......!" Tả Á nỉ non tên Kiều Trạch, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ,
trái tim đau nhói từng cơn, không có thể hít thở bình thường được, ba
năm, chính là kỳ hạn bệnh bạch cầu tàn phá một người.
Cô chết ngày nào, Kiều Trạch cũng chết ngày đó.
Lúc cô rời đi Kiều Trạch đang bị thương, cô lúc trở về, Kiều Trạch không có ở đây, cũng không xuất hiện. Có lẽ ngày đó, Kiều Trạch đã lựa chọn dùng cách của anh để tìm cô. Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Tả Á không nhịn
được khóc nấc lên, nếu như cô không kịp thời trở lại, cô và Kiều Trạch
sẽ cứ như vậy mà mãi mãi cách xa như trời với đất rồi.
Giờ phút
này Tả Á không biết, nếu như Kiều Vân kịp thời gọi điện cho Kiều Trạch,
có lẽ Kiều Trạch đã thật sự vĩnh viễn không trở về nữa.......
Kiều Trạch và Tả Á lại một lần nữa đi tới cục dân chính, Kiều Trạch tìm
người soạn thảo đơn ly hôn, trong đơn có những nội dung gì không còn
quan trọng nữa, anh cũng không thèm để ý đến, còn tả Á cũng sẽ không để
ý, bởi vì quan trọng là thỏa thuận giữa bọn họ đã đạt thành rồi.
Kiều Trạch cứ ngỡ rằng Tả Á đã tha thứ anh, đúng, có lẽ cô đã thật sự tha
thứ cho anh, nhưng, cô đã không còn yêu anh nữa, cho nên, anh đợi đến
khi cô cho mình một đáp án, có điều anh nghĩ sai mất rồi, Tả Á sẽ không ở lại, sẽ không quay về bên anh nữa.
Ngoài nỗ lực giải thích, thì
anh không thể làm gì được nữa cả, chỉ đổ thừa cho ban đầu là do ghen tỵ, nghi kỵ nên mới lạnh lùng, làm tổn thương cô. Ba năm, có lẽ Tả Á đã
quên đi thứ tình cảm mới bén rễ này rồi.
Vào cục dân chính, hai
người đồng thời ngồi xuống, người làm giấy tờ nhìn Kiều Trạch và Tả Á,
trừng mắt, không khỏi nói: "Anh Kiều? Sao lại là các người? Lại ly hôn
sao?"
Lại nói, Tả Á và Kiều Trạch đến đây đã là lần thứ tư rồi,
người phụ trách làm các thủ tục cũng đã rất quen thuộc với bọn họ. Tả Á
và Kiều Trạch không nói gì, người phụ nữ béo kia lại nói: "Tôi nói mấy
người trẻ tuổi các người, hôn nhân đâu phải trò đùa, muốn kết hôn thì
kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn, so ăn cơm còn thường xuyên hơn nữa."
Tả Á lấy những thứ cần thiết cho ly hôn ra, vẻ mặt khiêm tốn: "Làm phiền cô, chúng tôi không có thời gian."
Người phụ nữ mập mạp liếc mắt nhìn Tả Á, lại liếc mắt nhìn Kiều Trạch, chống
lại ánh mắt lạnh lùng của Kiều Trạch, mặc dù anh không nói một câu,
nhưng ánh mắt lạnh lùng này, nói rõ giờ phút này anh đang cực kỳ khó
chịu, người phụ nữ mập mạp liền không nói gì thêm, trực tiếp làm thủ tục li hôn, sửa sổ hồng thành sổ xanh.
Lần đầu tiên kết hôn là do
Kiều Trạch ép buộc, lần đầu tiên ly hôn, là bởi vì Tả Á ngã bệnh, lần
thứ hai kết hôn là bởi vì phải cứu Lạc Kỳ, lần thứ hai ly hôn là bởi vì
bị tổn thương, phản bội và lạnh nhạt. Những năm tháng đã lãng phí, từ
khi còn trẻ cho tới bây giờ, bọn họ cũng đã không còn trẻ nữa.
Trong lòng Kiều Trạch vô cùng lo lắng, ly hôn rồi anh và Tả Á sẽ không còn
quan hệ gì nữa, thứ duy nhất thứ kết nối bọn họ chỉ có Lạc Kỳ. Mà Tả Á
lại vô cùng bình thản, trong mắt như thoáng qua tia giảo hoạt, không
biết cô đang có âm mưu gì nữa.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, Tả Á giơ tay: "Chào người mới quen, tôi tên là Tả Á, nữ, tuổi.......gần tuổi ba mươi."
Kiều Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn Tả Á, tâm tình của cô xem ra không tệ, ly hôn đối với cô mà nói là chuyện vui mừng, nhưng anh lại rất khổ sở,
nhưng còn không kịp khổ sở, anh lại nghĩ, cô vui mừng là tốt rồi, anh
vươn tay cầm tay Tả Á thật chặt: "Xin chào, tôi tên là Kiều Trạch, nam,
đã hơn ba mươi rồi."
"A, anh Kiều, nếu chúng ta đã quen biết nhau rồi, ngày mai em đi, nếu như có thời gian anh có thể đến tiễn em được không?"
Nhanh như vậy cô đã hoàn toàn phủi sạch quan hệ, kéo giãn khoảng cách giữa
hai người, từ Kiều Trạch đã biến thành anh Kiều rồi sao? Tay Kiều Trạch
không nhịn được siết chặt lại, cô phải đi? Phải đi rồi sao? Lòng Kiều
Trạch đau như muốn nứt ra, môi mỏng mím chặt lại, nói không lời nào.
Tay Tả Á bị anh nắm chặt có chút đau, cau mày nói: "Anh Kiều, anh làm đau tay tôi đấy."
"Không thể không đi sao?" Kiều Trạch vội buông ra.
"Ừ, không thể không đi."
Ngày Tả Á đi, mọi người trong nhà đều đến tiễn Tả Á, mà Kiều Trạch chỉ đứng
phía xa nhìn bọn họ, nhìn Tả Á và mọi người ôm nhau, nhìn Lạc Kỳ lưu
luyến không rời hôn khuôn mặt Tả Á. Kiều Trạch sợ nhìn thấy khoảnh khắc
Tả Á xoay người rời đi, anh liền xoay người rời đi trước. Trở lại xe,
cũng không có chút sức lực nào khởi động xe, gục lên tay lái, thật lâu
không có cách nào nhúc nhích được, Lạc Kỳ cũng không thể nào giữ cô lại.
Trong lúc Kiều Trạch đang đau đớn đến không cách nào hô hấp được, chợt có người gõ cửa sổ anh xe.
"Cút!" Kiều Trạch lạnh lùng quát một tiếng, lại gục len tay lái không hề ngẩng lên. Không thấy anh đang khó chịu sao, người nào lại không có mắt mà đi tới chứ, muốn tới làm thùng trút giận à. Nhưng không ngờ cửa sổ xe lại
bị gõ lần nữa, Kiều Trạch tức giận, ngẩng đầu lên, xem ai muốn chết như
vậy, nhưng thời điểm anh nhìn thấy người đứng ngoài xe, tức giận biến
thành kinh ngạc.
Tả Á nhìn viền mắt hồng hồng của Kiều Trạch,
trong lòng có chút không đành lòng, có chút đau đớn, nhìn Kiều Trạch hạ
cửa kính xe xuống, cô khom lưng nói với Kiều Trạch: "Kiều Trạch, mấy
ngày nữa trở về, em có thể nhìn thấy tóc anh đen trở lại không?"
Kiều Trạch vốn luôn rất bình tĩnh lúc này lại sững sờ đến ngây người, Tả Á
lại cười cười, xoay người rời đi, Kiều Trạch lập tức lấy lại phản ứng,
vội mở cửa xe, một tay túm lấy hông Tả Á, xoay người của cô đối mặt với
anh, có chút kích động hỏi: "Em vừa nói gì?"
"Lời vàng ngọc không nói lời thứ hai, anh không nghe thấy à?"
"Cô nhóc này, đùa giỡn anh vui lắm phải không?" Kiều Trạch tức giận nói,
xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tả Á, tách hàm răng cô ra, lưỡi của anh trượt vào, cùng với lưỡi cô dây dưa. Anh nhớ cô, cũng nhớ
đôi môi của cô, nhớ tất cả của cô, khát vọng hôn cô. Mà cô cũng hôn trả
anh, đôi tay vòng qua hông anh ôm thật chặt. Nụ hôn của Kiều Trạch vẫn
bá đạo như trước kia, vẫn làm cho cô mê say như trước. Anh cẩn thận hôn
cô, hình như muốn bù lại thiếu sót của ba năm kia, cho đến khi hai người hít thở không thông mới buông ra. Môi của cô càng thêm đỏ, còn có mùi
vị của anh, môi của anh cũng vương lại mùi hương của cô.
"Em đi nha."
"Anh chờ em!"
Tả Á nói mấy ngày sẽ trở về, nhưng cô đã đi được một tuần lễ rồi mà vẫn
còn chưa trở về. Kiều Trạch chờ có chút nóng ruột, anh đã đợi cô suốt ba năm, vậy mà bây giờ chỉ đợi có mấy ngày đã cảm thấy không thể chịu nổi
rồi.
Người nhà gọi điện thoại cho Tả Á, Tả Á nói mấy ngày nữa sẽ
về, nhưng mấy ngày rốt cuộc là mấy ngày? Có khi nào Huyền Chí Thương
không chịu để cho Tả Á trở về không? Dù sao không ai biết rõ tính tình
của Huyền Chí Thương, mục đích anh ta giúp Tả Á là gì. Mà Tả Á có khi
nào không bỏ được Huyền Chí Thương và Thần Thần không?
"Tổng giám đốc, ngài ký…ký lộn chỗ rồi."
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc, mời anh cho ý kiến."
"Tổng giám đốc......."
Kiều Trạch lại đột nhiên trở nên mất tập trung như thế, thật may là bên cạnh anh còn có mấy trợ thủ đắc lực, nếu không không biết anh đã làm mất bao nhiêu hợp đồng làm ăn rồi. Họp xong, Kiều Trạch trở về văn phòng, trong tay luôn cầm khư khư điện thoại, gương mặt lạnh lùng của anh vẫn tuấn
mỹ như trước, chỉ là bây giờ càng tăng thêm sự chín chắn và quyến rũ hơn thôi.
Điện thoại di động trong tay anh đột nhiên vang lên, anh
nghe máy, chỉ nghe bên trong truyền đến một hồi âm thanh quen thuộc
khiến trái tim anh căng thẳng: "Tổng giám đốc Kiều, có thời gian rảnh
không? Có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?"
Trái tim đập loạn, khoé môi Kiều Trạch nhếch lên, cười, quyến rũ mê người: "Là vinh hạnh của anh!"
"Địa điểm là chỗ anh từng tổ chức sinh nhật, sáu giờ, không gặp không về."
Kiều Trạch cúp điện thoại, một giây cũng ngồi không yên, vội lấy áo khoác
mặc vào, như gió rời đi, nóng lòng mà rời đi, không thông báo gì với thư ký cả, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, cô đã trở về, cô sẽ không bao
giờ rời đi nữa, cho dù là bọn họ có thể không quay trở lại với nhau,
nhưng ít ra anh cũng có thể nhìn thấy cô, chăm sóc cô.......
Lúc
Kiều Trạch chạy đến, Tả Á đã ngồi cạnh cửa sổ chờ anh. Vừa nhìn thấy
anh, cô nở nụ cười, nụ cười sáng ngời, cười giống như một đưa trẻ, trái
tim không già, người cũng sẽ không già, Tả Á vẫn xinh đẹp như vậy, vẻ
đẹp tự nhiên, thích hợp nhất với Tả Á.
"Trở về lúc nào?" Anh ngồi đối diện cô, hỏi, trên gương mặt lạnh nhạt tuấn tú là nét vui mừng khó nén.
Tả Á cười nói: "Hôm qua."
"Hôm qua?" Vậy mà Lạc Kỳ và mọi người trong nhà lại không hề nói cho anh
biết, cố ý sao? Nhìn anh nóng lòng, dường như mọi người rất vui thì
phải?
"Anh ăn gì? Gọi thức ăn thôi." Tả Á nhìn Kiều Trạch nhắc nhở.
"Em không thể ăn đồ ăn ở ngoài được, muốn ăn, anh làm cho em ăn." Kiều
Trạch đã đứng lên, đưa tay kéo tay Tả Á, đi thẳng ra ngoài, "Kiều Trạch, như vậy không được đâu, em đã đặt rồi mà."
Tả Á nói cũng không
có tác dụng, bị Kiều Trạch lôi một mạch ra ngoài, đến khúc quẹo, cô lại
chợt nhìn thấy ở bàn ăn trước mặt một cô bé xinh đẹp đột nhiên đứng lên, cầm cái ly trên bàn lên, ầm ĩ, hắt nước vào mặt người đàn ông đối diện, rồi sau đó cô bé kia tát lên mặt người đàn ông kia.
Tình cảnh này hình như cô đã từng thấy rồi? Trí nhớ chợt quay về, Tả Á không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Chung Dương.
Cô gái lấy túi xách, đưa lưng về phía Tả Á, người đàn ông kia cũng đứng
lên, đuổi theo cô bé, lúc này Tả Á mới thấy rõ khuôn mặt của người đàn
ông kia. Tầm mắt Tả Á và người đàn ông kia giao nhau, mà đúng lúc Tả Á
và Kiều Trạch chặn lối đi của cô gái kia.
"Tiểu Á!" Người đàn ông kêu lên, vẻ mặt vui mừng, đi tới.
"Chung Dương!" Tả Á cười, có chút ngại ngùng.
Chung Dương cũng không để ý tới người nào đó bên cạnh liền ôm Tả Á vào trong
ngực: "Em trở về rồi, thật tốt quá, anh còn cho là......." Chung Dương
nói không được, chỉ ôm cô thật chặt.
Tay Tả Á không kịp ngăn lại, chỉ có thể để mặc cho Chung Dương ôm cô, không nhịn được mà quay đầu
nhìn nét mặt Kiều Trạch, chỉ thấy vẻ mặt anh rất bình tĩnh. Tả Á quay
đầu nói với Chung Dương: "Đúng vậy, chúng ta gặp lại nhau rồi, Chung
Dương, em còn sống trở về, em có bị coi là tai họa lưu lại nghìn năm
không."
Hai người đang ôm chặt bị buộc phải tách ra, Tả Á thấy
giữa cô và Chung Dương có một cô bé đứng giữa, nhìn qua khoảng 25-26
tuổi, khuôn mặt trái xoan, rất xinh đẹp, cô ấy nhìn chằm chằm Tả Á, sau
một hồi mới hỏi: "Cô.......cô chính là Tả Á? Là người trong hình."
Tả Á nhìn cô gái trước mặt, có chút quen thuộc: "Hả? Là tôi, cô là…?"
Lúc này Chung Dương mới phản ứng được, bắt lấy tay cô gái kia, "Tả Á, cô ấy là Mễ Na."
Nhìn vẻ khẩn trương của Chung Dương sợ cô gái này đi mất, Tả Á chợt hiểu ra, cười hỏi: "Chung Dương, đây là bạn gái của anh phải không?"
Chung Dương có chút xấu hổ cười cười, coi như là trả lời.
Cô gái kia lại tức giận, hất tay Chung Dương ra, Chung Dương cũng nhất
định không chịu buông tay: "Na Na, đừng làm loạn nữa, nghe lời đi."
"Tôi chịu đựng đủ rồi, Chung Dương. Anh bắt tôi ăn mặc giống cô ấy, ăn đồ cô ấy thích, để tóc dài như cô ấy, những thứ này tôi đều nhịn, nhưng lúc
anh thân mật với tôi ở trên giường lại gọi tên cô ấy, anh muốn tôi làm
bạn gái, cũng là bởi vì đôi mắt của tôi giống cô ấy có đúng không? Tôi
chịu đựng anh đủ rồi, đồ đàn ông thối tha! Bây giờ cô ấy đã về rồi, anh
có thể tiếp tục theo đuổi cô ấy rồi ấy, chúng ta kết thúc thôi!"
Cô gái rất mạnh mẽ hất tay Chung Dương ra, rồi đẩy Tả Á và Kiều Trạch ra,
chen giữa bọn họ, trên gương mặt trầm ổn của Chung Dương hình như có
chút lúng túng. Tả Á nhìn Chung Dương, lại nhìn này bóng lưng cô gái
rời đi, "Chung Dương, mau đuổi theo cô ấy đi, đừng buông tay rồi lại
phải hối hận, chúng ta gặp lại sau."
Chung Dương lại cau mày nói: "Ai thèm để ý đến cô ấy chứ."
"Thật sự không đi?" Tả Á nhíu mày, trong mắt toàn là ý trêu chọc.
"Không đi!" Vẻ mặt Chung Dương khinh thường, nhưng trong ánh mắt lại rất nóng lòng.
"Mau đi đi, cô ấy nhất định là đang rất đau lòng, bên ngoài nhiều xe như vậy, người xấu cũng không ít, anh không lo lắng sao?"
"Cái đó.......Tiểu Á.......Hôm nào chúng ta liên lạc sau, số điện thoại của anh không thay đổi, em.......còn nhớ không?"
"Mau đi đi."
Lúc này Chung Dương mới đuổi theo, nói không vội là giả .
Tả Á chủ động nắm tay Kiều Trạch mới vừa rồi bị cô gái kia mạnh mẽ tách
ra, quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Trạch, mỉm cười nói: "Đi thôi, em đói
rồi."
Kiều Trạch nắm chặt tay Tả Á đi ra ngoài, hai người đi mua
thức ăn, rồi trở về nhà. Vẫn như trước đây Kiều Trạch làm cơm tối, Tả Á
làm phụ bếp, hình ảnh ấm áp, khoảng cách giữa hai người như được rút
ngắn, nếu như không phải hai người đã ly hôn, Kiều Trạch rất mong cuộc
sống như thế này sẽ kéo dài mãi mãi.
Kiều Trạch không muốn suy
đoán trái tim của Tả Á nữa, cứ như thế này cũng tốt rồi, có thể cùng
nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố, dắt tay của cô, lúc muốn có thể gặp
cô, như vậy là tốt rồi. Lúc ăn cơm tối, hai người trò chuyện rất tự
nhiên, Kiều Trạch chỉ hỏi Tả Á một vài vấn đề đơn giản, Tả Á cũng sẽ cặn kẽ trả lời anh. Kiều Trạch hỏi tại sao Huyền Chí Thương muốn giúp cô
như vậy, thật ra thì anh cũng muốn cám ơn Huyền Chí Thương, là nhờ anh
ấy đã cho Tả Á một sinh mạng mới, để cho anh có thể được gặp lại Tả Á.
Kiều Trạch nghe Tả Á nói mới biết, Huyền Chí Thương đối xử với Tả Á đặc biệt như vậy là bởi vì lúc Tả Á xin anh ta một điếu thuốc, mẹ Thần Thần và
Huyền Chí Thương cũng quen biết nhau như thế, chỉ tiếc là, Huyền Chí
Thương cũng không thích mẹ Thần Thần, kết hôn, cũng là bởi vì bất đắc
dĩ, bởi vì khi đó cánh chim của Huyền Chí Thương chưa đủ cứng cáp, chưa
thể tung hoành khắp nơi.
Nhưng mẹ Thần Thần lại rất thích Huyền
Chí Thương. Lẽ tự nhiên, Huyền Chí Thương không yêu mẹ Thần Thần cho nên đã làm những việc làm tổn thương mẹ Thần Thần, thậm chí lúc mẹ Thần
Thần vì quá tổn thương mà rời khỏi Huyền Chí Thương, Huyền Chí Thương
vẫn không tin mẹ Thần Thần thật lòng yêu anh, vẫn cho rằng cô là tai mắt của ba anh đặt nằm vùng bên cạnh anh.
Cho đến khi mẹ Thần Thần
rời đi, lúc anh tìm được mẹ Thần Thần, mẹ Thần Thần đã chết, giống như
Tả Á bị bệnh bạch cầu, nhưng cô ấy cô gắng chịu đựng thân thể bị tàn phá mà sinh ra đứa bé của bọn họ, Thần Thần. Giây phút ấy Huyền Chí Thương
đã khóc, anh ôm Thần Thần quỳ gối trước mộ cô ấy mà khóc. Đối với mẹ
Thần Thần, Huyền Chí Thương có hổ thẹn, có tiếc nuối, đó vẫn luôn là tâm bệnh của anh, cho nên khi nhìn thấy Tả Á anh liền có cảm giác muốn đền
bù. Hơn nữa Tả Á cũng rất thích Thần Thần, anh muốn tìm cho Thần Thần
một người mẹ thật tâm yêu thương cậu.