Diêm phu nhân cười hiền từ, làm cho người ta có cảm giác bình
yên vô bờ bến. Nhưng lão phu nhân nào có nhìn thấu Tịnh Yên đã
sớm hồn siêu phách lạc, chỉ một nụ cười tuyệt đối không đủ
để kéo về.
Diêm phu nhẹ nhàng, những ngón tay mềm mại bắt đầu lướt tìm dây âm mạch nơi cánh tay “ Sao lại như vậy? Quái
lạ, không lẽ ta già lú lẫn rồi sao?”
Tịnh Yên thật sự
khóc không thành tiếng, nghiến răng kìm nén nỗi lo sợ. Chấn
Phong đã từng nói “ Nếu như ta không phải là người nhận trước,
thì cô tuyệt đối không được nhận. Dù đến đâu cũng phải diễn
cho đến cùng.” Nhưng Tịnh Yên thật sự sắp chịu không được nữa
rồi, đầu lo lắng như muốn vỡ tung.