Thấy Tịnh Yên ngồi bệt xuống sàn, mắt mũi lem nhem, Chấn Phong
đoán ngay được tình hình. Lập tức đóng cánh cửa trắng lại,
hoàn toàn cách âm để bên ngoài không nghe không thấy gì được.
Sau đó lập tức quỳ xuống bên cạnh Tịnh Yên “Con biết tội! Xin
mẹ nghĩ cách cứu con. “
- Diêm Chấn Phong con có gây chuyện
thế nào ta đều có thể hiểu được. Nhưng chuyện này, Diêm Chấn
Phong con có biết mình đang làm gì không? Là phạm một trong
những điều cấm kị nhất, cả hai đứa hồn sẽ tiêu tan mãi mãi
không có được nguyên thần, mãi mãi đừng mộng tưởng đến kiếp
sau. Con có biết điều này không?
- Con biết!
- Con làm
cho ta thất vọng quá! Từ khi con còn nhỏ, ta đã bao lần nhắc đi nhắc lại, lẽ nào con không thương ta sao? Con muốn người đầu
bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Con muốn ta đau lòng đến hóa điên hóa dại con mới vừa lòng có phải không?
- Con biết,con biết nhưng con không còn cách nào!
- Sao con không phá luật, giết chết rồi điều khiển linh hồn
của con tiểu nhân này, lấy lại chiếc nhẫn, sao lại phải mang
nó về đây?
Chấn Phong nhìn thấy người nữ nhi bất hạnh, yếu đuối van xin
mình, ánh mắt tràn đầy hi vọng. Lòng có chút không nỡ, có
chút hơi se thắt. Dù sao cũng là do tự bản thân bất cẩn để nữ nhi ngốc này trộm được nhẫn, cũng là do bản thân hiếu kì màu ánh sáng linh hồn tuyệt mĩ của Tịnh Yên. Chuyện này đúng là
không thể có Tịnh Yên một mình chịu trách nhiệm.
- Con xin
mẹ! Hãy cứu con và nàng! Tuy tất cả có thể là lừa dối, nhưng tình cảm của con là thật. Tim con mệt mỏi tìm tìm kiếm kiếm
năm trăm năm, cuối cùng cũng bị run động trước nàng.
- Nhưng nó là con người! Con có biết, khi yêu và kể cả tiên, khi dính
vào ái tình sẽ rất sâu nặng, nhưng ai cũng có kết cục rất
rất bi thảm.
- Mẹ! Chẳng phải mẹ luôn hiểu con, chẳng phải mẹ nói dù con có thế nào cũng khoan dung, nhất định không bỏ
con sao?