Tịnh Yên chỉ còn biết khóc trong lòng,thật là xui xẻo chạy
trời cũng không thoát được nắng. Thế nào cũng nhất định bị
bắt mạch!!!! Không để Tịnh Yên may mắn né tránh được như lần
trước, Diêm lão phu nhân đã bắt được cánh tay có chút chai sần
của Tịnh Yên đáng thương, sẵn sàng “vào việc”
- Con không phải lo, bắt mạch không đau, không đau.
- Nhưng...nhưng con còn chưa uống hết canh.
- Dù sao cũng đổ tung tóe thế này rồi! Con đưa tay cho lão
nương bắt mạch. Trong thời gian đó ta sai nhện tinh lấy cho con
bộ y phục mới, canh mới.
“Phải như vậy sao..sao..sao?” Tim
của cô nương nào đó thật sự đập rất nhanh, rất mạnh như có
thể giải phóng ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, tay chân bủn rủn, mềm như bún, sắc mặt biến hóa trắng rồi biến xanh, trông hết sức giống...như một con mèo nhỏ biết mình sẽ bị quăng
vào chậu nước.Mà không phải, là mèo nhỏ sắp bị quăng xuống
cả một bể nước lớn. Gương mặt, biểu cảm, tất cả mỗi bộ phận trên cơ thể của Tịnh Yên lúc này tuy rời rạc, nhưng lại cùng
có chung một mỹ từ để miêu tả, chính là thảm hại đến thảm
thương.
“ Dạ, đúng..đúng thế!” Lúc
này Tiêu tiểu thư thực sự hồn phách để cho mây gió trêu đùa
cuốn đi rồi, chẳng có tâm trạng gì nữa. Đôi mắt một mí nhưng
to tròn của vị cô nương nào đó cứ dán chằm chằm vào bàn tay
lão phu nhân. Mồ hôi thành giọt, lẩm bẩm cầu nguyện.
Diêm
lão phu nhân rất nhẹ nhàng, từ tốn, vuốt từng ngón tay đang
cong như mèo của Tịnh Yên cho thẳng ra “Đừng sợ, bình tĩnh nào! Con sao vậy?”