“Tất cả lui ra! Giải trừ báo động.” Mệnh lệnh được đưa ra trực
tiếp từ miệng chủ nhân, nên đám vệ sĩ lập tức lui ra ngoài lều, phát tín hiệu
báo yên để đám quân sĩ của Thành Đạt nghỉ ngơi như cũ. Người phụ nữ kia vẫn im
lặng nhìn chằm chằm gã, không nói một tiếng nào.
“Cầm vương sách! Kế hoạch rất hay!” Thành Đạt nhìn ‘cái đống’
mang tên là Hoàng nằm co ro một góc kia mà hững hờ nói “Thuật khống chế thực lợi
hại! Khống chế được cả một tên tướng quân chỉ huy của tam thực lực Kết Đan kỳ của
ta. Ngươi rốt cuộc là ai hả?”
Thành Đạt lúc này ngoài mặt thì cười nói như thường nhưng
trong lòng đang không ngừng ‘phát rét’. Nên biết pháp thuật chiến đấu dù muôn
màu muôn vẻ nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ là có một mục đích chung nhất là
làm tổn hại đến thân thể, pháp lực, thần thức của đối phương mà thôi. Những
phép thuật hệ chiến đấu có tác dụng khác vô cùng hiếm gặp, khó luyện, khó sử dụng
và… khó đối phó. Trong số các phép thuật như vậy thì những phép thuật hệ khống
chế là những phép thuật đã được các tu giả lão thành, kinh nghiệm chiến đấu đầy
mình công khai liệt vào danh sách những phép thuật ngụy dị nhất, đáng sợ nhất,
tu giả không muốn đụng đầu nhất. Nếu muốn biết lý do tại sao thì cứ nhìn tên
Hoàng đang nằm một đống dưới đất kia khắc hiểu.
Người phụ nữ vẫn không nói gì, chằm chằm nhìn gã.
“Hừ!” Thành Đạt khẽ bĩu môi khinh miệt “Không cần tiếp tục
làm trò với ta. Từ khi ngươi vào trong căn lều này, ngươi có ý nhất năm cơ hội
để giết ta, nhưng ngươi đều bỏ qua, một cách cố ý. Khi nãy động thủ, tuy ta đã
nổi sát tâm muốn giết ngươi ngay lập tức nhưng ngươi ra tay vẫn rất có chừng mực,
không có ý định tổn thương ta. Ta dù có mù cũng nhận ra nhà ngươi không hề có ý
định sát hại ta. Vậy nhà ngươi dùng bao nhiêu thủ đoạn như vậy đến gặp ta hòng
mục đích gì?”
Người phụ nữ vẫn tiếp tục im lặng, nhìn chằm chằm Thành Đạt
Thành Đạt cau mày khó chịu tiếp
“Đã đến nước này rồi mà ngươi vẫn tiếp tục đóng kịch hay
sao? Hay ngươi hi vọng ta sẽ nhầm tưởng nhà ngươi đang chờ đợi thời cơ để hạ
phép khống chế lên ta mà không nhìn ra được mục đích thực sự của ngươi. Ngươi
nên chết cái tâm đó đi thì hơn. Dù không biết nhà ngươi làm như thế nào để hạ
khống chế lên người khác nhưng lần giao thủ vừa rồi đã giúp ta biết được nhà
ngươi có hay không ý định khống chế ta.”
“Hừ!” Người phụ nữ cuối cùng cũng dời khỏi trạng thái sẵn
sàng chiến đấu giả tạo vừa rồi, lấy ra một khí thế kiêu ngạo, oai nghiêm của một
cao thủ và cất tiếng “Nhà ngươi thực sự rất thông minh. Thông minh không kém gì
hắn! Thậm chí cả cái ‘mùi’ của ngươi cũng y hệt hắn ta. Đáng chết!”
Cô ta rít lên một tiếng phẫn nộ rồi tan biến như một làn gió
trước cặp mắt kinh ngạc của Thành Đạt.
“Ngươi nói ngươi lầm à? Ngươi… Sao ngươi dám coi ta như một
thứ không hề tồn tại như vậy hả?”
Chỉ còn một mình trong căn lều chống, Thành Đạt rít lên với
sự điên loạn không thể kiềm chế được. Xúc phạm. Gã cảm thấy bản thân bị xúc phạm
ghê gớm vì mấy câu nói và hành động của người phụ nữ vừa rồi. Rất rõ ràng, đối
với bà ta, sự tồn tại của gã là không đáng để nhắc đến! Mọi thủ đoạn bà ta sử dụng
đều không phải nhằm vào gà mà là để đối phó với một người khác, một kẻ khác, một
tên khốn khác… Khốn nạn!
Ngày hôm sau, khi đám tham mưu của Thành Đạt khi được triệu
tập đến lều chỉ huy thì chúng vẫn hoảng hồn khi bắt gặp gương mặt âm trầm vô tận
của gã. Sau đó, chúng càng kinh hãi hơn khi nghe Thành Đạt lạnh lùng thông báo
một loạt những mệnh lệnh hành động cần phải làm tiếp theo, nhưng tiếp theo đó tất
cả đều hân hoan hưng phấn ra mặt.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khách tại một cơ ngơi nọ,
ba người ăn mặc sang trọng đang cùng nhau ngồi quanh bàn tiệc, vừa ăn uống vừa
trò chuyện với nhau rất là tâm đắc. Bỗng đâu một người mắt khẽ đảo một vòng, sắc
mặt hơi đổi rồi cười nhẹ nói với hai người kia
“Bành đại nhân, Tùng đại nhân có nghe tin Thành Đạt đã rút
đi rồi chưa? Tên này hung hăng hiếu chiến, hiếu sát, không ngờ dám to gan gây
ra vụ đồ sát hoàng thành lớn đến như vậy, mà không ai dám lên tiếng. Các vị nói
xem liệu gã có thể an toàn về đến vùng Ngũ Sơn không?”
Hai người tên Bành và Tùng kia nghe vậy sao không hiểu ẩn ý
của gã kia, hai người đưa mắt nhìn nhau hội ý rồi cùng cả cười sảng khoái. Tay
tên Bành lắc lắc đầu cười cười mà nói
“Giết hại công thần là thiên hạ đại tội. Kẻ phạm tội này đất
trời không dung. Từ vạn cổ đến nay đã vậy rồi. Việc gì phải đoán ốc đoán mò!”
“Hắc hắc hắc… Nghe nói ngay sau khi tên lỏi đó làm loạn
hoàng thành, mấy tên đầu lĩnh Thiên Cư Môn, Ngũ Sắc Phái,… đồng loạt tuyên bố bế
quan tu luyện, từ khách. Theo các ngài thì chúng định làm gì?”
“Ha ha ha… Nào chỉ có vậy thôi đâu. Ngay cả nhà đầu tư lớn
nhất của thằng nhóc đó là Giao Thủy mấy hôm nay cũng phải chạy xấc bấc xang
bang khắp nơi tìm gặp người này người nọ, dường như đã có ý muốn tìm một hướng
đầu tư khác. Ha ha ha… Không có tiền của Giao Thủy chống lưng, ta rất muốn biết
tên thất học đó làm sao nuôi nổi cả đội quân lớn đến cả mấy ngàn người đó.”
“Hề hề… Thiên hạ thực lắm trò vui. Nào chúng ta cùng nâng ly
chúc các vị đại nhân đó trừ giặc thành công.”
“Đúng! Nâng ly… Nâng ly”…
Hành cung của hoàng tử cả Lý Sảm, giờ đã là hoàng thái tử thừa
kế ngai vàng chính cống của hoàng tộc họ Lý. Thái tử Lý Sảm âm trầm nhìn về
phía chân trời, quay lưng lại với hai gã Văn Võ nhị soái
“Thực các ngươi muốn ta bỏ qua cơ hội tốt thế này để tiêu diệt
tên khốn đó?”
Văn Võ nhị Soái nghe câu nói đầy oán hận đó thì nhìn nhau cười
khổ rồi Văn Soái lên tiếng khuyên can
“Điện hạ. Không phải thuộc hạ muốn tha cho gã ta. Nhưng điện
hạ cũng biết đấy. Sau vụ làm loạn vừa rồi của hắn, rất nhiều trọng thần trung
trinh với hoàng tộc bị uổng tử. Tô Trung Từ và các thế lực liền nhân cơ hội này
muốn cướp các chức vị bị bỏ trống đó cho người của chúng. Triều đình hiện giờ
vô cùng rối loạn, rất cần người an định. Người sao có thể phân tâm chỉ vì một
con ngựa đã rời khỏi cuộc đua?”
“Hừ… Ta đâu nói ta sẽ đích thân ra tay tiêu diệt hắn ta. Tên
khốn đó thì chỉ cần một đạo chiếu thư cho mấy vị đại thần là được thôi mà.”
“Điện hạ. Chúng ta hiện nay đang bị đám lang sói vây chặt bốn
phía. Liệu có nên lãng phí quyền lực và quan hệ chỉ vì một tên như vậy không ạ?”
Lý Sảm âm trầm cau có nhưng rồi cuối cùng cũng đem việc này
mà bỏ qua một bên.
Trong căn mật viện của Giao Thủy, một đám tu giả, ông trùm của
các thế lực, nhánh nhỏ thuộc quyền ảnh hưởng của gia tộc họ Lê ở Hải Ấp. Họ là
những người đã cùng với đám Lê Đại đem quân bản bộ kéo vào kinh thành và vẫn ở
lại sau khi quân chủ lực của gia tộc họ Lê rút đi sau cái chết của Lê Đại.
Ngoài ra cũng còn một số thủ lĩnh các thế lực vừa và nhỏ khác nữa.
“Các vị. Tình hình thiên hạ ngày nay thế nào hẳn các vị cũng
đã quá rõ. Nhà họ Lê sau cái chết của Lê Đại và thiệt hại sau cuộc chiến này chắc
chắn cũng sẽ phải co rút lại ít nhiều. Việc họ hi sinh các thế lực nhỏ yếu như
các vị là điều không thể tránh khỏi. Các vị đã có tính toán gì cho tương lai
hay chưa?” Giao Thủy mở màn trước nhất
“Ngài Giao Thủy thực biết đùa rồi. Đối với các thế lực lớn,
những kẻ như chúng tôi ở đâu mà chẳng có, thay thế lúc nào mà chẳng được. Nay
nhà họ Lê không cần đến chúng tôi nữa, chúng tôi thực cũng chẳng biết phải làm
sao cho tốt cả. Không biết ngài Giao Thủy có thể chỉ điểm cho chúng tôi thoát
khỏi bến mê hay không?” Một vị thủ lĩnh lên tiếng
“Ha ha ha…” Giao Thủy cả cười mà nói tiếp “Các vị quên lý do
mà liên minh Lục Đại được thành lập rồi hay sao? Đó chính là để liên kết các quốc
gia nhỏ yếu để chống lại một quốc gia hùng mạnh mà tham tàn. Thực lực đơn lẻ của
mỗi người trong các vị tuy nhỏ yếu nhưng nếu tất cả các vị cùng liên kết lại với
nhau thì chẳng ai trên đời này dám coi thường!”
“Ngài Giao Thủy dạy rất phải. Nhưng một liên minh như vậy cần
phải có một vị thủ lĩnh đủ uy tín và sức mạnh mới có thể khiến chúng nhân tin
phục. Không biết ngài có ứng viên nào thích hợp giới thiệu cho chúng tôi
không?”
“Ha ha ha… Thực ra thì ta cũng biết một người có đầy đủ uy
tín, sức mạnh và cả tài năng,… rất thích hợp với vị trí thủ lĩnh một liên minh
như thế này. Người này có lẽ các vị cũng biết rồi đấy.”
“Ngài Giao Thủy đang nói Thành Đạt tướng quân ư? Ngài ấy thực
sự có đầy đủ cả danh vọng và thực lực, tâm địa lại tốt đẹp, trung với chủ tử,
nghĩa với bạn hữu. Thực là một người tốt khó có. Chỉ có điều… e rằng ngài ấy
đang gặp nguy hiểm!”
“Ha ha ha… Kẻ muốn làm việc lớn sao có thể tránh được mấy
cái gọi là hiểm nguy nhỏ nhoi đó. Chúng ta cứ để mặc cho ông ta tự mình gánh
vách nó đi. Chúng ta chỉ việc bàn bạc sao cho ổn thỏa việc kết liên minh này là
được.”
“Ngài Giao Thủy đã nói vậy thì chúng tôi sao dám không
nghe.”
Cả đám người cùng ồ lên và nâng ly.
Lúc này, đội quân của Thành Đạt rầm rộ kéo quân trở về vùng
Ngũ Sơn. Lấy cớ căm thù triều đình và đám Quách Bốc hại chết chủ gã, Lê Đại,
quân đội của Thành Đạt đi đến đâu cũng thẳng tay cướp đoạt, lùng bắt những tu
giả ủng hộ đám Quách Bốc, triều đình đến đấy, làm rối loạn cả một vùng rộng lớn.
Dân chúng khắp nơi hễ nhìn thấy bóng dáng của đội quân này liền bồng bế nhau chạy
thẳng, không dám lại gần. Đoàn quân cứ thế tiến bước. Khi đoàn quân đi đến vùng
Thuận Lưu, thì từ đội trinh sát phía trước bỗng vang lên một tiếng rít chói
tai, rợn người.
“Có địch tập kích! Tất cả chuẩn bị chiến đấu!”
Hoàng, viên đại tướng chỉ huy của đội quân tiên phong thấy vậy,
khẽ cau mày, không chút bối rối, bình tĩnh ra quân lệnh. Toàn đội tiên phong của
đội quân Thiên Linh Môn nhanh chóng bày thế trận sẵn sàng chiến đấu, nhưng các
đội quân ở trung quân, hậu quân có lẽ do bị tập kích bất ngờ nên phản ứng có
hơi chậm chạp và rối loạn hơn một chút.
Đội hình, thế trận quân Thiên Linh Phái vừa được bày xong
thì từ đằng xa, quân địch đã ùn ùn kéo đến. Đội quân này phi hành trên không tỏa
ra vô số đạo hào quang rực rỡ đủ màu sắc. Đội hình bọn họ nhìn qua thì có vẻ
nghiêm ngặt, đúng khuôn pháp trong binh thư nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra sự
không đồng nhất, cũng như sự phối hợp chắp vá đầy miễn cưỡng giữa các nhóm
quân. Điều này cho thấy đây là một đạo quân được hình thành từ việc kết hợp vội
vã nhiều đội quân khác nhau của nhiều thế lực khác nhau. Nhưng bù lại, hình ảnh
những đạo hào quang dệt thành một ‘khuôn vải’ sặc sỡ trên bầu trời đã cho thấy
số lượng khủng khiếp, lên đến mấy vạn tu giả của bọn họ, khí thế hoàn toàn áp đảo
đội hình, trận thế bó chặt như một nắm đấm của Thiên Linh Phái.
“Tướng địch là ai? Mau xưng danh đi!”
Thấy kẻ địch áp tới, Hoàng cau mày vận khí hét lớn. Tiếng
thét mang theo pháp lực hùng hậu của một đại tu giả Kết Đan kỳ như sét đánh bên
tai đội tiên phong của đạo quân mới đến, khiến cho đội quân này khẽ chậm lại,
có chút rối loạn nho nhỏ trong trận thế. Hoàng thấy vậy không bỏ lỡ thời cơ lập
tức bắn hiệu lệnh, ra lệnh cho toàn quân tấn công. Trung quân của Thiên Linh
Quân cũng bắn ra những đạo phát thuật tín hiệu xua quân xông lên. Đội quân đối
địch với bọn họ cũng mạnh mẽ lao đến. Hai bên xông vào nhau: điên cuồng huy động
pháp thuật, pháp bảo, bùa chú… đánh nhau loạn xạ ngầu.
Hai phe đánh nhau chưa đầy nửa canh giờ thì đã phân thắng bại.
Đội quân Thiên Linh Phái vừa xung trận đã thể hiện công lực yếu kém, sự bạc nhược,
trang bị, huấn luyện và công tác chỉ huy… cực kỳ tồi tệ, lại thêm bị đối phương
áp đảo hoàn toàn về quân số nên nhanh chóng tan rã và bị đánh bại.
“Sao lại thế này? Sao quân Thiên Linh Phái lại kém cỏi đến mức
độ này?” Một viên tướng chỉ huy của đội quân chiến thắng kinh ngạc thét lên khi
nhận ra chiến thắng của họ quá mức dễ dàng và nhanh chóng. Dễ dàng đến mức độ
phi lý. Tiếng thét của viên tướng chỉ huy này khiến cho những vị ‘đầu não’ khác
của đội quân chiến thắng giật mình tỉnh giấc khỏi ‘men say’. Bọn họ vội vàng kiểm
tra lại và kinh ngạc khi phát hiện ra đội hậu quân và đội tiên phong của đạo
quân Thiên Linh Phái đã nhân lúc chiến cuộc hỗn loạn mà âm thầm lủi khỏi chiến
trường tự bao giờ.
“Trúng kế rồi! Quay về đại doanh mau!” Một viên tướng chỉ
huy của đội quân chiến thắng lập tức gào lên, đồng thời bắn ra một đạo truyền
tin phù bay vọt về phía chân trời, rồi hàng loạt những đạo truyền tin phù khác
cũng ào ào được bắn ra, bay về khắp bốn phương tám hướng. Tiếp đó, toàn bộ đội
quân chiến thắng này vội vàng tàn sát tù binh và ào ào kéo quân trở về đại
doanh nơi mà bọn họ xuất phát.
Tất cả đám tướng lĩnh đó không hề ngờ rằng, tại một điểm trú
quân khá bí mật cách vị trí của bọn họ không xa, Thành Đạt và đại quân của gã
vui vẻ mỉm cười đứng đón hai đội quân Nam Quân và Bắc Quân của gã vừa trở về từ
tiền tuyến.
“Đường đã mở!”
Thành Đạt cười nhẹ, khinh miệt nói một câu bâng quơ rồi phất
tay ra hiệu cho toàn quân âm thầm tiến lên, theo đúng con đường mà đội quân đối
phương đang vội vàng rút về chủ trại kia.
Té ra từ đầu, Thành Đạt đã đoán được việc gã sẽ bị đám liên
quân của các môn phái thù địch như Thiên Cư Môn, Ngũ Sắc Phái,… tập kích trên
đường trở về nên đã bày ra một chút kế mọn để ‘luộc đẹp’ đám rác rưởi này. Đầu
tiên, gã điên cuồng bắt phu, bắt lính trên dọc đường đi, dọa khiếp thiên hạ để
làm suy giảm đám ‘tai mắt’ của kẻ thù cài trên đường đi. Tiếp đó, gã mạnh mẽ
dùng vũ lực ép những tu giả bị bắt phải đầu quân cho gã, vũ trang cho họ, giả
làm một đội quân đông đảo, làm mồi nhử, đánh lừa quân địch. Sau đó, gã thực hiện
một loạt những thủ đoạn đơn giản nữa, để dọa khiếp lũ tướng lĩnh ‘đầu đất’ của
kẻ địch, hoảng loạn, đưa ra những phán đoán sai lầm mà vội vã rút quân trở về,
vô hình chung đã dẫn đường cho gã bí mật tiếp cận chủ trại của chúng.
Những việc sau đó lại càng đơn giản hơn nữa. Đám liên quân đối
địch với Thành Đạt, vừa phải trải qua một trận chiến khá ác liệt, mới buông lỏng
tinh thần một chút, đã bị dọa sợ ‘dựng cả lông’, rồi vội vội vàng vàng bay ngược
trở về, khi về đến nơi, nhìn thấy chủ trại vẫn bình an, tinh thần thêm một lần
nữa buông lỏng thì… quân đội tinh nhuệ của Thành Đạt ào ào ập đến như một cơn
giông bão, phải cuống cuồng chuẩn bị ứng chiến! Kết cục của cuộc chiến này,
không cần nói thì ai cũng rõ!
Toàn bộ mấy vạn quân đội liên hợp ô hợp đang trong trạng
thái mệt mỏi và bối rối kia nhanh chóng bị đội quân tinh nhuệ, khí thế hừng hực
của Thành Đạt áp đảo, phá vỡ đội hình, chia cắt rồi ‘hiếp lẻ’. Không dừng lại
đó, Thành Đạt còn khôn khéo sử dụng chiến thuật tâm lý, làm gây hỗn loạn trong
quân địch. Khi tinh thần chiến đấu của đối phương đã sụp đổ, quân địch bắt đầu
rút chạy trong hoảng loạn, gã lại tiến hành ‘lùa’ quân địch về phía trại chủ của
đối phương như ‘lùa vịt’, lợi dụng chính quân lính của đối phương để phá vỡ hệ
thống phòng ngự vô cùng vững chắc của doanh trại này.
Binh bại như núi đổ. Chứng kiến đám chủ quân đông đúc như ruồi
bị đánh bại chóng vánh đến kinh người, đám quân phòng thủ trong chủ trại Thuận
Lưu và cả những trại xung quanh, liền lâm vào hỗn loạn, mất hết nhuệ khí chiến
đấu, không đánh tự tan. Một loạt các doanh trại, căn cứ của các thế lực tại
vùng Thuận Lưu nhanh chóng rơi vào tay Thành Đạt. Đám thủ lĩnh các môn phái thế
lực này chỉ còn có thể dẫn lũ tàn binh, bại tướng chạy đến các khu căn cứ khác
một mặt cố thủ, một mặt cầu cứu những môn phái, thế lực xung quanh. Nhưng một
loạt những bước đi chính trị và ngoại giao tiếp nối của Thành Đạt và Giao Thủy
đã dễ dàng cô lập hoàn toàn lũ ngu ngốc đó. Thêm một trăm ngày phân hóa nội bộ
kẻ địch cùng với các trò chiêu an, bình định… vớ vẩn nữa, hầu hết bộ chúng và
các môn phái thế lực nhỏ trong vùng Thuận Lưu, kéo nhau về đầu hàng Thành Đạt.
Thành Đạt một mặt huy động vốn liếng từ tất cả các mối quan hệ và đám cho vay nặng
lãi để ra sức an dân, một mặt tuyển lấy những tinh binh mãnh tướng từ đám hàng
binh để xây dựng lên đội quân Thuận Thiên Quân mới, còn bao nhiêu thì cho về
quê, làm ăn như cũ. Không bao lâu sau, Giao Thủy và Thành Đạt lại lôi kéo thành
công một đám khá đông các thủ lĩnh của các thế nhỏ yếu khác nữa (hầu hết là các
thế lực thuộc quyền Lê Đại trước khi), đem quân bản bộ về đầu phục dưới trướng.
Đến lúc này, Thành Đạt chính thức trở thành một quân phiệt hùng mạnh mới nhất của
Tĩnh Thiên Quốc. Thực lực to lớn không hề thua kém gia tộc họ Lê ở Hải Ấp hiện
tại.