Thành Đạt thu phục được cả vùng Thuận Lưu và một phần của
vùng Hải Ấp kề bên khiến cho thế lực và thanh danh đại phát, chấn nhiếp thiên hạ.
Triều đình muốn lấy lòng gã lên phong liền cho gã làm Thuận Lưu Bá nắm chức Chấn
Đông Tướng Quân. Thành Đạt lập tức lợi dụng chức vị và tước hiệu mới này để
đánh bóng tên tuổi của bản thân, ra sức tuyên truyền, tô vẽ mình như một vị đại
thần trung nghĩa, quả cảm, hết lòng vì dân vì nước. Thanh danh của gã cũng bay
cao như diều gặp gió. Khi thanh danh đã vang rền khắp chốn, Thành Đạt liền ở
Thuận Lưu, chiêu mộ anh hùng tuấn kiệt, nhân tài dị sĩ trong thiên hạ.
Người có danh như cây có bóng! Ngọn cờ chiêu anh vừa được
Thành Đạt dựng lên không được bao lâu thì đã có vô số người tìm đến xin được
góp sức vì thiên hạ. Tất nhiên, hầu hết số người này đều chỉ là một đám tu giả
tầm thường, tài năng hạn hẹp, đi theo Thành Đạt chỉ vì muốn tìm một ‘mái nhà’
che sướng che gió mà thôi, nhưng cũng có không ít kỳ nhân dị sĩ, thiên hạ kỳ
tài trộn vào trong đó. Thành Đạt ra sức sàng lọc kỹ càng, tìm kiếm nhân tài
phong cho những chức vị phù hợp với tài năng. Những người còn lại, gã tổ chức
thành một đội quân phi chiến đấu, đặt tên Vĩnh An, chuyên trách việc tuyên truyền
và quản lý an ninh, giữ gìn trật tự trong vùng. Nhờ đội quân này vốn là người địa
phương nên rất được nhân dân sở tại tín nhiệm, tin yêu, làm việc vô cùng dễ
dàng, thuận lợi. Tình hình an ninh trong vùng nhờ vậy mà cũng được cải thiện
đáng kể. Đám thổ phỉ, lưu manh không dám lộng hành như trước. Xã hội ổn định,
kinh tế phát triển, đời sống người dân dần khởi khắc.
Một môn phái nhỏ tên là Dĩnh Âm, môn hạ chỉ có mười người,
tu vi cao nhất cũng chỉ có một tu giả tu đến Trúc Cơ kỳ, nhưng lại có đến hai vị
sư huynh đệ Văn Nhược, Công Thành, tài học uyên thâm, giỏi xử lý việc chính sự,
khéo sắp xếp việc nước, quản việc quân lương, hậu cần. Thành Đạt cùng hai người
đó nói chuyện một hồi thu được không biết bao nhiêu lợi ích quý giá, mừng lắm
khen rằng:
“Hai người đúng là thần lộc mà Chúa Bà (Bà Chúa Kho) ban
phúc cho tôi!”
Khen rồi, Thành Đạt liền phong cả hai người làm chức Hành
Phu Đại Học Sĩ.
Văn Nhược lại tiến cử lên cho Thành Đạt
“Tôi có một người bạn tâm giao, tài học và tư chất tu luyện
tuy bình thường nhưng là người rộng rãi, trọng nghĩa khinh tài, hay giúp đỡ người
khi hoạn loạn, có thể vì bạn hữu mà xả thân nên danh tiếng rất cao, được nhiều
sĩ phu và cả võ phu, tu giả bình thường kính ngưỡng ca tụng. Nếu bá tước đại
nhân có thể mời người này về thì lo gì thiên hạ không quy phục.”
Thành Đạt cả mừng vội hỏi ai.
“Người ấy tên Trọng Đức, là một tán tu không môn không phái.
Hình như mấy tháng trước có vào vùng núi Dục tìm kiếm chút linh thảo, linh dược.”
Thành Đạt cả mừng lập tức sai người vào tận sâu trong núi Dục
mà tìm kiếm Trọng Đức cho bằng được, rồi dùng đại lễ mà mời về.
Trọng Đức liền giới thiệu cho Thành Đạt những tu giả tu luyện
pháp thuật đặc thù có uy lực kinh thế, thực lực chiến đấu mạnh mẽ vô cùng nhưng
không có danh tiếng gì trong vùng. Thành Đạt lập tức cho mời những vị kỳ nhân
đó đến phân cho những chức vụ tương ứng với tài năng.
Không lâu sau, lại có một tướng nữa, tên gọi là Võ Tinh đem
một đội quân ( vốn là một toán thổ phỉ) khá hùng mạnh và thiện chiến gồm hơn ba
trăm tu giả có đến một nửa là Ngưng Dịch Kỳ tìm đến xin đầu nhập vào dưới trướng
Thành Đạt. Thành Đạt thấy người này tư chất tu luyện hơn người, pháp thuật tinh
tế mà lợi hại, tài năng chỉ huy quân đội cao vời (nhất là khả năng chỉ huy quân
phòng thủ hay đoạn hậu, chống đột kích, truy kích thì không ai trong quân của
gã sánh bằng được), liền giao chức Chấn Quân Tư Mã cho Tinh. Tinh liền vì Thành
Đạt mà đi khắp nơi thâm sơn cùng cốc trong vùng, thu phục các toán lưu dân, thổ
phỉ về với Đạt. Thành Đạt thu lấy những nhân tài tuấn kiệt trong đám người này
để sử dụng, những người còn lại thì hoặc cho vào đội Vĩnh An hoặc cho về quê
làm ăn.
Một hôm, Hoàng cùng mấy vị đại tu giả Kết Đan kỳ trong liên
minh vào vùng rừng sâu tìm kiếm ‘tiên duyên’, gặp được một bán yêu (người lai:
có cha hoặc mẹ là người còn người kia là yêu quái) thân hình to lớn dềnh dàng
như một ngọn núi nhỏ, trên đầu có ba chiếc sừng thẳng và nhọn như mũi giáo, chỉa
ra ba hướng khác nhau rất kỳ lạ liền mang về ra mắt Thành Đạt. Đạt hỏi tên gì,
gã chỉ ngợ nghệch tự xưng là Mãnh, ngoài ra, không biết gì khác. Thành Đạt thấy
tên bán yêu này tuy pháp lực chỉ tương đương với tu giả Luyện Khí Kỳ cấp hai, cấp
ba nhưng toàn thân cứng rắn không thua bất kỳ bảo vật nào, sức khỏe vô địch như
thần nhân, có thể dùng thân thể ngạnh kháng trực tiếp với cả tu giả Trúc Cơ kỳ
tầng thứ bảy sử dụng pháp bảo cấp ba đỉnh phong. Đạt biết là nhân tài hiếm có
nên phong cho làm tiền đô úy, chỉ huy đám cận vệ dưới trướng. Lại sai người rèn
đúc cho một loại vũ khí phù hợp, ban cho linh đan diệu dược trân quý để tu luyện.
Mãnh liền dâng lên cho Thành Đạt một bộ công pháp luyện thể cực kỳ lợi hại có
thể gia tăng khả sức mạnh cơ thể của người tu luyện. Đạt biết đây là sách quý,
khả ngộ bất khả cầu, liền tuyển lấy một trăm tu giả tư chất tu luyện pháp lực
thông thường thì thấp kém nhưng lại có thể trạng trời sinh mạnh mẽ, giao cho
chuyên tu luyện công pháp mới này, thành lập đội quân Đột Mãnh, chuyên trị cận
chiến.
Tin Thành Đạt thu nhận và phong chức tước cho cả một bán yêu
nhanh chóng lan đi khắp cả vùng. Những tên ngớ ngẩn luôn mồm hô hào cái gọi là
chủng tộc nhân loại vĩ đại rầm rầm phản đối, làm loạn hết cả nên. Đối phó với
đám ‘tâm thân phân liệt’ này Thành Đạt không chút nương tay, trước hết điều tra
thật kỹ, tìm ra lũ cầm đầu rồi mượn một cái cớ nào đó một mẻ tóm hết tất cả
chúng lại, tịch biên toàn bộ gia sản, sung công quỹ. Đám ruồi muỗi bên ngoài cả
sợ, lập tức im thin thít, rồi lặn mất tăm. Không những vậy, thấy Mãnh là nhân
tài hiếm có, lại được lãnh chúa cai quản là Thành Đạt trọng dụng, nhiều con
‘cáo già’ lập tức vươn cành ô liu, ra sức chèo kéo, mua chuộc gã. Chẳng bao lâu
sau, một lão phú thương, giàu có, nhiều thế lực trong vùng thành công đem đứa
con gái cưng gả cho Mãnh, đem tên thiên tài hiếm có này về làm rể quý. Mọi việc
lộn xộn khác cũng lập tức biến mất theo.
Việc một bán yêu công khai sinh sống bình thường tại Thuận
Lưu, thậm chí còn được trọng dụng, được phong chức tước, lấy được vợ đẹp, trở
thành giàu sang, phú quý nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Tại một thế giới mà các
bán yêu luôn bị cả hai cộng đồng yêu quái và tu giả khinh miệt, xua đuổi, phân
biệt đối xử, thậm chí còn lập tức giết chết không chút khoan nhượn như thế giới
tu giả này, đây thực sự là một việc động trời. Nếu là lúc bình thường, Thành Đạt
lập tức sẽ trở thành bia công kích của vô số những kẻ lúc nào cũng vênh vênh
cái mặt hò hét chủng tộc thượng đẳng hay tinh hoa dân tộc. Nhưng hiện tại, Tĩnh
Thiên Quốc đang ở trong tình trạng hỗn loạn, loạn đến mức, không thể loạn hơn
được nữa. Người dân cầu mong giữ được cái mạng nhỏ, kiếm được miếng cơm, hớp nước
để tồn tại qua ngày đã khó như lên trời, ai còn hơi đâu để ý đến cái chuyện chủng
tộc thuần chủng với chẳng tinh hoa. Vì thế, trừ một số trường hợp đặc biệt, tất
cả mọi người đều chỉ coi thông tin này như việc lão trời già trên cao kia thỉnh
thoảng đánh rắm mấy phát to đùng mà thôi.
Sau khi tin tức Thành Đạt phong tước cho một bán yêu lan
truyền khắp nơi thì một số bán yêu tìm đến gặp gã, xin được gã tiếp nhận, cho bọn
họ một nơi để trú ẩn. Những bán yêu này không có bất kỳ một năng lực đặc biệt hữu
ích nào cho Thành Đạt nhưng Thành Đạt vẫn vui vẻ cho phép bọn họ được phép xây
làng lập trấn sinh sống bình thường trong địa bàn của gã. Thực lòng mà nói, những
bán yêu này hi vọng được sinh sống chung với những tu giả bình thường khác chứ
không muốn phải cách ly với bọn họ. Nhưng họ cũng hiểu được rằng điều đó là
không tưởng cho đến khi nào yêu quái và con người còn tự phong cho mình cái
danh hiệu ‘chủng tộc cao quý nhất thế giới’ và còn cần đến thi thể của nhau như
một loại thức ăn, tài liệu luyện khí, linh đan dược liệu trân quý. Dẫu sao đối
với những kẻ bị xua đuổi khắp nơi này thì một nơi chốn thanh bình để sinh sống
đã là một điều quá tuyệt vời đối với bọn họ rồi. Chẳng bao lâu sau, rất nhiều
bán yêu kéo đến ngôi làng mới này và chấp nhận sinh sống dưới sự bảo vệ của
Thành Đạt. Hầu hết những bán yêu này đều vô cùng bình thường, ngoài xuất thân,
gốc gác và hình dạng bên ngoài quái dị thì họ không khác gì những tu giả con
người và họ cũng chẳng có bất kỳ thứ gì đáng giá sau khi trải qua cuộc sống
gian khổ đầy tủi nhục, bị xã hội xa lánh, xua đuổi, bóc lột tàn đệ. Khi đến
sinh sống tại ngôi làng này, nhiều người trong số bọn họ thậm chí còn không biết
cả cách trồng trọt linh lương và nuôi dưỡng linh thú để kiếm sống. Thành Đạt lại
phải cử các chuyên gia đến đây hỗn trợ, hướng dẫn đào tạo bọn họ, giúp đỡ bọn họ
rất nhiều thì cuộc sống của bọn họ mới dần ổn định được. Tóm lại, chấp nhận
nuôi đám bán yêu này, Thành Đạt gần như không thu được bất kỳ lợi ích nào từ bọn
họ cả, mà còn phải tiêu tốn thêm nữa, khiến cho ngân sách vốn chẳng sung túc gì
của gã càng thêm… suy kiệt. Thời buổi này, bệnh ‘viêm màng túi’ hình như là bệnh
nan y, có thể tái phát rất nhiều lần nha!
Thành Đạt vì đám bán yêu mà hao tổn rất nhiều nhưng không có
nghĩa là gã không thu được lợi ích gì từ bọn họ. Bỏ qua mấy thứ lợi ích rối rắm
về chính trị và tuyền truyền, hai thứ tuyệt diệu nhất mà Thành Đạt thu được từ
đám bán yêu này là những kiến thức đặc thù mà chỉ những yêu quái đặc biệt mới
có được và quan trọng hơn cả là… đàn bà!
Trong số những bán yêu đến nương nhờ Thành Đạt có hai tuyệt
đại mỹ nữ, tài sắc phi phàm, nghiêng trời lệch đất, nguyện dùng thân báo đáp ân
tình của gã đối với bọn họ. Với gương mặt của một thiên thần, đôi mắt ướt áp,
đa tình, vóc dáng chuẩn không cần chỉnh, làn da trắng mịn, không chút tỳ vết và
đặc biệt là bộ ngực vĩ đại, to lớn, căng tròn, đàn hồi và cực kỳ mềm mại, Bạch
Mộng, một nữ bán yêu mang trong mình dòng máu của Succubus, thật sự là một ngọn
lửa tình hừng hực có thể thiêu cháy bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này.
Không những có thể đem đến cho Thành Đạt những đêm cuồng hoan đầy thú tính, Bạch
Mộng đem đến những kiến thức vô tiền khoáng hậu về phép ảo thuật, phép mê hoặc,
các phép thuật sở trường của các Succubus và các phương pháp chống lại chúng. Với
những thứ này, Thành Đạt có thể an tâm đối phó với ma tâm khi độ kiếp cũng như
những đòn phép thuộc dạng này của kẻ địch.
‘Làn thu thủy, nét xuân sơn; Hoa ghen thua thắm; liễu hờn
kém xanh.’ Moka, người thiếu nữ mười phân vẹn mười, mang trong mình dòng máu của
đại yêu quái Vampire, thực sự là giai nhân đẹp nhất từng tồn tại trên thế giới
này. Vẻ đẹp của nàng khiến cho những nơi nàng đi qua đều phai nhào đi vì xấu hổ.
Một vampire mạnh mẽ với thực lực còn mạnh hơn cả Quan Tắc Cổ khi xưa. Vẻ ngoài
cô độc, lạnh lùng, sang quý che giấu một tâm hồn nhạy cảm, yếu đuối, dịu dàng,
nhân hậu! Có thể nói, tính cách và ngoại hình của Moka hoàn toàn trái ngược, tương
phản với Thành Đạt. Cũng vì vậy mà vừa gặp nhau, hai người đã ‘đụng’ nhau cái
‘cộp’ rồi nhanh chóng dích chặt vào nhau, không thể tách rời. Moka trở thành
người con gái đầu tiên trên thế giới này, mà Thành Đạt thực sự yêu thương, gần
bằng bản thân gã. Không những thế, Vampire trời sinh đã là những sinh vật am hiểu
bậc nhất thế gian những phép thuật huyết độn, cực kỳ hiếm gặp. Những kiến thức
bẩm sinh đó của Moka thực sự đã giúp Thành Đạt rất nhiều trong việc tu luyện
Huyết Luyện Ma Pháp và Huyết Trì, đem lại cho gã những lợi ích to lớn không thể
nói hết thành lời.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi Thành Đạt mê đắm hai giai nhân
phi nhân này đến mức mười đêm thì có đến bảy, tám đêm nghỉ lại tại phòng của một
trong hai người, lại còn tin tưởng giao cho bọn họ quyền cai quản, khống chế
đám thê thiếp đông đảo, thành phần phức tạp của gã cũng như việc thu chi, tiêu
pha cho đại gia đình to lớn này.
Từ đấy bộ hạ của Thành Đạt văn có quan giỏi, võ có tướng vạn
người khó địch, thanh thế lên cao vun vút tưởng như không gì có thể sánh kịp.
Nhưng hỡi ôi. Chính lúc này, Thành Đạt lại đối mặt với một nguy cơ vô cùng khủng
khiếp.
Số là thế lực của gã là một liên minh gồm nhiều môn phái,
gia tộc, thế lực nhỏ yếu tập hợp lại mà thành. Các thế lực này dù đều gắn chặt
lợi ích của bản thân vào lợi ích chung của cả liên mình và đã đầu về với Thành
Đạt, tôn thành đạt làm chủ nhưng vẫn có nhiều lợi ích và tham vọng riêng. Bọn họ
thấy Thành Đạt dùng toàn người của gã hoặc phong chức tước cho nhiều tán tu
không môn không phái, không danh không tiếng mà không để ý đến ý kiến của bọn họ
thì vừa bất mãn vừa khiếp sợ. Họ e ngại một ngày nào đó khi thế lực Thành Đạt
đã phát triển quá mạnh sẽ không cần đến bọn họ nữa sẽ trở mặt với họ, thôn tính
bọn họ như giết lũ lợn nuôi trong chuồng. Tâm lý này ngày càng lớn mạnh và lan
rộng khiến cho liên minh Thuận Lưu bị long lay đến tận căn cơ, bất kỳ lúc nào
cũng có thể tan rã như một chiếc bè mục.
Thành Đạt đến tận lúc này mới nhận ra sai lầm của mình. Gã
hiểu được đó là do mình liên tục thành công, phát triển quá nhanh mà sinh ra
kiêu căng, ngạo mạn, không để ý đến tâm tư tình cảm và lợi ích của những người
xung quanh nên vội vàng sửa đổi sai lầm: đem nhiều tước vị, chức vụ có thực quyền
và danh vọng trong liên minh phong cho những nhân vật có địa vị của các thế lực
chính yếu, rồi dùng nhiều thủ đoạn vỗ về, trấn an các thế lực này, miễn cưỡng
ngăn chặn được sự tan vỡ của liên minh, nhưng đó cũng chỉ có thể xem như lấy vải
khô che miệng vết thương mà thôi. Nếu như không có những liều thuốc đặc hiệu
thì khả năng vết thương từ từ mưng mủ rồi lở loét là điều khó có thể tránh khỏi.
Chỉ có điều… thuốc hay xưa nay luôn khó kiếm, nhất là những tâm dược dùng để chữa
trị tâm bệnh của những kẻ luôn ôm ‘quỷ mộng’ như đám thủ lĩnh này.