Trong khi cuộc chiến đấu khốc liệt và tàn ác đang diễn ra ở
trên vùng trời trong khu vực hoàng thành thì tại một tòa biệt thự to lớn, vững
vàng như một pháo đài tại khu vực sinh sống của các thương gia tại vùng kinh
thành, Thành Đạt vừa ngẩn người ngắm nhìn Huyết Trì của gã không ngừng hấp thu
huyết khí tà khí từ một trận pháp kỳ lạ đang vận hành phía dưới vừa không ngừng
lẩm bẩm thành tiếng.
“Rốt cuộc nhà ngươi đang định làm gì vậy hả?”
Chứng kiến cảnh đó, một vị tu giả đứng bên cạnh Thành Đạt
không nhịn được, cau có hỏi. Vị tu giả này, bụng to như cái đấu, đầu và vai
dính liền nhau, không còn chỗ cho cái cổ, ăn mặc một bộ y phục được làm từ những
nguyên liệu cực kỳ quý giá, với ít nhất hai trận pháp hỗ trợ tu luyện được thiết
kế ngay bề mặt áo, ngoài ra còn rất nhiều pháp bảo trang sức khác nữa, mỗi thứ
đều có một hiệu dụng riêng, thiên kỳ bách quái,… giá trị của những thứ này chắc
chắn vượt xa đống chiến lợi phẩm mà Thành Đạt cướp đoạt được của Thiên Linh
Phái khi gã ra tay đồ sát chính sư môn của mình năm xưa. Ông ta chẳng phải ai
khác mà chính là đại thương nhân Giao Thủy, một trong mười nhà buôn giàu có nhất
Tĩnh Thiên Quốc và cũng là nhà đầu tư số một cho Thành Đạt hiện nay.
“Làm gì?” Thành Đạt vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, mắt vẫn
dán chặt vào Huyết Trì, miệng đáp lại lời của Giao Thủy với giọng như mơ ngủ
“Đương nhiên là sưu tầm tà khí và huyết khí để tôi luyện Huyết Trì thành Tu La
Huyết Trì trong truyền thuyết rồi! Ai da… Kinh thành thật là một địa phương tuyệt
hảo nha. Ai mà ngờ được nơi đây oán khí nồng đậm đến như vậy! Cứ với tốc độ này
thì chẳng bao lâu nữa, ta sẽ gom đủ lượng oán khí cần thiết!”
Nghe câu trả lời này, gã béo Giao Thủy giống như bị chạm nọc,
gầm lên đầy tức giận
“Sưu tầm oán khí và huyết khí cái rắm? Đừng nói với ta nhà
ngươi không biết việc chế luyện Tu La Huyết Trì là công việc bất khả thi. Chẳng
nói đâu xa, chỉ riêng việc gom đủ lượng oán khí, huyết khí, linh khí cần thiết
cho nó thôi cũng đã là một chuyện không tưởng rồi. Hừ… Trừ khi ngươi định đem
người dân trong ba bốn quốc gia tương đương với Tĩnh Thiên Quốc này đi giết sạch
thì may ra mới có thể miễn cưỡng đủ. Hừ… Nếu như ngươi không chịu nói cho ta phần
nào đó ý định của ngươi thì ta làm sao có thể phối hợp với ngươi cho tốt được.
Linh thạch đâu có phải là vỏ don. Làm sao có chuyện không chuẩn bị sẵn mà có thể
huy động được một lượng lớn trong một khoảng thời gian ngắn được.”
Thành Đạt khẽ nhếch mí mắt, liếc nhìn Giao Thủy một cái như
để cân nhắc mọi việc rồi mới lấy lại giọng nói hững hờ mà lên tiếng
“Lê Đại chết. Tô Trung Từ trở thành công thần số một trong
việc ‘dẹp loạn Quách Bốc’ đem hoàng tử cả Lý Sảm đặt lên ngai vị. Địa vị đó
không một ai có thể tranh nổi với gã ta. Tên khốn này sớm muộn gì cũng sẽ lợi dụng
điều đó để, tìm cách nắm hết quyền bính của đất nước này vào trong tay gã. Chỉ
có điều, thế lực của các phe phái khác tại ngay kinh đô vẫn còn rất mạnh, chúng
sẽ không dễ gì chấp nhận cho điều đó xảy ra.”
Nói đến đây, Thành Đạt ngừng lời, im lặng nhìn về phía hoàng
thành xa xa. Giao Thủy biết gã vẫn còn chưa nói hết nên im lặng chờ đợi bên cạnh.
Quả nhiên, Thành Đạt nhanh chóng tiếp tục với một giọng nói lạnh tanh, đầy mùi
máu tươi
“Thế lực trong thiên hạ tuy nhiều nhưng không một thế lực
nào đông đảo, đầy danh tiếng, tiền bạc, địa vị nhưng lại yếu ớt và hèn nhát như
đám nguyên lão già khú đang sinh sống trong hoàng thành kia. Lũ rác rưởi đó quyền
lực và danh tiếng quá lớn vừa ngu vừa bảo thủ suốt ngày chỉ biết lải nhải mấy
câu nói ngọt ngào của bọn Khổng Khâu mà chẳng chịu làm gì cả. Lũ người khốn nạn
đó sống tiếp trên thế gian này chỉ khiến người ta điên tiết.” Nói đến đây, đôi
mắt Thành Đạt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ điên dại, mặc dù cái miệng của gã vẫn
không ngừng phun ra những câu nói đầy ‘quân tử Tàu’.
“Mục đích cuộc đột kích này của ngươi là để giết những vị đại
quan đó.” Giao Thủy khẽ rùng mình, buột miệng nói. Những vị đại nhân sống trong
khu hoàng thành không ai là không quyền cao chức trọng, nhiều người nổi tiếng
là thanh liêm, danh tiếng thơm lừng, được người đời kính ngưỡng. Giao Thủy dù
là thương nhân, sẵn sàng làm bất kỳ việc gì vì tiền nhưng trong lòng vẫn thầm
kính trọng bọn họ. Nay nghe có người thản nhiên khép họ vào án tử hình như vậy
thì lão ta không thể không có chút kinh hãi.
Thành Đạt nghe ra điều này từ câu nói của Giao Thủy nên lạnh
nhạt tiếp luôn
“Cuộc tập kích này là sử dụng hai đội quân Nam, Bắc với hơn
hai ngàn tu giả thiện chiến, một nửa trong số này được giao trọng trách chuyên
tâm chém giết lũ già khú đế đó. Tuy không thể giết hết được chúng nhưng chắc chắn
sẽ loạt bỏ được nhiều thằng rác rưởi. Bọn này mà chết thì tình hình kinh thành ắt
loạn. Tô Trung Từ sẽ lợi dụng cơ hội này để thôn tính các thế lực khác, giành
quyền khống chế toàn bộ kinh thành và hoàng tộc. Các thế lực khác chắc chắn
cũng sẽ tham gia góp vui. Điều này khiến cho các nơi khác sẽ bị bọn họ buông bỏ
một khoảng thời gian và tạo ra cơ hội cho ta phát triển lực lượng. Đây mới là
lý do thứ nhất ta làm việc này.” Thành Đạt liếc nhìn Giao Thủy thêm một cái nữa
rồi mới lạnh nhạt tiếp lời “Lý do thứ hai là ta muốn khiến cho lực lượng của ta
bị giảm bớt trong cuộc chiến này!”
“Cái gì?” Giao Thủy giật mình kêu lên “Ngươi muốn tự làm suy
giảm lực lượng chiến đấu của mình?”
“Đời nào!” Thành Đạt nhún vai, vừa móc một khối tài liệu ra,
ném vào trong Huyết Trì trước mặt vừa nói “Trên đời này có nhất nhiều con chó
tham ăn, luôn coi ta là một khối thịt tươi để trên đĩa của chúng. Chúng chưa
dám ra tay vì sợ trở thành ‘nghêu sò’, tạo cơ hội cho kẻ khác làm ‘ngư ông’. Nếu
như những kẻ đó nghe nói ta vì làm loạn mà binh lực thiệt hại nặng thì chúng sẽ
làm gì nhỉ?”
Giao Chỉ há mồm kinh thán. Liên hoàn kế, thực sâu hiểm. Nhà
họ Lê ở Hải Ấp là một đại gia tộc hùng mạnh, thế lực thâm sâu. Cái chết của Lê
Đại là một đòn đả kích nghiêm trọng với gia tộc này nhưng chưa thể lay chuyển
căn cơ của bọn họ. Họ vẫn còn đủ sức mạnh để khiến bất kỳ con sói tham lam nào
cũng phải ôm hận suốt đời. Dẫu vậy, gia tộc họ Lê cũng chẳng thể còn đủ sức để
tiếp tục bao bọc toàn bộ những thế lực dưới trướng. Sẽ có một vài thế lực bị
gia tộc này thí bỏ để bảo vệ quyền lợi của cả gia tộc và thế lực của Thành Đạt
chắc chắn sẽ là thế lực bị phế bỏ đầu tiên. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc có
rất nhiều kẻ ‘miệng rộng ngang tàng’ đang kề con dao nhọn hoắt vào thẳng yếu hầu
của gã, chỉ trực chờ cơ hội là lập tức tiễn gã lên chầu trời.
“Binh lực của ta bị suy yếu.” Thành Đạt thản nhiên tiếp tục
“Lũ thợ săn nóng vội chắc chắn sẽ hành động. Muốn nuốt chửng ta thì chỉ có hai
cách. Một là tập kích căn cứ địa của ta là vùng Ngũ Sơn và hai là tiêu diệt ta
khi ta rút quân từ kinh thành về lãnh địa. Theo ông, ta sẽ làm gì tiếp theo
đây.”
“Linh thạch của ta không còn nhiều. Ngươi nếu muốn làm gì
thì phải đến gặp người này nữa mới được.”
Giao Thủy cười khổ, khe khẽ lắc đầu ngao ngán nói. Gã ta thừa
biết trong thời gian tới Thành Đạt dứt khoát sẽ phát triển rất mạnh mẽ. Điều đó
đồng nghĩa với việc gã sẽ cần rất nhiều linh thạch để yên dân. Giao Thủ tuy lắm
tiền nhiều của nhưng cũng không thể nào đáp ứng nổi đòi hỏi to lớn này, nhất là
khi lão ta vừa mới đầu tư một khoản rất lớn vào vùng Ngũ Sơn.
“Hừ… Khi trước hai ta đã thỏa thuận rất rõ ràng. Kinh tế là
phận sự và lãnh vực của ngươi. Việc của ta chỉ là chiến đấu và mở rộng lãnh địa
của ta, tạo cơ hội và điều kiện kinh doanh cho ngươi mà thôi!” Thành Đạt lạnh
lùng từ chối đề nghị của Giao Thủy
“Nhưng…” Giao Thủy khổ sở phân bua “Nhưng ngươi phát triển
quá nhanh. Vốn liếng của ta không theo kịp. Lần trước khi đầu tư vào vùng Ngũ
Sơn ta cũng đã vì ngươi mà vận dụng hết tất cả các mối quan hệ rồi.”
“Đó là việc của ngươi. Không liên quan gì đến ta.” Thành Đạt
phẫn nộ quay phắt lại, điên dại nhìn vào mắt Giao Thủy vừa rít giọng “Nhà ngươi
làm không tốt phận sự của mình thì tự đi mà chùi đít đi!”
Trước sự điên loạn gần như mất kiềm chế của Thành Đạt, Giao
Thủy chỉ khẽ nhún vai, nói đơn giản
“Thành Đạt. Ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi!”
Vẻ mặt âu xầu, bất lực của Giao Thủy làm Thành Đạt mủi lòng
và bình tĩnh lại. Thực ra với trí tuệ của Thành Đạt sao có thể không nhận ra được
vấn đề đau đầu hiện tại của Giao Thủy chứ. Nhưng vì cái tính cách coi toàn bộ
thiên hạ, những người tài giỏi hơn mình là kẻ thù, cộng với tâm lý nóng vội, muốn
một bước lên trời, mau chóng trở thành một đại nhân vật nên gã mới bỏ qua, chẳng
thèm để ý đến chúng. Vì vậy, ngay sau khi bình tĩnh lại, Thành Đạt lập tức quyết
định thay đổi sách lược phát triển.
“Bỏ đi! Là ta sai!” Thành Đạt hững hờ lắc đầu nói “Trong vài
năm tới chúng ta sẽ không phát triển lãnh địa thêm nữa vậy. Ừm... Nhưng có lẽ
ta sẽ mở rộng quân lực và ngoại giao. Ngươi vẫn phải móc hầu bao ra nữa đó!”
“Cái này thì túi tiền của ta có thể lo được, ngươi không cần
phải lo.” Giao Thủy mỉm cười
Thấy vậy, Thành Đạt không khỏi thở dài một hơi, trầm ngâm
nhìn về phía hoàng thành xa xa. Năm xưa, khi Giao Thủy và gã tiến hành kết minh
với nhau đã có một thỏa thuận rõ ràng là mối quan hệ giữa hai phe dựa trên cơ
chế Tam Chế Đầu. Trong đó, Thành Đạt nắm về quân sự, Giao Thủy nắm quyền khai
thác kinh tế và sau này bọn họ sẽ tìm cách kết minh với một vị chính trị gia có
khả năng hiệu triệu thiên hạ nữa để nắm chính trị. Cách phân bố quyền lực này
là cơ sở vững chắc cho sự hợp tác tốt đẹp lâu nay của hai người. Nay tên mập
này bỗng nhiên lại đề nghị Thành Đạt nhảy vào khu vực đã được phân chia cho gã
ta thì chắc chắn chỉ là một thủ đoạn để kiểm tra, thử thách xem Thành Đạt còn
tôn trọng thỏa thuận năm xưa nữa hay không. Đây cũng là chỉ dấu cho thấy hiệp
nghị của hai bên đã bắt đầu nảy sinh rạn nứt, nghi kỵ đã đến mức không cần che
dấu nữa. Thật đáng ghét!
Thành Đạt sau khi bàn bạc chi tiết hơn các vấn đề về hợp tác
với Giao Thủy thì trở về nơi đóng quân của gã. Một lúc sau, hai đội quân Nam
Quân và Bắc Quân cũng lần lượt rút lui trở về theo đúng kế hoạch. Thiệt hại của
cả hai đội quân này đều không quá lớn, không một đơn vị tác chiến nào bị thương
vong quá năm mươi tu giả và chỉ có năm người tử trận. Thương vong nhỏ như vậy
hoàn toàn có thể coi là một thành công ngoài dự đoán của Thành Đạt và chứng tỏ
sự tiến bộ vượt bậc của quân lính cũng như đám sĩ quan, hạ sĩ quan chỉ huy của
hai đội quân này. Thành Đạt rất vui mừng vì điều này nhưng thứ thự sự khiến gã
bất ngờ là Hoàng, kẻ thay gã chỉ huy cuộc đột kích này lại mang về cho gã một
chiến lợi phẩm ngoài dự kiến: một nữ nhân, một thiếu phụ, một thiếu phụ đang
hôn mê, một thiếu phụ cực kỳ xinh đẹp!
“Tướng quân! Xin hãy nhận lấy chút hiếu kính này của thủ hạ
với người.” Hoàng cúi đầu, thi lễ nói
“Cô gái này là ai?”
Thành Đạt nhíu mày khó hiểu. Gã là một nam nhân đang ở độ tuổi
của thanh niên, một thanh niên khỏe mạnh và đầy quyền lực. Từ lâu, gã đã không
còn xa lạ với những trò giải trí bằng thân xác của các cô gái đẹp. Một số trong
đám này là do gã mua về, một số là tự nguyện đến nhưng hầu hết đều là do mấy thế
lực phụ thuộc gã ‘quyên hiến’, thậm chí cũng có người do gã cường đoạt mà có…
Do đó, Thành Đạt về cơ bản không hề có cảm giác gì với việc đám thủ hạ bắt cóc
con gái nhà lành khi làm nhiệm vụ. Nhưng gã cũng hiểu rõ điều đó chính là một
trong những thứ tà dược ác nhất, dư sức biến một đội quân tinh nhuệ thành một
đám loạn binh loạn tướng. Vì thế gã đã ra nghiêm lệnh, cấm ngặt đám thuộc hạ giở
trò hôi của trong khi làm nhiệm vụ. Nếu một tên lính bình thường vi phạm mệnh lệnh
này, gã sẽ coi đó là do quân kỷ không đủ để dăn đe bọn chúng nhưng… một sĩ quan
cấp cao, đã có đủ tư cách để làm một vị tướng quân chỉ huy thay thế gã, lại bị
gã hạ cấm chế khống chế chặt như Hoàng mà cũng làm điều này thì gã thực sự
không thể lý giải nổi. Gã thực sự nổi trí tò mò vì thân phận cô gái này.
“Bẩm tướng quân.” Hoàng liền trình bày đầu đuôi mọi sự “Khi ấy,
chúng tôi đang tiến hành nhiệm vụ của mình. Trận chiến đấu rất khốc liệt. Kẻ địch
chiến đấu rất dũng cảm với tinh thần quyết tâm cao nhưng không vì không có chỉ
huy nên không thể chống lại được chúng tôi. Chúng tôi dễ dàng chia tách chúng
ra thành từng cá thể rồi tiêu diệt riêng lẻ từng tên. Đúng lúc đó, người phụ nữ
này xuất hiện. Chỉ trong chớp mắt, cô ta nhận ra vị trí của đội chỉ huy chúng
tôi và lập tức tấn công vào. Chỉ bằng một đòn tấn công duy nhất, cô ta đánh tan
tất cả các lớp phòng ngự của đội chúng tôi và… xin lỗi chủ nhân. Nhưng đó là lần
đầu tiên trong đời tôi có cảm giác cái chết đến gần bản thân như vậy. Tất cả chỉ
diễn ra trong tích tắc mà tôi có cảm giác dài như cả trăm năm vậy.”
“Ai đã cứu các ngươi?” Thành Đạt nhíu mày hỏi. Hoàng là đại
tu giả Kết Giả, đầy kinh nghiệm chiến đấu. Gã từng đi theo Thành Đạt đương đầu
với những cao thủ tuyệt thế như lão Quan Tắc Cổ, một tu giả Kết Đan kỳ tầng thứ
tám và có thực lực chiến đấu vô cùng hùng mạnh. Hoàng nói rằng người phụ nữ này
khiến gã cảm nhận được cái chết một cách rõ ràng nhất. Điều đó có nghĩa là cô
ta phải rất mạnh, mạnh hơn cả Quan Tắc Cổ và rất đặc biệt. Vậy ai trên đời có
thể đánh bại được cô ta, cứu đám người Hoàng và lại còn giao cô ta cho bọn hắn
nữa chứ?
“Bẩm ngài!” Hoàng ngần ngừ một chút rồi mới báo cáo “Bẩm
ngài! Tôi cũng không biết người đã cứu tôi là ai và vì sao người đó lại cứu
tôi. Điều duy nhất tôi biết là khi tôi bình tĩnh trở lại thì người phụ nữ này
đã bị đánh bại, người cứu tôi đã biến mất.”
“Vậy là các người mang cô ta về đây như một món chiến lợi phẩm?”
Thành Đạt khẽ nhíu mày hỏi lại
Uỳnh!
Âm thanh chát chúa, chấn động thiên địa. Pháp lực bùng nổ!
Dư chấn kinh hoàng. Toàn doanh trại rung chuyển. Còi báo động hú vang. Tất cả
đám thủ hạ của Thành Đạt vội vàng tiến vào trạng thái chiến đấu. Những đội hình
chiến đấu nhanh chóng được tập hợp. Mọi con đường dẫn vào doanh trại đều bị
khóa chặt. Cấm chế phòng ngự được mở ra, bao bọc lấy tất cả. Dù không ai không
kinh hoàng và bất ngờ vì chấn động khủng khiếp vừa rồi nhưng tất cả bọn họ đều
bình tĩnh, thực hiện nghiêm chỉnh tất cả những gì đã được huấn luyện trong trường
hợp này.
Tại khu lều chỉ huy của Thành Đạt, nguồn gốc của những hỗn
loạn, đám vệ sĩ của Thành Đạt lao vào trong lều chỉ huy và đồng loạt chỉa vũ
khí trên tay vào người một người thiếu phụ tuyệt đẹp đang đứng với những vết
thương đẫm máu trên bụng, lưng và vai. Dù không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra,
nhưng bọn họ đều có thể đoán được ai là kẻ địch khi trong lều chỉ còn Hoàng, sĩ
quan chỉ huy quân đội của họ đã bất tỉnh nhân sự, nằm lăn một đống trên mặt đất
và Thành Đạt, ông chủ của bọn họ, đang ngồi đàng hoàng trên ghế với một vết
thương khá nặng nơi vai phải.