Kỉ Xám
“Hãy đỡ !”
Người bạn học nói lớn, tay anh ta cầm một cây thương gỗ.
Ngay lập tức, anh ta lao tới, hướng mũi thương tới người đối diện mà tấn công.
Cách cầm và tốc độ sử dụng của anh ta đủ cho thấy người này là một thương sĩ
lành nghề, nhiều khi chỉ với cây thương gỗ, nếu muốn, anh ta vẫn có thể giết
người được, nếu như nạn nhân không phản kháng.
Nhưng người đối diện cũng không phải hạng thường. Kẻ đó cầm
một cây kiếm gỗ, thuộc dạng trường kiếm, dài như kiếm thường, nhưng lại béo hơn
về phần thân, tạo thêm sức nặng để gia tăng uy lực. Đối đầu với một thương sĩ,
dùng loại kiếm này có lẽ hơi ngu xuẩn vì nó giới hạn lại tốc độ, nhưng Dawn đã
luôn sử dụng những thanh kiếm thế này từ khi còn bé.
CỘP !
Kiếm và thương chạm nhau, tạo nên một âm thanh lạ lạ vui
vui. Kiếm đẩy thương ra, thương rút lại rồi đánh tiếp. Kiếm sĩ dùng tay chặn
thương.
Kết quả là ông thầy thể dục cầm quyển sổ đầu bài đập ngay đầu
hai thằng quậy vì cầm vũ khí khác nhau trong giờ tập luyện cận chiến.
Không khí của ngày hôm nay thật sống động, ánh nắng mặt trời
dịu nhẹ chứ không hề nóng nực. Học sinh ngoài sân vận động đầy cát tiếp tục tập
luyện trong bộ đồng phục thể dục áo trắng quần đen. Tiết này là một tiết luyện
tập sử dụng vũ khí, những nhóm vũ khí khác nhau thực tập riêng theo loại. Với
nhóm pháp sư sử dụng phép thuật, thì họ khá là ngán ngẩm, nhưng ngược lại, những
kiếm sĩ, thương sĩ hoặc những người có nguyện vọng chọn một ngành học cận chiến
lại hào hứng vô cùng.
Sau khoảng năm phút thực tập với một bạn cùng lớp, Dawn nhập
hội pháp sư đang xả láng ngoài thềm cỏ ở rìa sân cát và ngồi nghỉ xuống một
chút. Mồ hôi cậu chảy đầy. Xin được một tí nước lọc từ bạn học nào đó, Dawn tu
ngay một nhát, sau đó rửa mình trong nước mát kệ cho tên đối diện đang la thét
lên: “Làm cái quái gì đó !!”
Hôm nay thật là vui – Dawn nghĩ. Cứ như những gì xảy ra ở lớp
Thực tế ảo chưa hề xảy ra vậy. Dawn không còn bị phân biệt nữa, mà ngược lại, dần
trở nên thân thiện với cả lớp hơn.
Tuy nhiên, lúc này, Aster lại đang hứng chịu điều mà Dawn đã
từng trải qua. Aster, ôi Aster, không ai nghĩ rằng một con người thân thiện, hiền
lành như cậu ta giờ đây lại phải chịu đựng cái kiếp phận này. Mà có khi ấn tượng
từ bữa sát hạch hôm trước đã xoá tan đi hình ảnh xa xưa hoài niệm ấy của cậu ta
trong mắt mọi người.
Hiện giờ, may rằng Aster không có trong giờ luyện tập thể chất,
có lẽ cậu ta cho rằng “những việc như thế này là mất thời gian” nên đã chạy đến
Thư viện mà nghiên cứu cái gì không rõ. Nói là may, bởi vì sự vắng mặt của cậu
ta đang khiến việc đâm lén Aster dễ dàng hơn trong những câu tán gẫu của mớ con
gái đang tụ tập lại.
Lại một rắc rối mà Dawn cần phải giải quyết…
“Yo. Mọi chuyện như thế nào rồi ?”
“Cậu hỏi thế nghĩa là sao ?”
Dawn trả lời câu hỏi của người mới tới – Sol. Cậu ta cầm
trên tay một thanh kiếm gỗ, loại dài, thon hơn thứ mà Dawn dùng. Sau nhiều bữa
thân quen, Dawn biết được Sol chuyên dụng cả vũ khí lẫn phép thuật, cân bằng một
cách hoàn toàn, chứ không thiên nhiều về một hướng như Luna và Dawn.
“Thì là chuyện của Aster chứ sao. Giờ đây cậu ta thành minh
tinh tai tiếng của lớp rồi.” – Sol gãi đầu. Ngay sau đó, cậu ta cũng ngồi xuống
nghỉ ngơi chung.
“Ờ…Kể từ sau ngày đó, cậu ta lầm lì hẳn, nhiều lúc còn nhịn
cả ăn uống. Đôi lúc mình còn không thấy cậu ta ở phòng ngủ.” – Dawn trả lời –
“Có lẽ cậu ta tính sống hết đời học sinh ở Xưởng phép chăng ?”
“Đừng nói quở như vậy !” – Sol nói lớn. – “Thiệt tình…hết
chuyện của cậu rồi giờ lại tới Aster. Tại sao đời học đường của mình lại bất ổn
như vậy ?”
“Này này, chuyện của cậu đâu liên quan gì tới chuyện bọn này
?”
“Có vẻ như cậu quên mất mình là Lớp trưởng.”
“Việc cậu là Lớp trưởng liên quan gì đến bọn mình ?” – Dawn
lại nói tiếp. Để rồi sau đó chạy khỏi chỗ ngồi khi tên Sol cầm kiếm đòi lấy mạng
tên tóc trắng kia.
Lại một ngày bình yên nữa tại học viện Daat.
------
Trước phòng Hiệu trưởng…
Mỗi lần tới nơi này, Dawn lúc nào cũng có một cảm giác không
được tốt đẹp. Có lẽ do uy thế đáng sợ ngự trị phía sau cánh cửa đôi gỗ mà cậu
đang đứng trước ? Hay sự u ám của dãy hành lang dẫn đến phòng Hiệu trưởng được
tô điểm bởi nhiều giá đựng đèn nến phỏng theo hình ảnh những con tiểu quỷ quái
gở ?
Dù là gì đi nữa, mỗi lần muốn gặp Ayin, hoặc cô Hiệu trưởng,
chàng trai trẻ lúc nào cũng cảm thấy khó chịu.
“Này, muốn vào thì vào đi chứ, đứng đây run rẩy làm gì ?”
Đột nhiên, một thứ gì đó dài dài mà nhỏ nhỏ, cứ như là một
cái ống chọt vào lưng chàng trai. À phải, Dawn xác nhận nó là một ống hút thuốc
khi quay lại người phát ra giọng nói nữ vui tính nhưng có phần nặng nề, sầu đời.
Đó đúng là Ayin. Thật oái ăm thay, trước khi gặp cô ta, chàng trai trẻ, hoặc bất
cứ ai đi gặp cô ta, đều có phần sợ sệt. Nhưng đến lúc thật sự gặp, sự thân thiện
và có phần vô tư của người phụ nữ này lại xoá tan đi mặc cảm đó. Đúng là một cô
Hiệu trưởng kỳ lạ.
“Cô…cô biết trước được tương lai hay sao mà lại cầm thứ đó
?” – Dawn chú ý tới thứ đang cầm trên tay còn lại của Ayin, một cốc cà phê đen
nóng.
“Nếu biết được tương lai thì tôi đã không khổ thế này rồi ?”
– Ayin vô tư trả lời. – “Mà trò có định vào trong không hay đứng đây ngắm cửa
?”
“À…Vâng.” – Dawn lấy lại thế đứng sao cho có vẻ chững chạc một
tí và mở cửa cho Ayin vào, dù cậu ta không nghĩ với một người dịch chuyển xung
quanh như cơm bữa lại cần sử dụng cửa…
Ayin bước vào, tay vẫn cầm cà phê đen nóng, cô luồn lách cẩn
thận qua từng chồng sách phép ngán đường. Nhanh như cắt, và cũng nhẹ nhàng như
loài mèo. Không có một giọt cà phê nào đổ ra ngoài trong lúc Ayin lả lướt tiếp
cận bàn làm việc. Dường như Ayin không ra khỏi văn phòng để dùng cà phê, cô
thích trà hơn, cà phê mà cô ta mang tới dành cho một người khác. Người nay đang
ngồi im lặng trên “ghế nóng” mà Dawn đã từng ngồi. Một người vô cùng quen thuộc
với Dawn.
“Sol ?” – Đành rằng người trước mặt không phải là ai đó ghê
gớm, nhưng Sol đến thăm Hiệu trưởng thì quả thật ít thấy. Nếu là việc của Hội đồng
học sinh thì người cần đến mới là Luna chứ ? Điều này Dawn không chắc lắm, đơn
giản do cậu không có chỗ trong Hội đồng học sinh để mà biết được.
“Vào đây luôn đi, trò Dawn.” – Ayin đặt cà phê lên bàn, đẩy
nó tới chỗ của Sol rồi dịch chuyển về lại ghế ngồi.
“Xin lỗi vì đã khiến cô phải cất công như thế này…” – Sol
gãi đầu sau khi Dawn ngồi lên một chiếc ghế khác mà Ayin triệu ra. Có lẽ cậu ta
đang cảm thấy mặc cảm vì nhờ cô Hiệu trưởng đi lấy nước đãi mình.
“Đừng để tâm. Bước chân vào văn phòng của tôi thì ai cũng là
khách cả. Hãy lấy làm hãnh diện vì tộc Elf chúng tôi chẳng hay hiếu khách với
các tộc khác đâu.” – Ayin nhận xét, sau đó bình thản hút một hơi thuốc. – “Còn
trò Dawn ? Chắc “sao cũng được” như mọi khi nhỉ ?”
“Err…em nghĩ là thế.” – Ngay lập tức, một bộ li tách uống
trà hiện hữu trên bàn làm việc. Nếu như ngày hôm đó Dawn định uống cà phê, chắc
hẳn Ayin cũng đã đích thân đi lấy nước cho cậu rồi. Được một nữ anh hùng huyền
thoại mời trà mời nước, liệu có bao nhiêu người trên đời được vinh dự này như
hai chàng trai trẻ ?
“Thế…cả hai đến đây muốn hỏi chuyện gì ?” – Ayin tiếp tục
hút thuốc, sau đó, cô thổi lên cao một làn khói nhè nhẹ. Kể cả mùi thuốc cũng dễ
chịu, ắt hẳn loại thuốc này không hề tầm thường.
“Cậu hỏi trước đi Dawn ?” – Sol quay về phía bạn mình mà
nói.
“Cậu đến trước, tự liệu đi.”
“Đứa nào trước cũng được. Tôi bận việc lắm.” – Ayin chen vào
nói.
“Vâng…” – Sol lặng lẽ nói – “Cô…dạo này có thấy Luna…ý em là
bạn Crescent đâu không ? Hôm nay cậu ấy không đến lớp, cũng không đến phòng Hội
đồng học sinh. Em đã đi hỏi tận Kí túc xá nhưng không ai biết được cô ta đang ở
đâu và làm gì.”
“Ô…Không ngờ rằng lại có ngày mà một đứa con trai lo lắng
cho Luna. Con bé này coi bộ vẫn còn may mắn chán nhỉ.” – Ayin bắt đầu cười nhẹ
và nói lên vài câu giễu cợt. – “Cậu đừng lo, Phó Chủ tịch Solntse. Trò Luna
không bị bắt cóc hay là gì đâu. Dù nơi mà con bé đến thật khó có thể nói là…“an
toàn”.”
“Em không hiểu ý cô lắm.” – Sol nói.
“Trò Luna đang trên đường thực thi Nhiệm vụ. Sol ạ.”
“Nhiệm vụ ?” – Sol bật dậy trước hai chữ ấy. Ngay lập tức nhận
ra hành động bất lịch sự của mình, Sol nhanh chóng mở lời xin lỗi. – “Xin lỗi
cô vì hành vi của em…Nhưng…làm Nhiệm vụ ? Em tưởng rằng chỉ có năm hai trở lên
mới được phép làm nhiệm vụ ? Trong khi Luna…”
“Đúng là theo luật là thế. Nhưng Luna là trường hợp đặc biệt.”
– Ayin nói tiếp – “Không phải học sinh năm nhất nào cũng có khả năng để trở
thành Chủ tịch Hội đồng học sinh. Nhiều người đã cho đó là điều không thể.
Nhưng Luna đã làm được, điều đó đồng nghĩa với trách nhiệm của em ấy lúc này đã
ngang ngửa các học sinh khoá trên và giữa rồi. Đó đã được xem là một nghĩa vụ
mà Luna cần phải thực thi.”
Làm Nhiệm vụ…đó là một cách nói văn vẻ hơn cho một tay sai vặt,
giống như cách người đời nhận xét Học viện này là Trại lính dự bị của Đế quốc.
Không có triều đại nào tồn tại trong lịch sử mà yên ổn hoàn toàn từ lúc sinh
thành tới lúc khởi sắc, nếu không, sự sụp đổ sẽ đến từ đâu ? Bạo loạn, phản động,
xâm lược, đôi khi còn là sự xâm hại đến từ quái vật, ma thú trong tự nhiên. Làm
Nhiệm vụ đơn giản là được Đế quốc cử đi dọn dẹp những rắc rối nêu trên mà không
cần phải đánh động đến Quân Đội. Mỗi khi Đế Quốc cần một khu vực nào cần bị san
bằng, một cả thể nào cần được xoá sổ, một tổ chức nào cần bị tuyệt diệt, khi
đó, những học sinh của trường Daat sẽ trở thành chó săn cho Đế quốc để thực thi
chuyện đó một cách thầm lặng, hoặc phô trương. Cách nào cũng được, chỉ cần
không gây náo động trong lòng dân.
Những chuyện bẩn thỉu ấy đều do những học sinh khối trên thực
thi, nên việc Sol cảm thấy sốc trước việc Luna phải đi làm nhiệm vụ là không hề
vô cơ sở.
“Đó là lí do mà chức vụ của em tồn tại…trò Solntse. Nghĩa vụ
của Phó chủ tịch là đảm bảo cho công việc của Hội đồng tiếp tục được thực thi một
cách hoàn hảo, không bị gián đoạn bởi sự vắng mặt của Chủ tịch. Em hiểu chứ ?
Phó chủ tịch Solnste ?”
“Vâng…em hiểu.” – Sol miễn cưỡng chấp nhận chuyện này. – “Em
chỉ lo không biết Luna có thể trở về an toàn được không.”
“Hô hô…“lo” cơ đấy.” – Ayin che tay lại cười nhẹ, cứ như một
quý bà nội trợ bình thường đang trò chuyện với đồng bạn về một bộ phim tình cảm
nổi tiếng vậy. Đành rằng là hơi thiếu nghiêm túc, nhưng Ayin phần nào đã xoá
tan đi sự nghiêm trọng của bầu không khí xung quanh. Dawn nghĩ là thế. Cậu cũng
đang cười nhẹ trước sự chuyển biến này. Còn tên Sol…tại sao cậu ta lại đỏ mặt
phừng phừng như thiếu nữ 17 ? Thật là đáng nghi à…
“Em cũng không cần phải lo lắng quá đâu, trò Sol. Luna có thể
là một đứa thô lỗ hai mặt, nhưng nó thật sự rất mạnh mẽ và biết cách bảo vệ bản
thân. Với lại, trong đợt kiểm tra thứ hạng vừa rồi, con bé cũng đã chính thức
lên được hạng C nên không cần phải lo lắng nhiều.” – Ayin nói tiếp. – “Con bé
đó cũng thật là may mắn, tránh xa khỏi nơi này khi tai tiếng về cậu ibn Hayyan
vẫn đang đồn quanh trường. Từ hôm qua văn phòng của tôi đã tràn ngập người phản
đối chuyện lên hạng của cậu ta rồi đấy.”
“Luna…hạng C.” – Dường như câu nói cuối của Ayin không lọt
vào lỗ tai của hai chàng trai kia, nhất là Dawn. Cậu ta không hề nghĩ rằng chỉ
có mình Aster vượt hạng, mà kể cả Luna… - “Thật…thật vô lí. Em đã đánh nhau với
cô ta một lần. Em không nghĩ rằng người như thế lại có thể đạt được hạng C.”
“Chuyện đó cách nhau khoảng hai tuần rồi nhỉ ?” – Ayin hỏi –
“Trong hai tuần đó, Aster ibn Hayyan có thể lên được hạng C. Tại sao con bé
Luna lại không ? Em quên rằng nó đang theo học dưới trướng tôi à ?”
Cái đó thì…Dawn quên thật. Nhưng trước phép so sánh mà Ayin
sử dụng, thành tựu của Aster bỗng dưng trở nên giá trị hơn gấp nhiều lần. Không
phải ai cũng tiến bộ nhanh đến mức thần kì mà không có thầy cô giỏi như Ayin cả.
“Thế…em hôm nay đến hỏi tôi chuyện gì thế ? Trò Dawn ?”
“Em muốn hỏi về Aster…” – Dawn nói – “Em muốn biết tại sao cậu
ta có thể lên được hạng C. Lúc đó cô có mặt để quan sát, nên em nghĩ cô có thể
khai sáng cho em rõ.”
“Lại câu hỏi này…Hôm qua nơi này đã tràn ngập hàng đống lời
phản đối về chuyện đó. Nó khiến tôi rất nhức não, em biết không ?” – Ayin trả lời.
– “Tôi sẽ lặp lại câu trả lời mà hôm qua tôi đã nói bao nhiêu lần: Chuyện đã xảy
ra thì đã xảy ra, không thắc mắc.”
“Nếu hiểu được thì em đã không đến hỏi cô như thế này rồi.”
“Cá nhân cô cũng không muốn giấu diếm gì mấy đứa. Nhưng Pháp
sư, à không, bất kì chiến binh nào đều có bí mật của riêng mình. Nếu không giấu
nghề, một khi con bài của em được mọi người biết rõ, liệu em có thích không ?
Tôi chỉ đơn thuần bảo vệ bí mật của Aster mà thôi.”
“Em vẫn thấy không tâm phục khẩu phục…” – Dawn…không biết
mình vừa nói gì, một thứ dường như không ai nghĩ rằng Dawn có thể nói ra. Chẳng
nhẽ là do ghen tị ? Ghen tị khi thấy cô gái lỗ mãng từng đánh đấm với mình cùng
cậu bạn lúc nào cũng bon chen và dính vào các tính huống xấu hổ được lên hạng ?
– “Nhiều người ngày hôm đó cho rằng do pháp sư phụ trách yếu kém nên Aster mới
được lên hạng. Em muốn làm rõ điều đó, để nếu như gặp phải một ai đó nói xấu
Aster, em ít ra có thể bảo vệ được thanh danh của cậu ta.”
“Hầy…thật là hết cách.” – Ayin chống cằm, đầu thì quay quay
ngán ngẩm. Không phải do cô ta bị chàng trai trẻ thuyết phục, Ayin chỉ không muốn
có thêm rắc rối về chuyện này nên đành buôn xuôi cho xong chuyện. – “Trận chiến
đó, nếu giải thích một cách hoàn toàn thì sẽ bất lợi cho Aster. Thế nên tôi sẽ
nói ngắn gọn thôi, hãy biết ơn vì những lời tôi sắp nói đấy.”
Dawn cười nhẹ ngay sau khi Ayin đưa ra quyết định đó. Chỉ một
chút thôi cũng được…
“Người phụ trách hôm đó không phải là yếu, mà ngược lại, ông
ta khá là mạnh, gần đạt đến ngưỡng hạng B.” – Ayin bắt đầu giải thích. – “Tuy
nhiên, vì nhiều lí do, ông ta không thể hiện được hết tài nghệ của mình. Có lẽ
do cách vận dụng chiến thuật của Aster. Kèm theo việc cậu ta có thể lợi dụng được
Ngũ Hành Thuật. Thế thôi…đó là manh mối duy nhất tôi sẽ trao cho các em.”
“Thưa cô, Ngũ Hành Thuật là gì ạ ?” – Sau khi chăm chú lắng
nghe, Sol lên tiếng đặt ra câu hỏi.
“Trong hệ thống Nguyên Tố của chúng ta, thì các Pháp sư
không hề đặt ra những nguyên tố chủ đạo, chỉ gồm các nguyên tố thường gặp, do
đó nên có khá nhiều nguyên tố. Nhưng trong những nền văn minh cổ phương Đông, họ
sắp xếp các nguyên tố theo một hệ thống riêng, gồm 5 nguyên tố chủ đạo, còn những
thứ còn lại được gián tiếp sinh ra từ chúng. Họ gọi đó là Ngũ Hành, gồm Kim, Mộc,
Thuỷ, Hoả, Thổ.” – Ayin nói.
“Ngũ Hành…Thế nó có liên quan gì tới Aster ? Cậu ta đã học
được thuật ấy à ?” – Dawn hỏi.
“Tôi sẽ không nói rõ chuyện đó. Có điều, đúng là bằng một
cách nào đó, trò Aster đã nắm được Ngũ Hành. Trong khi từ đầu năm, không có dấu
hiệu nào cho thấy cậu ta biết về chúng. Dù thư viện của trường có nhiều tài liệu
về nó, nhưng chúng chỉ mang tính chất giới thiệu nhiều hơn chỉ dẫn. Những chỉ dẫn
chi tiết lại nằm trong kho sách cấm, nhưng tôi không hề nghĩ trò Aster có khả
năng phá vỡ được lớp bảo vệ kiêng cố để vào trong.” – Ayin giải thích – “Có lẽ
giả thuyết duy nhất mang tính khả thi nhất hiện giờ chắc là: Aster đã tự tạo ra
cách sử dụng cho riêng mình.”
“Tự tạo…cách sử dụng.” – Dawn lẩm bẩm – “Điều đó là không thể…phải
không cô ?”
“Nếu không thể, vậy trò nghĩ tại sao phép thuật ngày nay lại
vô cùng đa dạng ?” – Ayin nhiếc – “Nếu thật sự trò Aster làm được điều đó thật,
thì tôi phải gọi trò đó là Thiên tài. Nếu như Luna không phải học trò của tôi,
có lẽ tôi sẽ thu nhận Aster.”
Lời nói của Ayin cứ như sấm chớt đánh ngang tai, như gai đâm
thủng tim vậy. Dawn ngồi thẫn thờ, không thể bỏ hai chữ “thiên tài” mà Ayin nhận
xét về Aster ra khỏi đầu được. Chuyện này là sao ? Cảm giác này…là ghen tức à ?
Tại sao ? Dawn có gì phải ghen tức với cậu bạn cùng phòng ngốc nghếch, ngây thơ
chứ ? Thật là khó hiểu, khó hiểu mà.
“Cảm ơn cô về buổi gặp mặt ngày hôm nay. Em xin phép.”
Dawn đứng dậy, lịch sự tạm biệt rồi nhanh chân chạy ra khỏi
căn phòng với bóng tối bám đầy quanh tim.
------
Hoàng hôn. Ánh mặt trời bắt đầu hạ màn, nhưng chưa đánh mất
ánh sáng nó để lại cho nhân gian. Ánh nắng chiều vàng óng tiếp tục rọi sáng những
học sinh trên đường về lại kí túc xá. Nhưng còn đó, trong thư viện của trường,
vẫn còn nhiều học sinh chăm chỉ chưa hề có ý định nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Trong thư viện khổng lồ với nhiều tiểu tinh bay xung quanh
đóng vai trò thủ thư này, bên dưới một cánh cửa sổ đầy ánh nắng vàng óng, tại
đó hiện hữu một cậu học sinh. Xung quanh cậu là hai giá sách khổng lồ, ngoài
nhiều chồng bàn ghế khác ra, không hề có một bóng người nào cả. Những nghiên cứu
sinh khác đã điểm ra khu vực nhỏ này là nơi cần phải tránh hoàn toàn. Không ai
thích làm phiền cậu ta, không ai thích hỏi han cậu ta, không có ai trong số đó
cần cậu ta giúp đỡ. Thế nên, tốt nhất là cứ tránh xa người này.
Aster chỉ cần có thế.
Ánh sáng hoàng hôn có vẻ không cung cấp đủ ánh sáng cho cậu
ta bằng chiếc đèn điện đang thực hiện chức năng tương tự. Trên bàn, cạnh cậu là
4 chồng sách dày cộm, tất cả trong số đó được viết bằng cổ ngữ phương Đông. Đó
là lí do cho sự hiện diện của quyển từ điển ở hướng đối diện. Aster tự hỏi liệu
một mớ sách cổ ngữ chỉ mang tính chất giới thiệu liệu có ít gì cho cậu không,
nhưng Aster phủ ngay sự hoài nghi đó sau vài phút chần chừ. Chỉ cần một ít
thôi, một ít cũng được, như thế đủ cho cậu dùng rồi.
Aster buông bút khỏi quyển sổ tay một chút, trên đó được ghi
chú biết bao nhiêu thông tin cần thiết được dịch ra, một phần còn lại là ghi
chép riêng về cách làm thế nào để sử dụng chúng do cậu tự ngẫm. Bàn tay lấm len
mực của Aster cầm lấy ổ bánh mì đang ăn dở ở gần đó, lén ăn một cách nhẹ nhàng
do Thư viện không cho phép ăn uống ở trong. Đây có thể coi như bữa tối của cậu.
Aster không cần thời gian ăn uống, cậu chỉ ăn khi bắt buộc cần. Nếu không,
Aster hoàn toàn có thể dành nửa cuộc đời trong kho sách này để nghiên cứu.
Không…nửa cuộc đời là quá dài…Aster chỉ còn khoảng…hai hoặc
ba năm nữa.
Nhanh hơn, nhiều hơn. Nhanh hơn, nhiều hơn.
Aster ăn ngấu nghiến ổ bánh mì, nhiều khi cậu mắc nghẹn,
nhưng vẫn ngoan cố ăn thêm. Từng giây, từng giây, từng giây. Aster không muốn
phí phạm một giây nào. Không được lãnh phí thời gian, nhất định không được !
Aster, sau khi ăn xong, bắt đầu trở lại cuộc nghiên cứu. Tay
cậu tiếp tục phóng bút lia lịa. Thật lạc lẽo nếu như so sánh cậu với các học
sinh khác, vốn sử dụng máy tính xách tay thay cho giấy bút cổ điển để lưu trữ
nghiên cứu. Aster không cần những công cụ xa xỉ đó, miễn sao cậu đạt được mục
đích, thì công cụ nào cũng thế thôi…
…
Trời dần tối, nhiều học sinh khác đã ra về, nhưng vẫn còn đó
một bóng ma đang ngự trị tại Thư viện. Các Tiểu tinh thủ thư cũng không dám nhắc
nhở, cậu làm cho họ sợ vì ý chí làm việc cao đến lạ lùng. Giờ đây, các tiểu
tinh chỉ đợi cho đến khi tới giờ đóng cửa Thư viện mà lấy lí do đó để đuổi cậu
ta thôi.
“Phew…cuối cùng cũng tạm xong…”
Aster đóng quyển sách cuối cùng lại. Cậu đã hiểu thêm nguyên
lí về Ngũ Hành Thuật, như thế sẽ góp phần hoàn thiện cho công trình hiện tại mà
cậu đang xây dựng.
Nếu nói Luna Crescent là Thiên tài trong lĩnh vực tiếp thu
kiến thức, thì Aster là người ngược lại, một Thiên tài với khả năng biến kiến
thức trở thành thực tiễn bằng các phương pháp phi chính thống. Chỉ cần có sườn,
Aster có thể đắp thêm thịt và biến nó trở thành phép thuật của mình. Dù vậy,
Aster không coi đó là kĩ năng thiên bẩm, mà là kinh nghiệm chui rèn từ kho sách
thiếu thốn bị mối ăn mòn tại căn nhà cũ của cậu ta. Việc Aster có thể trở thành
một nhà giả kim thuật có thể coi như một phép màu trong mắt nhiều người, nếu là
vậy, chuyện đạt hạng C trong đầu năm nhất có khi đã khiến Aster nghĩ rằng thứ gọi
là phép màu thật sự tồn tại.
Mình nghĩ gì thế này…Phép màu…không tồn tại… - Aster lẩm bẩm.
“Aster…”
Một giọng nói lạ mà quen vang lên phía sau cậu ta. Aster
không cần quay lại cũng biết được ai đang ở phía sau mình.
“Cậu đến đây làm gì ?”
“Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy ? Aster…”
Hai câu hỏi, không một câu trả lời. Sự im lặng là thứ không
thể tránh khỏi.
“Đó không phải là chuyện của cậu.”
“Cũng không có nghĩa cậu phải gánh chịu chuyện đó một mình
!” – Dawn nói lớn, mặc kệ cái luật im lặng trong thư viện. – “Đừng cư xử như một
bóng ma nữa, Aster ! Người bạn ngốc nghếch mà mọi người yêu quý đâu rồi ? Người
lúc nào cũng giúp đỡ mình đâu rồi ? Chuyện gì thật sự đã xảy ra vậy ???”
“CẬU KHÔNG CẦN PHẢI QUAN TÂM !” – Aster thét lớn, dần dần,
chàng trai tóc nâu quay mặt lại về phía người đối diện. Gương mặt cậu ta, nói
giận thì không giận, nhưng dùng từ bình thường lại không thể nào diễn tả được cảm
xúc hiện hữu trên mặt chàng trai này. – “Cậu không hiểu đâu…Dawn. Cậu không thể
nào hiểu được đâu…Cậu…sống trong một thế giới khác mình.”
“Như thế…nghĩa là sao ?”
“Mình đã điều tra rồi…Dawn ạ. Dòng họ của cậu quá thân thuộc
để mà bỏ sót.” – Aster nói – “Thật không ngờ rằng, người bạn cùng phòng với một
kẻ bình dân như mình lại là con trai của một anh hùng. Nhiều người chỉ biết Lục
đại anh hùng qua danh hiệu đặt sau tên, nhưng ít người lại để ý đến họ. Lúc đầu
cũng chỉ do tò mò, nhưng thật không ngờ, bạn cùng phòng của mình thật ra lại là
con trai của Thợ chế tác và cũng là Triệu hồi sư vĩ đại Medeia the Gentle, hay
Medeia Ohrot…Điều đó đã giải thích tất cả…Cái cách nhìn đời của cậu…Khả năng của
cậu…Nụ cười của cậu. Dawn, cậu đã thật sự bao giờ nếm trải tuyệt vọng chưa ?”
“Tuyệt…vọng ?” – Dawn lẩm bẩm – “Rồi. Cậu không nhớ à…chuyện
tại phòng Thực tế ảo ấy ?”
“Tuyệt vọng ? Chuyện đó ? Làm ơn đi, bị thương, bị phân biệt
không đủ cho cậu cảm nhận cái gọi là tuyệt vọng đâu…” – Aster cười nhẹ, có phần
buồn bã… - “Có lẽ với một kẻ quyền năng như cậu, một người học được thuật rèn
kiếm của Medeia, học được cách phiêu lưu tìm nguyên liệu mà nhiều người ngày
nay không dám liều lĩnh thực thi, thì thứ nhỏ nhoi ấy có lẽ đúng là “tuyệt vọng”.”
“Cậu…cậu biết gì chứ !” – Dawn nói lớn.
“Đúng ! Mình không biết gì về cậu ! Nếu thế, liệu cậu có thật
sự hiểu gì về mình mà ra cảm thông không ?”
“…”
Sự im lặng tiếp tục ngự trị, kèm theo đó, là một ít âm thanh
của thuỷ tinh bị vỡ. Một tiếng động vô hình, nhưng ai ai cũng có thể cảm nhận
được nó…
Sự tan nát của tình bạn.
Dawn cầm làm điều gì đó, cần nói điều gì đó. Một thứ gì đó để
cứu cánh cho tình bạn của cả hai.
Nhưng đó là gì, là thứ gì mà cậu có thể làm được ?
“Aster này…cậu còn nhớ ngày đầu năm không ? Bọn mình định đến
Đấu trường để thử tài lẫn nhau…cho vui. Tiếc là chuyện đó bị quên lãng đi do
nhiều rắc rối khác…” – Dawn nói.
“Aster ibn Hayyan. Hãy giải quyết lời hứa mà bọn mình đã
khơi mào. Mình – Dawn Ohrot, muốn quyết đấu với cậu.”