Kỉ Xám
Những dãy ghế quan sát ở phía trên Đấu trường hình vòng cung
hiện giờ đông nghẹt người. Đủ mọi thành phần, đủ mọi tầng lớp, đủ mọi chủng tộc.
Không ít các cô cậu quý tộc đến đây để học hỏi kinh nghiệm chiến đấu, cũng chẳng
thiếu một vài tên láu cá đứng mở sòng cá cược, dĩ nhiên chúng ngay lập tức bị
các thầy cô trông coi Đấu trường đuổi thẳng. Dù là mục đích gì đi nữa, tất cả đều
đến đây vì bị thu hút bởi trận đấu có một không hai này.
Tại một bên, vị kiếm sĩ trẻ tai tiếng của trường vẫn đứng vững.
Sở hữu Hắc nguyên tố, dùng được một Cấm thuật bí ẩn. Là con trai của nữ anh
hùng huyền thoại Medeia the Gentle. Cậu ta đứng đó, với bộ áo khoác đỏ được củng
cố để chống chịu phép thuật cùng trường kiếm trong tay.
Ở hướng đối diện là cậu nam sinh đến từ phương Nam cằn cõi.
Người bức phá vượt hạng chỉ trong 2 tuần đầu nhập học. Nhà giả kim thuật kì lạ
sử dụng súng đạn thay cho gậy gộc sách vở. Cậu ta đứng đó với bộ áo choàng
Poncho vàng nâu trùm nửa thân người đến từ quê hương, che đi khẩu súng Lục đạo
lạ lùng bên cạnh những đai đeo giả kim đạn thắt quanh mình.
Điều khiến mọi người hứng thú hơn nhất không chỉ là do sự
tai tiếng của cả hai, mà là việc cả hai đều là bạn thân…đều là bạn cùng phòng.
Và vì một lí do nào đó, có lẽ do vinh quang, có lẽ do tiền bạc, có lẽ do ganh
đua, hoặc có lẽ do một cô gái xinh đẹp nào đó, mà cả hai cùng kéo nhau lên trên
võ đài để giải quyết ân oán này.
Tại dưới mặt đất của Đấu trường, nơi này không phải là một
sàn đấu trống rỗng, mà cứ như một ốc đảo nhân tạo. Sàn đấu không phải là những
tảng đá trắng bệt, mà là đất thật, cát thật. Xa xa, có một vài cái cây, đá tảng
to tướng. Gần gần, hiện hữu một hồ nước nhỏ trong xanh. Phong cách thiết kế đấu
trường này cho thấy tính chân thật trong thực chiến, thứ mà các loại hình thi đấu
đối kháng của các trường quân sự khác ít khi nghĩ đến: lợi dụng địa thế môi trường.
Trong chiến đấu, ta không đánh nhau trong một khoảng không trống rỗng, trong
khi võ đài ngày nay đa số đều được thiết kế theo hướng nêu trên. Lập nên một thứ
như thế này, ắt hẳn không thể nào áp dụng “chiến đấu” thông thường vào trong Đấu
trường này được, mà phải gọi là “chém giết sống còn”, lợi dụng mọi thứ để chiến
thắng đối phương để giành quyền tồn tại.
Về phần chém giết thì có lẽ vẫn còn hơi xa vời, vì như cuộc
khảo hạch ngày trước, có nhiều nhân viên của Đấu trường đang túc trục xung
quanh, để mắt vào hai chàng trai trẻ bên dưới, mọi lúc, mọi nơi để tránh những
trường hợp gây thương vong xảy ra. Suy cho cùng, đây vẫn là trường học, không
phải một võ đài sinh tử ở một thời đại xa xưa nào đó để cho dân chúng mua vui.
Ngay khi cả hai thí sinh đã ra hiệu sẵn sàng, nhiều nhân
viên Đấu trường ở trên cao bắt đầu niệm chú. Một cái lồng ánh sáng ngay lập tức
xuất hiện sau khi pháp trận được hoàn thành, bao trùm khu vực quyết đấu của cả
hai. Đây là một kết giới, lí do dĩ nhiên là để bảo vệ những người quan sát trận
đấu từ bên ngoài khỏi phép hoặc đạn lạc ra.
Không có một MC nào lên tiếng, đây không phải là chương
trình truyền hình nào đó cần được tường thuật. Không có bản điểm, không thông
báo danh tánh, không những thông tin, quảng cáo, bình luận cần thiết. Chỉ có
hai người quen thuộc, sẵn sàng lao vào chém giết nhau mà không cần một tiếng
còi hay phát súng nào. Luật lệ duy nhất tại nơi này chỉ có một: Chiến thắng…và
không tiêu diệt đối phương.
“Này Dawn.”
Trong lúc cả hai vẫn còn căng thẳng không biết ai sẽ ra đòn
trước, Aster mở miệng.
“Cậu hãy sử dụng Tàng Thư Kiếm ngay, kèm theo những chuẩn bị
cần thiết khác…” – Aster nói – “Bởi vì một khi đã bắt đầu, thì mình không hề
nương tay đâu.”
Người đối diện im lặng, nuốt nước bọt không biết liệu đây có
phải là đòn tung hoả mù của đối phương. Dù sao thì cậu ta nói có phần đúng, một
kiếm sĩ như Dawn có thể dùng một vài phép thuật hỗ trợ bị động, trong khi đối
phương lại là một kẻ tấn công từ xa. Nếu trận đấu bắt đầu, sẽ tốn một lúc cho
Dawn thực thi hết những gì cần thiết, đến lúc đó thì cậu đã ăn đạn của Aster rồi.
“Cảm ơn.”
Dawn cười nhẹ. Không quan sát biểu hiện của người đối diện,
ngay lập tức, Dawn bắt chéo tay, nhắm mắt lại và tụ tập năng lượng. Tàng Thư Kiếm
lúc này đã được kích hoạt, dù không có một khoảng không gian nào xuất hiện phía
sau Dawn cả. Như thế chỉ là một phần màu mè của Hắc thuật này, chứ thực ra,
Dawn có thể rút kiếm ra khỏi đó nhanh chóng mà không cần mở tung cả cửa kho như
vậy. Ngoại trừ con át chủ bài của mình, Dawn còn sử dụng một phép thuật thứ cấp
dùng để kích thích cơ quan cơ thể, ép chúng hoạt động nhanh hơn một tí, chỉ cần
đủ cho cậu chiến thắng trận đánh này là được…
Aster lúc này vẫn đứng im lặng, không nả thẳng một nhát đạn
vào đầu của đối phương khi tên đó vẫn còn chuẩn bị. Nếu như vậy, chắc chắn những
nhân viên Đấu trường sẽ bắt giữ cậu lại ngay. Coi như là mất toi một cơ hội để
tiễn đưa tên rắc rối này về chầu trời. Nhưng Aster đâu có nhỏ nhoi như thế, cậu
biết thực lực của mình ra sao, nếu như Dawn bất cẩn không chấp nhận lời đề nghị
của cậu, thì phần thắng coi như 100% thuộc về Aster. Để cho Dawn chuẩn bị, với
Aster, không khác gì chấp cậu ta một bước. Aster tràn ngập tự tin về khả năng của
mình.
Đã đến lúc trận đấu thật sự cần được bắt đầu.
Khởi đầu là…
Aster rút Lục đạo ra bằng tay phải. Chiếc áo Poncho nâu của
cậu ta bay phấp phới ngay khi khẩu súng trắng ổ quay được Aster tung ra ngoài.
Lạ lùng thay, khẩu súng vốn lúc nào cũng rỗng, cần chờ được nạp đạn để dùng tuỳ
theo tình huống, nay lại xuất hiện rõ 6 viên trong ổ. Dawn ngay lập tức chuẩn bị
sẵn thanh trường kiếm với kích cỡ gần bằng đại đao đang được dắt ngang hông, đề
phòng những sinh vật hệ Thổ như Hiệp sĩ Golem hoặc Thổ hùng được Aster tạo ra để
tấn công.
Địa thế nơi này quá bất lợi cho mình…
Nhưng không như những gì mà Dawn đã suy tính, khẩu Lục đạo…chỉ
là nghi binh kế !
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch !
Một tràn đạn tiểu liên bán tự động phát ra trong sự bất ngờ,
không chỉ của Dawn, mà là của mọi người trong đấu trường. Thì ra đó là công dụng
của chiếc áo Poncho ! Ngay trong lúc Aster để lộ khẩu Lục đạo ra ngoài, sự chú
ý của mọi người đều dồn vào đó, nhất là Dawn – bởi vì cậu ta cảm thấy khẩu Lục
đạo chứa đầy đạn là bất ổn. Đó là cái bẫy của Aster, sự chú ý của mọi người
ngay lập tức tạo nên kẻ hở cho khẩu súng tiểu liên bán tự động có ổ đạn tròn gắn
trên thân mang tên Calico xuất hiện – vốn được Aster giấu kĩ dưới lớp áo khoác
dày.
Kết quả là một viên đạn năng lượng 9mm xẹt ngay bắp tay của
Dawn, trước khi cậu ta kịp lợi dụng thanh kiếm mập mạp làm khiên chắn đạn. Cũng
may rằng tay trái của Aster vốn không phải là tay thuận tạo nên sức giật cao, lực
bắn quá nhanh của khẩu tiểu liên khiến đạn bắn ra đa phần đều kém chính xác, nếu
không, đòn nghi binh ấy ắt hẳn đã cho một viên đạn ngay thẳng vào đầu của Dawn.
Thật nguy hiểm…Nếu không nhờ may mắn…
Aster vẫn tiếp tục nhả đạn, Dawn vẫn tiếp tục chắn. Nhận thấy
bắn phần thân ở trên không có tác dụng, Aster chĩa nòng súng xuống nhằm nhắm
vào chân của Dawn. Đoán được mục đích đó, Dawn quyết định thoát khỏi thế bị động.
Đầu cậu hết quay trái rồi lại quay phải để quan sát. Dawn tìm được một tảng đá
lớn về bên trái, khoảng 5 mét. Dù biết giả kim đạn của Aster có thể ngay lập tức
biến tảng đá đó thành kẻ thù, nó vẫn tốn hơn đứng đây chịu đạn để thành tổ ong.
Nghĩ là làm, Dawn từ từ bước chân về phía tảng đá lớn, chậm
mà chắc. Nếu chạy ba chân bốn cẳng, tốc độ của cậu sẽ không bằng tốc độ đạn,
ngoài ra, số lượng đạn trong một giây khẩu súng ấy bắn ra cũng là không tưởng,
có lẽ chỉ có quỷ thần mới né được.
Sau một lúc nhả đạn, Aster dừng lại. Khẩu tiểu liên sau khi
bắn quá nhiều đạn gây nóng nòng súng, cần có thởi gian tản nhiệt. Nếu có cơ hội
nào tốt hơn, đó chính là lúc này đây ! – Dawn nghĩ.
Đúng thế…
Ngay khi Dawn lộ ra ý định ẩn nấp, Aster ngay lập tức giương
niềm tự hào của cậu – khẩu Lục đạo, về hướng Dawn. Không, không phải là một tảng
đá, một cái cây, một miếng đất nào cả. Aster giương thẳng khẩu súng về chính
Dawn và chỉ Dawn – một hành động không phải ai cũng thấy được từ một nhà giả
kim thuật vốn dùng súng làm trung gian chuyển hoá.
ĐOÀNG !
Một phát đạn được bắn ra, để lại một pháp trận nhỏ mang hình
ngôi sao năm cánh ở trước khẩu súng Lục đạo. Viên đạn 45 ly bay ra khỏi nòng,
xé gió lao về phía Dawn. Không còn nghi ngờ gì nữa, viên đạn chứa đầy sát khí
này hoàn toàn muốn tông vỡ lồng ngực của Dawn ra ngoài.
Dawn dừng lại, thủ sẵn kiếm để chuẩn bị đỡ. Nhưng…đột nhiên,
Dawn có cảm giác không được yên ổn. Cậu dần nhớ lại trận đấu thăng hạng của Aster…lửa
hoá thành đất, tường lửa cũng hoá thành đất. Ngũ hành thuật…5 nguyên tố…ngôi
sao năm cánh. Qúa nhiều sự trùng hợp liên quan tới nhảu để gọi chúng là những mảnh
vỡ rời rạc. Có một điều gì đó bất ổn về viên đạn này, không một loại đạn nào để
lại pháp trận sau khi được bắn cả.
Đành vậy…
Dawn dừng lại, cậu tra trường kiếm vào vỏ da và đưa tay phải
ra. Một ánh sáng dịu nhẹ phát ra, làm dấu hiệu cho sự xuất hiện của một thanh
đoản kiếm nhỏ vừa được triệu hồi khỏi Tàng Thư Kiếm. Ngay lập tức, Dawn cầm đoản
kiếm và…chém thẳng viên đạn vừa lao tới. Với ma pháp tăng cường cơ thể, não và
mắt của Dawn có thể hoạt động nhanh hơn, chuẩn xác hơn, chém một viên đạn thường
chỉ là vặt vãnh.
Nhưng viên đạn mà Aster sử dụng, không thể nào được gọi là
“thường” được.
PHỰC !
Âm thanh thật lạ thường, không phải của kim loại và chạm kim
loại, cũng chẳng phải kim loại xé tan xác thịt. Cũng thật khó để mà nói âm
thanh đó là gì, chỉ biết rằng khi thanh đoản kiếm chém vào viên đạn, ma thuật
trong viên đạn được phát tán ra, và thanh đoản kiếm của Dawn…giờ đã trở thành một
vũng nước !
Kiếm làm từ hợp kim Mithril…sao lại thế này được !
Trong lúc Dawn đứng trơ người ra vì sốc, Aster vẫn như vậy,
bình thản, lạnh lùng, vô cảm. Trong đầu cậu lập ra nhiều phép tính như một cỗ
máy vô hồn. Mở ổ đạn ra, cậu lấy thêm một viên đạn được vẽ đầy cổ ngữ phương
Đông trên thân và nạp vào trong. Đây là thứ mà Aster gọi là Đảo Nguyên Đạn, được
đúc kết từ kiến thức Ngũ hành mà Aster nghiên cứu. Vạn vật trên thế giới được
chi phối bởi Ngũ đại nguyên tố, chúng liên hệ với nhau qua mối tương sinh tương
khắc, thứ này tạo ra cái này, thứ kia tạo ra cái kia, thứ này triệt tiêu thứ
kia, thứ kia triệt tiêu thứ nọ. Dù là hợp kim nào đi chăng nữa, kể cả Orihalcon
huyền thoại, chúng vẫn là Kim loại mà thế giới này tạo thành, không thể nào
thoát ra khỏi quy luật tự nhiên. Đảo Nguyên Đạn chỉ đơn thuần lợi dụng mối quan
hệ giữa các nguyên tố để biến mục tiêu thành nguyên tố khác thứ ban đầu. Lấy
nguyên liệu từ máu của một loại quái vật trung cấp có khả năng thay đổi thuộc
tính bản thân theo ý thích, Aster đã tạo được 44 viên đạn như thế. Chỉ tiếc rằng
chúng là phiên bản không hoàn chỉnh, do Aster chưa thể quyết định nguyên tố được
tạo thành, nhưng đối đầu với các kiếm sĩ, thương sĩ…như thế là quá đủ cho một
vũ khí tối thượng.
Cậu ta có thể tạo ra nhiều vũ khí, nhưng với Đảo Nguyên Đạn,
đó sẽ là điểm yếu chết người của cậu. Dawn, cậu có thể chịu được nỗi đau mất đi
vũ khí hay không ? Để xem xem cậu làm được gì.
Ở phía đối diện, Dawn cũng đã hoàn tất quá trình phân tích
chiến thuật. Có vẻ như Aster lại tạo ra một thứ quái gỡ nào đó – Dawn nghĩ. Cậu
không biết tên, nhưng nó có lẽ là một thứ chuyển đổi nguyên tố, không phải biến
mọi thứ thành đất đá như suy đoán ban đầu. Biến Lửa thành Đất, biến Kim loại
thành Nước. Dawn nhớ lại 5 nguyên tố Ngũ hành mà Ayin đã giải thích: Kim Mộc
Thuỷ Hoả Thổ, nếu thế, thì thanh đoản kiếm Mithril thuộc về hệ Kim, còn viên đạn
kia đã chuyển biến nó thành Thuỷ. Thật đáng sợ…có thể nói thứ đạn ấy của Aster
là khắc tính của mọi chiến binh sử dụng vũ khí. Một khi mất chúng, họ là vô dụng.
Cũng thật may, Dawn vẫn còn nhiều vũ khí, vấn đề nằm ở chỗ quyết tâm: Liệu cậu
có thể hy sinh vũ khí mà mình đã dày công chế tạo để đem lại chiến thắng hay
không ?
Ưu điểm về tài năng rèn kiếm của cậu, giờ đã trở thành một
khuyết điểm chết người. Dawn cần phải thận trọng với khẩu Lục đạo kể từ giây
phút này đây.
Đó là một chuyện, Dawn tự hỏi liệu thứ vũ khí mới của Aster
có thể gây hại đến người không. Lực bắn có lẽ không phải là vấn đề dù đạn 45 ly
rất là mạnh do có nhiều võ sĩ rèn luyện cơ bắp đến nổi đao kiếm đâm không thủng.
Nhưng thứ phép thuật bên trong…nghĩ lại thì, cơ thể con người 75% là nước, nếu
thứ đạn ấy có thể chuyển hoá chúng…
Nó thật đáng sợ đến mức Dawn không dám tưởng tượng thêm…
Ở phía trên đấu trường, các lớp khán giả khi nãy vốn ồn ào
bây giờ lại im lặng đến đáng sợ. Thứ họ vừa chứng kiến là một phép thuật nhìn
có vẻ đơn giản, nhưng thực ra lại phức tạp vô cùng. Nguyên tố không phải cứ muốn
là có thể chuyển đổi tuỳ ý. Tuy nhiên, bức tường nguyên tố ấy không thể nào cản
đượng một giả kim thuật gia phá cách như Aster. Những suy nghĩ định kiến về việc
Aster không đáng hạng C có lẽ đã kết thúc ngay tại đây, trong thâm tâm những
người có mặt và quan sát.
Trận đấu bắt đầu chuẩn bị trở lại sau khi đợt suy tính chiến
thuật của cả hai sắp qua đi. Nghĩ rằng sử dụng vũ khí lúc này khá là mạo hiểm,
nên Dawn rút ngay thanh kiếm dắt eo của mình ra và giấu nó vào một cánh cửa
không giản nhỏ dẫn tới Tàng Thư Kiếm. Và để giải quyết vấn đề vũ khí, Dawn rút
ra nhiều thứ khác. Một số là đoản kiếm có thể dùng như dao phóng, dĩ nhiên
chúng không phải hàng xịn như đoản kiếm Mithril khi nãy, và rìu phóng Tomahawk.
Dawn chưa bao giờ nghĩ rằng phải có ngày mình vận dụng cách chiến đấu tầm xa
như thế này. May rằng kinh nghiệm đi rừng phần nào cũng ban cho Dawn một ít khả
năng ném kiếm.
Thời gian tạm đình chiến cũng đã khiến khẩu Calico ma thuật
nguội lại, bộ phận thu ánh sáng đã hút đủ năng lượng cần thiết. Với hai điểm ấy,
không khó khăn gì khi phán đoán thứ vũ khí mở màn tiếp theo sẽ là gì. Cầm súng,
Aster nã đạn liên tục về phía Dawn. Lúc này, Dawn đã tiếp cận chỗ trốn mà cậu
nhắm tới từ ban đầu. Đạn tiểu liên không thể bì được với độ cứng của đá, nhưng
có lẽ khẩu Lục đạo sẽ giải quyết được…
Với suy nghĩ đó, ngay lập tức Aster đã không chần chừ rút
ngay khẩu Lục đạo và dùng Đảo Nguyên Đạn nhắm về phía tảng đá to tướng. Có hai
trường hợp sẽ xảy ra: Với mối quan hệ Tương Sinh, thì Thổ sẽ tạo ra Kim, còn
Tương Khắc thì chỗ đá đó sẽ trở thành nước. Do Aster chưa thể thuần thục được
Ngũ hành thuật cấp cao, quản lý kết quả từ Đảo Nguyên Đạn luôn là một vấn đề
khó nhằn, nhưng với trường hợp này, thì dù thứ gì được tạo ra, người hưởng lợi
vẫn luôn là Aster.
PHỰC
Một tràn nước chảy ra ngay khi một pháp trận mang hình ngôi
sao năm cánh hiện hữu trên tảng đá lớn, nó trở thành một vũng nước to tướng có
thể tích cân bằng với khối lượng tảng đá trước đó. Do Giả Kim Thuật chạy theo
quy luật trao đổi đồng giá, nên một hỗn hợp giữa nó và Ngũ hành cũng phải quay
quanh quy luật này.
Suy tính thế là đủ, ngay khi khối nước đổ ập xuống, mục tiêu
của cậu – Dawn, sẽ hiện ra và bị khối nước đánh ập xuống gây bất ngờ. Đó là lúc
mà khẩu tiểu liên Calico làm việc. Nhưng không, Dawn đã có đủ thông tin để phân
tích chuyện gì sẽ xảy ra, nên cậu ngay từ đầu vốn đã không áp lưng vào tảng đá
để trốn chui trốn nhủi mà cố gắng tạo khoảng cách nhờ vào góc chết mà tảng đá
to tướng tạo ra trong mắt đối phương. Đến khi Aster làm đúng những gì Dawn nghĩ
cậu ta sẽ làm, đó cũng là lúc mà Dawn phản công.
“Lên đi !!!”
Hai tay của Dawn bắt đầu tung vũ khí, 4 cây rìu Tomahawk được
ném đi, với lửa cháy phừng phực trên mỗi cây do được ếm niệm ma thuật lên.
Chúng ngay lập tức trở thành 4 tử thần rực cháy lao về phía Aster. Chưa dừng lại
ở đó, sau khi phóng rìu, 6 thanh đoản kiếm được Dawn chuẩn bị tiếp trên tay
cũng được cậu ta ném. Tất cả tạo thành 10 thứ vũ khí tầm xa chết người đang nhắm
thẳng vào chàng trai trẻ phía trước.
“Chậc !”
Aster tặc lưỡi. Nếu cậu lợi dụng và bắn Dawn lúc này, cậu sẽ
thắng, với 10 loại vũ khí khác nhau đẩm thẳng vào người Aster ngay sau đó. Nếu
cậu bắn hạ chúng, thì Dawn sẽ lao tới như vũ bão và rút ra một loại vũ khí nào
đó để hạ gục cậu khi cậu chưa kịp xoay sở. Hai tình thế, hai cách giải quyết,
trong khi thời gian sắp hết. Aster thật sự không rõ phải làm gì.
Lúc này, cậu ta gạc bỏ lí trí sang một bên và làm những gì bản
thân mách bảo. Hai Hoả Phủ lao thẳng tới, Aster dùng ngay Calico mà tiếp cận. Cậu
bắn về phía chúng, mong rằng với tốc độ bắn cao, những viên đạn sẽ làm chệch mất
hướng bay của chúng. Cậu chỉ làm được kì tích ấy với một thanh, thanh còn lại
thì không kịp. Những gì Aster làm là chỉ né, cậu không được quay lưng lại để
nhìn ngắm xem thứ vừa bay qua mình ra sao, Aster không cho phép bản thân phí phạm
thời gian.
Hai Hoả Phủ còn lại cũng dần tiếp cận, chúng đến hai hướng
khác nhau và lao xuống về phía Aster theo hình vòng cung. Thế thì quá đơn giản
– Aster nghĩ. Thứ này không có mắt, nếu quĩ đạo của chúng như thế, Aster chỉ cần
chạy thẳng lên phía trước. Tuy nhiên, lúc ấy thì cậu sẽ phải đối mặt với 6
thanh đoản kiếm còn lại, có thể coi hai thanh hoả phủ là một cái bẫy để bắt Aster
vào rọ.
Với lí trí được vứt bỏ, những gì còn lại trong người Aster
chỉ là quyết tâm và quyết tâm. Cậu là một Giả kim thuật gia, một tay súng, cậu
không có khả năng cận chiến mạnh mẽ như Dawn, thế nên cậu mới đứng từ xa chiến
đấu. Nếu lao tới chẳng khác nào mời chào cái chết, bởi vì cậu chống đỡ 6 thanh
đoản kiếm bằng gì ? Niềm tin à ? Dù biết thế, nhưng Aster vẫn tin vào bản thân
và lao tới. Khẩu Calico nã đạn, so với những lưỡi kiếm bay theo quỹ đạo thẳng,
thì chúng khó bị chệch hơn những cây rìu khi nãy. Aster vẫn bắn, bắn với hy vọng
trên 50 viên thì sẽ có một viên làm chệch đi những lưỡi kiếm ấy. 10 mét, 5 mét,
đã hơn 300 viên đạn ma thuật được xả ra, một tốc độ kỉ lục. Nhưng kết quả chỉ
là hai thanh đoản kiếm bị chệch hướng đi, một thanh thì rớt xuống đất khi mất lực
do bị trúng đạn. Còn lại ba thanh, nhưng lúc này khẩu Calico cũng đã vượt quá sức
chịu đựng nhiệt do sử dụng liên tục.
“Đã vậy thì !”
Một thanh đoản kiếm lao tới, Aster ngay lập tức cầm khẩu
Calico vốn không còn khả năng nả đạn lúc này và…để cho thanh kiếm kia đâm thủng.
Không…chính xác hơn là Aster cố gắp ép khẩu súng kia làm trái chức năng thiên bẩm
của nó – Aster tính dùng nó như một thứ dùi cui để gạt lấy mớ ám khí đang hướng
tới mình. Dĩ nhiên, kết cấu của một khẩu tiểu liên đâu được tạo ra để thực thi
việc đó, nó bị thanh kiếm kia đâm thủng và phát ra một vụ nổ nhẹ, khiến cho
năng lượng Ohr trữ bên trong bay ra khắp nơi. Aster may mắn không bị ảnh hưởng,
nhưng còn hai thanh kiếm nữa vẫn đang bay.
“Gyaaa !!!”
Cậu vẫn còn khẩu Lục đạo. Lần này, Aster tự tin về độ bền của
vũ khí gia truyền nhà mình. Cậu cầm ngược súng, dùng cán để tấn công thanh kiếm
còn lại. Nhờ mất đi một thứ vũ khí, Aster linh hoạt hơn, nên có thể làm được mục
đích mà mình muốn. Có điều, tốc độ hồi phục sau khi thực thi hành động của
Aster lại chậm hơn tốc độ bay của thanh kiếm thứ ba, cậu hy sinh cánh tay trái
của mình khi cố gắng né tránh nó trong vô vọng. Máu đỏ rưới từ từ xuống mặt đất.
Một chiến binh tầm xa vốn ít quen thuộc với thương tích, nên chàng trai tóc nâu
giờ đang thở hổn hển, trông mệt mỏi vô cùng khi máu cứ chảy không ngừng.
Dawn lúc này ngẫm nghĩ: Đúng như kế hoạch. Cậu đã khiến cho
Aster bị thương, lâm vào tình thế bị động. Không còn thời khắc tấn công nào tốt
hơn !
Rút một thanh kiếm ra khỏi kho, Dawn lao tới. Khoảng cách giữa
cậu và Aster là 15 mét. Aster còn 5 viên Đảo Nguyên Đạn trong ổ. Kho kiếm của
Dawn dù còn kha khá vũ khí, với mọi thứ đều được Dawn thuộc nằm lòng trong ký ức
về thời khắc chúng được sinh thành, nhưng cậu chấp nhận hy sinh một số để có được
chiến thắng này. Aster coi như mất một tay, khiến cho tài nạp đạn nhanh của cậu
ta coi như bị khoá. Không cần phải nói, phần thắng giờ đã hiện rõ trước mắt mọi
người.
ĐOÀNG !
Aster nã súng, Đảo Nguyên Đạn nhắm thẳng Dawn mà lao tới.
Dawn không né, cậu không thèm né, với trái tim đã quyết sẵn lòng hy sinh, Dawn
vẫn tiếp tục chạy sau khi dùng kiếm chặn đạn và khiến nó hoá thành gỗ mục. Giờ
tay cậu trống rỗng, và cũng như Aster, chỉ còn niềm tin mãnh liệt về chiến thắng
trong tay.
“Tên ngốc !”
Aster nói lớn, cậu chuẩn bị cho đòn bắn tiếp theo của Lục đạo,
dẫu biết rằng nếu trúng Dawn, thì viên đạn đó cũng sẽ giết cậu ta. Nhưng với
quyết tâm đến từ một hy vọng lạ lùng, Aster ra lệnh cho ngón tay cậu bóp cò.
Các quan sát viên phía trên nhận thấy đây là lúc mà trận chiến cần được chấm dứt,
nêu không sẽ có thương vọng thật sự. Một số đã đứng dậy, chuẩn bị sẵn thuật dịch
chuyển tức thời để lao xuống ngăn chặn Aster. Nhưng liệu họ có nhanh hơn nòng
súng của cậu ta ?
PHẬP !
Không…ngay từ đầu, mọi thứ đã không như Aster nghĩ.
Họ không cần vội để mà xuống ngăn cản, mà chỉ đến để quyết định
người thắng cuộc.
Aster nhận ra sự thật đó từ cơn nhói đau đớn ở lưng. Đó là vết
thương do một cây rìu phóng của Dawn khi nãy gây nên. Nhưng…tại sao, chẳng phải
Aster đã tránh hết được bọn chúng rồi à ?
“Kim loại Tengam.” – Đối thủ của Aster nói khi cậu ta tiếp cận
lại gần kẻ thua cuộc – “Một dạng nam châm được tìm thấy tại gần vùng Chesed.
Chúng bị thu hút mạnh bởi Ohr. Do đó, mình đã biến chúng trở thành một loại rìu
lai boomerang để sử dụng cho những mánh khoé như thế này.”
À ra thế…Trên miệng Aster nở ra nụ cười của kẻ thua cuộc sau
khi đã rõ chuyện gì đã xảy ra. Không phải tự nhiên mà Dawn lại niệm Hoả thuật
lên rìu để phóng, cậu ta không có ý định gia tăng uy lực cho rìu, mà chỉ khiến
cho chúng bận rộn đi. Nhờ vào việc khẩu Calico bị nổ tung, xung quanh Aster
không thiếu lượng Ohr thừa, kèm theo việc cậu dùng khẩu Lục đạo liên tục, khiến
Ohr phát ra không ngừng. Khi Hoả thuật của Dawn hết tác dụng, những cây rìu còn
ở trên không trung bị thu hút tới chỗ Aster…và mọi chuyện xảy ra như thế. Ngoài
ra, việc Dawn sẵn sàng hy sinh một thanh kiếm để lao tới chỗ Aster cũng chỉ là
hoả mù, để cho Aster không để ý phía sau lưng mình…Tất cả đều nằm trong kế hoạch
của cậu ta…
Cũng may chỉ có một thanh chém trúng Aster…Không, giờ nghĩ lại,
đa số những lưỡi rìu lao tới Aster đều nhắm xuống gần đất, chỉ có hai cây được
ném sao cho quỹ đạo của chúng vẫn tiếp tục bay nếu Aster để yên. Và quả thật, cậu
có bắn hạ một cây, né ba cây rìu, hai cây lao xuống đất, và cây còn lại…
Tại sao ? Tại sao cậu ta lại suy tính thế này ? Đây là
thương hại ư ? Thương hại trước một kẻ bại trận ư ? Chẳng phải đây là một cuộc
đấu, một cuộc đấu à !
Một nhân viên Đấu trường xuất hiện, thông báo chiến thắng của
Dawn, nhưng Aster đã mất kha khá máu, cậu không còn nghe rõ được những gì ông
ta nói. Hai nhân viên y tế đã tới nơi, họ dùng thuật sơ cứu lên thân Aster, đặt
cậu lên cáng và chuẩn bị mang ra khỏi đây.
Trước đó, cậu còn một vài điều cuối cùng muốn nói với “bạn”
của mình…
“Kết quả của trận chiến này đã quá rõ ràng cho câu trả lời của
mình…Dawn…
Cậu…sẽ không bao giờ hiểu được mình.”