Kỉ Xám
Leng keng…Leng keng.
Tiếng chuông nguyện hồn cứ ai ải bên tai, sao mà khó chịu,
nhưng cùng lúc, sao nó lại buồn như vậy. Oán linh đang gào thét khắp nơi. Buổi
đêm hôm nay là ngày gì mà các linh hồn đã chết lại than khóc như vậy ?
“Dawn !”
Giọng thét của chàng trai trẻ tóc nâu thốt lên, như một lời
xua đuổi những oán linh đã chết đừng níu kéo người sống nữa. Đó có thể là một
lí do giải thích cho việc tại sao chàng trai trẻ tóc trắng tên Dawn lại cứng
người trước một ác quỷ cuồng bạo đến từ địa ngục. Một là cậu ta thật sự bị các
oán linh mà con quỷ khổng lồ triệu hồi ra níu kéo, hai là sự sợ hãi đang dần
chiếm ngự đôi chân của chàng kiếm sĩ trẻ tuổi.
“…”
Không ồn ào, không náo loạn. Con quỷ đến từ cõi chết bình thản
còn hơn cả bất kì người sống nào. Linh hồn của nó không gào thét vì sự vui mừng
khi được trở lại nhân gian, nó chỉ đang nghe lệnh chủ nhân, nghe lệnh tiếng
chuông nguyện hồn để làm theo lời chủ nhân dặn. Giờ đây, con quỷ đầu chó với cặp
cánh điểu sư này là một cỗ máy giết chóc vô hồn, không còn là một sinh vật sống
nữa.
Leng keng leng keng.
Lại một tiếng chuông nữa.
Nghe lệnh, con quỷ đầu chó to xác vung dọc đại đao hướng xuống,
tiếng động xé gió thật kinh khủng, còn hơn cả những cơn bão dữ dội. Đường phố bị
dư chấn của nó phá nát, gạch đá văng hết cả đi. Chàng kiếm sĩ Dawn cũng không đứng
chực tại chỗ để chờ chết, cậu ta vung kiếm, sử dụng hết cơ bắp được cường hoá bởi
pháp thuật đến từ hy vọng đang dần vụt tắt của mình. Hai thanh kiếm, một của
người, một của quỷ va chạm nhau. Tiếng giao kiếm ầm ầm như bão tố. Một người
bình thường ắt hẳn đã thịt nát xương tan, nhưng tay của chàng trai trẻ vẫn ổn,
có điều, Dawn không biết rằng mình có thể kéo dài cuộc so kiếm giữa người và quỷ
này cho đến bao lâu. Chỉ bằng vài lần giao kiếm, Dawn đã biết mình không phải
là đối thủ về sức bền đối với con quỷ có tên gọi kỳ lạ Glasya-Labolas này.
Đoàng đoàng !
Hai nhát súng phát ra từ hướng đối diện của Labolas. Mỗi
viên đạn ma thuật ấy đủ sức phá nát thịt xương của một người bình thường nếu
trúng. Nhưng chúng hoàn toàn vô dụng với Labolas, mọi viên đạn lao vào da thịt
của Labolas không gây được một sát thương đang kể gì cho con quỷ này, kể cả khi
một vài giọt máu đen trên thân của con quỷ đang ròng ròng chảy xuống. Sự khác
biệt này có thể được ví như một con muỗi lao tới hút máu của một con voi. Khoảng
cách giữa đẳng cấp là quá lớn !
Nhưng Aster – kẻ đã bắn những phát đạn ấy, không phải là người
dễ dàng gì bỏ cuộc. Nếu một con muỗi không thể hút hết máu của một con voi, thì
một ngàn con muỗi có thể. Điều đó không có nghĩa rằng Aster sẽ bắn 1000 phát đạn
nhằm hạ gục con quái vật kia, cậu chỉ sợ tới nhát thứ 200, cơ thể của Aster đã
kiệt sức vì không còn ma lực. Những viên đạn của cậu bắn ra đều xuất phát từ ma
lực của chính mình, trong khi bây giờ trời tối đen như mực, ánh mặt trời đã đi
ngủ tự bao giờ, chỉ còn ánh trăng sáng quái gở trên màn đên đen mù mịt ngoài
kia, cứ như trêu ngươi những con người nhỏ bé phải dựa vào sự giúp đỡ của ánh mặt
trời làm sức mạnh.
Aster không cam tâm chịu đựng số phận hẩm hiu đó.
Trên người Aster bây giờ không chỉ là bộ đồng phục học sinh
của học viện Daat, khắp nơi đều có vô vàn giả kim đạn các loại, tạo thành nhiều
chuỗi dây đeo, từ lưng, thân, thắt lưng, đến tận đùi. Tay trái của cậu cầm khẩu
súng Lục Đạo, tay còn lại là một thứ vũ khí khác, được cậu ẩn giấu từ ngày vào
trường tới giờ. Một khẩu Đại liên ma thuật, sử dụng 6 ổ đạn ngoài, hay nói cách
khác: 6 hệ thống lưu trữ ánh sáng đã được nạp đầy. Mỗi loạt đạn ma thuật 9mm mà
khẩu súng này phát ra đủ khiến mọi tảng đá cứng cựa nhất phải trở thành tổ ong
trong vòng không dưới một phút. Dù công dụng của nó là thế, nhưng Aster không hề
nghĩ rằng nó là thứ có thể đảo lộn cán cân của trận đấu không cân sức này về
phía cậu.
Còn ở bên kia, Dawn vẫn tiếp tục so kiếm với Labolas. Hai thứ
vũ khí, một kiếm một đao vẫn liên tục va chạm nhau, gây náo động cả khu vực. Không
biết là may mắn, hoặc xui xẻo, khi xung quanh khu vực giao đấu của người và quỷ
đã được một kết giới ma thuật cấp cao bao bọc, không một ai có thể nhận ra đang
có một cuộc quyết đấu cho đến chết giữa một vua quỷ nổi danh của địa ngục chống
lại hai học sinh trẻ.
Tại sao…tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này ? Aster tự
hỏi cớ sự gì đã diễn ra khiến mọi chuyện lại đi vào con đường này.
Mọi chuyện bắt đầu từ một ước mơ thầm kín…
------
Buổi sáng, 4 giờ. Không quá tối nhưng cũng chẳng sáng trưng.
Thời điểm giao thoa giữa màn đêm và ánh sáng, khi mặt trăng từ từ nhường chỗ
cho mặt trời để đón chào ngày mới. Tại rừng Parousia, đã có vài loài chim dậy sớm
tìm sâu, một số quái vật cấp thấp ẩn náu trong rừng cũng tranh thủ ra ngoài kiếm
ăn trước khi buổi sáng đến, hay nói khác hơn, trước khi con người đến.
Mặc dù vậy, vẫn có vài bóng người xuất hiện trong rừng. Một
người là một nhà giả kim thuật trẻ tuổi tên gọi Aster, có mái tóc nâu giản dị
và vận trên mình bộ áo đồng phục học viên. Người còn lại đang theo dõi người
kia, khác với phong thái nghiêm túc của người còn lại, chàng trai tóc bạc này vẫn
còn mang trên mình bộ đồ ngủ nhăn nhó, mắt thì lờ đờ lác đác, thiếu sức sống vô
cùng. Thật khó tin rằng trước đó chàng trai tên Dawn lại nghĩ rằng mình không
ngủ nổi tiếp nữa.
Dù nói như vậy, thứ còn khó tin hơn nữa chính là việc một
người gây ấn tượng cho kẻ khác về sự biếng nhác, ngờ nghệch như Aster lại thức
dậy từ sáng sớm để vào rừng làm một chuyện gì đó không ai rõ.
Cuộc rượt đuổi lặng lẽ kéo dài thêm 10 phút, lúc này chàng
trai trẻ Dawn đã theo chân người kia tới tận hồ Shekhinah. Nơi này không hề để
lại một chút ấn tượng tốt đẹp nào cho chàng trai trẻ, nhưng sự tò mò của cậu tiếp
tục thúc ép Dawn ở lại và đi theo. Xui xẻo thay, trong giây phút lơ là mất cảnh
giác, Dawn quên mất Aster, không phải là việc người mà cậu theo dõi đã đi tới
phương nào không rõ, mà do chính người ấy đã quay lại, nhìn ngắm kẻ bám đuôi bằng
một ánh mắt thẫn thờ, lạnh lùng.
“Hê hê…Chào buổi sáng.” – Dawn lên tiếng, phá vỡ bầu im lặng
bằng một câu nói ngây ngô.
“…” – Aster không nói gì, sự lặng lẽ của cậu ta gây nên nhiều
áp lực cho người bên phía đối diện. – “Cậu theo tôi làm gì thế ? Dawn ?”
“Do tò mò không hiểu tạo sao mặt trời còn chưa mọc mà một kẻ
ngủ nướng có tiếng lại lang thang ra rừng.” – Dawn trả lời. Ánh mắt đỏ của cậu
chứa đầy sự nghi hoặc.
“Hầy…Mình có đi ăn cướp nhà người ta đâu mà cậu cần phải sợ
vậy.” – Aster lặng lẽ trả lời, có điều giọng điệu của cậu ta đã bớt lạnh lùng
hơn chút, như thế cũng khiến người đối diện trở nên thoải mái hơn phần nào. –
“Hôm nay trường có tổ chức một đợt kiểm tra sát hạch thứ hạng đầu năm, nên mình
quyết định đến Xưởng phép để chuẩn bị vài thứ.”
“Kiểm tra sát hạch ư ? Chết thật, mình quên mất tiêu luôn.”
– Chàng trai trẻ tóc trắng gãi đầu và lẩn quẩn nói, miệng nghiến răng quên mất
có một chuyện như thế này sắp diễn ra trong khi bản thân lại quên tịt mất.
Kiểm tra sát hạch xếp hạng là một dạng kiểm tra đánh giá thực
lực của mỗi người. Bài kiểm tra gồm hai phần, phần đầu khá đơn giản, những người
tham gia kiểm tra được một hệ thống máy quét phân tích và đưa ra đánh giá thực
lực sơ bộ bằng cách tính toán khả năng từ thông tin đã thu thập được. Phần tiếp
theo là kiểm tra xem liệu những gì máy móc đưa ra có chính xác không, khi những
người đã có kết quả từ phần đầu phải tham chiến với những người chịu trách nhiệm
cho đợt kiểm tra được phân công để chiến đấu. Bảng thứ hạng bao gồm từ F tới A,
cao nhất là S. Những người hạng F là thành phần không có khả năng chiến đấu. Hạng
E là kĩ năng đánh đấm trung bình, đây là cấp bậc cơ bản của lính tráng. Hạng D
đã có kinh nghiệm chiến đấu cao, và cũng là cấp bậc tối thiểu để có thể tham dự
vào học viện Daat. Từ hạng C trở đi là một thế giới khác, chỉ dành cho những kẻ
kiên cường nhất lọt vào. Những người đậu vào trường Daat trong kì thi tuyển đều
ít phải nhất có khả năng chiến đấu hạng D, và đó cũng là hạng thấp nhất mà trường
chấp nhận được trong những kì thi kiểm tra thứ hạng, nếu thấp hơn sẽ bị đuổi thẳng
không cần xem xét. Dù nói như vậy, trong đợt thi tuyển đầu năm, vẫn chưa có một
đợt kiểm tra thứ hạng chính thức nào từ Bộ Giáo Dục. Có thể coi như đợt kiểm
tra này là một dạng thi chất lượng đầu năm đối với các học sinh năm nhất. Tuy
nhiên, với tình hình hiện tại, Dawn nghĩ sẽ không có ai vượt nổi hạng D do quá
trình học tập kéo dài chưa hết 1 tháng, cùng lắm, chỉ có chàng trai trẻ này là
được hạng C nhờ vào Tàng Thư Kiếm.
Tóm lại, Dawn không mấy lo lắng lắm trong đợt kiểm tra hôm
nay, dù cho cuộc sống học đường trong thời gian trước có nhiều biến cố, nhưng
kinh nghiệm từ chúng đã bổ sung cho Dawn một sự tự tin đáng kể. Chính những người
như Aster mới phải lo lắng cho các cuộc kiểm tra như thế này.
“Làm ơn lo lắng tới việc học của cậu giùm mình với. Cậu lúc
nào cũng mượn tập của mình chép, chẳng hiểu cậu chép làm quái gì nếu như không
đem ra sử dụng.” – Aster nhiếc.
“Hê hê. Mình chỉ sợ những kì kiểm tra giấy. Chép bài từ tập
cậu để chuẩn bị sẵn phao cứu sinh thôi mà. Còn những môn vận động thì dễ ẹc, ít
ra là đối với mình.” – Dawn cười giỡn nói – “Mà khoan…lúc nãy cậu nói…Xưởng
phép à ?”
“Ừ. Xưởng phép.” – Aster nói tiếp. Chưa kịp cho người đối diện
hỏi lại lần nữa để xác nhận lời nói của Aster, cậu ta đi tới căn nhà mái che ở
gần hồ. Hiện giờ bên dưới mái che có một chiếc bàn lớn và hai cái ghế dài làm từ
gỗ, Aster chỉ đẩy chiếc bàn lên trên một chút, chừa lại một khoảng không nhỏ ở
giữa căn nhà mái che. Dù trời chưa sáng, nhưng Dawn vẫn có thể thấy không có dấu
hiệu nào cho một nút bấm, cần kéo hoặc ổ khoá nào để mở ra một Xưởng phép dưới
lòng đất như thứ mà cậu hình dung.
Không hẳn là không có cách vào. Aster vừa chứng minh điều đó
khi cậu chạm một viên đạn giả kim xuống mặt đất, nơi khoảng không trống đang ngự
trị, miệng niệm vài câu chú ngữ. Một nhát đạn vang lên, phần chứa thuốc súng của
nó vừa bị kích nổ, và công dụng của gia kim đạn được phát tán lên trên khoảng
không gian trống. Chúng tạo thành một vòng phép ma thuật, rồi tiếp theo, một nắp
hầm được tạo nên. Aster dùng tay mở toang nó lên, để lộ một cái thang sắt dẫn
sâu xuống dưới.
“Wow…Cậu tạo một Xưởng phép ngay tại rừng sao ?” – Xưởng
phép là nơi mà các Pháp sư và Giả kim thuật gia dùng để phục vụ quá trình
nghiên cứu, một dạng như phòng thí nghiệm hoặc thư phòng. Đó cũng là nhà kho chứa
đựng những gì quí giá nhất của một pháp sư/giả kim thuật sư. Vậy nên, Xưởng
phép của mọi pháp sư thường có nhiều lớp kết giới được đặt ra và bảo vệ chúng
24/24, nhưng Xưởng phép của Aster thì không có những thứ như thế, nó được canh
gác quá lỏng lẻo. Vận dụng phương pháp Tâm lý Ngược chăng ? Có lẽ vì lí do đó
nên nơi này chưa bị một pháp sư nào khác nẫng tay trên ? – “Cậu kiếm đâu ra chỗ
này thế ? Tại sao không tạo một Xưởng phép ngay tại phòng của bọn mình luôn ?”
“Mình không nghĩ cậu là kẻ có thể tôn trọng quyền riêng tư
cá nhân.” – Aster nói khi cậu ta dần dần bước xuống cầu thang. Nghĩ cũng đúng,
Dawn có tính tò mò như con nít, trong khi Xưởng phép của một pháp sư/giả kim
thuật sư lại chứa rất nhiều thứ đồ quan trọng. Nếu táy máy mà không cẩn thận nhiều
khi có thể khiến cả căn phòng nổ tung…
“Cậu chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của mình.” – Sau khi
Aster đi xuống dưới, chàng trai trẻ tóc trắng cũng đi theo.
“Cậu còn nhớ cái ngày cậu với Luna tình tứ ở bờ hồ không ?”
– Aster gợi lại kí ức không mấy tốt đẹp của Dawn. – “Hôm đó mình định tạo hẳn một
Xưởng phép ngoài đây. Mặc dù có thể kiến tạo chỗ ổ nhờ Thổ thuật, nhưng mình lại
không giỏi lập Kết giới để bảo vệ Xưởng phép sắp xây. Trong lúc định bỏ đi ý định
tạo Xưởng phép, mình cảm nhận được một màn chắn ngăn chặn gần thành hồ. Đó là
lúc mà mình nhận ra mình có khiếu cảm nhận kết giới nhiều hơn tạo dựng chúng.
Và chuyện theo sau việc đó chắc cậu đã rõ. Hôm sau quay lại đây, mình thấy tại
nơi này có một vài kết giới nhỏ tập trung lại một chỗ. Đó chính là chỗ này, dường
như vị chủ nhân cũ của nó đã tốt nghiệp, nên mình quyết định tạm chiếm luôn.”
Khi Dawn xuống dưới, quang cảnh xung quanh tối đen như mực.
Chỉ đến khi Aster bật công tắc đèn điện lên chiếu sáng thì Dawn mới thấy được một
Xưởng phép nó như thế nào. Trong đây không to hơn mấy căn phòng tại Kí túc xá
là bao, nếu như loại bỏ bớt mấy vật dụng không cần thiết và đặt vào đó nhiều
bàn làm việc của các Pháp sư. Mà khoan, vận dụng từ Pháp sư tại đây thì không
đúng. Nếu Xưởng phép của các Pháp sư chứa đầy sách vở, cổ thư ma thuật, thì tại
đây, Xưởng phép của một Giả kim thuật gia lại có nhiều dụng cụ thử nghiệm Hoá học,
Lý học. Một tủ chứa đầy hoá chất các loại, cũng như đất đá, cây cỏ, nước…và nhiều
mẫu vật sống được ép khô ra để nghiên cứu. Tuy nhiên, Dawn cảm thấy những giá
chứa súng có đủ hình dáng, kích cỡ, chủng loại treo trên tường, kèm thêm nhiều
máy đúc đạn có lẽ hơi lạc lõng tại đây.
“Dường như chủ nhân trước của nơi này cũng là một Giả kim
thuật gia, xem ra mình tốt số nhỉ.” – Aster cười nhẹ, nói. Trong một phút giây
nào đó, Dawn thấy nụ cười của cậu ta không được tự nhiên như mọi khi… - “Thôi
được rồi, quan sát tới đây là đủ. Nếu không phiền, cậu có thể về phòng mà ngủ
nướng được không ? Mình bận lắm.”
“Err…đuổi khách sớm thế.” – Dawn gãi đầu nói.
“Mình không nhớ đã mời cậu đến thăm Xưởng phép của mình.”
“Hì. Đùa thôi mà.” – Dawn lè lưỡi ra trêu trọc. – “Có lẽ
mình cũng nên về chuẩn bị cho đợt kiểm tra hôm nay.”
“Cậu ? Chuẩn bị ? Nếu thế thật thì chắc trời mưa mất.” –
Quay lưng về phía Dawn, Aster tiếp tục nói khi tay chuẩn bị công cụ để làm việc.
“Nhiều khi mưa thật…Ha ha.” – Dawn lặng lẽ nói, cậu chuẩn bị
ra khỏi nơi này. – “Thôi mình đi đây. À Aster này…Chúc may mắn nhé.”
“Mình không cần Nữ thần may mắn giúp đỡ…”
------
Phòng Gym của trường hiện giờ đang đông nghẹt người. Học
sinh tại đây đều mang đồng phục thể dục để tiện lợi cho chiến đấu. Tiếc là con
trai con gái đồng phục thể dục đều không khác nhau mấy…
Từ vài hôm trước, những nhân viên của Bộ Giáo Dục chịu trách
nhiệm cho việc đánh giá thứ hạng đã xây dựng nên một lớp vách ngăn cách biệt để
tách phòng thể dục khổng lồ này thành hai phân khu riêng. Một nơi dùng để đặt
máy móc phân tích, nơi còn lại dùng làm đấu trường đối kháng để xác định tính
xác thực của kết quả. Những ai đã được máy tính phân tích xong thì sang khu còn
lại để đấu sát hạch.
Máy móc tại đây rất là lạ, đủ mọi kích cỡ, hình dáng, nhưng
thứ cần thiết nhất cho quá trình phân tích thì lại như giường ngủ trong phòng y
tế. Học sinh nằm lên, được gắn một vài loại dây nhợ lên tay và nằm đó xả hơi
trong vòng khoảng 3 phút là hoàn tất. Kết quả ngay sau đó sẽ được in ra giấy và
trao ngay cho học sinh cùng những người chịu trách nhiệm đánh giá thực lực. Bởi
vì độ chính xác của máy chỉ lên tới 90%, dù cao, nhưng vẫn không phải chắc chắn
hoàn toàn. Thế nên, quá trình kiểm chứng bằng cách thực chiến là cần thiết để
có được kết quả cuối cùng.
Sau khi nằm xả lai tầm vài phút, kết quả của Dawn đã ngay lập
tức được in ra. Là một chữ D to tướng…Dawn nghĩ nếu Tàng Thư Kiếm được kèm theo
quá trình phân tích, thì thứ hạng của cậu ít nhất cũng phải là C. Nhưng do Tàng
Thư Kiếm là một Hắc thuật, máy tính không thể đánh giá kết quả và ngay lập tức
loại nó ra ngay để kiểm chứng những khả năng khác của Dawn. Và đó là lí do cậu
được hạng D. Theo sau là một trận đấu nho nhỏ với người phụ trách, có sử dụng
hàng xịn đi chăng nữa cũng không thay đổi được kết quả, cũng như có người từ Bộ
Giáo Dục tham gia, nên cậu chỉ dùng thanh kiếm thân thuộc để cố gắng thủ hoà với
người giám sát hạng C chứ không tung “át chủ bài”.
Đó là phần của Dawn, bây giờ, cậu đang ngồi trong một góc
phòng thể dục để nghỉ ngơi. Người cậu ướt đẫm mồ hôi cả ra do người phụ trách
cũng không tầm thường chút nào dù là Pháp sư. Ông ta nhiều khi giỏi ngang ngửa
cả cố giáo viên Luria chứ không giỡn. Giờ Dawn đã thoát khỏi ghế nóng, cậu sẽ
xem xem những học viên cùng lớp sẽ thể hiện bản thân như thế nào.
------
Aster từ từ bước ra khỏi khu phân tích, mặt cậu vẫn như thế,
chính xác hơn là như những gì mà Dawn thấy từ buổi sáng, vẫn giản dị, mộc mạc
nhưng có phần lạnh nhạt, nghiêm nghị hơn mọi ngày. Không ai còn thấy ánh mặt trời
nhỏ bé dưới nụ cười thường trực trên mặt Aster nữa. Cậu lớp trưởng Sol đứng
ngoài nhìn, tay thì quơ quơ tới người bạn thân, nhưng Aster lại lờ đi, không tỏ
ra một chút cảm xúc nào khác trừ gương mặt lạnh như tiền lúc này. Không lắng
nghe hoặc để ý thêm một điều gì khác, Aster bước ra, đứng đối diện với người phụ
trách phần giám sát thực chiến. Nơi kiểm nghiệm lúc này như một sân bóng chuyền,
đủ rộng cho nhiều loại chiến thuật đánh đấm khác nhau và cũng đủ nhỏ để không
chiếm nhiều diện tích nhằm chừa ra cho các cặp đấu khác. Cả hai người, Aster và
người phụ trách, đang đứng trong một vạch vôi hình chữ nhật lớn. Đó là khuôn
viên của “đấu trường” này.
“Aster ibn Hayyan…Theo xếp hạng từ máy là…” – Người phụ
trách cầm bản phân tích của Aster lên và đọc. Bỗng dưng, giọng đọc của vẫn đang
lưu loát tự dưng dừng lại. Mắt của vị giám sát viên trừng ra, lộ rõ một sự hoảng
hốt nhẹ trên khuôn mặt – “Hạng…hạng C ! Ở năm nhất ư ? Và lại vào đầu năm học nữa
? Không…không thể nào ! Chưa từng có ai trong lịch sử đột phá thứ hạng nhanh
như thế ! Máy móc có vấn đề à ???”
Ánh mắt của mọi người trong phòng bắt đầu dồn từ người phụ
trách sang Aster. Cậu ta vẫn không đếm xỉa gì tới cái nhìn tò mò đầy nghi vấn
cùng những câu thì thầm đâm lén sau lưng của mỗi người. Họ đều có suy nghĩ
chung rằng hệ thống phân tích gặp trục trặc, hoặc Aster đã làm cái gì đó với hệ
thống nhằm có được một kết quả cao mà ra oai. Hai khả năng đó sẽ thành sự thực
nếu như Aster không chứng minh được thực lực từ kết quả của mình. Qúa trình lên
hạng của mọi chiến binh không phải một sớm một chiều là xong nhanh, một kết quả
đột phá như của Aster đem đến nhiều lời dị nghị quả thật không phải không có
căn cứ.
Dù bán tin bán nghi, người phụ trách vẫn phải thực hiện
nghĩa vụ của mình. Một kết giới ma thuật đã được các nhân viên khác lập ra xung
quanh khu vực sát hạch, sẽ không có đòn phép nào được lọt ra để gây hại cho những
người quan sát bên ngoài. Không chỉ thế, nếu như có chuyện gì khác thường, các
nhân viên của Bộ lẫn các thầy cô đang đứng tại đây đều thừa sức phá vỡ kết giới
và lao nhanh vào ngăn chặn. Tóm lại, kì thi này có độ an toàn lên đến 99%, nếu
không tính thương tích mà các người phụ trách và chính học viên gây nên trong
quá trình thực chiến.
Không ai nhắc nhở, hai người trong vòng đấu đều đã thủ thế sẵn
sàng. Aster mặt lạnh như tiền, cậu rút khẩu Lục đạo ra khỏi đai đeo trên eo.
Tay Aster xoay xoay khẩu súng vài vòng như trêu ngươi gã phụ trách. Vị phục
trách viên không bị ảnh hưởng bởi khích tướng kế của Aster, vẫn bình tĩnh cầm
cây gậy phép đen để chờ đợi sơ hở. Áo bào ma pháp đen che kín người khiến cho
những kẻ quan sát không thấy được gương mặt của ông ta, nhưng có lẽ, bên trong
khoảng đen bí ẩn đó, vị giám sát viên đang cảnh giác vô cùng, ông không hề coi
thường nam chiến binh trẻ tuổi trước mắt.
Vài giây trôi qua, vẫn chưa ai khởi đầu trận đấu. Mọi người
bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, chán nản trước trận đấu nhàm chán. Nhận thấy tình
hình không mấy khả quan, ông nhân viên phụ trách quyết định ra đòn trước. Tay
làm ấn chú, miệng niệm phép, ông chuẩn bị phép thuật trong tầm 3 giây và dùng
ngay một Hoả cầu để thử nghiệm thực lực của chàng trai trẻ. Dù nói là Hoả cầu,
nhưng thứ mà ông ta tạo ra không hề bình thường chút nào. Hoả cầu của một học
sinh hạng D to lắm cũng ngang ngửa một tảng đá vừa, nhưng với các pháp sư kinh
nghiệm, khả năng vận dụng ma pháp của họ dĩ nhiên sẽ cao hơn gấp bội so với học
sinh bình thường. Một Hoả cầu đơn giản ở trong tay một pháp sư mạnh mẽ hoàn toàn
có thể trở thành một quả bom biết bay khổng lồ chứ không chỉ là một nhúm lửa
dùng để ném. Có thể ví dụ như thứ đang hừng hừng lao tới Aster.
Tuy nhiên, khi nó chưa kịp chứng tỏ uy thế của mình. Hoả cầu
vẫn đang bay đột nhiên bị tắt ngúm…không, nó không bị dập tắt, cũng chẳng bị chặn
lại bởi cái gì hết. Khi chưa kịp lao tới gần Aster, Hoả cầu đã trở thành một
đám đất cát to tướng ngay khi một tiếng ĐOÀNG lớn phát lên. Những gì từng là Hoả
cầu ngay lập tức lao thẳng xuống đất. Diễn biến nhanh của sự việc khiến cho mọi
người trong căn phòng đang tự hỏi chuyện quái gì vừa xảy ra.
Không hẳn là mọi người đều mù mờ trước diễn biến này, có nhiều
người thực lực cao cường, như đội ngũ giáo viên trong phòng, những nhân viên
sát hạch, cô Hiệu trưởng hoặc một vài học sinh bí ẩn nào đó, tất cả bọn họ đều
có thể quan sát được chuyện gì đã xảy ra. Trong giây phút mọi người tập trung
chú ý vào Hoả cầu khổng lồ, Aster đã mở ổ đạn ra, lấy nhanh từ đai một viên đạn
vàng chứa dung dịch trong suốt, được vẽ đầy chú ngữ phương Đông trên thân. Cậu
lắp vào trong ổ, đặt ổ đạn lại và ngay lập tức bắn viên đạn vừa mới được nạp
vào ngay Hoả cầu khổng lồ đang lao tới. Tất cả đều diễn ra với một tốc độ không
quá 2 giây ! Cứ như họ đang xem một chàng cowboy từ những mảnh đất cằn cỗi phương
Nam thi triển tài thiện xạ, bắn nhanh hoặc là chết vậy.
Có vẻ như lượt tấn công của Hoả pháp sư đã kết thúc. Tới lượt
của Aster…
“Nhân đạo. Golem !” – Aster nhanh tay tháo vỏ đạn thừa ra khỏi
vỏ, thay vào đó một viên đạn chứa đất màu nâu và bắn vào chỗ đất thừa khi nãy của
Hoả cầu. Ngay lập tức, đất đá, cát bụi tụ hội lại, nhô lên thành hình người. Với
quan niệm của người đời, Golem chỉ là một mớ đất cục mịt mang hình “người”, tuy
nhiên, con Golem của Aster lúc này khác biệt hơn nhiều. Nó không to cao, cũng
chẳng gồ ghề, con Golem mang hình dáng kiếm sĩ của Aster giống người hơn là thứ
Golem cậu ta từng tạo ra. Nếu như không được cấu thành từ đất, thì con Golem của
Aster dễ bị người khác nhìn nhầm là người thật.
“Lên !” – Aster chỉ tay ra lệnh cho Golem. Với trọng lượng
khá là khiêm tốn so với đa số Golem tiền nhiệm, kiếm sĩ của Aster nhanh nhẹn vô
cùng. Thanh kiếm làm từ đất của nó dần dần tiếp cận Hoả pháp sư, cả hai chỉ còn
cách nhau khoảng 8 mét. Ông ta không phải tên khờ, để cho đối phương muốn làm
gì thì làm. Hai tay cầm gậy phép, người phụ trách chuẩn bị cho một Hoả thuật thứ
cấp, có thể dùng ngay lập tức để chặn đánh Golem. Nhưng…
ĐOÀNG ! ĐOÀNG !
Hai nhát súng, khác với các phát súng ma thuật, chúng trong
hơn, không có những ấn pháp phức tạp được lập ra. Chỉ là hai nhát súng bình thường
như mọi loại vũ khí nóng mà thế giới này sử dụng. Chúng dĩ nhiên phát ra từ kẻ
duy nhất cầm súng trên sàn đấu hiện giờ. Hoả pháp sư ngay lập tức sử dụng bản
năng để tránh né, ông thoát khỏi nhát đầu, nhưng phát đạn thứ hai đã “hụt”
ngang vai. Tại sai lại là “hụt” kể cả khi vai của ông đang chảy máu ? Bởi vì với
kích cỡ của khẩu thần công cầm tay kia, mỗi phát đạn đều thừa sức xới tung lên
một mảng thịt to trên người nạn nhân xấu số. Phải nói rằng ông “hụt” được nó
cũng gọi là may, kể cả khi y pháp tiến bộ, có thể chữa những vết thương nghiêm
trọng như thế, nhưng cảm giác một phần xác thịt bị xé nát thì không hề dễ chịu
chút nào.
“Chậc…” – Dù bị thương tích nhẹ, Hoả pháp sư vẫn không hề
xao nhãng. Chú pháp đã xong, cầm gậy, ông nhanh chóng quẹt một hình bán nguyện ở
mặt đất phía trước. Lửa từ mặt đất phung trào lên, tạo thành một bức tường che
chắn ông và con Golem đang dần tiếp cận phía trước. Ngọn lửa của ông cũng không
hề tầm thường chút nào, màu đỏ thẫm cháy phừng phực mạnh mẽ của nó cứ như được
gọi ra bởi chính Hoả thần. Nếu như Golem liều lĩnh nhào vào đó, ngay lập tức nó
sẽ trở thành đất nung ngay. Bây giờ chỉ cần đợi khoảng một phút để cho người phụ
trách niệm ra một Hoả thuật cao cấp thì trận đấu sẽ kết thúc nhanh ngay lập tức.
Mà khoan…ông ta có quên điều gì không ?
ĐOÀNG !
Một phát súng nữa lại vang lên. Người phụ trách chưa kịp cười
mỉm khi tự tin về bức tường lửa đủ sức thiêu cháy mọi pháp đạn, thì thứ mà ông
tự hào rằng sẽ bảo vệ mình tự dưng đổ sụp xuống, như hoả cầu khi nãy – trở về với
cát bụi. Vẫn là do Aster – kẻ mặt lạnh gây nên. Bức tường lửa mà vị hoả pháp sư
tự hào bây giờ như một toà tháp tội lỗi bị thánh thần đánh sập, để lại một mớ đất
cát to tướng vô cùng. Với kiếm sĩ Golem kề gươm bên cạnh, người phụ trách đã nhận
ra kết cục của trận chiến quá rõ ràng.
ĐOÀNG !
Khoan…có chuyện gì lạ đang xảy ra tại đây !
Aster nã thêm một phát súng, nhưng không nhắm vào người phụ
trách, mà là mớ cát kia. Có vẻ như đó là một giả kim đạn, mớ đất đá lại bắt đầu
được tập hợp và tạo hình. Nhưng…đó không phải là Golem, hoặc nói rõ ràng hơn,
nó không mang hình dáng của một Golem, nó khác biệt hoàn toàn so với vị kiếm sĩ
kia.
“Súc sinh đạo…Thổ hùng !”
Đúng như chú ngữ của Aster, mớ đất khổng lồ kia tạo hình
thành một con gấu to xác. Nó cao gần đến nửa trần nhà, tay và chân đều có móng
vuốt nhọn. Có lẽ như kết thúc trận đấu một cách thông thường không phải là cái
kết mà Aster ham muốn.
“Đánh đi…Thổ hùng…” – Aster nói – “Ông ta vẫn chưa thông báo
kết quả, không cần phải nương tay đâu.”
Đúng như Aster nói, Hoả pháp sư vẫn chưa nhận thua, theo luật
thì chỉ người phụ trách mới có quyền kết thúc trận đấu. Ông chưa mở miệng,
nghĩa là trận đấu vẫn tiếp tục, đồng nghĩa với hành động của Aster…là hoàn toàn
hợp lệ. Cậu ta sẽ không bị một trách nhiệm pháp lý nào nếu như đòn tiếp theo
chưa hoàn toàn đánh nát Hoả pháp sư.
“Khoan…khoan đã !!!”
ẦM !!!
Cát bụi bị xới tung lên, tạo thành một làn khói mờ mờ ảo ảo
ngay khi Thổ hùng tung đấm. Một người phụ trách bên ngoài dùng ngay một Phong
thuật cấm thấp để thổi bay nó đi nhằm xem xét tình hình. Đã có một vài nhân
viên y tế xuất hiện để đề phòng trường hợp xấu nhất. Tuy nhiên, có lẽ như họ lo
xa hơi quá.
“Tôi nghĩ như thế là đủ rồi đấy. Trò Hayyan.”
Ngay khi lớp khói bụi biến mất, một bóng người xuất hiện ở gần
Hoả pháp sư, một phụ nữ, một phụ nữ Elf, da của cô ta không trắng sáng huyền ảo
như ánh trăng, hoặc đen tím thần bí như màn đêm thơ mộng. Ayin Ein Sof, nữ pháp
sư với lớp da lai căng màu nâu kiêm Hiệu trưởng đã hành động sau khi bản thân
không thể nào đứng yên trước tình cảnh này. Nắm đấm của Thổ hùng bị một màn chắn
nhỏ phát ra từ bàn tay của Ayin chặn lại, Ayin cũng không cần dùng thêm một
phép thuật gì thêm để tiêu diệt Thổ hùng, lực phản từ lá chắn là quá đủ. Bàn
tay của Thổ hùng dần rã ra, theo sau là con gấu khổng lồ sụp đổ xuống, trông cứ
như khung cảnh của bức tường lửa khi nãy. Mỉa mai thay…con gấu đó chết đi theo
cái cách những gì tạo dựng ra nó xuất hiện.
Sau khi được cứu, người phụ trách vẫn đang mơ màng, không biết
nên làm gì.
“Có lẽ như ông cần có một vài điều phải nói đấy.” – Ayin
quay lại, lên tiếng với ông ta.
“Vâ…vâng…thưa Hiệu trưởng.” – Người phụ trách nhanh chóng đứng
dậy và lấy lại giọng, bắt đầu lên tiếng.
“Aster ibn Hayyan, lên hạng thành công. Từ giờ, cậu sẽ là
chiến binh hạng C. Xin chúc mừng…”