Mấy người kia đang ngồi vắt óc suy nghĩ thì bị tiếng cười khanh khách như chuông bạc của Dương Thanh Kỳ cắt đứt, mấy người nhìn
lại thì thấy nàng đang đuổi bắt với Trương Hải, hình như đang rất vui
vẻ. Mấy người thầm lắc lắc đầu, trong lòng thầm cười đểu hai đứa “trẻ
con”. Nhưng mà họ cũng quên mất rằng mình đang thật sự là trẻ con, đôi
lúc vui đùa để xả áp lực trong người mới là thứ mà họ cần nhất, không
phải lúc nào cũng ra vẻ người lớn làm gì cả.
Một lúc sau, Trương Hải quay lại chỗ mọi người đang ngồi, thấy mọi người đang mang vẻ mặt nặng nề, hắn cũng chẳng tỏ thái độ gì phù hợp với
không khí này cả. Nụ cười vẫn ở trên môi, hắn nhẹ nhàng nói:
- Không cần đi đường vòng, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch vượt qua chỗ này, cùng lắm chỉ mất hơn một ngày mà thôi.
Ánh mắt của cả nhóm chợt sáng lên, Trương Hải cũng bình tĩnh nói ra kế
hoạch của mình, mọi người nghe thấy mà không ngừng gật gù.
Sáng hôm sau, mọi người dậy từ khá sớm, đồ đạc cũng chuẩn bị đầy đủ để thực hiện theo kế hoạch đã đề ra.
Hôm qua Trương Hải đã nói là Dương Thanh Kỳ dùng năng lực đặc biệt để dò ra “bức tường” kia dày khoảng hơn ba mét, khoảng cách đó cũng không
tính là quá xa.
Kế hoạch của Trương Hải chính là đào một đường hầm dưới đất để thông qua chỗ này. Tất nhiên là phải đề phòng trường hợp đá đè làm sập hầm, nhưng Trương Hải cũng đã tính toán cả rồi, đất ở đây cũng cực kỳ cứng rắn,
điều đó tuy làm cho quá trình đào hầm trở nên khó khăn nhưng cũng là
nhân tố chống đỡ cho căn hầm thêm chắc chắn. Còn việc khó khăn khi đào
một căn hầm thế này thì không lo, bởi vì trong tổ có một chuyên gia đào
hầm, quá trình đào này nhẽ ra mất ba ngày nhưng nếu có hắn ta thì chỉ
mất hơn một ngày mà thôi.
Thiên tài của Ankylo, Trần Mạnh Thắng bây giờ chính thức đảm nhiệm vai
trò thợ mỏ. Nên nhớ Ankylo tộc do đặc điểm đào mỏ cực giỏi này nên mới
bị gán cho cái danh “thợ mỏ”. Tất nhiên, Ankylo cũng nhờ thế mà được
hoan nghênh ở tất cả các quốc gia, bởi vì phải có họ thì mới dễ dàng
phát hiện ra các mỏ khoáng, cũng dễ dàng khai thác hơn được.
Việc đào hầm này cũng không phải chỉ do một mình bạn Trần Mạnh Thắng
thân mến làm, cả tổ đội đều phải vào trợ giúp, giống như việc dẹp đất đã đào hay là phục vụ cơm nước cho bạn thì không thể thiếu được.
Trương Hải đã biết trước có người chọc ngoáy, nhưng hắn không sợ người
kia làm hại đến tính mạng của mình và các bạn. Do đó hắn đề ra kế hoạch
đào hầm này mà không sợ người kia đánh sập hầm xuống, hơn nữa hắn cũng
không cần phải sợ việc tên dở hơi kia tiếp tục làm cho bức tường đá kia
dày thêm, bởi nếu làm thế thì việc đất rung núi chuyển cũng sẽ làm nguy
hại đến tính mạng của lũ trẻ này. Tên bí ẩn kia nếu đã làm việc có mục
đích, vậy thì không có một lý do gì để làm họ phải chết cả.
Quả nhiên, khi họ đào hầm, tên kia chỉ đành cắn răng buồn bực, từ bỏ
việc xếp đặt này, hừ nặng nề một tiếng rồi lại nhanh chóng biến mất
trong bóng râm dày đặc ở nơi đây.
Đào hầm mất cả một ngày, đến nửa đêm thì Trương Hải cũng cảm nhận được
đường hầm này vượt qua được bức tường kia rồi, hắn nhanh chóng bảo Trần
Mạnh Thắng đào lên trên, sau đó cả tổ đội vượt qua bức tường đó, đi thêm một đoạn rồi cắm trại nghỉ qua đêm.
Qua sự việc lần này, mọi người cũng bắt đầu cảm thấy hơi mệt mỏi vì
những khó khăn kia, nhưng không một ai có tư tưởng bỏ cuộc cả. Bởi vì bỏ cuộc là kẻ yếu đuối, sẽ chẳng có một tương lai gì ở trong khủng long
giới khốc liệt phải vươn lên từng ngày này.
Đoàn người tiếp tục tiến lên, sự cảnh giác trong lòng Trương Hải vẫn đề
cao như cũ, hắn biết, nếu người kia đã bày ra những chuyện như thế này
thì chắc chắn sẽ còn tiếp tục.
Quả nhiên, mấy lần hắn bí mật cảm nhận thông qua dây chuyền đều có thể
loáng thoáng thấy một bóng người đang ẩn nấp. Hắn biết bây giờ mình
không thể chống lại được người đó nên cũng không vạch trần làm gì, cũng
không nói với ai khác mà chỉ âm thầm chú ý đến hành động của người đó mà thôi.
Quả nhiên, ngày hôm sau tiếp tục có một số chướng ngại được bày ra,
nhưng do Trương Hải đã biết từ trước nên đều giúp tổ đội nhẹ nhàng vượt
qua, tên kia cũng càng ngày càng buồn bực, không biết phải làm cách nào
bây giờ. Mặc dù Trương Hải cũng có thể cảm nhận được sự buồn bực đó
nhưng hắn lại không hiểu, nếu như người đó dùng những chướng ngại này để thử thách, vậy thì tại sao hắn lại buồn bực? Nhẽ ra phải vui khi đám
người Trương Hải vượt qua chứ! Rốt cuộc mục đích thật sự của hắn là gì?
Đến ngày thứ ba, cuối cùng thì đám Trương Hải cũng đã đến được chỗ đánh
dấu trên bản đồ. Người áo đen kia không hiểu tại sao lại biến mất hôm
qua, Trương Hải từ lúc đó đã không còn cảm nhận được một chút khí tức
nào của hắn. Nhưng suốt dọc đường, tình trạng mọi động vật đều biến mất
cũng làm cho tổ đội chật vật, còn may là Nguyễn Thu Hà và Dương Thanh Kỳ lại kiếm được một ít quả để làm thực phẩm, bữa ăn mặc dù cực kỳ nhạt
nhẽo nhưng vẫn có thể duy trì được.
Điều kỳ lạ là, cả một vùng núi thế này có rất nhiều hang động Pretanodon giống như trong tài liệu Trương Linh Tuyền đưa cho, nhưng khi nhóm
Trương Hải tìm đủ mọi hang động thì lại không thấy một con vật nào sinh
sống, thậm chí cả một quả trứng cũng không còn. Ở bên trong đó chỉ còn
những đám cành lá xếp thành một cái tổ đơn giản, vài khúc xương cá,
ngoài ra thì chẳng còn gì hết.
Bọn Trương Hải đã tìm kiếm suốt hai ngày, nhưng cả khu vực này dường như đều trống không, một sinh vật sống cũng không có, trong lòng của nhóm
bạn càng ngày càng trầm xuống, cảm thấy giống như mình đang bị trêu đùa
vậy.
Đến ngày thứ ba, khi nhóm Trương Hải tìm đến được một hang động có vẻ cực kỳ to lớn thì chuyện lạ đã xảy ra.
Một người đàn ông gầy nhỏ thình lình xuất hiện ngay cửa động chặn lối đi của họ, trên tay hắn vẫn còn cầm hai quả trứng lớn cỡ nửa vòng tay,
Trương Hải nhìn qua rồi phỏng đoán đó có thể là trứng của loài
Pretanodon mà họ cần tìm, nhưng không hiểu tại sao tên kia lại cầm trên
tay làm gì. Hay là… chính hắn lấy hết trứng trong khu vực này để chọc
phá bọn họ?
- Quay lại ngay lập tức! Không được tiến lên phía trước, chúng mày có
thể mang hai quả trứng này về cũng được nhưng nhất quyết không được đi
tiếp.
Trương Hải lại càng thấy khó hiểu, tại sao tên này lại muốn đuổi họ về,
lại còn dễ dàng tặng họ hai quả trứng kia cơ chứ? Hành động của tên này
thật là kỳ quái! Hơn nữa lời nói của hắn lại làm cho mấy người Phạm Đức
Linh chợt tức giận, lớn tiếng mắng:
- Bọn tôi tới đây làm nhiệm vụ, không cần ông phải bố thí, cũng không
cần ông giở cái giọng đó ra! Giờ thì tránh sang một bên đi!
Phạm Đức Linh chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, thực sự hắn chưa
biết trời cao đất dày là gì lắm, nếu câu nói của hắn phát ra vào ngày
thường thì người đàn ông kia đã có thể giết hắn ngay lập tức rồi, nhưng
lúc này thì không thể. Chỉ thấy người đàn ông đó lắc mình một cái đã
đứng trước mặt Phạm Đức Linh, vung tay trái lên tát cho hắn một cái lật
cả mặt. Phạm Đức Linh ngã vật ra đất, khuôn mặt đau đớn, khóe miệng cũng rỉ ra máu tươi, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia!
- Chỗ này là chỗ của tao! Cho chúng mày hai quả trứng là tốt lắm rồi,
biết điều thì cút đi! Nếu không tất cả chúng mày đều phải chết!
Dứt lời, trên người hắn tỏa ra sát khí nồng đậm, nhưng đám trẻ ở đây
không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, tất nhiên đây chỉ là cảm giác “nghé
con không sợ cọp” mà thôi. Phạm Đức Linh tức giận lao thẳng về phía
người đàn ông kia, tung một cú đá bằng hết sức bình sinh của mình thẳng
vào mặt hắn, nhưng người đàn ông kia cũng chỉ hời hợt gạt tay một cái đã làm cho cú đá lệch đi, sau đó lại đấm một cái vào bụng Phạm Đức Linh.
Cả nhóm người thấy tình thế không ổn, lại nghĩ người đàn ông kia bắt đầu động sát tâm, vì thế hợp lực cùng nhau tiến lên, chỉ có Trương Hải là
lặng lẽ thu lấy hai quả trứng hắn vừa bỏ xuống đất, sau đó lao lại chiến đấu.
Tên này hết lần này đến lần khác ngăn cản, lần này chắc cũng chỉ là một
thử thách, thôi thì cứ thu lấy đã rồi vào trong lại kiếm tiếp, xem xem
như thế đã đúng ý hắn chưa?
Cả bảy người cùng hợp lực đánh với hắn một trận, tên kia mặc dù có thể
dùng một chiêu giết chết cả đám, nhưng mà hắn lại như cố kỵ cái gì đó
nên lúc gần ra đòn sát thủ lại tự rụt lại, sau đó bị đám Trương Hải lợi
dụng thời cơ công kích. Tuy rằng công kích của đám Trương Hải chẳng làm
hắn tổn thương gì nhưng như thế cũng đã làm cho hắn vô cùng buồn bực.
Trương Hải thấy hắn ra đòn kiểu đấy thì chợt nảy ra một kế, hắn lao
thẳng vào người áo đen, bàn tay tích tụ lực lượng cuồng bạo để công
kích, người kia đang định chọc một cái vào cổ hắn thì chợt rụt tay lại,
lách người qua một bên, Trương Hải lợi dụng thời cơ này nhảy thẳng vào
trong động, bóng người thoăn thoắt chạy sâu vào bên trong.
Người áo đen nổi giận gầm lên, đang định đuổi theo thì chợt thấy bên
người có gió thổi qua, nhìn lại mới biết cả sáu đứa nhóc kia cũng lợi
dụng thời cơ đó vượt qua người hắn trốn vào bên trong.
Hắn đang định đuổi theo thì chợt khựng lại, khuôn mặt biến sắc trầm
trọng, do dự trong vài giây rồi cắn răng một cái, nhìn vào trong động
với anh mắt chẳng đáng, lại thở dài một cái rồi nhanh chóng biến mất.