Tổ đặc biệt đã thành công đi vào trong động, tuy rằng hơi lạ lùng về việc tên kia không đuổi theo nhưng mọi người cũng chẳng nghĩ nhiều, tất cả đều nghĩ bên trong này có trứng của Pretanodon nên chia
nhau ra tìm.
Không mất bao nhiêu thời gian, Phạm Đình Phương đã tinh tế phát hiện ra
chỗ để trứng, nhưng điều kỳ lạ ở đây đó là chỗ trứng kia… tất cả đều có
màu vàng kim.
Ánh sáng le lói tỏa ra làm cho mọi người gần như đã tưởng đó là mấy cục
vàng, phải gõ gõ vài cái mới biết được rõ ràng đó là trứng, trứng của
loài Pretanodon.
Mọi người hơi nhìn nhau, sau đó thì thống nhất quan điểm, cho rằng đây
là trứng biến dị. Phạm Đình Phương nhanh chóng thu hết vào không gian
trữ vật rồi đám người định cùng nhau ra ngoài.
Cứ nghĩ rằng trong này sẽ có một con thú dữ, phải rình rập nhưng không
ngờ lại vào trong đúng lúc nó đi vắng. Từ việc động tĩnh ngoài động lớn
thế mà trong động không có phản ứng gì là biết bên trong không có loài
thú dữ kia rồi. Nhưng cũng không loại trừ khả năng nó sẽ quay lại bất cứ lúc nào, nhóm bạn vì thế mà phải rời đi thật nhanh.
Nhưng đám người còn chưa rời đi thì ánh sáng mập mờ bên trong động đột
nhiên hoàn toàn biến mất, rõ ràng là có thứ gì đó vừa chặn chúng lại.
Trương Hải nhanh chóng dùng thần thức của bản thân, trong bóng tối này,
hắn là người thích ứng nhanh nhất, nhưng hắn cũng là người tỏ ra sợ hãi
đầu tiên trong cả bảy người.
Trong động không biết từ bao giờ đã xuất hiện một con quái thú cao lớn,
thân hình của nó đứng thẳng phải cao hơn ba mét, sải cánh gập gập kia
nếu xòe ra chắc chắn phải gần mười mét, cái mỏ của nó dài ngoằng ra như
một đôi kìm thép, có thể bóp nát mọi sinh vật rơi vào trong đó. Cả người của nó đều mang một màu đen kịt, hơi khác với miêu tả về Pretanodon
trong tài liệu, hơn nữa trên đầu nó lại có một cái sừng đang lập lòe lên chút ánh sáng tím, trông cực kỳ yêu dị. Đôi mắt nó ở trong bóng tối tỏa ra ánh sáng đỏ bừng, mang theo sự phẫn nộ vô cùng.
“Grecccc!” Tiếng rít gào vang vọng, cả sơn động dường như rung lên,
tiếng thét này cũng làm cho cả bảy người phải lùi lại vì áp lực tỏa ra,
hai tay ôm chặt lấy tai để bảo vệ màng nhĩ.
Trương Hải mặc dù hoảng sợ nhưng hắn vẫn còn giữ được sự tỉnh táo cần
thiết, hắn nhìn vào hang động vẫn còn sâu vào bên trong kia, nhanh chóng quyết định chạy vào bên trong đó.
Nếu bên trong là đường cùng thì bọn họ chính là đang tự lao vào chỗ
chết, nhưng nếu đứng ở đó thì không chết hay sao, con quái thú kia quá
kinh khủng, họ chắc chắn không thể đối đầu với nó lúc này được.
Cả bảy người cùng chạy vào bên trong, con đường kia cũng thuộc dạng nhỏ
hẹp, con thằn lằn sấm đó không thể chạy nhanh được, đám bạn tạm thời
chưa bị đuổi kịp. Mọi người cố sức chạy nhanh hết sức trong bóng đêm,
tiếng rít gào đằng sau lưng làm cho họ càng thêm hoảng hốt.
Họ không biêt, cái động này càng đi vào trong thì lại càng rộng ra, bóng tối mù mịt làm cho họ không thể thấy được điều đó, trong đầu họ bây giờ chỉ có duy nhất tâm niệm là: “Chạy trốn”.
Đoạn đường tiếp theo lại trở nên gập ghềnh, có những phiến đá to nhỏ xếp đầy trên đường, dường có ai đã đào xới ở trong này vậy. Nguyễn Khánh
Huyền trước nay là người có vẻ yếu đuối nhất trong tổ đội, lúc này nàng
lại bất cẩn vấp trúng một hòn đá, thân hình nhỏ bé ngã nhào ra đất, cổ
chân cũng đau đớn vô cùng.
Đoạn đường bên trong đã mở rộng ra làm cho con Pretanodon đã ngày càng
áp sát họ, hai mắt đỏ bừng của nó đã hiện ra, Nguyễn Khánh Huyền lúc này vừa ngã đau, còn chưa đứng dậy được, con quái thú ngày càng áp sát lại
gần làm cho nàng trở nên sợ hãi, chân tay luống cuống không biết phải
làm gì.
Lúc này, cái sừng trên đầu của con Pretanodon tỏa ra ánh sáng rực rỡ,
chiếu sáng cả khung cảnh xung quanh, đám bạn chạy phía trước cũng bị
điều này đánh động, hoảng sợ quay lại nhìn tình cảnh nguy nan của Nguyễn Khánh Huyền.
Điện quang đã bắt đầu chớp nháy liên tục trên cái sừng kia, âm thách
“lách tách” của điện nổ cũng phát ra làm cho mọi người thấy sởn tóc gáy. Nguyễn Khánh Huyền lúc này đang trợn to mắt lên nhìn, từ miệng của nàng thốt ra hai chữ làm cho mọi người càng thêm kinh hoàng:
“Chằn tinh!”
Khủng long giới này không chỉ có người khủng long là có thể tu luyện, mà ngay cả khủng long cũng có thể tu luyện. Quy trình tu luyện của chúng
hơi khác với người khủng long, tuy rằng cũng dựa vào huyết mạch để tu
luyện nhưng chúng phải mất nhiều thời gian hơn con người nhiều.
Bởi vì huyết mạch của “người khủng long” là huyết mạch tiến hóa, là
huyết mạch tốt nhất để tu luyện rồi, còn những con khủng long này thì
khác, huyết mạch trong người chúng chưa hoàn toàn được khai phá, vì thế
nên quá trình tu luyện trở nên cực kỳ khó khăn, chỉ có những con cực kỳ
may mắn mới có cơ hội này.
Những sinh vật tu luyện từ hình dáng của loài khủng long được gọi là
“chằn tinh”, một con khủng long bình thường không bao giờ có thể phát ra điện như vậy, hơn nữa con Pretanodon này cũng quá khác biệt, lúc đầu
Trương Hải còn ngỡ ngàng, không hiểu sao nó lại kỳ dị như thế, bây giờ
thì hắn đã ngộ ra được rồi.
Nguyễn Khánh Huyền vừa mới dứt câu thì ánh điện đã phát ra, phóng thẳng
về phía người nàng. Nhìn vào tia lửa điện màu tím kia, trong lòng của
Nguyễn Khánh Huyền chợt thấy tuyệt vọng, nàng còn định làm một chuyện để thoát khỏi khốn cảnh này, nhưng không ngờ con quái vật này lại ra tay
dứt khoát như thế.
“Xẹt… xẹt… Ầm!” Âm thanh điện giật vang lên, Nguyễn Khánh Huyền lúc này
lại không hề cảm thấy đau đớn tý nào, thậm chí ánh mắt đang nhắm chặt
của nàng vẫn có thể lờ mờ thấy một luồng ánh sáng chói lòa đang chiếu
lên mặt mình.
“A a a!” Âm thanh đau đớn truyền lại bên tai làm cho Nguyễn Khánh Huyền
mở choàng mắt, cảnh tượng bây giờ làm cho hai hàng nước mắt của nàng ứa
ra. Đứng nơi đó là một thân hình cũng khá nhỏ gầy, nhưng lúc này nàng
thấy nó thật cao lớn, Trương Hải đang đứng nhưng thân hình đã co quắp
lại, tóc hắn cũng dựng đứng lên. Tuy rằng trông khá là thê thảm nhưng
Nguyễn Khánh Huyền vẫn có thể cảm nhận được hắn còn sống.
Nếu bất kỳ một người nào trong sáu người còn lại trúng chiêu này thì
chắc chắn sẽ phải chết, nhưng thật may mắn, Trương Hải là người duy nhất chịu được, thậm chí đó còn là một món lợi dành cho hắn.
Dùng lôi điện để luyện hồn, đó chính là thiên thứ tư của Tam Huyền Điển
Bí, Trương Hải dù tu luyện tinh thần lực có thể làm cho linh hồn mạnh
lên một chút nhưng chắc chắn không thể đuổi kịp hai loại lực lượng kia,
tình trạng đó cũng đã hiển thị rõ trên dây chuyền trong mấy lần thử gần
đây làm cho Trương Hải hơi lo lắng.
Ở thế giới này không có điện, còn sấm sét thì lại quá cuồng bạo, Trương
Hải không dám thử thứ đó chỉ với cái tu vi còm của mình, vì thế mà tạm
thời hắn chưa nghĩ được một cách nào để tu luyện.
Nhưng lúc nãy nhìn thấy dòng điện kia, Trương Hải một nửa là nóng lòng
cứu Nguyễn Khánh Huyền, một nửa là do đánh liều, đoán rằng thứ đó chưa
mạnh bằng sấm sét nên hắn mới dám lao vào chắn cho Khánh Huyền một kích. Tuy rằng luồng điện đó không đánh chết hắn nhưng mà điện năng cũng hơi
cao, nhất thời Trương Hải chưa thế tiếp nhận hết nên mới co quắp lại như vậy, tuy rằng hắn vẫn đang cố hết sức vận dụng Tam Huyền Điển Bí để hấp thu điện năng kia một cách nhanh nhất có thể, nhưng mà tạm thời hắn
chưa thể đứng lên được, tình huống của hắn lúc này cũng đang lâm vào
trong nguy hiểm bởi vì con chằn tinh kia vẫn đứng đó.
Cái sừng kia lại bắt đầu sáng lên, con chằn tinh lại định thêm một kích
nữa, nhưng lúc này Nguyễn Khánh Huyền đột nhiên đứng thẳng dậy, thân
hình của nàng đứng chắn trước người Trương Hải, dang hai tay ra, ánh mắt nhìn thẳng vào con chắn tinh đó.
Chỉ thấy ánh mắt của nàng lúc này lập lòe ánh sáng màu tím, con khủng
long kia gầm lên một tiếng, nhìn nhìn lại Nguyễn Khánh Huyền rồi đột
nhiên bỏ qua nàng, tiếp tục đuổi theo đám bạn kia. Tất nhiên là cảnh
tượng đó không bị ai nhìn thấy, đám bạn kia lúc này cũng phát hiện ra là mình cần phải chạy, thấy chằn tinh bỏ qua hai người bạn của mình thì
hoảng hốt, nhanh chóng nhấc chân chạy mất hút.
Trương Hải lúc này cũng lợi dụng thời gian hấp thu được một phần điện
năng kia, hắn đã có thể run rẩy đứng dậy, cất giọng yếu ớt nói:
- Tại sao nó lại bỏ qua chúng ta? Mấy người kia đâu rồi? Không thể bỏ họ lại như thế được!
Mấy ngày nay bảy người đều ăn chung ở chung, tình cảm chắc chắn là không phải chuyện đùa, hơn nữa tình cảm thuần khiết tuổi thiếu niên thế này
là thứ cực kỳ đáng quý trọng, Trương Hải không thể bỏ mặc những người
bạn này như thế.
Con đường phía trước vẫn tăm tối như thế, Trương Hải cũng dần dần đi
được vững vàng hơn, hắn cố gắng tăng tốc hết có thể để tiến về phía
trước.
Nhưng mà cảnh tượng trước mắt làm cho hắn lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Cả đám bạn lúc này đang cố bám lấy nhau để trụ lại, tất cả bọn họ đang ở bên bờ vực, đều đã rơi xuống, chỉ có Dương Thanh Kỳ đang dùng sợi dây
để bám vào một mỏm đá, nhưng xem ra cũng không trụ được lâu nữa.
Con chằn tinh kia vẫn đang rít gào nó đứng cách bờ vực đó khoảng năm sáu mét, tuy rằng rít gào nhưng nó không hề tiến lên, chỉ đứng im một chỗ
đó mà thôi, dường như phía trước có cái gì đó làm cho nó phải cố kỵ vậy.
Trương Hải thì không nghĩ nhiều được như thế, hắn mặc kệ chằn tinh, mặc
kệ nó e ngại cái gì. Hắn nhanh chóng chạy lại bên bờ vực, lúc này Dương
Thanh Kỳ cũng đã không thể giữ được nữa, sợi dây tuột ra làm cả đám bạn
rơi xuống bên dưới.
Trương Hải kịp thời nhảy với ra, bắt được hai chân của Dương Thanh Kỳ
rồi cố kéo lại, hắn có thể nhìn được những gì bên dưới chiếc váy nàng
đang mặc nhưng mà hắn làm gì còn tâm trạng đó chứ? Lúc này trong lòng
hắn đang hoảng muốn chết, trong lòng chỉ đang muốn kéo nàng lên nhưng
thực sự lực bất tòng tâm. Hắn không có điểm gì bám víu, mà trọng lượng
bên dưới lại quá nặng nề.
Nguyễn Khánh Huyền cũng đã chạy lại, giữ lấy người Trương Hải, nhưng đó
cũng là lúc mà hắn trượt xuống, thể chất của Nguyễn Khánh Huyền lại
không tốt như mấy người kia, không giữ nổi nữa mà rớt luôn xuống bên
dưới.
“A a a a!” Tiếng kêu gào sợ hãi của đám trẻ dần mất hút dưới cái vực tối tăm, cũng không hiểu sao trong một cái động thế này lại tồn tại một vực sâu như thế. Có lẽ con chằn tinh kia biết được, chỉ thấy ánh mắt của nó chợt tỏa ra từng tia lý trí, nhìn xuống phương hướng kia có vẻ tiếc
nuối. Trương Hải lúc này đang rơi tự do nhưng vẫn có thể nghe được âm
thanh loáng thoáng từ bên trên: