Âm thanh của Nguyễn Thu Hà vang lên, đống đá trước mặt bây giờ là một
trở ngại lớn, không ai trong nhóm người có thể phá nó ra, cũng không ai
có cách nào vượt qua cả. Bây giờ nếu quay lại là mất thêm khoảng bốn đến năm ngày nữa, tình hình thiếu thốn thực phẩm mấy ngày nay làm cho họ
thấy lo lắng, nếu kéo dài thêm nữa, cộng với cả thời gian trở về thì họ
có chịu nổi không?
- Trương Hải đâu rồi?
Giọng nói của Dương Thanh Kỳ vang lên, từ nãy đến giờ cô bé này vẫn tìm
hắn nhưng không thấy, cảm thấy cực kỳ lạ lùng, đã muộn thế này hắn còn
đi đâu chứ?
- Hắn đi đến chỗ đống đá ấy! - Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Phạm
Đình Phương nãy giờ cũng đã để ý đến hành động của tên kia, nàng đang
muốn moi bí mật từ trong người của hắn ra. Nên nhớ tính tò mò là một đặc trưng của sinh vật cấp cao, ngay cả Phạm Đình Phương cũng không ngoại
lệ.
Dương Thanh Kỳ hớn hở nói:
- Có khi Trương Hải lại tìm ra cách gì đó thì sao, mình đi xem một chút nhé!
Trong đầu của Dương Thanh Kỳ bây giờ tràn ngập tin tưởng vào Trương Hải, lần trước đối mặt với thứ quái vật kia Trương Hải vẫn rất bình tĩnh để
xử lý, phong thái chững chạc trước tuổi ấy làm cho cô bé như Dương Thanh Kỳ thấy hơi hâm mộ, cũng thấy tên kia khá thú vị. Cộng với việc suốt
ngày chành chọe làm cho nàng thân với Trương Hải nhất ở trong cái tổ
này, lúc nào cũng treo hình bóng của hắn ở trong cái đầu nhỏ kia.
Trương Hải lúc này đang đứng trước đống đá kia, hắn đang muốn kiểm tra
một chút xem tình hình của chỗ này thế nào. Thực ra trong đầu hắn đã nổi lên một kế hoạch nhỏ, nhưng mà phải xem xét xem bức tường này có dày
không, tức là khoảng cách từ mặt bên này sang mặt bên kia của “bức
tường” là bao nhiêu. Nếu quá dày thì kế hoạch của hắn cũng không khả
thi, chỉ còn cách quay về mà thôi.
Hơn nữa Trương Hải còn muốn bí mật thử xem suy đoán của mình có đúng hay không, hắn có cảm giác rằng tất cả những chuyện này đều do người làm
ra, không hề có một chuyện trùng hợp hay là chẳng may nào cả. Hắn muốn
dùng thần thức siêu việt khi sử dụng miếng dây chuyền kia để làm việc
đó. Trước đây Trương Hải cũng đã thử qua việc này vài lần, thần thức của hắn cũng ngày càng rộng nhưng hắn không hề cảm nhận được bất cứ một
bóng người nào đi theo đội hình của mình.
Nhưng sau lần dùng tinh thần lực quá độ để cầm chân con khủng long kia,
hắn chợt nhận ra thần thức của mình cũng tăng tiến, hắn tin chắc là khi
sử dụng dây chuyền kia thì cũng lợi hại hơn trước nhiều, có lẽ sẽ phát
hiện ra điều gì đó bất thường thì sao?
Đã bí mật cất miếng ngọc vào trong túi áo, Trương Hải đưa một tay đặt
lên trên đống đá kia, một tay thì đút trong túi. Nhìn hắn giống như một
kẻ đang tuyệt vọng chống tay vào tường khóc lóc vậy, không hề có một
chút khả nghi nào, đây cũng là do Trương Hải rút kinh nghiệm từ lần đầu
tiên, hắn không muốn lúc mình sử dụng dây chuyền bị người khác nhìn thấy từ trong bóng tối như lần đó.
Tinh thần lực tập trung vào trong chiếc dây chuyền, dần dần tạo thành
thần thức trải rộng ra xung quanh, quả nhiên, lần này thần thức của
Trương Hải trải dài đến hơn năm chục thước, các động tĩnh xung quanh hắn cũng có thể nhìn rõ ràng từng tý một, ngay cả mấy câu nói mà Dương
Thanh Kỳ và Phạm Đình Phương vừa nói cũng không thoát khỏi thần thức của hắn.
Thần thức tỏa ra nhanh chóng cảm nhận được độ dày của “bức tường” này,
Trương Hải thầm mừng rỡ trong lòng, nhìn như vậy nhưng mà cũng không dày lắm, chỉ khoảng gần ba mét mà thôi, xem ra kế hoạch của hắn có thể dùng được rồi.
Nhưng mà lực chú ý của Trương Hải lúc này không đặt ở đó, mà đang tập trung vào một góc ở bên kia “bức tường”
Ở đó có một người đàn ông che kín mặt, nhìn không rõ dung mạo, vóc người cũng khá nhỏ gầy, không phải dạng cao to như Phạm Đức Linh. Hắn ngồi im đó như một pho tượng, hơi thở cũng đều đều nhưng Trương Hải có thể cảm
nhận được sức mạnh khí công thâm hậu ẩn chứa bên trong đó. Hắn ẩn thân
trong bóng tối, lại mặc đồ đen làm cho người ta gần như không thể nhận
ra được bóng dáng hắn, ngay cả Trương Hải cũng suýt bỏ qua.
Đến lúc này thì Trương Hải đã có thể kết luận, người kia có thể chính là kẻ đã đi theo và phá đám họ trong suốt cả cuộc hành trình này, có khi
ngay cả việc con khủng long ăn thịt kia xuất hiện một cách kỳ lạ cũng là hắn làm ra, nhưng hắn ta làm thế để làm gì? Rõ ràng với thực lực của
hắn, giết chết một đám trẻ ranh như bọn Trương Hải là một điều quá dễ,
nhưng hắn lại cứ chơi đùa với lũ Trương Hải, bày ra hàng loạt chướng
ngại trên đường. Hơn nữa những chướng ngại này còn cực kỳ khốc liệt,
chẳng lẽ… Trương Linh Tuyền làm như vậy?
Không đúng, Trương Linh Tuyền không thể làm như vậy được, nàng luôn có
xu hướng rèn luyện dần cho học sinh, huấn luyện từ cái đơn giản đến cái
phức tạp chứ không phải là đặt học sinh vào hiểm cảnh để tìm đường đột
phá nhanh chóng! Vậy thì rốt cuộc người kia là ai? Hắn làm thế có mục
đích gì?
Trương Hải nhanh chóng thu lại thần thức, dù sao đi nữa thì người kia
chắc cũng không có ý muốn hại chết bọn họ, nếu không cũng không làm
nhiều trò như vậy, trực tiếp rút vũ khí ra cho mỗi đứa một chiêu là
xong. Vì thế việc của hắn bây giờ là vượt qua mọi chướng ngại để tiếp
tục tiến lên. Có lẽ người kia muốn thử thách họ, vậy thì phải cho hắn
biết mình kiên cường như thế nào.
Lúc này thì Dương Thanh Kỳ cũng chạy đến bên hắn, cô bé này lúc nào cũng thế, luôn tươi cười và tràn đầy tự tin, Trương Hải cũng không thấy có
gì phiền phức khi nàng quấn lấy hắn cả, thậm chí còn thấy thú vị. Hơn
nữa, lần trước khi gặp nạn, nàng là người quan tâm đến hắn nhất, từ một
góc độ nào đó, Trương Hải cũng có chút cảm kích đối với người bạn này.
Vai phải bị vỗ vỗ, Trương Hải quay lại thì không thấy ai cả, sau đó thì
lại thấy tai trái bị búng đánh tách một cái, cảm giác hơi nhưng nhức.
Trương Hải đưa vẻ mặt buồn bực nhìn lại con bé kia nói:
- Này! Mình trừng phạt cậu chưa đủ hả? Muốn bị trừng phạt tiếp không mà cứ trêu mình suốt vậy?
Dương Thanh Kỳ cười hì hì, hai tay chắp ra sau lưng, khuôn mặt nàng vui
tươi xinh đẹp, lại có phần ngây thơ trong sáng làm cho Trương Hải cũng
thấy hơi ngẩn ngơ. Dương Thanh Kỳ nhìn nhìn hắn một lúc rồi tò mò lên
tiếng:
- Ê! Bị sao vậy hả?
Dương Thanh Kỳ lại nhìn ra đằng sau lưng mình, không thấy cái gì cả! Cứ
tưởng hắn lại nhìn thấy quái vật chứ! Nàng kỳ quái đưa tay ra phe phẩy
trước mặt Trương Hải thì hắn mới sực tỉnh, khuôn mặt cũng hơi xấu hổ
nói:
- Ờ! Không có gì đâu! Tại cậu thật sự rất xinh đẹp, rất đáng yêu mà thôi!
Dương Thanh Kỳ bĩu môi, những lời này nàng nghe không ít, nhưng tên này
thì mới là lần đầu tiên chủ động khen nàng. Có lẽ cũng là do cùng chung
hoạn nạn nên lòng Trương Hải cũng mở rộng hơn, sẵn sàng nói những lời từ đáy lòng cho nàng mà không cần phải câu nệ nhiều như lúc trước nữa.
Dương Thanh Kỳ tuy vui mừng nhưng vẫn thầm bĩu môi:
- Tưởng mắt cậu có vấn đề, không biết được sự thật hiển nhiên đó chứ!
Biết mình xinh đẹp thì sau này đối xử với mình cho tốt vào, không được
bắt nạt mình, nghe lời mình nói, làm mình vui, có thể sau này Kỳ sẽ cho
cậu một cơ hội theo đuổi thì sao! Hi hi…
Trương Hải lúc này cũng tạm buông mấy suy đoán trong lòng xuống, thoải mái cười đùa với Dương Thanh Kỳ:
- Đối tốt thì không được, chiều cậu quá sau này về làm vợ mình thì sớm
muộn cũng bị chiều thành hư! Phải nghiêm khắc từ bây giờ mới được.
Khuôn mặt xinh đẹp kia đỏ lên, Dương Thanh Kỳ nhỏ giọng mắng:
- Mình còn chưa cho cậu theo đuổi đâu! Đừng có mơ đến chuyện mình làm vợ cậu!... Mà dù có làm vợ cậu thì cũng phải dạy cậu nên người, đừng có
hòng đạp lên đầu mình.
Nói xong câu đó, Dương Thanh Kỳ mới nhớ ra là mình lỡ lời, câu kia chẳng phải đã thừa nhận chịu làm vợ hắn hay sao? Nàng nhanh chóng lắc lắc đầu định nói lại nhưng Trương Hải đã nhanh chóng bày ra bộ dạng “sói đói”:
- He he, vợ hư thì phải dạy, làm gì có chuyện vợ dạy chồng! Lại đây chịu dạy dỗ đi, he he…
Dương Thanh Kỳ chạy mất, nàng rất sợ hắn bắt được lại búng tai nàng,
không biết chỗ đó là chỗ cực kỳ mẫn cảm của nàng hay sao? Búng người ta
thì đau, xong lúc đưa tay lên xoa thì lại nhột nhột… nói chung là… không muốn!
Nhưng mà Dương Thanh Kỳ chạy sao nhanh bằng hắn được, chẳng mấy chốc đã
bị tóm lại, nàng cố hết sức giãy dụa, chống cự nhưng mà con sói kia đã
bắt được nàng thì làm sao chịu buông ra chứ? Chỉ thấy bàn tay thô bạo
kia đang tiến sát lại mặt mình, Dương Thanh Kỳ không đành lòng nhắm mắt
lại, chấp nhận số phận bi thảm.
Nhưng chờ mãi mà không thấy cảm giác đau đớn gì, Dương Thanh Kỳ chưa kịp mở mắt ra coi thì chợt thấy trên trán bị cái gì đó mềm mềm chạm vào,
lại nghe đánh “chụt” một cái nữa. Mở trừng mắt ra thì đã thấy Trương Hải cười hì hì:
- Cảm ơn lúc trước đã quan tâm đến mình như vậy! Người ta nói lúc hoạn
nạn mới biết lòng nhau, giờ thì mình mới biết, trong sáu người bạn thì
cậu chính là người lo lắng cho mình nhiều nhất!
Nói xong Trương Hải nhanh chóng đứng dậy chạy đi mất, bỏ lại Dương Thanh Kỳ ngồi đó đỏ mặt nhìn theo bóng dáng của hắn, trong miệng thì vẫn lẩm
bẩm:
- Nhát như thỏ! Hôn gì lại hôn lên trán, không biết đường mà hôn lên chỗ khác! Như… lên má cũng được mà…